Đường Nam Công Viên - Ngoại truyện 4
Ngoại truyện 4
Hai người nằm xuống, Vệ Đông kéo Tần Du Du vào lòng, tay anh luồn ra phía sau xoa nhẹ: “Em đã tự chuẩn bị bên dưới chưa?”
Tần Du Du khẽ “ừm” một tiếng: “Anh đã cứng rồi, em làm sao không chuẩn bị chứ…”
Vệ Đông cười khẽ, lật người đè lên, vừa hôn vừa tách hai chân Tần Du Du quấn quanh hông mình. Hạ thân hai người cọ xát mạnh mẽ, cửa huyệt của Tần Du Du đã được mở rộng khi tắm nên giờ ẩm ướt mềm mại.
“Tối nay không đeo bao nhé?” Vệ Đông hỏi.
Tần Du Du bị hôn đến hơi thở bắt đầu dồn dập: “Vệ sinh sau đó phiền phức lắm…”
“Anh sẽ giúp em vệ sinh,” Vệ Đông nói: “Anh không muốn đeo.”
“Vậy tùy anh…”
Tần Du Du vừa dứt lời, Vệ Đông liền đẩy hông tiến vào.
Dọn dẹp xong đã hơn 10 giờ, Tần Du Du mệt lả người, cuộn tròn trong vòng tay Vệ Đông, mắt nhắm nghiền.
Vệ Đông cầm điện thoại xem, một tay xoa bóp eo cậu.
“Em thích kiểu đuôi nào?” anh hỏi.
“Đuôi gì cơ…” Tần Du Du mở mắt ra, thấy Vệ Đông đang chăm chú nhìn điện thoại.
“Trên mạng có đủ loại, trông… khá dễ thương.” Vệ Đông nghiêng màn hình về phía cậu.
Tần Du Du đỏ mặt, “Em không muốn…”
“Thử đi mà,” Bàn tay to của Vệ Đông xoa bóp khiến Tần Du Du rất thoải mái, “Anh chưa thấy cái này bao giờ, đầu này nhét vào phải không? Vệ Đông nhíu mày: “Vậy nhét cái này vào rồi làm kiểu gì?”
Tần Du Du nhắm mắt, bật cười khúc khích: “Đó là để chơi thôi, kiểu tình thú ấy, khi làm chắc chắn phải lấy ra rồi.”
“À…” Vệ Đông thấy có lý, “Vậy em thích tất lưới không? Mấy cái váy ngắn gì đó, anh mua luôn một lần nhé.”
“…”
Tần Du Du thở dài: “Anh à, em thấy tất lưới váy ngắn là đồ con gái mặc, anh thích em giả gái à?”
Vệ Đông suy nghĩ một lúc, thành thật đáp: “Không thích lắm, anh vẫn thích em như bây giờ hơn.”
“Ừm,” Tần Du Du đặt tay lên eo anh, “Trong đó đều có phần phóng đại, anh đừng bị những thứ đó đánh lừa…”
“Trời ơi—” Vệ Đông bỗng kêu lên.
“Sao vậy?” Tần Du Du mở mắt ra.
Vệ Đông nhíu mày: “Em xem này… roi, còng tay, nến… Cái gì đây? À, đây là đồ chơi rung…”
Tần Du Du nhìn Vệ Đông.
Vệ Đông vẫn chăm chú nhìn điện thoại: “Trời… chơi kiểu này quá đà rồi… Dây này là để trói người à? Trói xong rồi dùng roi quất?”
Anh nhìn sang Tần Du Du.
Tần Du Du ngập ngừng một lúc, đành phải giải thích: “Có người… thích như vậy, sẽ thấy hưng phấn hơn…”
“Quất người khác thấy hưng phấn hay bị quất thấy hưng phấn?”
“Cả hai đều có, cả hai bên đều sẽ cảm thấy thỏa mãn.”
Vệ Đông không hiểu lắm, lướt điện thoại xem một hồi lâu, tặc lưỡi: “Chơi kiểu này để làm gì chứ…”
Tần Du Du lại muốn cười.
Vệ Đông nhìn cậu, rồi quay lại nhìn điện thoại, vài giây sau lại nhìn cậu.
Tần Du Du cảnh giác: “…Anh không định mua mấy thứ này đấy chứ?”
Vệ Đông nói: “Không… Anh chỉ thấy…” Anh gãi gãi trán: “Khá mở mang tầm mắt.”
Tần Du Du đưa tay kéo mặt anh lại, đối diện với mình: “Anh à, anh muốn dùng roi quất em sao?”
Vệ Đông đáp rất dứt khoát: “Không, anh không nỡ.”
“Anh muốn dùng nến đốt em à?”
“Không đời nào.”
“Anh muốn dùng còng tay còng em lại trên giường để em không đi đâu được sao?”
Vệ Đông: “…”
Tần Du Du: “??”
Vệ Đông hắng giọng: “Không muốn.”
Tần Du Du nhíu mày: “Vừa nãy anh có nghĩ đến đúng không?”
“Không có.”
“Chắc chắn anh đã nghĩ đến rồi.”
Vệ Đông: “…”
“Anh à…” Tần Du Du ôm lấy anh, cuộn tròn vào lòng: “Em không thích kiểu cưỡng ép đâu… Em thích anh luôn dịu dàng và kiên nhẫn với em từ đầu, điều đó khiến em cảm thấy an tâm và được bảo vệ.”
Vệ Đông giật mình, ôm cậu chặt hơn: “Ừ.”
“Em đã quen với cảm giác này rồi,” Tần Du Du nhắm mắt, áp sát vào ngực Vệ Đông, “Những trò chơi kích thích đó có lẽ không phù hợp với em…”
“Được,” Vệ Đông xoa xoa gáy Tần Du Du: “Dù sao anh cũng có thể làm em thỏa mãn, không cần những thứ phức tạp đó.”
Tần Du Du khẽ cười một tiếng.
Dù đã gần 30 tuổi, cậu vẫn thích tư thế ngủ trong vòng tay Vệ Đông như thế này. Cậu từng nói rằng lồng ngực Vệ Đông là nhà của cậu, chỉ trong vòng ôm tạo nên ngôi nhà nhỏ này, cậu mới có thể ngủ một cách bình yên và an tâm.
Không biết đã bao lâu trôi qua, trong cơn mơ màng, cậu cảm thấy Vệ Đông nhẹ nhàng hôn lên trán và thì thầm: “… Vậy chúng ta có thể mua một cái đuôi không?”
Ngày nhận được bưu kiện, chính Tần Du Du mang về nhà và mở ra. Cậu đã quên mất việc mình đã đồng ý chuyện này trong lúc nửa tỉnh nửa mê. Khi lấy ra một đống lông xám trắng mềm mại từ gói hàng, cậu vẫn chưa nhận ra đó là gì, cho đến khi phần đế hình nón kim loại sáng bóng lộ ra.
Tần Du Du trợn mắt, mặt đỏ bừng lên.
Vệ Đông mặc áo ba lỗ bó sát, bưng đĩa thức ăn từ bếp ra, hỏi: “Bưu kiện gì vậy?”
Tần Du Du ngước lên nhìn anh, rồi thấy ánh mắt anh bỗng sáng lên.
Tần Du Du: “…”
“Cái này…”
Vệ Đông đặt đĩa xuống, đi lại gần, cởi tạp dề lau tay rồi vứt sang một bên, cầm lấy cái đuôi cáo xám to rất thật, vẫy vẫy nhìn ngắm, “Trông khá đẹp đấy.”
Tần Du Du không nói gì.
“Anh không mua cái nút quá to đâu, sợ em không thoải mái.” Vệ Đông nói.
Tần Du Du nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, không biết có nên cảm ơn sự chu đáo này không.
Vệ Đông thực sự thích cái đuôi to này, thậm chí không buồn bưng cơm nữa, cầm trong tay nghịch ngợm hồi lâu.
“Đẹp hơn trong hình nè.”
Tần Du Du đi vào phòng tắm rửa tay, Vệ Đông cầm đuôi theo sau, dựa vào cửa vừa sờ vừa nói.
Tần Du Du đỏ mặt “ừm” một tiếng, nói: “Đúng là khá đẹp.”
“Đeo cái này vào ngồi có khó chịu không?” Vệ Đông nghịch phần nút hình nón.
Tần Du Du nói: “…Không biết nữa.”
Vệ Đông nhìn cậu.
Tần Du Du đưa mắt nhìn anh: “…”
Vệ Đông: “Em có thể đeo cái đuôi này ăn cơm được không?”
Tần Du Du cũng không hiểu sao tình hình lại diễn biến thành thế này. Cậu tan ca, nhận một gói hàng chuyển phát nhanh, về nhà mở ra…
Hiện giờ, cậu đã bị lột sạch quần áo và bị đè lên bồn rửa mặt để chuẩn bị.
“Anh ơi…” Cậu bị ôm nghiêng từ phía sau, một chân được nâng lên đặt trên bồn rửa mặt. Vệ Đông vừa hôn cậu, vừa đưa ngón tay đã thoa đầy chất bôi trơn vào phía sau cậu.
Tần Du Du ngửa mặt lên, mắt đỏ hoe, cổ trắng mảnh khảnh bị Vệ Đông nắm trong lòng bàn tay, thân thể run rẩy khi bị xâm nhập từ phía sau.
“Anh ơi…” Cậu không thốt ra được lời nào khác.
Vệ Đông hôn mắt cậu, hôn cổ cậu, cắn dái tai cậu đến mức để lại dấu răng khắp nơi.
Tần Du Du co rúm người, run rẩy, rồi cảm nhận được Vệ Đông rút ngón tay ra, sau vài tiếng sột soạt, một vật thể to lớn và nóng bỏng từ từ đi vào…
Tần Du Du biết đó là gì, cậu thở dốc với giọng run rẩy, không kìm được mà nhắm mắt lại.
“Anh không đợi đến tối sao…”
“Cứng rồi,” Vệ Đông cắn vào tai cậu nói: “Không đợi được đến tối nữa.”
Hết NT 4.