ERROR: Điệp Biến - Ngoại truyện 3
Ngoại truyện 3: Ngày làm việc bình thường của Úc Ngạn
Thân phận của Chiêu Nhiên khá nhạy cảm, tuy vẫn chưa rời khỏi Subway nhưng anh không tham gia công việc hàng ngày, chỉ khi gặp phải tình huống thực sự không giải quyết được, anh mới ra mặt giúp đỡ đồng nghiệp và hậu bối.
Bây giờ ở Subway, tổ trưởng tổ trật tự khẩn cấp chính là Úc Ngạn, chuyện này đã dần không còn ai phản đối.
Úc Ngạn đã dùng năng lực xuất sắc của mình để chứng minh rằng y hoàn toàn có thể đảm nhiệm tốt công việc này, khi gặp sự cố khẩn cấp cũng có thể bình tĩnh chỉ huy điều phối, các thành viên trong tổ cũng đều kính nể anh.
Công ty đã vận hành ổn định được một thời gian.
Ông chủ yên tâm dẫn gia đình đi du lịch một tháng ở Thế Giới Mới, mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều giao cho tổ trưởng Nguyên và tổ trưởng Đoạn xử lý.
Hôm nay, công ty tiếp đón một vị khách hàng, tổ trưởng Nguyên đã hẹn gặp tổng giám đốc Vương của công ty an ninh Ái Sâm để bàn về việc gia hạn hợp đồng hợp tác sắp tới.
Hai công ty đã từng hợp tác nên việc gia hạn hợp đồng diễn ra suôn sẻ, ngay khi gần đến giờ ăn, tổ tuần tra thành phố của tổ trưởng Nguyên đột nhiên nhận được yêu cầu cứu hộ khẩn cấp, buộc phải lập tức đến hiện trường.
Sau một buổi chiều đàm phán, bụng đói cồn cào nhưng không thể để khách hàng ngồi chờ mãi, để một đưa khách hàng đi ăn thì lại quá bất lịch sự, trùng hợp tổ trưởng Đoạn lại đang đi thực hiện nhiệm vụ chưa về, trong tình huống cấp bách, Nguyên Tiểu Oánh đành phải giao tổng giám đốc Vương và một trưởng phòng đi cùng cho Úc Ngạn.
Tổ trưởng Úc nổi tiếng lừng lẫy, thân phận và tầm ảnh hưởng đều rất đủ.
Úc Ngạn: “Tôi?”
Nguyên Tiểu Oánh: “Tất nhiên là cậu rồi, ngày nào cũng chơi bời lêu lổng, công ty chỉ có mỗi cậu là không có việc gì làm. Ăn một bữa tối rồi dẫn khách đi giải trí, chuyện này chắc làm được chứ? Cứ làm khách hàng hài lòng, nói ngọt ngào chút, kính vài ly rượu… Tổng giám đốc Vương là khách hàng lớn, làm hỏng việc là tôi thịt cậu.”
Úc Ngạn: “Tôi vừa hẹn Chiêu Nhiên đi ăn vặt rồi…”
Tút tút, điện thoại đã ngắt.
Tổng giám đốc Vương nghe nói tổ trưởng Úc người khế ước của Nhật Ngự Hi Hòa sẽ đến ăn cùng, ông vô cùng vinh hạnh, vui mừng không tả nổi, ông soi gương lau sạch cái đầu hói bóng loáng của mình rồi kéo chặt thắt lưng để giữ lại cái bụng bia tròn trịa, chỉnh lại cà vạt chờ đợi bữa ăn sắp tới.
Gặp nhau muộn màng, Tổng giám đốc Vương nhiệt tình bắt tay và trò chuyện với Úc Ngạn, sau đó ngồi lên ghế sau xe của Úc Ngạn.
Biểu hiện của Úc Ngạn không đến nỗi tệ, lịch sự bắt tay, lén lau sạch mùi thuốc lá dính trên lòng bàn tay mà không để khách hàng phát hiện.
Lo ngại khách hàng khát nước trên đường, Úc Ngạn đã sai Không Đáng Tin đi mua hai ly sữa chua lên men, đưa mỗi người một ly để uống.
Mọi thứ đều bình thường (có lẽ), cho đến khi xe rời khỏi thành phố, cách nhà hàng ngày càng xa.
Tổng giám đốc Vương có chút nghi ngờ, Úc Ngạn nói: “Thành phố Hồng Ly chẳng có gì ngon cả, tôi đã thử hết rồi. Đi với tôi không sai đâu.”
Giữa đường cao tốc, bỗng nhiên có một dây leo hoa hồng thủy tinh chắn ngang, mọc lên tạo thành một cánh cửa hoa, khách hàng hoảng hốt kêu lên, Úc Ngạn đạp mạnh chân ga: “Bám chặt vào!”
Xe lao vút qua cửa hoa.
Trước mắt họ bị một cùng ánh sáng kỳ lạ bao phủ, khi phong cảnh trước kính chắn gió trở nên rõ ràng trở lại, họ đã ở trên một con phố đi bộ nhộn nhịp.
Con phố nhộn nhịp Triều Hải là nơi có tính chất tương tự như trấn Nhật Ngự, là nơi giao thoa giữa Thế Giới Mới và Thế Giới Cũ, không hoàn toàn thuộc về Thế Giới Mới, cũng không hoàn toàn thuộc về thế giới loài người, con người khi bước vào đây cũng không bị bức xạ ảnh hưởng để sinh ra dị hạch.
Con phố hình chữ thập này tụ hội tất cả những món ăn ngon từ cả hai thế giới, thậm chí những đầu bếp con người tài hoa đôi khi còn giấu họ giấu tên đến đây để trổ tài, chỉ để so tài cap thấp với các đồng nghiệp ở thế giới khác, đi trên phố, biết đâu sẽ vô tình chạm vai một vị thực khách là chuyên gia ẩm thực nổi tiếng thế giới.
Úc Ngạn mời khách, lấy ví của Chiêu Nhiên, rút ra ba xu đưa cho chú sóc nhỏ đứng trên cành cây ở lối vào. Chú sóc nhỏ ngậm tiền rồi bỏ vào hòm tiền trên đại thụ.
Tổng giám đốc Vương ngạc nhiên không thốt nên lời, dẫn trưởng phòng Trần rụt rè cứng người theo sau.
Con phố này là phố ăn vặt tự phục vụ, các quầy hàng hai bên đường thực chất là những thân cổ thụ to lớn đã được khoét rỗng, những bông hoa dị thể có xúc tu bán đồ uống mật ong từ cửa sổ, đầu bếp bạch tuộc đang cắt tỉa xúc tu của mình, trình diễn kỹ năng làm món cơm rang gia truyền.
Cả con phố nhộn nhịp người qua lại, cảnh tượng kỳ lạ, tổng giám đốc Vương nhìn chảo thịt xiên đang sôi sùng sục, sờ lên đầu hói của mình thắc mắc: “Đây… là oden à? Không có bát đũa thì ăn kiểu gì?”
Úc Ngạn quay sang cửa sổ đối diện, phát ra một loạt ngôn ngữ ùng ục ùng ục kỳ lạ, đó là ngôn ngữ thông dụng mà Chiêu Nhiên đã dạy: “Mỗi loại một cái.”
Cây mây buông xuống, cuốn lấy những xiên thịt khác nhau rồi đưa cho Úc Ngạn và hai vị khách.
Nước súp không may vãi lên chân tổng giám đốc Vương, không biết từ đâu có một nhóm bóng lông đủ màu sắc nhau nhanh chóng chạy đến, đưa lưỡi nhỏ liếm sạch nước súp trên chân khách, thậm chí lông tơ trên người chúng còn giúp khách đánh bóng đôi giày da.
“Tổng giáp đốc Vương, nhập gia tùy tục, thỉnh thoảng thử cái mới cũng tốt mà.” Trưởng phòng Trần cười gượng gạo.
Không ngờ khi cắn thử xiên thịt, mắt tổng giám đốc Vương sáng bừng lên.
“Món này ngon đấy, ngon lắm. Thịt gì vậy?” Tổng giám đốc Vương vui vẻ xắn tay áo ăn xiên thịt.
Đã sống đến ngần này tuổi ông đã ăn đủ thứ sơn hào hải vị, nhưng cái xiên thịt trông đơn giản này lại khiến ông mê mẩn ngay từ lớp nước sốt thơm ngon phủ bên trên, chứ đừng nói đến miếng thịt béo vừa vặn, thơm ngon hơn bất kỳ loại thịt nào ông từng ăn, nó đậm đà hơn thịt bò hơn cả thịt bò wagyu cao cấp nhất gấp mười lần.
“Đây là thịt thỏ băng nguyên Saran, chạy rất nhanh, màu lông trắng giống hệt tuyết. Chỉ có con chim ba móng của ông chủ quầy này mới bắt được.”
Tổng giám đốc Vương ăn xong ở một quầy lại theo Úc Ngạn đến quầy tiếp theo, thử hết các món ăn và đồ uống độc đáo của Thế Giới Mới.
Úc Ngạn cũng không quên những hoạt động giải trí mà tổ trưởng Nguyên dặn dò, nhưng ở đây không có dịch vụ massage chân, Úc Ngạn nhanh trí, dẫn tổng giám đốc Vương và trưởng phòng Trần đi hái nấm tinh linh ở bờ biển Triều Hải, những cây nấm đầy màu sắc phát sáng rất đẹp nhưng khi có người đến gần thì chúng sẽ nhảy ra khỏi đất rồi chạy loạn xạ.
Tổng giám đốc Vương đã gần năm mươi tuổi, ông vẫn đuổi theo mấy cây nấm nhảy loạn xạ, thở hồng hộc lắc cái bụng bia nhưng cũng hái được một rổ, mồ hôi nhễ nhại vui vẻ nói sẽ mang về nhà trồng làm cảnh cho cô con gái chơi rồi ông còn cảm thán: “Người trẻ đúng là biết cách chơi, ừm, phải tiếp xúc nhiều với người trẻ mới được. Cái này còn thú vị hơn cả câu cá.”
Trưởng phòng Trần ông chiến lợi phẩm của tổng giám đốc Vương gật đầu đồng ý.
Giữa chừng, Úc Ngạn nhận được hoa mộng do Hoa Hồng Thủy Tinh gửi đến, Chiêu Nhiên đang đợi y ở chỗ hẹn một lúc mà không thấy y đâu nên đang đi tìm.
Úc Ngạn ra hiệu mình phải đi có việc, tạm thời rời khỏi tổng giám đốc Vương và trưởng phòng Trần, y cúi đầu vội vã bước đi, không may va phải một người, ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng phấn hiện ra trước mắt.
“Em ở đây à, đợi anh lâu rồi phải không? Giữa chừng anh chợt nhớ ra chưa đóng cửa chuồng bướm ở nhà nên phải về đóng, đến trễ rồi.”
“Không sao, hôm nay em thật xui xẻo, em đang dẫn khách hàng đi ăn đây.” Úc Ngạn xoa trán bị đụng đau.
“Ồ, dẫn khách hàng đi ăn…” Chiêu Nhiên đột nhiên trợn tròn mắt, “Dẫn khách hàng?!!”
*
Ngày hôm sau, Nguyên Tiểu Oanh cũng hét lên tương tự: “Dẫn khách hàng?!!”
Cô trợ lý nhỏ giọng giải thích với người bên cạnh: “Tối qua tổ trưởng Úc dẫn khách hàng đi ăn ở mấy quán nhỏ, nghe nói sau bữa ăn còn đi hái nấm.”
Nguyên Tiểu Oánh: “Á—-!”
Điện thoại bàn trên bàn làm việc reo lên, hiện số của sếp lớn. Sao ngài ấy lại có tín hiệu để gọi điện? Chẳng lẽ ngài ấy nghe chuyện Úc Ngạn tiếp khách nên tức giận tạm biệt Thế Giới Mới quay về sao?
Tổ trưởng Nguyên run rẩy nhấc máy: “A…”
Giọng sếp lớn nghe rất vui vẻ, hân hoan nói: “Tổ trưởng Nguyên của tôi, không ngờ cô lại giỏi thế, sáng nay tổng giám đốc Vương đã liên hệ với tôi để bàn về hợp tác với chi nhánh ở thành phố Ân Hy, nói công ty chúng ta tràn đầy sức sống khiến ông ấy trẻ ra mười tuổi. Cô cũng chuẩn bị đi nhé, để họ sắp xếp tài liệu.”
Tổ trưởng Nguyên: “…?”
–
caphaos: Còn ngoại truyện 4 về cặp Tháp Nghiêng (Ngài Tỉnh và Hồ Ly) nữa cơ, mà chắc phải tháng sau mình mới edit phần đó. Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện ạ! 🥰
Bình luận của độc giả ở chương cuối Điệp Biến
Bài bình luận dài kết thúc đã được ấp ủ từ lâu: Một cái kết trọn vẹn và hạnh phúc.
Viết bình luận khi truyện hoàn thành thực sự là một việc khó đối với mình, mình đã cố gắng tỏ ra là một người có văn hóa, muốn viết vài câu thật oách, nhưng rốt cuộc thì vẫn chưa học được nên không thể viết ra lời hay ý đẹp nào, chỉ còn cách làm phiền cô Lân Tiềm một chút với những dòng suy nghĩ lộn xộn không đầu không đuôi của mình, thật sự xin lỗi vì hơi dài dòng.
Thực ra lúc đầu mình tiếp cận là từ sổ tay dị hạch mà cô đăng, đọc qua thấy rất mới mẻ nhưng cũng có phần phức tạp, lo rằng mình sẽ không hiểu hết. Khi quyết định theo dõi thì truyện đã đăng đến chương 123 và trước đó mình đã lưỡng lự khá lâu, nghĩ rằng mỗi ngày đọc một chút, có thể khi truyện đến hồi kết thì mình cũng kịp đuổi theo. Nhưng không ngờ, “Điệp Biến” lại quá hợp gu mình, thế là trong một ngày mình đã đọc đến chương 123 và thành công đuổi kịp vào chương 124, từ tháng 1 đến giờ, mình cũng đã đồng hành với cô Lân Tiềm trong suốt thời gian cập nhật truyện.
Ngay từ đầu cảm giác mà Chiêu Nhiên mang lại cho mình giống như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, mang một vẻ bí ẩn giống như được in trên những lá bài Tarot, đến giờ khi truyện đã có hơn 180 chương, mỗi khi nghĩ đến Chiêu Nhiên, trong đầu mình vẫn hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ: “Muốn in hình cậu ấy lên bài Tarot.” Nhật Ngự Hi Hòa của Biển Băng Địa Cực, một mặt trời không bao giờ lặn. Có lẽ vì Chiêu Nhiên có thiết lập rất đặc biệt, nên từ đầu khi đọc truyện, mình thực sự chú ý đến cậu ấy nhiều hơn.
Về Bồ Hóng, thực sự cách xây dựng nhân vật của cậu ấy khiến mình thấy cô Lân Tiềm rất tài năng, và đây cũng là một điểm sáng của truyện Điệp Biến. Có thể nói điều thu hút mình từ đầu là Chiêu Nhiên, nhưng càng về sau mình càng thấy nhân vật Úc Ngạn ngày càng hoàn thiện và có sức hút, thông minh, mạnh mẽ, ba tính cách khác nhau của cùng một người qua từng giai đoạn được thể hiện rất xuất sắc, mỗi giai đoạn đều có nét đặc trưng và sức hút riêng, hoàn toàn thể hiện sự trưởng thành theo thời gian (ý nghĩ thêm vào khi kết truyện). Không thể đoán trước được cậu ấy bằng tư duy thông thường, lựa chọn chắc chắn và duy nhất là Chiêu Nhiên. Úc Ngạn sợ mình làm không đủ tốt, Chiêu Nhiên sẽ từ bỏ việc khế ước với mình, nhưng thực ra ngay từ đầu Chiêu Nhiên đã quyết định chọn cậu ấy. Tình yêu, tình thân và tình bạn đều được thể hiện đầy đủ trong truyện. Sự tương tác giữa Chiêu Nhiên và Úc Ngạn là một phần mình rất thích, cho dù đó là lúc Bồ Hóng “gây họa” và Chiêu Nhiên phải đi xử lý hay là những đêm quấn quýt bên nhau.
Chương-177 là có một đoạn mình rất thích, từ khi Bồ Hóng được đưa từ gương vào phòng tắm, cậu ấy cứ ôm chặt lấy Chiêu Nhiên và nói: “Anh đừng cứ im lặng như thế, có phải anh không thích em nữa không? Anh sờ sờ em đi, nếu không chạm em sẽ hòa tan mất, bị nước cuốn trôi vào cống thoát nước!” Chiêu Nhiên cũng luôn an ủi Bồ Hóng, bầu không khí và cảm xúc được thể hiện rất trọn vẹn. Tình cảm giữa các anh chị em của gia đình Nhật Ngự, tình bạn giữa Tiểu Hỏa, Tiểu Lan và Bồ Hóng, và tất nhiên là cả tình cảm giữa Dị thể và người khế ước đều rất đáng yêu.
Khi theo dõi truyện có lẽ câu mình nói nhiều nhất là “Xây dựng nhân vật, cảnh tượng và diễn tả cốt truyện đỉnh thật”, mình luôn nhắc đến điều này vì thực sự rất tuyệt, mình không nghĩ ra từ nào hoành tráng để mô tả, cũng chỉ có thể lặp đi lặp lại rằng cảm giác như hình ảnh hiện ra ngay trước mắt mình. Một thế giới quan mới, thiết lập mới, cốt truyện đều rất ấn tượng khiến hai mắt người ta mở to hai mắt gì đó. Thực ra khi theo dõi truyện, mình thường tự hỏi mỗi chương liệu có quá nhiều bình luận không, thậm chí có những bình luận ngay cả bản thân mình cũng thấy buồn cười, nhưng lúc đó mình không thể kiềm chế được việc muốn phản hồi, mình cũng chia sẻ với bạn bè mỗi lần bình luận thì Lân Tiềm đều đọc và còn tương tác, cảm thấy rất vui, đây có lẽ là lần mình cảm thấy hạnh phúc và trọn vẹn nhất khi đọc.
Gần đây bạn mình cũng đang theo dõi truyện, thỉnh thoảng chia sẻ những đoạn mà cô ấy thấy thú vị, sau đó mình chợt nhận ra rằng mình đã quên mất một số chi tiết trước đó, nên mình quyết định sau khi truyện hoàn thành sẽ đọc lại từ đầu. Thực ra cảm giác khi theo dõi truyện đang ra và khi đọc hoàn thành là hoàn toàn khác nhau, “Người Cá” là truyện mình đọc khi đã hoàn thành, còn “Điệp Biến” là truyện mình theo dõi khi đang ra, khi theo dõi truyện đang ra mình không thể ngừng suy nghĩ về những diễn biến tiếp theo, liệu việc khế ước giữa Chiêu Nhiên và Úc Ngạn có nguy hiểm không, tất nhiên cuối cùng sẽ thành công, nhưng quá trình này ở giai đoạn hiện tại thực sự khiến mình có nhiều giả thuyết.
Đoạn trên có lẽ thực sự không có ý tưởng gì cụ thể, thời gian viết cũng không phù hợp, vì nó được viết sau khi chương mới cập nhật vào rạng sáng ngày 22 tháng 6. Lúc này, Chiêu Nhiên và Úc Ngạn đã vào Tháp Nghiêng và gặp được Tỉnh Túc, mặc dù không biết diễn biến tiếp theo sẽ ra sao, nhưng điều này thực sự khiến người ta mong đợi. Viết vào thời điểm này cũng vì sợ sau này mình sẽ quên mất những suy nghĩ hiện tại, nên cuối cùng vẫn quyết định ghi lại.
Khi truyện hoàn thành mình có nhiều suy nghĩ mới, nhận ra rằng cả Chiêu Nhiên và Úc Ngạn đều không ngừng hoàn thiện thiết lập nhân vật của mình, cả hai có những suy nghĩ khác nhau có thể sẽ xuất hiện một số mâu thuẫn, họ có những lựa chọn khác nhau nhưng cuối cùng sự xuất hiện của mẹ Úc Ngạn đã khiến Chiêu Nhiên hiểu được điều mà Úc Ngạn mong muốn. Tình yêu mà Chiêu Nhiên dành cho Úc Ngạn đã bù đắp những thiếu thốn trong tuổi thơ của cậu ấy. Cả hai đã trưởng thành, hiểu nhau hơn và luôn đồng hành cùng nhau, không bao giờ chia cách.
Điều khiến mình xúc động nhất là khi Chiêu Nhiên nói trước mặt bao người: “Úc Ngạn, anh thích em,” một người vốn ngại ngùng lại dám bộc lộ lòng mình như vậy khiến mình xúc động sâu sắc, họ đều hiểu điều này có ý nghĩa gì, mỗi bước tiếp theo đều mang theo sự quyết tâm và dứt khoát. Mỗi chương của “Hóa Kén” đều khiến người ta nghẹt thở, cảm xúc thăng trầm như người già đi tàu lượn, cảm thấy khó mà hồi phục. Cách miêu tả cảnh tượng và chuyển đổi góc nhìn được thực hiện rất tuyệt vời, rất ấn tượng.
Sau khi khế ước thành công, mình đột nhiên có cảm giác không thực, cảm giác như mọi thứ đã an bài, có cảm xúc khó tả, hưng phấn, xúc động, nước mắt tràn mi. Nhìn họ sau bao khó khăn cuối cùng cũng được hạnh phúc. Những lời nói của Tiểu Nhị thực sự khiến mình kinh ngạc. Trước đây mình luôn nghĩ Tiểu Nhị hoàn toàn khác biệt với Úc Ngạn có thể đảm đương mọi việc, nhưng đôi khi lại quên cậu ấy cũng rất cần Chiêu Nhiên, khi Tiểu Nhị nằm trong lòng Chiêu Nhiên hư không, cậu khóc rồi nói em rất nhớ anh, mình chợt nhận ra cuối cùng họ đã có một nơi an toàn và mãi mãi thuộc về nhau.
Đây là một trải nghiệm vô cùng vui vẻ, may mắn là mình không đến quá muộn, nghĩ lại quyết định mở Điệp Biến lúc đó thực sự là một quyết định đúng đắn. Sau nhiều lần sửa đổi, cuối cùng mình quyết định để nguyên như vậy. Mong cô Lân Tiềm không chê những dòng này, thực sự mình rất thích Điệp Biến. Cảm ơn cô Lân Tiềm đã mang đến câu chuyện kỳ diệu và tuyệt vời này. Rất vui khi được đồng hành cùng câu chuyện này, hẹn gặp lại ở tác phẩm tiếp theo.
Bình luận của Sơ Thập Niên Dạ Phạn (初十年夜饭)
NT Weibo 1. Bất Hóa Xuyên – Quỷ Hủy Nha [Điệp Biến]
Bất Hóa Xuyên Quỷ Hủy Nha
a. Mâm xôi đỏ (10/09/2023)
Về lý do tại sao Bất Hóa Xuyên không cần phải có người khế ước mà vẫn có thể sống rất lâu, cả cuộc đời hắn chỉ cần trông coi những sinh vật nhỏ bé trong sông băng và núi băng của biển băng địa cực.
Sinh mệnh của hắn nằm ở sự tĩnh lặng, quá trình trao đổi chất diễn ra chậm, tiêu hao năng lượng thấp, dị hạch phát triển rất chậm, điều này giống với loài rùa, loài có thể sống lâu hơn nhiều so với hầu hết các sinh vật trên Trái đất.
Bất Hóa Xuyên chỉ cần yên tĩnh trong núi băng, tuổi thọ của hắn sẽ rất dài, vì thế hắn đã chứng kiến nhiều vòng luân hồi sinh tử, những sinh vật nhỏ bé sinh ra bên cạnh hắn, nếu may mắn, đôi khi sẽ được hắn đích thân nuôi dưỡng một thời gian sau đó gửi đến Cáp Bạch để học kiến thức về loài người rồi bước vào thế giới loài người tìm kiếm người khế ước. Nhưng ngay cả khi khế ước, trong mắt Bất Hóa Xuyên chúng vẫn chỉ là những sinh mệnh nhỏ bé mỏng manh ngắn ngủi sớm nở tối tàn, việc liên tục tiễn đưa những đứa trẻ nhỏ bé và đón nhận tin tức về cái chết của chúng là sứ mệnh của Bất Hóa Xuyên.
Lý do khiến Bất Hóa Xuyên nghe tin Chiêu Nhiên mất hạch Nhật Ngự lại nổi giận là vì vô số sinh mệnh nhỏ bé trong biển băng địa cực sẽ chết vì điều đó, Bất Hóa Xuyên luôn quan tâm đến từng quả mọng nhỏ không ai để ý, từng con côn trùng bay và những con nòng nọc trong vũng nước, đó cũng là sứ mệnh của hắn.
Tiểu Quỷ rắn đen là một sinh vật nhỏ bé bình thường trong số những sinh vật nhỏ được Bất Hóa Xuyên chăm sóc, nhưng do một số trải nghiệm đặc biệt, Tiểu Quỷ đã trở nên đặc biệt.
Đó là tên nhóc con đã lén lút vượt biển đến ngôi làng xa xôi để mang về cho hắn một quả mâm xôi đỏ, trong sông băng không có mâm xôi đỏ, đối với Bất Hóa Xuyên, quả mâm xôi này đã cho hắn thấy một thế giới rộng lớn mà hắn sẽ không bao giờ có thể ra ngoài để tự mình nhìn thấy.
b. Ăn vạ (10/09/2023)
Chú rắn nhỏ như thế này, chắp tay sau đít lén lút đến bên cạnh ngài Bất Hóa Xuyên, lúc đó hắn đang tĩnh tọa trong núi băng, tay đang làm một chiếc bùa hộ mệnh sông băng.
Chú rắn nhỏ quanh quẩn quanh ngài Bất Hóa Xuyên vài vòng, rồi đột nhiên nằm ngửa bụng lên trời trước mặt hắn.
Bất Hóa Xuyên liếc nhìn cậu một cái, nghĩ thầm con vật nhỏ kỳ lạ này lại đang ăn vạ rồi.
Tiểu Quỷ nằm đó vặn vẹo vài cái nhưng Bất Hóa Xuyên vẫn không phản ứng gì. Không đúng, mỗi lần Úc Ngạn nằm xuống như thế, ngài Hi Hòa đều cười mỉm mà vuốt ve anh ấy, sau đó bế anh ấy lên, chẳng lẽ tư thế của mình không đúng?
Tiểu Quỷ đổi hơn mười tư thế nhưng vẫn không thể thành công.
Cậu bực tức biến trở lại bản thể, một con rắn đen bóng mượt bò lên cơ thể lạnh lẽo của Bất Hóa Xuyên, bụng nó quẫy nhẹ từng đợt rồi cuộn quanh phần thân trên, cổ và cánh tay của Bất Hóa Xuyên, cằm tựa lên đầu gối của hắn, thôi vậy, ngủ trước đã.
Bất Hóa Xuyên bị những chiếc vảy của nó làm ngứa, cười nhạt vuốt đầu con rắn nhỏ, sau đó treo một chiếc bùa hộ mệnh hình giọt nước mới làm lên đầu nó.
c. Rắn lột da (04/01/2024)
Bất Hóa Xuyên thức dậy vào buổi sáng, ngồi trên đỉnh núi, chán nản lướt xem tin tức trên dây leo của hoa hồng thủy tinh, hắn mở từng tin một, không hứng thú thì lướt qua.
Hoa hồng thủy tinh: Hang băng tinh thể trong suốt ở sông băng phát hiện Hách Áo Thâm Uyên Mãng lột da! Xem ngay VCR → Một đống da vảy khô nằm trong tổ cỏ mục nát, nơi đom đóm xanh bay lượn.
Bất Hóa Xuyên phóng to hình ảnh để nhận dạng, dựa vào hình dáng và đường nét của vảy để phân biệt là con nào.
Khi hắn đang tập trung xem đoạn video, đằng sau vang lên tiếng vảy cọ nhẹ vào băng.
“Xì xì…” Một chiếc lưỡi chẻ lạnh buốt dán nhẹ vào mặt Bất Hóa Xuyên.
Bất Hóa Xuyên quay lại, đối diện với đôi mắt rắn màu vàng to như bóng đèn.
Đó là Tiểu Hủy Nha đã lớn gấp mười lần so với trước.
Nhưng Quỷ Hủy Nha không nhận ra mình đã to hơn, vẫn vui vẻ quấn lấy người Bất Hóa Xuyên như xưa.
Chiến binh của bộ tộc Hách Áo Thâm Uyên Mãng nổi tiếng dũng mãnh, hùng tráng và trung thành nhất trong nhánh phụ của gia tộc Nhật Ngự, giờ đây quấn thành một đống lớn đè lên người Bất Hóa Xuyên.
Tin tức Hoa hồng thủy tinh: Chiến binh mạnh nhất của bộ tộc Thâm Uyên Mãng đã thăng cấp! Xem ngay VCR! ↓”
Bất Hóa Xuyên nằm bẹp trên mặt đất, không thể dậy nổi, trên người hắn là Tiểu Quỷ đang vui vẻ lè lưỡi, chóp đuôi vui vẻ đung đưa qua lại.
d. Lưỡi (11/01/2024)
Trong cuộc đời của Nhật Ngự Bất Hóa Xuyên, 80% thời gian hắn dành để ngồi tĩnh tọa và thiền định, như bạn thấy đấy, hoạt động của một ngọn núi băng tinh thể vô cùng hạn chế, nhưng dưới lớp vỏ ngoài siêu nhiên ấy lại ẩn chứa một tâm trí hiếu kỳ, thỉnh thoảng tỉnh thức.
Hắn đang suy nghĩ về một vấn đề mà không ai để ý tới—ai cũng biết Hách Áo Thâm Uyên Mãng có một chiếc lưỡi chẻ đôi, với chức năng cực kỳ mạnh mẽ, có thể nói là khứu giác đa chiều bao quanh, chúng có thể đồng thời dò xét môi trường ở cả hai bên phía trước bằng cách thè lưỡi, phát hiện con mồi, hướng gió, chướng ngại vật, kẻ thù, nguồn nước, không gì là chúng không thể làm được.
Những chiến binh mãng xà mạnh mẽ đó khi nuốt chửng kẻ thù sẽ mở rộng miệng to như vực thẳm, để lộ những chiếc răng độc sắc bén như giáo dài.
Hình ảnh dừng lại ở cái miệng trắng toát của Thâm Uyên Mãng, Bất Hóa Xuyên suy nghĩ mãi, lưỡi đã đi đâu rồi?
Đúng vậy, khi chúng mở miệng, khoang miệng trống không, thậm chí phần cổ họng cũng rõ ràng.
Rốt cuộc thì lưỡi được đặt ở đâu?
Câu hỏi này làm Bất Hóa Xuyên trăn trở suốt bốn tiếng đồng hồ.
“Xì xì.” Một con mãng xà đen vàng khổng lồ bơi qua các trụ tinh thể, tiếp cận Bất Hóa Xuyên từ phía sau, thè ra chiếc lưỡi đỏ tươi, đầu lưỡi chẻ đôi lắc lư quanh tai của Bất Hóa Xuyên.
Quỷ Hủy Nha thích dùng đầu lưỡi khám phá hắn, lưỡi thấm đẫm mùi hương thuộc về Bất Hóa Xuyên sau đó rút lại vào miệng, gửi đến cơ quan cảm nhận trong mũi để cảm nhận niềm vui hạnh phúc, giống như cảm giác lần đầu tiên Úc Ngạn dẫn cậu vào cửa hàng KFC, nhưng đây không phải là lần đầu tiên cậu cảm nhận được mùi hương của Bất Hóa Xuyên, mỗi ngày cậu đều phải cảm nhận hàng trăm, hàng ngàn lần.
“Tiểu Quỷ Nha.” Bất Hóa Xuyên đột nhiên gọi cậu.
Quỷ Hủy Nha giật mình, rút lưỡi lại vào miệng, nghiêng đầu nhìn kỹ môi của Bất Hóa Xuyên, nơi đó đang rung động.
“Em lại đây.” Bất Hóa Xuyên đưa tay ra, Quỷ Hủy Nha tự nhiên đặt cằm vào lòng bàn tay hắn, sau khi lột da, đầu rắn của cậu đã to bằng một con chó lớn, không ngờ Bất Hóa Xuyên nắm lấy hàm dưới của cậu, nhẹ nhàng tách hàm trên và hàm dưới ra.
Hai chiếc răng nanh nhô ra khỏi vỏ, nọc độc màu hổ phách lơ lửng trên đầu răng mà không nhỏ giọt.
Quả nhiên trong miệng nó không có lưỡi. Tìm kiếm cẩn thận một lượt, cuối cùng Bất Hóa Xuyên cũng tìm thấy một bao nhỏ của lưỡi nằm trước thanh quản hình tròn, hợp nhất với hàm dưới, đầu lưỡi chẻ mỏng và đỏ tươi được giấu trong vỏ đó.
“Thật là… một tạo vật kỳ diệu.” Bất Hóa Xuyên cảm thán, nắm lấy đầu lưỡi nhô ra một chút rồi thử kéo nó ra.
“A…” Không biết từ lúc nào, Quỷ Hủy Nha đã biến thành hình người nằm trên đùi của Bất Hóa Xuyên, đầu lưỡi chẻ đôi của nó bị kẹp giữa những ngón tay của Bất Hóa Xuyên không thể rút lại, cậu chỉ có thể mặc đối phương nắm lấy cằm mình, miệng mở to, răng nanh vẫn nhỏ giọt chất độc màu hổ phách.
Trên người cậu treo đầy những bùa hộ mệnh màu xanh của sông băng, nó rung rinh theo cơ thể đang run rẩy của cậu, đôi mắt rắn màu vàng kim sáng long lanh nhìn qua Bất Hóa Xuyên.
e. Nọc độc hổ phách
Những sinh mệnh xung quanh luôn làm hắn say mê, cơ thể của mình là mảnh đất mà những sinh vật nhỏ bé ấy dựa vào để sinh tồn, mỗi khi nghĩ đến điều này trong lòng Bất Hóa Xuyên lại tràn đầy cảm giác sứ mệnh cao cả, đây chính là ý nghĩa mà hắn theo đuổi trong cuộc sống, là việc dùng cơ thể mình nuôi dưỡng và giúp các sinh vật nhỏ bé này sinh sôi.
Tuyến nước bọt tiết ra quá nhiều dịch, chảy dọc theo khóe miệng và rơi xuống người Bất Hóa Xuyên, lúc này hắn mới giật mình nhận ra mình đã quan sát quá lâu và ép buộc Tiểu Quỷ Nha phải mở miệng quá lâu.
Hắn vội vàng thả tay ra, Tiểu Quỷ Nha lập tức khép miệng lại, nuốt lượng nước bọt dư thừa xuống, rồi lại bắt đầu thè lưỡi ra để thăm dò Bất Hóa Xuyên: “Tại sao? Mùi của ngài Bất Hóa Xuyên có vẻ vui hơn trước. Có phải ngài thích lưỡi của em không?”
Về triết học của sự sống, những con vật nhỏ dĩ nhiên không hiểu. Tiểu Quỷ Nha ôm lấy cổ Bất Hóa Xuyên, theo bản năng của loài mãng xà khi quấn quanh con mồi, cơ thể mềm dẻo của cậu cũng từ từ áp sát vào hắn.
“Lấy đi.” Tiểu Quỷ Nha thè lưỡi xì xì, thường xuyên chạm vào đôi môi như tinh thể của Bất Hóa Xuyên, cảm nhận sự ẩm ướt ở đó rồi cậu ngừng lại, thu rút những chiếc răng nanh sắc nhọn vào trong vỏ, sau đó lập tức áp sát vào môi Bất Hóa Xuyên, lưỡi chẻ đôi nhanh chóng thăm dò vào khoang miệng, di chuyển lên xuống nhanh chóng, thấm đẫm mùi hương của Bất Hóa Xuyên rồi thu lại vào miệng mình, gửi đến cơ quan cảm nhận trong mũi để phân tích.
Bất Hóa Xuyên lắp bắp kinh hãi, sinh vật nhỏ mà mình nuôi dưỡng bằng cuộc sống của mình lại thực hiện một hành vi vượt quá giới hạn, có phải cậu đang nổi loạn không? Hay là đang đánh dấu lãnh thổ? Hắn đã trôi nổi trên biển băng địa cực hàng trăm năm, tự cho rằng mình hiểu rõ từng đám rêu trên cơ thể mình, nhưng hành vi của con mãng xà này khiến hắn mờ mịt.
Hắn đi đến kết luận chắc chắn là lỗi của út cưng, do giáo dục của út cưng đã phá hủy bản tính thánh thiện của loài mãng xà dũng mãnh này, làm thế nào để giải thích với thủ lĩnh của Hách Áo Thâm Uyên Mãng đây.
“Ngài Bất Hóa Xuyên, lưỡi của em, ngài lấy đi.” Sau khi hôn, Tiểu Quỷ Nha chân thành nói, “Ngài sẽ cất giữ nó cẩn thận chứ, ngài sẽ phong ấn lưỡi của em vào cơ thể, biến nó thành hổ phách chứ?”
À, may mắn thay, cậu chưa bị ô nhiễm, chỉ là một lần dâng hiến mà cậu tự cho là thành tâm mà thôi. Bất Hóa Xuyên trở nên khoan dung với chú rắn nhỏ đơn thuần: “Dụng cụ săn mồi của em sao có thể tùy tiện tặng đi được, em muốn một mảnh hổ phách làm kỷ niệm sao? Anh có thể tặng em.”
Hắn để Quỷ Hủy Nha cắn vào tay mình, tiêm nọc độc vào.
Quỷ Hủy Nha ngần ngại trong giây lát, nhưng rồi vô điều kiện tin tưởng ngài Bất Hóa Xuyên, vì Bất Hóa Xuyên là thần hộ mệnh mà bộ tộc Hách Áo Thâm Uyên Mãng tôn thờ.
Nọc độc được tiêm vào cánh tay có chất liệu tinh thể trong suốt của Bất Hóa Xuyên, tạo thành một mảng kết tinh hình bông tuyết màu vàng óng bên trong tinh thể.
Bất Hóa Xuyên gõ ra một mảnh kết tinh đã trở thành hổ phách trên cánh tay mình, dùng dây bện thành dây chuyền, treo lên đầu Tiểu Quỷ Nha, mảnh hổ phách màu vàng xanh rơi ngay vào giữa ấn đường của cậu.
Chiêu Nhiên lúc này:
f. Hồi ức đau khổ (06/03/2024)
Hồi Ức Đau Khổ Của Bất Hóa Xuyên
Thuở ban đầu, Bất Hóa Xuyên không chăm sóc trẻ con, hắn thường ngồi một mình trên đỉnh núi, ngắm nhìn toàn cảnh biển băng cực địa. Cơ thể của hắn trắng tinh xen lẫn với sắc xanh, các góc cạnh mượt mà, trông giống như một bức tượng băng.
Một ngày nọ khi hắn ngồi ở một vị trí có ánh sáng khá mạnh, có một con chim bay qua, do hắn quá phản chiếu, con chim nhỏ mất phương hướng vì ô nhiễm ánh sáng và đâm đầu chết ngay trên người Bất Hóa Xuyên, máu và lông dính trên người hắn.
Bất Hóa Xuyên đau đớn vô cùng, từ đó bắt đầu chăm sóc tất cả sinh vật nhỏ mới tồn tại trên sông băng, kể từ khi Chiêu Nhiên ra đi, nhiệt độ trong hang băng phát sáng giảm xuống, nhiều sinh vật nhỏ bên bờ vực tử vong, tất cả đều được Bất Hóa Xuyên gom lại, mang về chăm sóc. Trong số đó có một quả trứng mà hắn vớt lên từ dưới nước, các sinh vật địa cực khác không vấn đề nhưng trứng này yêu cầu nhiệt độ 13 độ mới có thể sống sót.
Nhiệt độ cơ thể của Bất Hóa Xuyên vừa vặn là 13 độ.
Hàng ngày hắn cẩn thận giữ quả trứng mong manh ấy trong lòng bàn tay, sau hơn mười ngày, một con rắn đen nhỏ mềm mại chui ra khỏi vỏ, quấn nhẹ nhàng quanh một ngón tay của Bất Hóa Xuyên, lè lưỡi nhỏ màu đỏ nhạt ra để ngửi khắp nơi.
May mà Bất Hóa Xuyên không cần nằm xuống ngủ, nếu không chắc chắn giữa đêm lăn qua lăn lại sẽ làm bẹp con rắn nhỏ dính chặt bên cạnh.
Bất Hóa Xuyên hoài niệm treo lại Hoa Mộng lên vách băng, thỉnh thoảng cô độc giữ gìn lãnh thổ, xem lại album ảnh để an ủi là thói quen của hắn.
Một con mãng xà đen nhánh to bằng vòng eo, chầm chậm tiến gần đến bên tai hắn, lè lưỡi đỏ tươi chạm nhẹ vào vành tai hắn.
Quỷ Hủy Nha quấn quanh người hắn, từng chiếc vảy trên bụng cử động, cho đến khi cuộn tròn toàn bộ cơ thể, bao gồm cả đầu đuôi nhỏ vào lòng Bất Hóa Xuyên, hắn ngồi xuống đất, cảm thấy khó thở (may mà sông băng không cần hô hấp).
“Xuống đi, em vẫn nghĩ mình là trẻ con sao?”
“Xì xì…”
Quỷ Hủy Nha quá nặng, vô tình đè gãy một tay của Bất Hóa Xuyên, những mảnh băng vỡ vụn rơi xuống đất.
Quỷ Hủy Nha hoảng sợ bò xuống, dùng đầu đuôi nhỏ quét những mảnh vụn trên mặt đất, Bất Hóa Xuyên vẫy tay, cánh tay bị vỡ tự động phục hồi: “Để đó anh dọn.”
Tiểu Quỷ ở bên cạnh cúi đầu chờ, Bất Hóa Xuyên quét những mảnh vụn sắc nhọn vào góc rồi quay lại vỗ đầu dạy dỗ, con mãng xà đen to lớn cúi đầu chờ bị đánh.
Mỗi bạn nhỏ trên biển băng địa cực đều từng bị anh năm đánh qua, vì vậy ai cũng sợ hắn, không cần biết lớn đến đâu, hễ gây họa là bản năng sẽ nghĩ đến mặt của Bất Hóa Xuyên, không dám quay về đối diện với hắn.