Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Giả Vờ - Chương 76

  1. Home
  2. Giả Vờ
  3. Chương 76
  • 10
Prev
Next

Chương 76

Nhìn chiếc xe màu đen của Phó Diên phóng đi, Ôn Nam Tịch kéo vali đi về phía Tiệm ăn vặt Ôn Du, cửa hàng đã được trang hoàng lại có diện mạo hoàn toàn mới, trở thành một cửa hàng rất nổi bật trong con ngõ Hành Lang này. Lúc này trong cửa hàng có không ít người, họ đều đang ăn khuya, Ôn Nam Tịch mở cửa bước vào, cửa hàng cũng đã được tân trang lại mang một màu bơ kem.

Tiểu Lê đang nói chuyện với khách, cô bé đang ném qua ném lại miếng giẻ lau trong tay. Ôn Nam Tịch vừa bước vào, miếng giẻ lau của Tiểu Lê dừng lại, giây tiếp theo, mắt cô bé sáng rực lên, cô quay người lại hét lên: “Dì Ôn, chị Nam Tịch về rồi ạ.”

Ôn Nam Tịch bị cô bé làm cho giật mình, kéo vali bước vào và nói: “Tiểu Lê, em cao lên rồi à?”

Đã một năm không gặp, cô bé dường như đã trưởng thành, mặc bộ đồ bánh mỳ ngắn, tóc cũng dài ra, Tiểu Lê bước tới so sánh chiều cao của mình với Ôn Nam Tịch rồi nói: “Đúng là em đã cao hơn một chút, nhưng so với Nam Tịch thì vẫn kém một chút nữa.”

“Em vẫn đang ở độ tuổi dậy thì, còn chị thì không thể nữa rồi.” Ôn Nam Tịch cười nhẹ xoa tóc cô bé, Ôn Du bê ra một mâm thức ăn đặt lên bàn ở hàng đầu tiên, bà nhìn Ôn Nam Tịch với ánh mắt dịu dàng: “Con ăn gì đó trước đi.”

Ôn Nam Tịch nhìn Ôn Du: “Mẹ.”

Năm nay khí sắc của Ôn Du trông đã khá hơn nhiều, khuôn mặt dịu dàng khiến bà như trẻ lại theo năm tháng, Tiểu Lê giúp Ôn Nam Tịch xách vali vào.

Ôn Nam Tịch rửa tay, cô xoay người đi ra, Ôn Du cười nhìn cô, Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng ôm Ôn Du. Ôn Du không dám ôm cô, bởi vì trên người bà vẫn còn đeo tạp dề.

Bà nói: “Mẹ nấu canh gà cho con đấy.”

“Vâng.”

Sau khi Ôn Nam Tịch buông bà ra, cô ngồi xuống ghế, cầm thìa lên uống canh gà.

Ôn Du ngồi xuống đối diện cô, dịu dàng nhìn cô ăn, Tiểu Lê đứng bên cạnh nói: “Dì Ôn, dì có để ý thấy chị Nam Tịch năm nay hình như xinh hơn nhiều không?”

Ôn Du gật đầu: “Ừ.”

Tiểu Lê cười ranh mãnh.

Khi một khách hàng quen thuộc trong cửa hàng đang thanh toán hóa đơn, vị khách mỉm cười hỏi: “Là con gái của chị à?”

Ôn Du đứng dậy thu tiền, gật đầu nói: “Ừm.”

“Trông giống chị y như đúc, đều xinh đẹp.” Vị khách kia nói, Ôn Du khẽ mỉm cười, bà thối tiền cho đối phương, nói đi thong thả. Sau khi vị khách kia rời đi, Ôn Nam Du quay đầu nhìn, Tiểu Lê thì thầm vào tai Ôn Nam Tịch: “Dì Ôn được rất nhiều người yêu thích.”

Ôn Nam Tịch nghe: “Thật sao?”

Tiểu Lê gật đầu: “Nhưng dì Ôn chưa từng mở lòng với ai cả, dì ấy đối xử với mọi người công bằng như nhau.”

Ôn Nam Tịch ừm một tiếng.

Ăn xong canh gà, cô ăn một bát hoành thánh chiên nhỏ, nhìn thấy trên bàn có một chồng tư liệu, cô cầm lên lật xem thì ra là bố cục của chi nhánh Đa Thành.

Ôn Du trở lại chỗ ngồi, thấy cô đọc tư liệu, bà lập tức nói: “Nhan tổng nói là dự định mở chi nhánh nên thư ký của ông ấy đã gửi thông tin này cho mẹ.”

Ôn Nam Tịch ồ một tiếng, nói: “Cũng tốt mà ạ.”

Cô nhìn Ôn Du: “Chi nhánh có liên quan gì đến mẹ không ạ? Tài nghệ của mẹ có thể truyền bá cho người khác không?”

“Nhan tổng đưa cho mẹ một phần thông tin về hệ thống cổ phần, nó ở trên tầng. Tí con xem giúp mẹ nhé.” Một năm qua, Ôn Du đã học hỏi được rất nhiều điều.

Ôn Nam Tịch gật đầu nói: “Vâng ạ.”

Ăn xong bữa khuya, khách hàng lần lượt rời đi, Tiểu Lê cầm món hoành thánh do Ôn Du làm về nhà ăn, Ôn Nam Tịch giúp thu dọn rồi đóng cửa tiệm, cô lau bàn rồi hỏi: “Tiểu Lê đi học rồi, mẹ có thuê người nữa không ạ?”

“Có thuê, tám giờ con bé tan làm, chỉ cần thuê làm thêm người làm hai giờ là được.”

Ôn Nam Tịch gật đầu.

Sau khi cửa hàng được cải tạo, việc dọn dẹp trở nên dễ dàng hơn trước và hệ thống máy tính cũng được thay đổi. Sau khi đóng cửa, Ôn Du vẫn phải nhập thu nhập hôm nay và quyết toán trên máy tính, Ôn Nam Tịch đứng trước bàn quan sát. Những thay đổi của Ôn Du có thể thấy bằng mắt thường. Vừa tính toán, Ôn Du vừa nói với cô: “Con đi tắm trước đi, xem mẹ làm gì.”

Ôn Nam Tịch mỉm cười, cô tiến lên nắm lấy cánh tay bà: “Mẹ.”

Ôn Du khựng lại.

Ôn Nam Tịch tựa vào vai bà, Ôn Du lại dừng lại, bà giơ tay xoa tó côc. Ôn Du thở nhẹ một hơi, nhiều năm như vậy, cuối cùng Nam Tịch cũng dựa vào vai bà thay vì nắm tay bà đi về phía trước, Ôn Du nghiêng người đầu và dựa sát vào cô.

“Nam Tịch.”

“Dạ.”

“Mẹ rất tự hào về con.”

Ôn Nam Tịch nghe xong lại mỉm cười, vâng một tiếng.

“Được rồi, con đi tắm đi.” Ôn Du đẩy đầu cô mà thúc giục. Ôn Nam Tịch thở dài nói: “Con biết rồi, sao mẹ giống bạn trai con thế không biết.”

Ôn Du dừng lại, bà cúi đầu nhìn con gái mình.

Ôn Nam Tịch đứng thẳng người, nhìn bà, cười nói: “Mẹ, con còn chưa chính thức nói cho mẹ biết, con đã có bạn trai rồi.”

“Có phải chàng trai đó không?” Sáu món quà đó.

Ôn Nam Tịch gật đầu.

Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, bà nắm lấy tay Ôn Nam Tịch: “Được.”

Tuy rằng năm ngoái bà mới biết một chút, về sau Tiểu Lê có nhắc tới, nhưng Ôn Nam Tịch vẫn chưa chính thức nói cho bà biết, lần này cuối cùng bà cũng nghe được từ miệng Ôn Nam Tịch.

Ôn Nam Tịch nói tiếp: “Sau Tết có thể anh ấy sẽ đến nhà chúng ta chơi.”

Ôn Du bỗng cảm thấy hơi khẩn trương: “Đến tiệm à?”

Ôn Nam Tịch gật đầu.

Ôn Du thấy khá tiếc nuối, nói: “Nam Tịch, mẹ đã tiết kiệm được một ít tiền, mấy ngày tới con có muốn đi xem nhà không? Mẹ nghe nói có thể đặt cọc và thanh toán dần, chúng ta… “

Ôn Nam Tịch nắm tay bà nói: “Mẹ đừng sốt sắng quá, anh ấy chỉ tới ngồi chơi thôi, anh ấy biết cửa hàng của chúng ta mà.”

“Nhưng không có phòng ở, chỉ có cửa hàng này thôi, còn phòng trên tầng vẫn có người thuê.” Ôn Du ảo não, năm ngoái khi con gái muốn mua nhà, bà vẫn phản đối.

“Mẹ! Không sao đâu!” Ôn Nam Tịch nhìn vào mắt bà rồi nói: “Con muốn mua nhà, nhưng không phải bây giờ, mẹ cũng đừng cảm thấy ngại với anh ấy.”

Sau khi Ôn Du dừng lại, bà nhìn vào đôi mắt lạnh lùng cứng rắn của Ôn Nam Tịch, bấy giờ bà mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Được rồi, mẹ, chúng ta lên tầng thôi.”

“Ừm.”

Vì thế hai mẹ con phải dọn dẹp một chút, đặc biệt là dọn dẹp nhà bếp, việc này rất tốn thời gian.

Gội đầu lau tóc xong, cô đi vào phòng ngồi xuống, đã hơn một giờ sáng, Ôn Nam Tịch nhìn một loạt quà tặng, cô tựa người vào giường cầm điện thoại lên.

Bấm vào hình đại diện của Phó Diên.

Ôn Nam Tịch: Anh ngủ chưa?

Diên: Chưa, anh đang đợi em.

Ôn Nam Tịch: Em vừa mới tắm xong, ở nhà có việc bận.

Diên: Ừ.

Diên: Em đi ngủ sớm đi.

Ôn Nam Tịch hơi nhớ anh, trong khung chat, anh đang ôm cô vào lòng, ngẩng đầu nhìn vào camera, bức ảnh chụp tựa như anh đang nhìn cô qua màn hình, bức ảnh này được chụp khi hai người vừa làm xong, vài phần cơ bắp trên vai lộ ra.

Chưa kể đến phần cánh tay với những đường cong rõ ràng.

Chiếc áo sơ mi đen được phủ quanh ở phần eo dưới của cô, phần lưng của cô vẫn lộ ra một chút, vết đỏ do anh mút nằm chi chít trên bả vai cô.

Những di chứng của tình yêu, chỉ cần chia xa là lại nhớ nhung.

Ôn Nam Tịch không ngờ mình sẽ như vậy.

Cô soạn tin nhắn và chụp hình khung chat.

Phó Diên trả lời nhanh chóng.

Diên: Nhớ anh à?

Ôn Nam Tịch: Sao anh biết em muốn bày tỏ điều gì vậy?

Diên: Anh cũng đang nhớ em, anh vừa lướt qua bức ảnh này.

Ôn Nam Tịch nhướng mày, khóe môi cong lên. Ôn Du đi vào, trong tay bà là chiếc khăn lau tóc, nhìn thấy con gái mình đang nhìn điện thoại với nụ cười trên môi, Ôn Du cảm thấy sởn da gà. Bà cười trộm rồi đi ra ngoài, sau khi Ôn Nam Tịch và Phó Diên nhắn tin xong, cô nhìn thấy Ôn Du đi vào, hai mẹ con ngủ cùng nhau.

Ôn Du nói: “Tới ngay đây.”

–

–

Lần này, mãi đến Tết Nguyên Đán, Ôn Nam Tịch mới về, cho nên chưa tới hai ngày nữa là đến tết rồi. Người phụ nữ mới được Ôn Du thuê sống gần đó, bà ấy bằng tuổi Ôn Du và có vẻ ngoài tương đối thanh tú, bà ấy không hoạt bát như Tiểu Lê, nhưng bà ấy trông có vẻ thành thạo hơn trong công việc và có thể giúp đỡ Ôn Du rất nhiều.

Hai người ăn tết ngay tại cửa hàng, Nhan Xuyên phái một vị giám đốc tới bàn bạc về chi nhánh.

Ôn Nam Tịch ngồi nghe cùng.

Ôn Du cũng góp phần cải tạo cửa hàng nên Ôn Du có 30% cổ phần trong cửa hàng mới, về phần các thỏa thuận khác, đều có lợi cho Ôn Du, Nhan Xuyên cũng giúp Ôn Du xin một ít công thức độc quyền. Ôn Du có toàn quyền quản lý cửa hàng. Chỉ là, có khả năng Ôn Du sẽ gặp khó khăn hơn, nhưng Nhan Xuyên sẽ phái người đến hỗ trợ bà.

Ôn Nam Tịch cảm thấy Nhan Xuyên khá tốt.

Rất nhiều thỏa thuận của ông đều có lợi cho Ôn Du, bao gồm cả chi nhánh sắp mở, thậm chí cô còn có cảm giác ông và Ôn Du cùng hội cùng thuyền, còn chi nhánh thì mặc kệ chi nhánh.

Ôn Du nhìn Ôn Nam Tịch, nói: “Nhan tổng thật sự là người tốt.”

Ôn Nam Tịch mỉm cười, cô dạ một tiếng.

Đêm giao thừa.

Cửa hàng buôn bán nốt hôm nay.

Nhân viên mới đã về nhà ăn tết rồi, Ôn Nam Tịch và Ôn Du đi chợ mua rau cho bữa tối, Tiểu Lê đến cửa hàng từ buổi chiều.

Sau khi vào đại học, cô bé đã học guitar một thời gian.

Tiếng đàn inh ỏi trong cửa hàng, Ôn Nam Du và Ôn Du vừa nghe tiếng đàn của cô bé vừa nhặt rau. Lúc đầu Ôn Nam Tịch không chịu nổi nên yêu cầu cô bé chơi nhẹ hơn, nhưng dần dần cô cũng quen với việc cô bé chơi loạn xì ngậu, chủ yếu là do giọng hát của Tiểu Lê rất êm tai, rất thích hợp để ca hát.

Hơn sáu giờ, bữa tối sẵn sàng.

Ôn Nam Tịch Ôn Du cùng ngồi xuống, một phút sau, Tiểu Lê cũng đẩy cửa đi vào, cô bé mỉm cười ngồi vào bàn. Lúc này Ôn Nam Tịch đã chuẩn bị sẵn bát đĩa và đũa cho cô bé.

“Chúc mừng năm mới.” Ôn Du lấy ra hai phong bì màu đỏ, mỗi người một phong bao.

Tiểu Lê nhận lấy và nói: “Cảm ơn dì Ôn.”

Ôn Nam Tịch sờ mũi nói: “Em không cần khách khí vậy đâu.”

“Em có khách khí đâu, đợi sau này em kiếm được tiền rồi, em sẽ đưa cho chị Nam Tịch và dì Ôn mỗi người một tấm thẻ để hai người tùy ý sử dụng!”

Ôn Nam Tịch cười nói: “Chị sẽ chờ.”

“Tin em đi.” Tiểu Lê cầm đũa lên, nghiêm túc nói.

Ôn Du mỉm cười nhìn hai người, bà gắp đùi gà cho hai người, Ôn Nam Tịch rót rượu cho Tiểu Lê, cô cầm máy tính bảng mở chương trình xuân vãn, ba người bắt đầu ăn mừng năm mới một cách náo nhiệt.

Đa Thành vào khoảnh khắc này rất lạnh lẽo, giống như Lê Thành vậy.

Năm nay Tiệm ăn vặt Ôn Du không đóng cửa cuốn, cửa kính để lọt ánh sáng bên ngoài, có một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó, Ôn Hữu Đào ngồi ở ghế sau, cà vạt bị kéo bung ra, người nồng nặc mùi rượu. Trợ lý ngồi ở ghế lái, liếc nhìn Ôn Hữu Đào, Ôn Hữu Đào nhìn cửa kính sáng đèn, không nói một lời.

Khuôn mặt ông ta lạnh băng nhưng ánh mắt lại đầy cảm xúc.

Gió rất mạnh, cành cây đung đưa. Đêm giao thừa ở Đa Thành, nhà nào cũng ăn cơm tối, trên đường không có nhiều xe, chiếc ô tô màu đen dừng ở bến xe buýt trống vắng, trông vô cùng tiêu điều. Điện thoại sáng lên, Ôn Hữu Đào cầm lên, nhìn xem rồi trả lời tin nhắn.

Ông ta vô tình trượt tới cuốn album ảnh, ông ta lật lên và tìm thấy một bức ảnh từ rất lâu rồi.

Lúc đó bà cụ vẫn còn, vẫn nói nhiều, đêm giao thừa cùng gia đình, Ôn Nam Tịch và bà cụ cãi nhau vài câu, Ôn Du vì để hòa giải nên đã giơ điện thoại lên để chụp một tấm ảnh, bà gọi hai người: “Cà tím.”

Vì thế.

Trong căn phòng của ngôi nhà cũ nát đó, bức ảnh này đã ra đời.

Trên bàn ăn, Ôn Nam Tịch mặc áo khoác đỏ, Ôn Du mặc áo nâu, bà đứng cạnh bờ vai ông ta, bà cụ cũng mặc áo khoác bông màu đỏ.

Ôn Hữu Đào bỗng nhiên cảm thấy không thể thở được.

Ông ta lại ngước mắt lên nhìn Tiệm ăn vặt Ôn Du, bên trong rất ấm áp, có thứ gì đó ông ta không thể chạm vào, cũng có thứ gì đó mà chính bản thân ông ta đã đánh mất.

Trợ lý nhìn ông ta, nói: “Ông chủ?”

Ôn Hữu Đào đợi một lúc lâu mới nói: “Lái xe đi.”

Người trợ lý lập tức khởi động xe và lái đi. Ôn Hữu Đào lại nhìn về phía cửa, Ôn Du mỉm cười đứng dậy, cụng ly với Ôn Nam Tịch, hai mẹ con đều cười rạng rỡ.

Chiếc xe màu đen chạy đi không bao lâu, lại vượt qua một chiếc xe khác phía trước. Chiếc xe đó cũng là một chiếc xe màu đen, lão Lưu đang lái xe, Nhan Xuyên cầm tay vịn ở giữa, ông vừa mới rời khỏi công ty, khuy măng sét chưa được cài xong. Xe phóng vọt tới Tiệm ăn vặt Ôn Du.

Qua khóe mắt, Nhan Xuyên nhìn thấy ánh đèn phát ra từ Tiệm ăn vặt Ôn Du và khung cảnh ba người đang trò chuyện, Ôn Nam Tịch chạy tới ôm lấy cổ Ôn Du, Ôn Du đỏ mặt, cụng ly với con gái.

Xe chạy qua, khung cảnh trong nháy mắt biến mất, bỏ lại sau là một con hẻm tối tăm, Nhan Xuyên dừng lại, lấy lại bình tĩnh, ngả người ra sau nói với Lão Lưu: “Quay trở lại đi.”

Lão Lưu dừng lại, đang định hỏi đi đâu, giây tiếp theo ông nhớ tới Tiệm ăn vặt Ôn Du.

Vì vậy ông mới đáp lại, chiếc ô tô màu đen phía trước quay đầu xe lại, một lúc sau mới chậm rãi dừng lại trước cửa Tiệm ăn vặt Ôn Du, Nhan Xuyên nói: “Ông đi mua hoành thánh đi, nói là tôi muốn ăn.”

Lão Lưu nghe vậy, ông gật đầu rồi đẩy cửa ra.

Tối nay Nhan tổng không về nhà cũ, bởi vì Ngu Viện Viện tới đó để lấy lòng bà cụ, Nhan Xuyên không muốn gặp hai mẹ con họ nên kiếm cớ không về.

Leng keng

Chuông cửa reo lên.

Ôn Du, Ôn Nam Tịch và Tiểu Lê cùng lúc quay đầu nhìn lại, lão Lưu cười nói: “Năm mới vui vẻ, mọi người đang ăn tất niên à?”

Ôn Du nhận ra lão Lưu, bà đứng lên nói: “Chúc mừng năm mới. Đúng vậy, chúng tôi đang ăn cơm, ông có muốn ăn cùng chúng tôi không?”

Lão Lưu lắc đầu nói: “Tôi và Nhan tổng đi ngang qua đây, ông ấy muốn ăn hoành thánh, bây giờ còn làm không?”

Ôn Du dừng một chút, bà suy nghĩ một chút rồi nói: “Khả năng là không được rồi, Nhan tổng vẫn chưa ăn phải không? Bằng không hôm nay tôi làm hơi nhiều cà rốt, khoai lang, xương sườn hầm canh, Nhan tổng có thể ăn được không?”

Lão Lưu dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là ăn được.”

Ông tự mình giúp đỡ Nhan Xuyên, dù sao đêm giao thừa muốn làm phiền người khác cũng không phải lẽ.

Ôn Du bảo ông đợi một lát rồi vào nhà lấy hộp đựng đồ, Ôn Nam Tịch đi theo vào gắp thức ăn lên, cô nhẹ giọng hỏi: “Sao Nhan tổng không về nhà ăn tất niên ạ?”

Ôn Du không biết chi tiết nên thấp giọng nói: “Có lẽ do bận công việc quá.”

Ôn Nam Tịch ậm ừ nhìn Ôn Du đóng gói hộp, Ôn Nam Tịch cầm lấy đưa cho lão Lưu, lão Lưu nhìn cô rồi cười gật đầu: “Cảm ơn.”

Sau đó ông ấy rời đi.

Ôn Nam Tịch khoanh tay đứng đó, nhìn lão Lưu ngồi vào ghế lái của một chiếc ô tô màu đen, cửa sổ đóng kín, nhìn không rõ bên trong. Nhan Tổng ngồi ghế sau nhìn thấy Ôn Nam Tịch.

Ông nhìn cô gái cao ráo với diện mạo xinh đẹp, ông dừng lại một chút rồi thu hồi tầm mắt, nhìn Lão Lưu: “Trong nhà bà ấy có con gái, ông đã đưa hai phong bao lì xì màu đỏ cho bọn trẻ chưa?”

Lão Lưu hơi sửng sốt, ông lập tức nói: “Chưa, tôi quên mất. Bây giờ tôi đưa nhé?”

Nói xong, ông mở bảng điều khiển trung tâm và lấy từ bên trong ra hai phong bao màu đỏ.

Nhan Xuyên nhìn mà không ngăn cản, nói: “Đưa đồ ăn cho tôi.”

Lão Lưu đưa hộp đóng gói cho ông, nói: “Không còn hoành thánh nữa, tôi không thể bắt Ôn Du làm nữa. Bà ấy nói bà ấy làm rất nhiều đồ ăn nên gói những thứ này cho ông. Đây là là mấy món có trên bàn cơm tất niên nhà bà ấy.”

Nhan Xuyên dừng một chút, vài giây sau mới nói: “Tốt thôi.”

Ông ngửi thấy mùi thơm.

Lão Lưu bước xuống xe.

Ông vội vàng đi tới tiệm ăn vặt gọi Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch quay người lại, Lão Lưu đưa cho cô hai phong bao lì xì màu đỏ, nói: “Nhan tổng lì xì cháu và cô bé kia. Chúc mừng năm mới.”

Ôn Nam Tịch hơi dừng một chút, cô nhìn phong bao màu đỏ, không muốn nhận, cô ngẩng đầu nói: “Cháu không cần…”

“Cầm lấy đi, bên ngoài lạnh quá, ta phải về đây.”

Lão Lưu mỉm cười đưa cho cô, phong bì màu đỏ được đặt vào lòng bàn tay Ôn Nam Tịch. Lão Lưu nói xong liền rời đi, Ôn Nam Tịch đứng đó nhìn chiếc xe màu đen lái đi.

Cô mân mê hai chiếc phong bao màu đỏ rồi đẩy cửa bước vào cửa hàng.

Ôn Du nhìn cô một cái: “Sao vậy?”

“Nhan tổng lì xì con.” Ôn Nam Tịch đưa cho Tiểu Lê một cái, Tiểu Lê nhận lấy nói: “Lại thêm một phong bao lì xì!”

Ôn Du cười nói: “Nam Tịch, con cứ nhận đi, Nhan tổng rất tốt.”

Ôn Nam Tịch đặt phong bao màu đỏ lên bàn, cô cầm đũa lên, khóe mắt liếc nhìn phong bao màu đỏ.

Ăn tất niên xong xuôi.

Ba người dọn dẹp xong và xem Gala Lễ hội mùa xuân trong cửa hàng.

Vở kịch rất vui nhộn, Tiểu Lê lại chơi ghi-ta và hát “Red Rose” của Trần Dịch Tấn, Ôn Nam Tịch ngồi một bên lắng nghe, điện thoại di động của cô reo lên, Alipay nhận được thêm một phong bao màu đỏ.

Ôn Nam Tịch mở ra nhìn xem.

Phó Diên gửi cho cô một phong bao màu đỏ trị giá năm mươi hai nghìn nhân dân tệ.

Diên: Chúc mừng năm mới, công chúa của anh.

Ôn Nam Tịch cong môi đáp lại anh: Cảm ơn chàng hoàng tử của em.

Ôn Nam Tịch gửi lại phong bao lì xì 5.200 cho anh, Phó Diên nhận luôn, khi Ôn Nam Hi nhìn thấy 5.200, cô lập tức nhớ ra điều gì đó, năm ngoái Phó Diên cũng gửi cho cô một phong bì đỏ 5.200 trong dịp Tết Nguyên Đán, còn nói rằng rằng quá nhiều số 0, do bấm thừa.

520

Anh Yêu Em

Đó là tình yêu ngầm nhưng thẳng thắn.

Đầu ngón tay Ôn Nam Tịch dừng lại, cô soạn tin nhắn: Trả 5200 cho em.

Diên:?

Diên: Ôn Nam Tịch, em keo kiệt thật đấy.

Anh vốn không có ý định nhận, nhưng hành vi của cô, chậc, Phó Diên suy nghĩ một chút rồi trả lại 5200 cho cô. Sau khi Ôn Nam Tịch nhận được, cô lại gửi cho anh một phong bì đỏ 520.

Phó Diên im lặng trong vài giây.

Nhận.

Vài giây sau, anh trả lại 520.

Ôn Nam Tịch vừa nhìn thấy liền cười rộ lên

Anh đã hiểu ra.

Cô cũng nhận lấy.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 76"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online