ERROR: Điệp Biến - Ngoại truyện 1
Ngoại truyện 1. Tiết Bồ Hóng
“Chào tổ trưởng Úc.” Các nhân viên bận rộn qua lại trong hành lang công ty lễ phép chào hỏi chàng trai đang đi tới. Đồng hồ treo tường hiển thị 5 giờ rưỡi chiều, tổ trưởng Úc rời khỏi phòng làm việc của mình, hời hợt đeo chiếc túi đeo chéo màu hồng nhạt, thẻ nhân viên tùy tiện nhét vào túi quần, dây đeo màu xanh lam thòng ra ngoài túi đung đưa, khi đi qua thùng rác y tiện tay móc ra một nắm khăn giấy và bao bì đồ ăn vặt trong túi quần căng phồng rồi ném vào đó, trông chẳng khác gì một học sinh tan học đúng giờ.
“Tạm biệt.” Cả công ty Subway chỉ có một mình Úc Ngạn tuân thủ nghiêm ngặt thời gian tan làm.
Y rời khỏi qua lối đi dành cho nhân viên, một đóa Hoa Hồng Thủy Tinh màu xanh lặng lẽ theo bước chân y phát triển đến một góc không người, leo lên mặt tường, tạo thành hình cánh cửa, bên trong cánh cửa là một vòng xoáy xanh lơ lửng.
Một chân của Úc Ngạn bước vào cánh cửa hoa, khi khuôn mặt cũng chìm vào vòng xoáy, khung cảnh trước mắt đã biến thành khu vườn sáng rực của Thế Giới Mới.
Ánh sáng của vòng sao chiếu rọi mặt đất, cây cối trong trang viên mọc um tùm, bụi hoa quả được những con đom đóm xanh chăm sóc cẩn thận, dây Hoa Hồng Thủy Tinh bao quanh ngôi nhà kính nằm ở trung tâm trang viên.
Chiêu Nhiên đã mua một mảnh đất ở phía bắc thành phố Pha Tắc, nhờ Nhật Ngự Bất Hóa Xuyên giữ lời hứa, xây dựng một trang viên kính mô phỏng theo trang viên Pisa, bên ngoài trang viên không được canh gác nghiêm ngặt, trẻ em ở thành phố Pha Tắc thường xuyên leo qua hàng rào vào chơi, Chiêu Nhiên cũng ngầm cho phép một số dị thể có khả năng săn bắt kém vào hái quả mọng để lấp đầy bụng đói.
Úc Ngạn thong dong đi về nhà, kiểm tra sự phát triển của cây ăn quả và những con bướm tơ nuôi trong trang trại, một số con bướm đã bắt đầu dệt lụa giữa các bông hoa, chờ một thời gian nữa có thể thu hoạch lụa bướm, mang đến thương nhân nửa đêm để may quần áo mới, y đã đặt làm riêng cho Chiêu Nhiên một đôi găng tay trang trọng.
Cây bắt ruồi cũng vinh dự có được một mảnh đất màu mỡ để dưỡng già, mỗi ngày chỉ cần há miệng to chờ những miếng điểm tâm nhỏ bay vào bụng, nhưng phải cẩn thận kẻo ăn phải những con đom đóm xanh.
Trước khi Úc Ngạn về đến nhà, một cô gái giấy mặc áo váy truyền thống đã xách hộp đựng thức ăn đứng chờ trước hộp thư từ lâu, cô là thương nhân nửa đêm của Thế Giới Mới, mỗi tuần đến nhà bán sữa, hạt giống lý chua lông đỏ, snack nui xoắn giống như thế giới loài người.
Có điều thực vật ở thế giới loài người khi vào Thế Giới Mới cũng bị bức xạ dị hóa ảnh hưởng, vì cách sinh sản của dị thể và những cây thực vật này hoàn toàn khác nhau, nên sau khi thu hoạch quả mọng một lần, muốn trồng tiếp thì phải mua hạt giống mới từ thương nhân nửa đêm.
“Gửi lời chào của tôi đến ngài Tỉnh, công việc độc quyền của ông ấy thật không tồi.” Úc Ngạn nhận lấy sữa, hạt giống và một hộp quà nhỏ đóng gói đẹp đẽ từ tay cô gái giấy, rồi ném cho cô vài đồng tiền boa sau đó đẩy cửa vào nhà.
Kể từ khi Chiêu Nhiên hóa bướm thành công, Úc Ngạn cảm thấy cuộc sống của mình từ trò chơi mạo hiểm đã trở thành trò chơi nông trại, mỗi tuần y có thể mua dụng cụ hoặc hạt giống từ thương nhân nửa đêm, không thì ra ngoài du lịch mang những sinh vật kỳ lạ về trang viên nuôi thử xem có tác dụng gì không, nếu không có ích thì y sẽ mang chúng ra chợ bán, có Chiêu Nhiên thì như có một mặt trời nhân tạo, bất cứ loài cây nào cũng phát triển tốt rất. Dù sao thì đều rất thú vị.
Chiêu Nhiên đứng trong bếp nghiêng cứu chế tạo món gì đó, hôm nay anh không đi làm.
Quái vật cao lớn ấy thích hành động dưới dạng bán quái vật trong Thế Giới Mới, dẫu sao thì Bất Hóa Xuyên cũng không phải là một kiến trúc sư chuyên nghiệp, nên khi xây nhà anh đã quen dùng hình dạng bán quái vật của Chiêu Nhiên để làm tiêu chuẩn đo lường chiều cao và kích thước của đồ đạc, dẫn đến ngôi nhà kính giống như nơi ở của người khổng lồ, còn Úc Ngạn như một con vật nhỏ xíu chạy quanh nhà, muốn ngồi lên ghế sofa cũng phải chống hai tay nhảy lên.
“Sữa về rồi đây.” Úc Ngạn đẩy cửa tinh thể trong suốt bước vào bếp, đặt túi sữa lên mặt bàn cao ngang cằm mình, y hoàn toàn không nhìn thấy trong bát đĩa trên bàn chứa những gì.
Một con quái vật hồng bán quái vật cao 2.4 mét đứng trong bếp, chăm chú dùng móng vuốt đỏ sẫm táy máy nguyên liệu lấu ăn, nửa thân trên trần trụi để lộ sợi dây mảnh treo trên đầu vú màu hồng nhạt, nửa thân dưới quấn một chiếc tạp dề, mái tóc dài xoăn tươi sáng được buộc gọn sau lưng bằng dây cột tóc.
“Phải chờ thêm chút nữa.” Chiêu Nhiên cẩn thận nghiên cứu công thức nấu ăn chữ như gà bới do anh hai truyền lại, móng vuốt sắc nhọn không đủ linh hoạt, hơi khó tháo nút thắt túi sữa.
“Anh đang làm gì thế? Lâu thế mà anh chẳng thèm nhìn em lấy một cái.” Úc Ngạn nắm lấy một lọn tóc hồng xoăn rủ xuống trước mặt, leo lên nửa bên phải của Chiêu Nhiên, treo mình lên cổ anh.
“Bao lâu rồi? Em đi làm muộn về sớm, chúng ta chỉ xa nhau có năm tiếng thôi mà.” Chiêu Nhiên lại điều chỉnh bột trong bát, sau đó đổ sữa vào.
Úc Ngạn vẫn treo trên người anh, nhìn xuống bàn bếp bừa bộn, không thể đoán được anh đang làm món gì, nhưng y để ý thấy anh đang cố ý giảm bớt hình dáng quái vật của đôi tay, gần như trở lại đôi tay người, đeo đôi găng tay nitrile bán trong suốt, đôi găng tay co dãn ôm sát da, mạch máu hơi nhô lên, đập thình thịch.
Vì như vậy anh mới có thể bắt đầu thực hiện các bước điều chỉnh tỉ mỉ.
Nhưng Úc Ngạn khó mà ngừng suy nghĩ lung tung, dù sao tay của Chiêu Nhiên rất đặc biệt.
Y ngẩng đầu lên, đột nhiên nhớ ra cả ngôi nhà đều làm từ vật liệu tinh thể trong suốt, ngay cả bếp cũng không lắp rèm, nhìn qua tường ngoài trong suốt có thể thấy rõ những đứa trẻ đang chạy nhảy trong trang viên và những dị thể đang hái quả.
“Ôi chao! Không được, không được…” Úc Ngạn quặp chân vào eo anh, hai tay bịt mắt Chiêu Nhiên, “Anh mặc thế này, không được nấu ăn ở đây…”
Nhưng tối qua họ vừa làm tình ở đây, sự xấu hổ không ổn định của y khiến quái vật cảm thấy hoang mang.
“Chỗ này cao, bên ngoài không nhìn thấy đâu. Đừng quậy nữa, sữa chỉ có một ít thế này, làm hỏng thì không có gì thay.” Chiêu Nhiên cau mày, bế Úc Ngạn xuống khỏi người mình, ném ra khỏi bếp, tiện tay đóng luôn cửa kính.
Úc Ngạn bám hai tay vào cánh cửa kính đã khóa, oán giận nhìn trộm anh qua cửa.
Chiêu Nhiên liếc thấy biểu cảm của Úc Ngạn qua khóe mắt, lén mỉm cười.
Không có vụ tất cả loài người đều tiến hóa từ loài vượn được, nhỉ? Chuyện này không thể được, chắc chắn có chủng loại tiến hóa từ mèo con, Ngạn Ngạn chính là một trong số đó.
Úc Ngạn bị nhốt ngoài cửa, ngồi dựa lưng vào cửa kính một lúc lâu, bị quái vật đang tập trung vào công thức nấu ăn quên lãng hoàn toàn.
Y buồn bã trở lại phòng khách, nhảy lên ghế sofa, đầu chúi xuống trước ngả người trên đệm.
Máu lên não sẽ khiến người ta có ảo giác trí tuệ chiếm lĩnh bộ não.
Úc Ngạn búng tay một cái, chợt nghĩ ra ý tưởng chơi khăm Chiêu Nhiên, y lấy một cây bút lông trên ghế sofa, chạy ra ngoài ngôi nhà kính, viết hai dòng ngắn gọn lên bức tường tinh thể ngay dưới bếp.
Sau đó vẽ một mũi tên lớn chỉ lên trên, phía trên chính là cửa sổ phòng bếp.
“Hừ hừ.” Úc Ngạn vứt cây bút lông xuống chạy đến cửa sổ gác mái, lấy ra cây đàn ukulele mua từ thương nhân nửa đêm, nằm tựa vào bệ cửa sổ đàn hát, ngân nga theo nhịp điệu vui tươi.
Cây cối trong trang viên kính đung đưa theo điệu nhạc thư thái, bươm bướm bay lượn, hoa hồng thủy tinh va vào nhau tạo nên âm thanh như tiếng chuông gió, những bàn tay nhỏ bé chăm chỉ trong nhà tranh thủ nghỉ ngơi, cầm giẻ lau và tách trà nhảy múa.
Chiêu Nhiên vẫn chưa nhận ra mình lại trở thành mục tiêu trò đùa dai của em bé nghịch ngợm, anh vẫn tập trung nhào bột trong khi lắng nghe tiếng nhạc vang lên từ gác mái, móng vuốt dài dưới chân gõ theo nhịp điệu. Bất ngờ, một bàn tay nhỏ chìa vào tầm nhìn của anh, trong lòng bàn tay nắm chặt một đồng tiền vỏ sò có mệnh giá năm xu.
Một con bướm cỡ lớn có râu trên đầu đậu trên bậu cửa sổ, trông như một đứa trẻ mọc cánh, vẫy cánh rụt rè xin Chiêu Nhiên một phần ăn tối yêu thương.
“Bữa tối yêu thương?” Chiêu Nhiên ngạc nhiên, dù Thế Giới Mới không thiếu những gia đình nghèo rớt mùng tơi, thấy sinh vật nhỏ tội nghiệp, anh cúi người lấy một miếng bánh mì trong tủ, rạch một đường ở giữa, phết mứt quả chua vào rồi đưa cho quái vật nhỏ ngoài cửa sổ.
Tay anh có chức năng như lò vi sóng, miếng bánh mì trong tay được làm ấm xốp mịn.
“Cảm ơn ngài Hi Hòa.” Con bướm nhỏ ôm lấy miếng bánh mì nóng hổi bay đi, để lại năm xu.
“Không cần trả tiền.” Chiêu Nhiên ngạc nhiên bỏ đồng xu vào túi tạp dề, tiếp tục khuấy kem.
Không lâu sau, Chiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, giật mình khi thấy khách hàng xếp hàng dài trước cửa sổ.
Nhóm dị thể biết bay vỗ cánh, chen chúc bên cửa sổ, ai nấy đều giơ năm xu trong tay, hào hứng chờ đợi ngài Hi Hòa chuẩn bị bữa tối yêu thương.
“? ? ? Các cô cậu lại ở ban công nhà tôi…” Chiêu Nhiên nhìn xuống phần thân trên trần trụi của mình và đôi tay đeo găng trong suốt, vành tai lập tức đỏ như quả lý chua.
Lúc này dây leo hoa hồng thủy tinh từ cửa sổ mọc vào, nở ra một đóa hoa mộng trước mặt Chiêu Nhiên, là video call của anh hai gọi đến.
Gương mặt tức giận của Cáp Bạch hiện lên trong hình ảnh của hoa mộng, ngón tay chỉ thẳng vào mũi Chiêu Nhiên: “Em đang làm gì vậy? Làm gì vậy hả? Dị thể cấp cao sau khi hóa bướm lại ở trong nhà kính làm mấy trò này, danh tiếng gia tộc Nhật Ngự bị em làm mất sạch rồi! Em biết nhóm giống cái nói gì về em không?”
“Không phải mà…” Cuối cùng Chiêu Nhiên cũng nhận ra có điều không ổn, vịn bệ cửa sổ nhìn xuống, thấy hai dòng chữ viết bằng bút lông trên tường:
“Bữa tối yêu thương, 5 xu một phần, bán hết thì thôi.”
Một mũi tên lớn chỉ lên trên, đi thẳng vào cửa sổ phòng bếp nơi anh đang đứng.
Anh quay đầu nhìn lên gác mái, thấy Úc Ngạn nằm tựa bên bệ cửa sổ ngay phía trên bếp, ôm đàn ukulele cười không ngớt.
“Đây là hậu quả của việc không ôm em ngay khi em về nhà.” Úc Ngạn vừa cười vừa trả lời, đột nhiên cảm thấy ánh mắt sắc bén của quái vật chiếu vào mình, nụ cười y cứng đờ, bỏ cây đàn ukulele định bỏ chạy, nhưng một bàn tay quỷ đỏ sẫm thò ra từ cửa sổ, túm lấy mắt cá chân Úc Ngạn, kéo y ra khỏi gác mái rồi lôi vào bếp, khóa chặt cửa lại.
“Xin lỗi, đã hết giờ bán.” Chiêu Nhiên kẹp Úc Ngạn dưới cánh tay, mỉm cười xin lỗi những khách hàng cuồng nhiệt ngoài cửa sổ, tháo găng tay nitrile, cởi dây tạp dề, mang phần tử quậy phá ra khỏi bếp.
Trên đường từ phòng bếp đến phòng khách, mông Úc Ngạn ăn khá nhiều bàn tay.
“Để em yên tĩnh một chút khó đến vậy sao?” Quái vật dùng một tay quỷ xách y lên, tay kia bóp mặt Úc Ngạn, để lộ răng nanh, tiến lại gần đe dọa, “Anh sẽ treo em lên cây sắt để phơi thịt sống, đâm từ phần bụng.”
Úc Ngạn nghiêng đầu: “Tối qua treo rồi mà, đâm từ phần mông.”
Chiêu Nhiên bịt miệng đang nói bậy nói bạ của y lại.
Úc Ngạn liếm lòng bàn tay anh, khi anh rụt tay lại y lập tức bám chặt vào cổ Chiêu Nhiên, ôm chặt lấy anh như một con đỉa đầy sức sống.
“Anh mà còn lơ em, em sẽ đi hôn cây bắt ruồi ngoài vườn.” Úc Ngạn mổ nhẹ lên khóe môi anh, chủ động đưa lưỡi thử liếm vào miệng Chiêu Nhiên, nhanh chóng nhận được phản ứng dịu dàng, được hương gỗ đặc trưng trong hơi thở của anh bao bọc.
“Anh lơ em hồi nào?”
“Em về nhà mà anh không ôm em ngay, em chết mất.”
Rất lâu sau, đôi môi rời nhau, kéo theo một sợi tơ bạc nước bọt.
“Anh có hỏi một bác sĩ, ông ấy nói triệu chứng của em gọi là rối loạn lo âu chia ly ở chân.” Chiêu Nhiên vỗ vỗ vào mông y.
“À.” Úc Ngạn ngẩn ngơ nhìn anh, như mới nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch, vẫn bám chặt lấy Chiêu Nhiên không nhúc nhích.
Hai tay ôm lấy Chiêu Nhiên vô thức siết chặt, nín thở, huy động toàn bộ tế bào cơ thể trở nên cảnh giác và bình tĩnh, hỏi với thái độ giải quyết vấn đề khi rơi vào tình huống nguy hiểm: “Em có à?”
Chiêu Nhiên không ngờ một câu đùa lại khiến Úc Ngạn xem là thật, thế là đặt y lên ghế sofa, cúi xuống cẩn thận quan sát Úc Ngạn.
Người bình thường sẽ không vì bị nói có bệnh mà bận tâm, chỉ có những chú chó nhỏ bị bệnh tật bán không được ở chợ thú cưng mới vậy.
Thấy anh lại gần, Úc Ngạn càng hôn anh mãnh liệt hơn, hai tay ôm chặt lấy anh, chân cũng quấn chặt, mỗi khi Úc Ngạn làm vậy, nghĩa là y rất cần được ôm.
Chiêu Nhiên hôn y, vỗ nhẹ vào lưng để giúp y thả lỏng.
“Muốn làm không?”
“Muốn.”
Rèm cửa treo quanh phòng khách, Chiêu Nhiên nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của Úc Ngạn: “Mở chân ra, để anh xem.”
Thực ra khi lên giường Úc Ngạn rất nghe lời, y mở chân ra, để Chiêu Nhiên kiểm tra chỗ bị chảy máu do bị ép buộc cưỡi lên hông bán quái vật đêm qua.
Chiêu Nhiên rút một miếng khăn ướt có cồn lau sạch hai tay, dùng đầu ngón tay kiểm tra vết thương bên trong. Vết thương đã được chất dịch không màu lây nhiễm phục hồi gần hết, chỉ còn hơi đỏ.
Con người thật mềm mại, mỗi lần làm đều khiến anh thấy khó tin. Đầu ngón tay bắt đầu khuấy động.
Úc Ngạn nhắm mắt thở nhẹ, hơi thở hỗn loạn.
Đầu ngón tay linh hoạt đáng sợ của Chiêu Nhiên quen thuộc cuộn rút ra đâm vào trong cơ thể y rồi chợt chạm vào điểm nào đó, Úc Ngạn đột ngột cong người, đau đớn túm chặt cánh tay nổi gân của anh, móng tay để lại những vết cào đỏ rực trên da.
“Anh làm gì thế…”
Chiêu Nhiên chăm chú, tận hưởng khoái cảm nơi sợi tờ đầu ngón tay truyền đến: “Đang đjt chó con.”
“Gì cơ?” Úc Ngạn không kìm được cơn co giật, bỗng, ngón tay bên trong y rút ra, thay vào đó là thứ gì đó nóng hơn và thô to hơn.
Úc Ngạn nằm ngửa thở dốc, nâng cao hông, khóe mắt rưng rưng, tay nắm lấy sợi xích trước ngực Chiêu Nhiên, kéo căng dây làm căng hai viên ngọc đỏ ở cuối sợi xích.
Cảm giác đau nhói ở vùng nhạy cảm trên ngực càng kích thích Chiêu Nhiên, anh nắm lấy hông Úc Ngạn, mỗi lần đẩy đều ép sát người y với mình một cách hoàn hảo.
“Ưm… … … ư ư… … … ư ư… … …” Tiếng rên rỉ nhẫn nhịn chuyển thành tiếng khóc, Úc Ngạn đỏ mắt ngẩng đầu tìm kiếm, Chiêu Nhiên cúi đầu đáp lại, cắn mút cái lưỡi nhỏ tự đưa ra rồi dần dần hôn sâu.
“Ngày mai sau giờ làm anh sẽ bỏ mọi thứ để ôm em.” Chiêu Nhiên thì thầm hứa hẹn.
“Ừm…” Úc Ngạn thở dốc, nước mắt đọng trên mắt, cố gắng với lấy chiếc quần bị ném sang một bên, lấy trong túi ra một hộp quà tinh xảo, đưa cho Chiêu Nhiên.
Bên trong là một chiếc khuyên tai tua rua, được ngài Tỉnh làm phép (có lẽ thế).
Chiêu Nhiên ngạc nhiên nhận lấy món quà: “Hôm nay là sinh nhật em mà, sao lại tặng quà cho anh?” Úc Ngạn vui mừng: “Gì cơ, anh nhớ à?”
“Đương nhiên rồi. Anh đang làm bánh kem nhưng em lại nghĩ đủ cách phá đám, nên anh đành tạm gác lại để dỗ em trước.”
“Ồ…” Úc Ngạn tỏ vẻ hối hận.
“Vậy tại sao lại tặng quà cho anh?”
“Ừm… … … Em tưởng anh sẽ không nhớ nên tặng anh quà để ngày hôm nay có ý nghĩa hơn. Từ nay mỗi năm vào ngày này sẽ thành ngày em tặng quà cho anh, vậy em em sẽ có lý do để chủ động chúc mừng.”
“Ngạn Ngạn.” Chiêu Nhiên bế y lên đùi mình, nghiêm túc dặn dò, “Anh không thuộc về thế giới đó, có lẽ sẽ thường quên các ngày lễ của con người, nhưng anh rất sẵn lòng cùng em kỷ niệm mọi ngày lễ, em phải nhớ nhắc anh.”
Úc Ngạn hít hít mũi, tâm trạng tươi sáng hơn thấy rõ: “Ò.”
*
Ngoại truyện nhỏ
Tiết Thanh Minh, Úc Ngạn được nghỉ về nhà.
Trong ngôi nhà kính treo đầy thỏi vàng mã, vòng hoa vàng trắng, khắp phòng đều trang trí mô hình bia mộ.
Những bàn tay nhỏ quấn đầy vải bố trắng chạy tới chạy lui khắp nơi.
.
Chiêu Nhiên đã chờ y rất lâu, khi y vừa đẩy cửa vào thì Chiêu Nhiên nói: “Surprise.”
Úc Ngạn há hốc miệng, hóa đá.←Biểu cảm này bị chụp lại và treo lên một mô hình bia mộ.
–
–
Caphaos: Ơ kể mọi người chút, phần ngoại truyện này mình edit trước khi edit xong chính truyện á :))).
Extra 2. Điệp Biến