ERROR: Điệp Biến - Ngoại truyện 2
Ngoại truyện 2: Nặc lan
“Chị Tiểu Lan, em đã định cư ở thành phố Pha Tắc, môi trường đẹp, tài nguyên dồi dào, giao thông thuận tiện, có thể đi làm bằng tàu hoa hồng thủy tinh. Hy vọng có thể làm hàng xóm với chị.”
Lại là thư của Úc Ngạn. Nặc Lan đọc xong mỉm cười, tiện tay ném vào máy hủy tài liệu.
Đây đã là lá thư mời thứ ba Úc Ngạn gửi đến, những câu từ dè dặt và ngại ngùng của một người sợ xã hội trên trang giấy luôn chọc cười Nặc Lan.
Ngày giúp y ký khế ước với tổ trưởng Chiêu, trong thời khắc sinh tử buộc phải quyết định phá kén chạy trốn, bí mật về đinh phá kén của cô đã bị tiết lộ. Úc Ngạn kiên trì mời cô đến thành phố Pha Tắc, chính là hy vọng có thể bảo vệ cô trong khả năng của mình.
Khả năng phá kén khiến bao người thèm muố, những kẻ muốn chiếm đoạt đinh phá kén không hề ít.
Cô cầm bút chống lên đầu gối viết vài dòng chữ thanh thoát mạnh mẽ: “Chị không còn làm việc ở Subway nữa. Nhờ phước của đinh phá kén mà bây giờ chị đã có công việc mới rồi. Sếp lớn biết không giữ được chị nên cũng không làm khó, còn trả thêm cho chị một khoản lương hậu hĩnh. Đừng lo, không phải việc gì chị cũng nhận, những người tài trợ thông thường muốn ép mua ép bán cũng phải cân nhắc năng lực của mình, cậu biết đấy, chị chưa bao giờ nương tay. Nếu gia tộc Nhật Ngự cần ký khế ước, cũng có thể liên hệ với chị nhé, đương nhiên thù lao sẽ không khách sáo với cậu đâu.”
Nặc Lan viết xong, gấp tờ thư thành máy bay rồi ném ra ngoài cửa sổ, chiếc máy bay giấy được những con đom đóm xanh bay lượn đón lấy, mang lên bầu trời.
Cô vươn người, xoay mình trên chiếc võng lưới thoải mái, ánh sáng trong tiệm rèn thời trung cổ lờ mờ, thỉnh thoảng vang lên tiếng rèn kim loại bình bình, bốp bốp.
James và Salanca đứng đối diện hai bên cọc sắt, mặc trang phục thợ rèn học việc, vung nâng búa lớn đập lên khối kim loại đặc biệt trên đe.
Công cụ rèn được lấy trong một trò chơi giả lập, James mở rộng vạt áo ngắn, hăng hái rèn kim loại, tóc xoăn vàng làn da trắng, hai mắt có màu xanh vàng khác nhau, dáng người tương đối gầy yếu nhưng lại có khí chất của một thợ rèn học việc thời Trung Cổ.
Saranka thì điềm đạm hơn nhiều, dù bị khối kim loại nóng rực làm bỏng rát, cậu ta vẫn cài kín cúc cổ, chỉ xắn tay áo lên đến cẳng tay, cầm kẹp sắt để điều chỉnh vị trí của kim loại trên đe.
Họ đang chế tạo một thanh kiếm chữ thập.
Úc Ngạn đã để lại cho Nặc Lan một hạch vàng cấp ba – roulette lấy ra từ trong cơ thể tổ trưởng Chiêu, như một lời cảm ơn vì đã giúp y khế ước. Đặc tính của hạch vàng cấp ba là bất kỳ ai va bất kỳ khe nào cũng có thể gắn vào, nhưng cơ thể con người không thể chịu được cú sốc năng lượng từ vàng cấp hai trở lên, nên dù có gắn thành công cũng rất khó để phát huy hết sức mạnh của nó.
Vì vậy Nặc Lan quyết định tạo ra một vũ khí mới, gắn hạch vàng cấp ba – roulette vào vũ khí, chế tạo thành vũ khí dị động.
Tuy nhiên, để có thể chứa được hạch vàng cấp ba, chất liệu của vũ khí phải đạt tiêu chuẩn rất cao.
Cũng may trong tay cô có 200 đồng tiền âm phủ nhận được sau khi hoàn thành ủy thác cuối cùng của Tháp Nghiêng, dưới sự giới thiệu của chủ nhân Tháp Nghiêng, cô đã mua một khối khoáng thạch hiếm có trị giá 100 đồng tiền âm phủ, một loại khoáng thạch đắt đỏ hiếm thấy.
Thêm vào đó Nặc Lan khao khát mua bộ “máy chiếu thực thể”, lại tiêu tốn thêm 65 đồng tiền âm phủ, và trả hết khoản nợ 25 đồng tiền âm phủ cho “pin vô hạn”, sau cùng cô chỉ còn lại hơn mười đồng tiền âm phủ, Tháp Nghiêng quá xảo quyệt, 200 đồng tiền âm phủ chưa kịp ấm túi đã bị thu lại.
Nhưng máy chiếu thực thể đã giúp hai anh em JS thực sự bước ra khỏi thiết bị trò chơi, khi Nặc Lan tận tay chạm vào gò má và ngón tay được tạo thành từ dữ liệu của họ, cô mới hiểu số tiền đó thực sự xứng đáng.
Phôi kiếm chữ thập dần thành hình, Salanca nhúng nó vào nước, hơi nước nóng bốc lên phủ kín khuôn mặt nhưng biểu cảm tập trung và điềm tĩnh của cậu ta vẫn không hề thay đổi.
“Jamie, lại đây.” Nặc Lan gọi James một tiếng. James đang cúi người bên giếng để rửa sạch bụi bẩn và mồ hôi trên người, vùi đầu vào dòng nước lạnh mát mẻ, nghe thấy Nặc Lan gọi, cậu liền ngẩng đầu lên khỏi thùng gỗ, hất một búng nước lên người Salanca.
“Vất vả rồi.” Nặc Lan nằm sấp trên chiếc võng, đưa tay ra, sờ vào cơ bụng săn chắc đầy sức sống của nhân vật trò chơi, làn da trắng trẻo, dáng vóc cân đối, mô hình thiên về thanh thiếu niên.
“Máy chiếu thực thể tuyệt thật.” Cảm giác chạm vào lòng bàn tay chân thực và tinh tế, thậm chí có thể cảm nhận được những mạch máu hơi nhô lên.
James nằm nhoài bên mép võng, nhe nửa chiếc răng nanh nhỏ: “Chị ơi, em muốn uống nước ngọt của chị.”
Nặc Lan đưa ly nước ngọt vẫn còn phủ lớp hơi băng cho cậu, James dùng ống hút của cô uống một ngụm, rồi lén lút liếc nhìn cô.
Nặc Lan cũng không thèm để ý, dùng lại ống hút mà cậu vừa uống để hút một hơi.
“…” James ngây người, liếm nhẹ môi rồi quay đi chỗ khác.
Biểu cảm vui sướng của cậu bị Salanca nhìn thấy hết, Salanca lạnh lùng thu dọn dụng cụ rồi ra giếng rửa mặt.
“Sali, em cũng lại đây.”
Biểu cảm u ám của Saranka dịu lại, cậu ta lau khô mặt rồi bước tới bên Nặc Lan.
“Thấp xuống một chút.” Nặc Lan nằm trên võng, cằm tựa vào cánh tay trái, lười biếng vẫy tay.
Salanca nghe người cúi người đến gần cô, Nặc Lan đột nhiên giơ tay lên nắm lấy hai má cậu ta, bóp nhẹ: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được đi vào trong góc để giận dỗi, muốn gì thì nói thẳng ra.”
Nặc Lan hoàn toàn hiểu rõ, chỉ cần cô huýt sáo một tiếng, hai đứa sẽ bỏ tất cả mọi việc để chạy đến, khao khát những cái vuốt ve và lời khen ngợi, tranh giành sự yêu mến một cách công khai và ngấm ngầm. Nếu tồn tại một loài sinh vật có tính cách giống như cún con, trung thành và đáng yêu như cún con, thậm chí dáng vẻ nằm ngủ dưới chân cũng như cún, thì đó chính là cún con.
Hai con.
Lúc đầu ánh mắt của Salanca trốn tránh, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của James, cậu ta dường như đã quyết định, cố gắng hời hợt nói: “Hôn. Em nhất định phải có cái này.”
Chưa kịp để Nặc Lan phản ứng, Salanca đã cúi xuống hôn nhanh lên môi cô, sau đó xem cái chết như không nhìn Nặc Lan chờ cô lầm bầm: “Không được, lần sau không được làm vậy nữa.”
Nặc Lan hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng mỉm cười: “Xong rồi à?”
Ánh mắt của Salanca chuyển từ mờ mịt sang ngượng ngùng, cậu ta đưa đốt ngón tay lên môi, nhẹ nhàng ho khan.
James trợn tròn mắt, nhào tới bên võng: “Em cũng muốn, chị ơi, em cũng muốn, em cũng muốn, em cũng muốn, em cũng muốn, em cũng muốn, em cũng muốn, em cũng muốn, em cũng muốn, em cũng muốn.”
Trong không gian ba người đang ở vang lên tiếng gõ cửa vang vọng.
“Hửm? Khách đến sớm thế. Dọn dẹp một chút để chuẩn bị tiếp đón khách quý.” Nặc Lan ngồi dậy, dùng đầu ngón chân móc lấy đôi giày, Salanca ngồi xuống buộc dây giày giúp cô.
Khung cảnh lò rèn thời Trung Cổ biến thành dòng chảy của dữ liệu nhị phân, chương trình được viết lại, dữ liệu hoán đổi xếp chồng lên nhau, một phòng khách quý tộc lộng lẫy được dựng lên, bộ đồ ngủ ngủ lụa trên người Nặc Lan biến thành chiếc váy dài đen tuyền, mái tóc dài tự động được tết lại vấn lên, những món trang sức quý giá lấp lánh điểm tô trên người cô.
Chiếc võng lưới trở thành chiếc ghế sofa cao chân chạm khắc hoa văn phức tạp, Nặc Lan ngồi tựa trên ghế sofa, đôi giày trên chân cũng được viết lại thành đôi giày cao gót nhung đen.
Anh em JS cũng từ thợ rèn học việc biến thành quản gia trong bộ lễ phục đuôi tôm, mở cửa đón khách quý.
Người đàn ông bước vào phòng, tay xách chiếc vali bạc, ngay lập tức bị cảnh tượng lộng lẫy trước mắt làm choáng ngợp. Hắn ta nhớ rõ mình đã bước vào một nhà máy bỏ hoang, còn dè bỉu nhổ một bãi nước bọt.
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn người phụ nữ mặc bộ váy dài đang ngồi tựa trên ghế sofa cao chân, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, hắn ta cũng từng theo sếp mình gặp nhiều chuyện lớn, không thể để lộ sự rụt rè khi đến đây để bàn chuyện làm ăn.
“Chắc hẳn ngài là cô Nặc Lan.” Người đàn ông vẫn giữ thái độ tôn kính, đặt chiếc vali lên bàn, “Chắc cô cũng hiểu lý do chúng tôi muốn hợp tác với cô, đây là một nửa tiền đặt cọc, xin cô vui lòng nhận lấy.”
Nét mặt Nặc Lan có chút mệt mỏi, chống đầu yên lặng lắng nghe.
Tiền không ít nhưng ông chủ của người đàn ông này lại là một tên trùm buôn ma túy, hoạt động quanh khu vực biên giới, ông ta nhắm đến một con quái vật dưới nước ở sông Serona. Nếu có thể ký khế ước, chi phí vận chuyển buôn lậu ma túy sẽ giảm đi đáng kể.
“Quái vật sông Serona… Độ khó quá cao, mà tôi cũng không giỏi chiến đấu dưới nước, tốt nhất ông nên tìm người khác giỏi hơn.” Nặc Lan rất ghét những vụ làm ăn giết người cướp của người như thế này.
“Ông chủ chúng tôi đã nói rồi, chỉ cần cô phá kén ở giai đoạn cuối, những việc còn lại cứ để chúng tôi lo. Vũ khí trang bị của chúng tôi rất hiện đại, chắc chắn sẽ bảo vệ cô toàn vẹn, không để cô bị thương dù chỉ một sợi tóc.”
Nặc Lan chẳng thèm muốn nói thêm, phất tay ra hiệu: “James, tiễn khách.”
Người của họ đã bao vây toàn bộ nhà máy bỏ hoang này, chỉ cần hắn ta ra hiệu, những người anh em sẽ lập tức mang súng trường xông vào, một người phụ nữ không có chỗ dựa mà dám ngông cuồng như vậy, ông chủ đã nói, nếu cô ta không hợp tác, thì giết người cướp hạch, không cần khách sáo.
Khóa bật mở, khẩu súng lục bên trong ngăn bí mật không cánh mà bay.
Nặc Lan xoay tay phải, một khẩu súng Locker đã bị anh em JS cắt dán vào tay cô từ lâu. Trong không gian được cấu trúc từ dữ liệu trò chơi này, họ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
“Ông đang tìm thứ này à?” Nặc Lan nheo mắt cười lạnh, họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào đầu người đàn ông.
Người đàn ông chấn động và không thể tin nổi giơ tay lên, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng, họ đã quá coi thường người phụ nữ nắm giữ sức mạnh đinh phá kén.
Tiếng súng vang lên liên tiếp, cơ thể người đàn ông bị đạn bắn thủng vài lỗ đỏ rực, thanh máu trên đầu hắn ta giảm xuống về không.
Người đàn ông hóa thành những mảnh vụn dữ liệu, biến mất trên tấm thảm lộng lẫy của phòng khách.
*
Người đàn ông tỉnh dậy ở ngay lối vào đổ nát của nhà máy bỏ hoang, những người anh em cầm súng vây quanh hắn ta: “Đại ca! Anh tỉnh rồi? Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông bừng tỉnh khỏi cơn mê, lập tức ngồi dậy, sờ soạng khắp người, không thấy vết đạn nào. Hắn ta nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy nhà máy trống rỗng chất đầy vật liệu xây dựng bụi bặm, không còn bóng dáng cung điện lộng lẫy trước đó.
Hắn ta lại rơi vào trạng thái mơ hồ, tay mò đến chiếc vali chứa tiền mặt, vội vàng mở khóa, tiền vẫn còn nhưng khẩu súng giấu trong ngăn bí mật đã biến mất.
Hắn ta như rơi vào hố băng, trở mình vội vàng đứng dậy, xách vali bỏ trốn mất dạng.
“Đại ca?! Anh đi đâu vậy! Giao dịch thì sao!!”
“Ông chủ đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi… Nhanh, nhanh rút lui, đừng quay lại.”
–
Extra 3. Điệp Biến