Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Độ Xứng Đôi 99% - Chương 66

  1. Home
  2. Độ Xứng Đôi 99%
  3. Chương 66
  • 10
Prev
Next

Chương 66: NT4 – Quý Giang Dật và Tân Minh Thuỷ

Giữa trưa tan học, Tống Ngạn rảo bước tiến vào nhà ăn, thấy được Đậu Mính Mính đã chiếm chỗ ngồi từ trước.

Đậu Mính Mính ngồi ở bên cạnh cửa sổ, không biết đang nhìn gì trong máy truyền tin mà mặt mày vui vẻ hớn hở, mãi cho đến khi Tống Ngạn lại gần thì mới phát hiện.

“Ngạn Ngạn!” Đậu Mính Mính cười chào hỏi, nhìn thoáng qua hai bên trái phải, “Chồng cậu đâu?”

Tống Ngạn nói: “Anh ấy có một bữa tiệc.”

Tống Ngạn nhìn trạng thái vui mừng hớn hở của Đậu Mính Mính, bèn hỏi: “Yêu đương à?”

Đậu Mính Mính nói: “Không có.”

Sự kiện cướp phi thuyền lần trước loạn đến mức ồn ào huyên náo. Tuy tên của Đậu Mính Mính đã được che lại nhưng những người bạn trong lớp đều biết rõ tình huống của cậu, cứ thế mà truyền qua các hội nhóm nên dần dần mọi người đều đã biết.

Vì cứu người nên trong đó cũng có một số người đi làm đăng ký nhưng đáng tiếc đều không có đạt tiêu chuẩn.

Hai bên có độ xứng đôi thấp và tuyến thể của Đậu Mính Mính lại có pheromone của Alpha khác nên các Alpha trong trường vẫn có chút để ý. Vậy nên, dẫn đến từ lúc chia tay với Tiểu Trình cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa phát triển thêm tình yêu mới.

Thật ra đã có một hai đàn anh tiếp cận và bày tỏ tình cảm với Đậu Mính Mính, nhưng ánh mắt của Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ quá lợi hại, hơn nữa đối phương còn là sinh viên chưa trải sự đời nên quá dễ hiểu. Vậy nên khi hai bên vừa mới tiếp xúc, đôi chồng chồng nhỏ liền nhìn ra được đây là muốn mượn quan hệ của Đậu Mính Mính để leo lên Tạ Thần Vũ. Mà bản thân Đậu Mính Mính cũng không cảm thấy sinh điện với đối phương nên cuối cùng vẫn không có gì xảy ra.

Tống Ngạn hỏi: “Thế gặp phải chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Đậu Mính Mính lập tức hai mắt tỏa sáng: “Cậu mau xem hot search đi, chỉ mới đây thôi, Quý Quý công khai rồi! Không phải công khai yêu đương mà là công khai lãnh chứng nhận kết hôn luôn!”

Tống Ngạn hơi ngoài ý muốn một chút. Cậu mở máy truyền tin ra lên mạng, phát hiện chỉ trong thời gian ngắn mục này đã tăng vọt lên đầu danh sách hot search.

Chỉ thấy ảnh đế Quý đăng một tấm hình chụp giấy chứng nhận kết hôn, @Tân Minh Thủy, tiêu đề chỉ có ba chữ: Anh yêu em.

Vừa xem là hiểu được ngay.

Tống Ngạn đi mua cơm trước, đến lúc quay lại mới mở nhóm chat của Du Kình ra, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn bên trong đã bùng nổ.

“Tân Minh Thủy ông bị làm sao vậy? Sao khi không lại đi lãnh chứng nhận kết hôn rồi?”

“Tui còn không biết hắn đang yêu đương với người ta nữa kìa, hay là mấy người không nói cho tui biết?”

“Không, hắn có nói gì đâu? Có lẽ là mới xác định quan hệ trong thời gian hợp đồng.”

“Há, trước kia là ai nói có ký thêm nửa năm cũng chết sống không chịu ký vậy?”

“Có khi nào lại thua cá cược hay không?”

“….. Chắc hẳn hắn không ù tai hoa mắt đến mức độ này đâu.”

“Nhưng mấy người đang yêu thường hay đánh mất lý trí lắm!”

Chờ Tống Ngạn xem mấy tin này xong, Tân Minh Thủy đúng lúc hiện lên.

Tân Minh Thủy: Không có cá cược, là tự nguyện. Gần đây mấy người rảnh lắm đúng không?

“Có tổ chức hôn lễ không?”

“Nhanh vậy sao?”

“Có thể hiểu được, dù sao Quý Giang Dật cũng đợi lâu lắm rồi.”

Tân Minh Thủy: Ăn một bữa cơm thôi, hắn sắp vào tổ đóng phim rồi, hôn lễ chờ sau này rảnh rồi lại nói.

Đa số các tầng lớp trung tâm của Du Kình đều thích nhận các nhiệm vụ ngắn hạn, thời gian nhàn rỗi rất nhiều.

Mà Tống Ngạn và Tạ Thần Vũ đi từ tinh cầu Bá Đích qua cũng tiện, nên chỉ cần chọn một ngày nào đó vào cuối tuần, hoàn toàn sẽ không làm trễ chuyện học lẫn như công việc.

Một đám người chọn ngày xong xuôi, Tống Ngạn liền tắt máy truyền tin.

Thân là một fan cp, Đậu Mính Mính vui sướng đến mức như đến kỳ nghỉ Tết: “Bọn tớ còn đang chờ hai người họ công khai, ấy thế mà người ta kết hôn luôn rồi!”

Đậu Mính Mính ôm mặt, “Thật muốn biết bọn họ yêu nhau như thế nào nha. Chắc chắn sẽ có truyền thông đến phỏng vấn bọn họ. Không biết bọn họ có nhận phỏng vấn hay không.”

Điểm này Tống Ngạn không rõ ràng lắm, nhưng trước khi nhận phỏng vấn của truyền thông, hai người kia phải nhận nghi vấn của bọn họ trước.

Cậu đơn giản ăn xong một bữa cơm, mang theo Đậu Mính Mính đi ra ngoài tản bộ tiêu thực, cố ý tìm một nơi không có ai để nói về chuyện bữa tiệc.

Đậu Mính Mính lập tức khiếp sợ.

Cậu và Ngạn Ngạn luôn cùng nhau ăn cơm cùng nhau đi thư viện. Có đôi khi Ngạn Ngạn ngồi vẽ thiết kế trang sức cũng không hề tỏ ý muốn tránh né cậu nên đương nhiên cậu biết cửa hàng trang sức Nhượng Húc là của nhà Ngạn Ngạn. Vì vậy lần đó khi hot search tung ra, cậu đã biết cha mẹ của Ngạn Ngạn là người của Du Kình.

Chỉ là mấy năm nay Ngạn Ngạn đều sinh sống ở nông thôn, chưa từng nhắc đến Du Kình bao giờ. Hơn nữa Ngạn Ngạn cũng không phải là người thích tám chuyện nên thời điểm đó cậu cũng chỉ trò chuyện đôi ba câu về hot search này với Ngạn Ngạn. Về sau cậu cũng không hỏi đối phương về mối quan hệ với Du Kình nên sự hiểu biết vẫn luôn dừng lại ở mức Ngạn Ngạn và Du Kình không thân thuộc với nhau. Không ngờ chỉ mới mấy tháng qua đi, Ngạn Ngạn thế mà đã bị Du Kình kéo vào hội!

Đậu Mính Mính kích động hỏi: “Cậu đã gia nhập vào bọn họ rồi sao? Có gặp Thủy Thủy bao giờ chưa? Có từng nói chuyện với mấy người ông chủ Phó và Kim Diễm chưa? Sờ được Tiểu Hắc chưa?”

Tống Ngạn lặng im hai giây: “Tôi chính là Kim Diễm.”

Nhất thời Đậu Mính Mính không kịp phản ứng: “…… Cái gì?”

Tống Ngạn bình tĩnh lặp lại một lần.

Vẻ mặt của Đậu Mính Mính lập tức trở nên trống rỗng, lắp bắp nói: “Nhưng…… nhưng hắn là một Alpha mà, hơn nữa còn yêu đương….. yêu đương qua mạng với ông chủ Trần mà!”

Tống Ngạn nói: “Thân phận Alpha chỉ là giả, tôi và Tạ Thần Vũ trước kia cũng là kết hôn giả.”

Đậu Mính Mính: “……”

Chỉ khi xử lý những chuyện liên quan đến tình yêu thì não yêu đương mới tương đối sáng lên mà thôi. Lúc này buộc phải nạp vào liên tục những tin tức giật gân, đại não liền chết máy.

Ước chừng tầm hai ba phút sau Đậu Mính Mính mới lấy lại được tinh thần, vội vàng dò hỏi chuyện như thế nào.

Tống Ngạn liền kiên nhẫn giải thích.

Chuyện này cậu đã thương lượng với Tạ Thần Vũ. Tạ Thần Vũ quyết định làm lại một buổi hôn lễ, muốn mời hết tất cả người thân bạn bè đến dự. Mà cậu, ngoại trừ có quan hệ tương đối tốt với Du Kình ra, bạn bè bên ngoài cũng chỉ có mỗi một mình Đậu Mính Mính.

Năm đó tên cuồng yêu đương này bỏ lỡ không thể đến dự hôn lễ của cậu, nên lần này cậu muốn mời người đến. Nếu Đậu Mính Mính đã biết thân phận thật sự của cha mẹ cậu, nhân phẩm cũng không có vấn đề gì thì cứ nói thật cho đối phương biết cũng không sao.

Đậu Mính Mính ngơ ngác nhìn Tống Ngạn, vẫn luôn cảm thấy như đang nằm mơ.

Nhưng bản năng lại dễ dàng tin. Bởi vì ở trong lòng cậu, Ngạn Ngạn vẫn luôn là một người rất mạnh mẽ và rất lợi hại.

“Ui là trời……” Nửa ngày sau Đậu Mính Mính mới tìm lại được tiếng nói của mình, “Hai…… hai người giấu cũng kỹ thật đó.”

Tống Ngạn nói: “Chuyện này cần phải được bảo mật.”

Đậu Mính Mính gật đầu cái rụp.

Sau khi hoàn hồn, mãi một lúc lâu sau Đậu Mính Mính mới nhớ đến nội dung của cuộc nói chuyện ban đầu, lại kích động hỏi: “Vậy nên Quý Quý và Thủy Thủy phải về Du Kình ăn cơm, cậu cũng sẽ có mặt ở đó sao? Thế cũng sẽ biết được chuyện tình bên trong đúng không?”

Vừa rồi Tống Ngạn chỉ muốn mượn chuyện này để nói thẳng thân phận của mình, nghe vậy bèn nói: “Nếu bọn họ đồng ý, tôi sẽ kể cho cậu nghe, nhưng cậu không được kể cho những người khác.”

Đậu Mính Mính lập tức giơ tay lên: “Tớ thề, tuyệt đối sẽ không nói!”

Vài ngày sau, vào thời điểm cuối tuần, Tống Ngạn cùng Tạ Thần Vũ lên phi thuyền đi đến căn cứ Du Kình.

Địch Tuần cũng đến, dường như là cập vào bến cảng cùng lúc với hai người họ.

Tân Minh Thủy và Quý Giang Dật đến từ ngày hôm qua. Lúc này nhìn thấy vị chó độc thân vạn năm nào đó, Quý Giang Dật lập tức không ưng: “Sao ngài cũng tới vậy?”

Địch Tuần nhướng mày: “Ta tới lấy đồ.”

Lúc trước, Phong Động mang một loài cây mới từ bụi gai lốc xoáy về trồng trong bồn hoa. Đây là loài thực vật không có ở bên ngoài, nên nhân lúc độ nóng vẫn còn anh liền tới lấy hai cây, dùng danh nghĩa “Loài cây do chính tay hai vợ chồng Phong Động gieo trồng” để trục lợi bán đấu giá.

Vốn dĩ anh muốn phái người tới, nhưng Phong Động không biết ân oán giữa anh và ảnh đế nên cho rằng mọi người đều có quan hệ không tồi, nên đã thuận miệng nói ra chuyện hôm nay hai đứa Thần Vũ cũng tới.

Vì thế anh liền đích thân đến đây một chuyến, lúc này biết rõ còn cố tình hỏi: “Có hoạt động gì à?”

Quý Giang Dật ghét bỏ: “Có cũng không có phần cho ngài.”

Địch Tuần nhìn về phía cháu trai.

Tạ Thần Vũ cười giải thích: “Đôi chồng chồng mới cưới mời khách ăn cơm.”

Địch Tuần “À” một tiếng: “Vậy cậu cũng nên mời ta chứ nhỉ?”

Quý Giang Dật nói: “Dựa vào cái gì?”

Địch Tuần hỏi: “Sau sự kiện lần đó, không phải tình cảm của hai người nhờ đó mà trở nên khắng khít hơn sao?”

Quý Giang Dật lập tức muốn hỏi lại một câu “Ngài còn có mặt mũi để nói?”, nhưng ngẫm lại thì đúng là nhờ có sự kiện đó mà hắn đã đi đến phòng của Thủy Thủy, nhảy một đoạn múa thoát y cho Thủy Thủy xem để bồi tội, tiện đà kéo được người lên giường.

Thế nhưng hắn cảm thấy rất có thể là do hai người họ vừa mới gian nan trải qua sinh tử, cần phải xả ra. Hơn nữa sau khi xong việc hắn còn phải tốn rất nhiều công sức mới dỗ được người, nên tính ra thì đây đều là nghiệp của tên xấu xa này.

Hắn không chút nghĩ ngợi nói: “Có khắng khít hơn cũng không liên quan đến ngài!”

Địch Tuần bình tĩnh nói: “Vậy cậu và Tân Minh Thủy lãnh chứng nhận kết hôn, miễn cưỡng cũng coi như là người của Du Kình đúng không?”

Quý Giang Dật kiêu ngạo cực kỳ: “Đương nhiên.”

Địch Tuần nói: “Người tới là khách, thái độ của cậu với ta bây giờ là gì đây?”

Quý Giang Dật nhìn về phía người bên cạnh: “Đối với khách không muốn chào đón, Du Kình có đá ra ngoài không em?”

Tân Minh Thủy nói: “Có.”

Nhưng mà người ta tới tìm Phong Động.

Tuy Quý Giang Dật rất muốn đá người đi, nhưng xét vào mặt đã từng ở chung trên một chiếc thuyền nên cuối cùng hắn đành phải xem như không.

Một đám người nghỉ ngơi trong chốc lát, kế đó đi đến một nhà hàng ở trong trung tâm thành phố.

Đồ ăn dâng lên, cửa phòng vừa mới đóng lại, đôi chồng chồng mới cưới liền bắt đầu tiếp nhận những nghi vấn đưa ra.

Lão Tiền nói: “Nói một chút về chuyện của hai người đi. Trước mắt tôi chỉ biết nguyên nhân lần đó Thủy Thủy tiếp nhận nhiệm vụ và sau này là đánh bài thua buộc phải ký hợp đồng bán mình. Còn chi tiết nào khác nữa không? Để tôi xem thử đợt phát sóng trực tiếp lần sau có dùng được không? Kiếm tiền để làm tiền mừng cho hai người.”

Tân Minh Thủy nói: “Cảm ơn ha.”

Lão Tiền coi như đây là lời khen mình: “Đừng vô nghĩa, nói nhanh lên.”

Thật ra bọn họ có biết một hai chuyện nhưng lại không thể nói cho người bên ngoài, chỉ có thể nghe hai người kia kể thêm những chuyện khác.

Ngay cả nguyên nhân thế nào Tạ Thần Vũ cũng chẳng biết, vì thế anh liền dựa sát vào Tống Ngạn, hỏi: “Vì sao hắn lại nhận nhiệm vụ?”

Tống Ngạn nói: “Bởi vì dáng vẻ quá đẹp, rất nhiều người đều nói hắn không làm minh tinh thì thật đáng tiếc. Hắn nghe lời này suốt từ nhỏ cho đến lớn, nên dẫn tới hắn có hơi chút tò mò về giới giải trí.”

Tạ Thần Vũ lập tức dở khóc dở cười. Anh chợt nhớ tới một điều: Một gia tộc như nhà họ Quý, chắc chắn sẽ bồi dưỡng vệ sĩ riêng cho mình. Vì cớ gì đại ảnh đế Quý lại cố ý tìm đến Du Kình để chốt đơn?

Anh liền hạ giọng hỏi nhỏ.

Tống Ngạn không phải là người thích nhiều chuyện, cậu nói: “Em cũng không biết.”

Lão Tiền ở bên cạnh nghe được rõ ràng, lập tức giải đáp cho hai người họ.

Lúc trước Quý Giang Dật cần phải quay một bộ phim điện ảnh trên tinh vực Gauze. Vị đạo diễn kia là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, kiên quyết muốn tiến hành quay thực địa. Vì an toàn của đoàn phim, hắn đã cố ý mời một nhóm bảo an, còn liên hệ với chính phủ địa phương để lấy được trợ giúp bảo đảm.

Nhưng dù vậy nhà họ Quý vẫn không yên tâm, khuyên Quý Giang Dật nên tìm một vệ sĩ thật lợi hại. Lúc ấy Du Kình lại làm ra không ít động tĩnh, Quý Giang Dật cảm thấy vô cùng hứng thú với Du Kình nên đã tìm tới bọn họ.

“Những chuyện sau đó thì hai người cũng có thể đoán được rồi đó,” Lão Tiền cười nói, “Du Kình ta luôn luôn nhận đơn dựa theo tâm tình, vì thế cho nên một người luôn hướng tới giới giải trí như Thủy Thủy mới tiếp nhận đơn.”

Tân Minh Thủy sửa đúng: “Không có hướng tới.”

Lão Tiền nói: “Có khác gì đâu, tôi nhớ ông còn đưa ra một điều kiện, đúng không?”

Tân Minh Thủy trầm mặc.

Tạ Thần Vũ cười hỏi: “Điều kiện gì?”

Giọng điệu của Quý Giang Dật có chút chua chua: “Muốn gặp Vưu Thành một lần, muốn chụp ảnh chung và xin chữ ký.”

Vưu Thành, một ca vương hàng đầu lâu đời, fans trải rộng khắp toàn tinh tế.

Năm đó vừa nghe hắn liền biết Tân Minh Thủy là fan của người ta, nên vô cùng sảng khoái mà đồng ý ngay.

Hai người ghi chú trong hợp đồng xong liền bắt đầu mối quan hệ chủ thuê và vệ sĩ.

Hắn không khỏi nhìn về phía Tân Minh Thủy.

Tân Minh Thủy cũng vừa lúc đang nhìn về phía hắn. Hai người đồng thời nhớ lại những chuyện trong quá khứ.

Một người tò mò về giới giải trí, một người thì tò mò về Du Kình. Cả hai cùng ngồi trên phi thuyền hàn huyên với nhau.

Tuy Quý Giang Dật không hỏi được nhiều nhưng hắn vẫn có thể hiểu được tính chất đặc thù của công ty lính đánh thuê, nên cũng không quá thất vọng.

Hắn nhìn gương mặt của cậu vệ sĩ nhà mình, cũng nói câu kia: “Gương mặt này của cậu…… không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc. Nếu cậu cảm thấy hứng thú thì có thể ký hợp đồng với phòng làm việc của tôi, có thể cho cậu tránh đi không ít lừa lọc.”

Lúc ấy, Tân Minh Thủy vẫn còn gán bộ filter về giới giải trí nên không có từ chối ngay.

*ý muốn nói vẫn xem giới giải trí là một nơi tốt đẹp

Đáng tiếc điều tốt đẹp không tồn tại mãi.

Kể từ ngày hôm đó, hắn đi làm trong ngành này và đều được tiếp xúc với những kẻ có tiền. Mặc dù mấy năm nay có gặp qua vài minh tinh, nhưng dù sao cũng chỉ ở mức nhìn thấy mà thôi. Đây là lần đầu tiên hắn chân chính tiếp xúc với người trong ngành này.

Sau khi theo chủ thuê đi vào đoàn phim, thấy được các diễn viên bắt đầu từ tầng dưới chót đấm đá với nhau. Trùng hợp nhìn thấy hai dáng vẻ khác nhau của một ảnh hậu. Tai thính nên nghe được rất nhiều tin tức thị phi. Hơn nữa lại còn bị một diễn viên nhỏ bé muốn trèo lên người chủ thuê mà lấy lòng tiếp cận. Có đôi khi còn phải cùng chủ thuê thức đến hai ba giờ sáng liên tục suốt mấy ngày trời. Vì vậy nên hắn liền không có ý với giới giải trí nữa.

Nhân lúc không có ai, Tân Minh Thủy hỏi một câu: “Vưu Thành là người thế nào?”

Quý Giang Dật nói: “Không khác gì so với tin tức.”

Tân Minh Thủy cảm thấy như được an ủi một chút.

Quý Giang Dật đánh giá vẻ mặt của hắn, nhịn không được hỏi: “Cậu xem phim điện ảnh của tôi chưa?”

Tân Minh Thủy nói: “Xem rồi.”

Quý Giang Dật nói: “Cậu thậm chí không muốn tôi ký tên cho cậu à? Chúng tôi trước sau gì cũng xem như chung một thời.”

Tân Minh Thủy nói: “Thứ tôi mắt vụng về.”

*ý muốn nói là cùng thời mà không biết và không nhớ là đã thấy ảnh đế Quý

Tuy bọn họ chỉ mới ở chung chưa đến một tháng nhưng Tân Minh Thủy có thể nhìn ra được vị ảnh đế này có đôi khi hành xử không được đàng hoàng, không hề đáng tin cậy giống như biểu hiện ở bên ngoài.

Nhưng dù sao thì cũng không khác gì nhiều, không giống như vị ảnh hậu kia khiến cho người ta cảm thấy thật ngoài ý muốn.

Quý Giang Dật trầm mặc nhìn hắn.

Xét thấy ảnh đế Quý cũng là chủ thuê của mình, Tân Minh Thủy bèn kéo lấy tờ giấy báo đang được lót dưới bàn, xé một góc đặt xuống ngay trước mặt hắn: “Ký đi.”

Quý Giang Dật: “……” =)))))))))

Đoàn phim quay hình trên tinh vực Gauze được ba tháng, hai người bị mối quan hệ “chủ thuê – vệ sĩ” tạm thời này cột vào nhau khiến cho toàn bộ quá trình đều vô cùng giả tạo, thẳng đến khi rời đi mới phát sinh thay đổi.

Bởi vì nguyên nhân chuyến bay nên đoàn phim cho nghỉ một ngày. Quý Giang Dật liền muốn đến khu vung tiền nổi tiếng ở phía bên này nhìn xem.

Thân là một vệ sĩ, Tân Minh Thủy đương nhiên phải đi theo, cùng chủ thuê đi vào một sòng bạc lớn nhất nơi đây.

Quý Giang Dật không đàng hoàng, nhưng cũng may là nghe lời khuyên, không chủ động gây chuyện.

Chỉ là vận khí của hai người họ quá kém, ngày đó có người kéo đến choảng nhau.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, căn bản không thể biết trước được. Hắn đang vây xem mọi người đánh bài, bỗng dưng cảm thấy một lực mạnh mẽ truyền đến, đột nhiên bị đè xuống bàn.

Mãi cho đến khi phía sau ầm một tiếng, hắn mới chợt ý thức được vừa rồi có một viên đạn vừa mới bay qua, bỗng chốc nhìn về phía người đang đứng bên cạnh.

Ánh mắt của Tân Minh Thủy bình tĩnh, dưới ánh sáng mơ hồ dường như đường cong góc nghiêng gương mặt có chút sắc bén.

Người bên trong sòng bạc lập tức vọt ra, một hồi phong ba nhanh chóng bình ổn.

Tân Minh Thủy kéo người lên: “Muốn chơi nữa không?”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Là một người vừa mới đi qua ranh giới sinh tử, Quý Giang Dật cảm thấy không quá chân thật, bèn hỏi: “…… Chơi nữa được hả?”

Tân Minh Thủy bình tĩnh nói: “Được.”

Lần đầu tiên Quý Giang Dật đối diện với sự mạnh mẽ và đầy tự tin của vị lính đánh thuê hàng đầu này, thật lòng cảm thấy số tiền này không hề bị phí, bèn cầm tay vệ sĩ nhà mình nói: “Không chơi, chúng ta đi nơi khác đi!”

Tân Minh Thủy nhìn đôi bàn tay đang nắm của hai người, hỏi: “Muốn làm gì?”

Quý Giang Dật nói: “Cậu đã cứu mạng tôi, tôi muốn kết bái anh em với cậu!”

Tân Minh Thủy nói: “……Muốn chơi gì cơ?”

Quý Giang Dật nói: “Kết bái anh em!”

Ảnh đế nói gió thì chính là mưa, lập tức kéo hắn rời đi.

Nhưng Tân Minh Thủy không muốn tự dưng lại lòi đâu ra một người anh em, nên liền lấy lý do là “đây là việc mà tôi nên làm” để từ chối.

Quý Giang Dật nhiệt tình không có chỗ nhận nên hắn liền dùng vào việc khác. Sau khi về nước, hắn liền mang Tân Minh Thủy đi gặp Vưu Thành, hoàn thành giấc mộng của một fan, hơn nữa còn hẹn ăn một bữa cơm.

Từ đây Tân Minh Thủy liền cảm thấy vị chủ thuê này nhìn thuận mắt hơn.

Hợp đồng được ký nửa năm, bọn họ chỉ còn lại ba tháng.

Tân Minh Thủy đi theo ảnh đế chạy thông cáo, bởi vì nhan sắc nghịch thiên mà leo lên hot search và dẫn đến nhiều phiền toái nhưng đều bị Quý Giang Dật chặn lại. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng gặp được không ít chuyện kỳ lạ và bẩn thỉu, nên càng lúc càng không có ý với giới giải trí.

Quý Giang Dật cũng dần dần phát hiện ra được cậu vệ sĩ nhà mình rất có thể sẽ nghe được đủ các loại tin đồn, đoán rằng có thể đây là năng lực thu thập tình báo của một lính đánh thuê, vì vậy mỗi lần hắn đều tò mò đến hỏi.

Tân Minh Thủy cũng không giấu giếm, hào phóng chia sẻ với hắn.

Sau vài lần, Quý Giang Dật bèn nhịn không được hỏi: “Không có tin gì về tôi sao?”

Tân Minh Thủy nói: “Có, nhưng không dễ nghe.”

Quý Giang Dật đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, sóng to gió lớn gì cũng đã gặp qua, cực kỳ bình tĩnh nói: “Không sao, cậu cứ nói đi.”

Tân Minh Thủy thành toàn hắn: “Nói rằng phương diện kia của anh có hơi tật một chút.”

Nhất thời Quý Giang Dật không phản ứng kịp: “Phương diện kia?”

Tân Minh Thủy đang đứng ở trước mặt hắn, ánh mắt chợt liếc nhẹ xuống nửa người dưới của hắn.

“……” Quý Giang Dật bùng nổ, “Nói bậy! Bôi nhọ! Mẹ nó là ai nói? Tôi sẽ lập tức khiến tên đó cút khỏi giới giải trí này!”

Tân Minh Thủy nói: “Bọn họ nói đã từng có ba bốn Omega cố ý vào kỳ động dục mà tiếp cận anh, nhưng anh vẫn không có phản ứng.”

Quý Giang Dật nói: “Đó là vì tôi đã từng được huấn luyện đặc biệt!”

Tân Minh Thủy nói: “À.”

Quý Giang Dật hỏi: “Cậu đang đáp cho có lệ phải không?”

Tân Minh Thủy nén cười: “Không có.”

Nhưng mà vui quá hóa buồn, vài ngày sau bọn họ liền gặp phải tình huống tương tự.

Sau khi Omega đang trong thời kỳ động dục được xe cứu thương đưa đi, Quý Giang Dật liền nhìn về phía nơi nào đó của Tân Minh Thủy, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Thủy Thủy à, có phải cậu có tật gì hay không?”

Tân Minh Thủy nói: “Tôi đã từng được huấn luyện.”

Quý Giang Dật liền đáp một câu chẳng khác gì giọng điệu của hắn ngày đó: “À.”

Tân Minh Thủy: “……”

Đây chắc chắn là đáp cho có lệ!

Hắn thầm mặc niệm một câu không được đánh chủ thuê, nhẫn nại nhịn xuống.

Thời điểm chỉ còn nửa tháng là hợp đồng kết thúc, sinh nhật của Tân Minh Thủy chợt đến.

Vốn dĩ hắn không muốn tổ chức, nhưng Quý Giang Dật ngẫu nhiên thấy được Du Kình đăng tin chúc mừng hắn, nên vừa lúc đêm nay không có việc gì, Quý Giang Dật liền mua bánh kem, tính ở nhà tổ chức sinh nhật cho hắn.

Đây là biệt thự của Quý Giang Dật. Hệ thống an ninh được lắp đặt sẵn nên Tân Minh Thủy ở đây cho đến tận bây giờ vẫn chưa xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa chung quanh còn có những vệ sĩ khác nên hắn đã uống thêm hai ly. Kết quả không ngờ loại rượu này cực mạnh mà lại có tác dụng chậm, nhất thời liền có chút choáng váng.

Quý Giang Dật cũng choáng váng, giơ chai rượu lên, nhìn thoáng qua: “Chậc, lấy nhầm rồi.”

Tân Minh Thủy nói: “Con mắt là một thứ tuyệt đẹp.”

Quý Giang Dật cười nói tiếp: “Đáng tiếc tôi không có phải không?”

Tân Minh Thủy không tỏ ý kiến.

Quý Giang Dật lại gần nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Hầy, nếu tôi và Vưu Thành cùng rớt xuống nước, cậu sẽ cứu ai?”

Tân Minh Thủy nói: “Cứu anh.”

Quý Giang Dật lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái, qua vài giây sau mới chợt nhận ra: “Bởi vì tôi là chủ thuê của cậu?”

Tân Minh Thủy nói: “Ừm, hơn nữa Vưu Thành sẽ bơi.”

Quý Giang Dật mặc kệ: “…… Nếu hắn không biết bơi thì sao?”

Tân Minh Thủy hỏi: “Anh tạo ra giả thiết này thì có nghĩa gì?”

Quý Giang Dật bất chợt sửng sốt, đại não tê dại không thể làm rõ nguyên do trong đó, bèn nói: “Cũng đúng.”

Rất nhanh bọn họ đã chuyển sang vấn đề khác, nói đến chuyện xảy ra trước đó không lâu.

Quý Giang Dật nói: “Tôi chắc chắn không có bệnh tật, cậu không hiểu đâu.”

Tân Minh Thủy nói: “Tôi cũng không có, anh chỉ mong là vậy chứ gì?”

Quý Giang Dật vỗ bàn đứng lên: “Tôi đã nói là không có bệnh, có bản lĩnh thì thử xem! Cậu có dám không?”

Tân Minh Thủy nghiêng đầu liếc hắn một cái, không muốn chấp nhặt với hắn.

Quý Giang Dật liền bày ra vẻ mặt thắng lợi mà nói: “Hiểu rồi, là cậu không dám, chột dạ chứ gì?”

Tân Minh Thủy lập tức vỗ bàn đứng lên: “Ai không dám!?”

Hai người uống nhiều nên đã ngà ngà say, vừa tuyên bố muốn cho đối phương xem bản lĩnh của mình, vừa túm nhau đi vào phòng ngủ.

Sáng hôm sau, hai người nằm ở trên giường há hốc mồm nhìn nhau. Lúc sau Tân Minh Thủy mới đè xuống cảm xúc muốn giết người trong khi thời gian còn lại chỉ còn nửa tháng, từ chối gia hạn hợp đồng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi.

Từ đó Quý Giang Dật liền trúng tà, bắt đầu theo đuổi suốt mấy năm trời. Đáng tiếc vị lính đánh thuê hàng đầu nào đó quá khó gặp, Du Kình cũng không phải loại công ty đưa tiền là có thể thỏa hiệp. Vậy nên để gặp được Tân Minh Thủy, mấy năm nay hắn đã thật sự suy nghĩ không ít biện pháp.

Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện tư mật, ảnh đế Quý sẽ không kể hết toàn bộ cho mấy người này nghe.

Hắn đơn giản kể lại một đoạn ngắn hai người bên nhau trước kia, cười nói: “Sau đó thi thoảng chúng tôi có gặp nhau vài lần.”

Mọi người chỉ biết lúc sau Tân Minh Thủy không phản ứng ảnh đế, không ngờ lại có đoạn nhạc đệm này, nhìn về phía đương sự một cách ngoài ý muốn: “Phải không?”

Tân Minh Thủy “Ừm” một tiếng, không muốn nói nhiều.

Bởi vì trong đó có một lần hắn muốn trả thù đối phương, nhưng kết quả lại bị đối phương phản công ngược lại.

Nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được mà liếc nhìn người nào đó.

Quý Giang Dật lập tức lấy lòng gắp đồ ăn cho hắn, nói lảng sang một vài chuyện khác, cuối cùng cũng thành công kết thúc bữa tiệc liên hoan này.

Địch Tuần chỉ muốn tới xem náo nhiệt chứ không có hứng ngồi ăn cơm chó.

Vì thế tính tình khó ở lại chợt phát tác, vừa về đến căn cứ anh liền lôi kéo Phong Động đi thẳng đến khu vườn cây, không tính ở lại lâu.

Đợi đến khi anh cầm chậu cây đi ra, đa số mọi người đều đã về đến khu nghỉ ngơi. Anh liền tiến lên hai bước, muốn nói lời tạm biệt.

Lúc này chợt nghe từ xa có một loạt tiếng động dồn dập đang ùa ập tới, kèm theo đó là một loạt tiếng kêu vui mừng.

Địch Tuần còn chưa kịp quay đầu lại, quần chúng vây xem liền trơ mắt mà nhìn Tiểu Hắc nhảy chồm lên nhào về phía Phong Động. Phong Động bị sức lực mạnh mẽ này làm lui về phía sau, đột nhiên đụng phải Địch Tuần.

Địch Tuần bất ngờ không kịp phòng bị nên vấp một cái, cả người ngã nhào xuống đất.

Mọi người: “…… Cái lùm mé!”

Sau vài giây ngắn ngủi tĩnh mịch, Du Kình đều hoảng loạn cả lên.

Lão Tiền là người cởi dây cho Tiểu Hắc nên ngay lập tức liền chạy đi trốn.

Sau vài lần tiếp xúc, bọn họ đã dần hiểu được tính tình của ông chủ Trương này. Người này tính tình ác liệt, có thù tất báo, quỷ mới biết hắn sẽ làm ra loại chuyện gì!

Phó Vân Tĩnh đứng gần ở đó nhất, hai người Tạ Thần Vũ chưa kịp bước đến, hắn đã đến bên cạnh Địch Tuần.

Sau khi nâng người ngồi dậy, hắn lập tức liền ngẩn ra: “Ngài……”

Toàn thân Địch Tuần đều vô cùng nóng nảy: “Làm sao?”

Phó Vân Tĩnh nói: “Rớt một bên kính áp tròng rồi.”

Địch Tuần: “……”

Không có kính áp tròng, con ngươi màu lam liền hiển hiện ra ở trước mặt mọi người.

Địch Tuần đã từng cùng bọn họ ám sát Sâm Đức và nghênh đón Phong Động trở về, biết nhân phẩm của bọn họ không có vấn đề, anh chợt lạnh lùng cười một tiếng, thẳng thắn gỡ mặt nạ xuống.

Mọi người: “……”

Đựu mé!

Tuy bọn họ đã từng hoài nghi thân phận của đối phương nhưng dù sao thì cũng không có chứng cứ. Huống hồ bọn họ cũng không giống như nhà họ Tạ, biết được Tạ Thần Vũ là được Địch Tuần tự tay nuôi lớn, cho nên vẫn luôn lưỡng lự đối với người này. Đến tận bây giờ nhìn thấy người thật rồi, rốt cuộc bọn họ mới xác nhận được một điều: Vị họa sĩ nổi tiếng Địch Tuần chính là ông chủ Trương của sàn đấu giá tinh vực Aram!

Vị họa sĩ nào đó không để ý đến sắc mặt của bọn họ, nhanh chóng đảo mắt qua đám người, tinh mắt phát hiện ra thiếu Lão Tiền.

Từ việc Lão Tiền có tâm muốn phát triển sự nghiệp nổi tiếng trên mạng cho Tiểu Hắc, Địch Tuần liền liên tưởng và nói với đám vệ sĩ nhà mình: “Đi, bắt Lão Tiền về đây nướng cho ta.”

Mọi người: “……”

Vốn dĩ Quý Giang Dật đang vui sướng khi có người gặp họa, nhưng sau khi nhìn thấy mặt Địch Tuần, hắn cũng chợt ngẩn ra.

Hắn mặc kệ náo loạn ầm ĩ bên này, nhanh chóng tìm một nơi an tĩnh để liên lạc với người đại diện: “Tôi nhớ trước đây cậu có đề cập với tôi về một lời mời của một chương trình giải trí nào đó, trong dàn khách quý có Địch Tuần đúng không?”

Người đại diện nói: “Đúng vậy, các thành viên chương trình rất đáng tin cậy, hiếm khi mới mời được vị họa sĩ kia……”

Nói rồi hắn chợt phản ứng lại: “Nhưng không phải anh sắp vào đoàn phim và không muốn trước khi vào đoàn lại nhận chương trình thực tế sao?”

Quý Giang Dật nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy nhận một chương trình thì cũng không tồi, dù sao quay ba cái chương trình giải trí này thì chỉ tốn có mấy ngày.”

Người đại diện hiện dấu chấm hỏi đầy mặt: “Làm sao vậy? Anh có rồi mà không biết quý trọng, đứng núi này mà trông núi nọ, coi trọng Địch Tuần à?”

Quý Giang Dật nói: “Cút, cả tâm lẫn người tôi đều thuộc về Thủy Thủy.”

Người đại diện không hiểu: “Vậy anh hỏi Địch Tuần làm gì?”

Quý Giang Dật lạnh lùng cười: “Có thù oán, tôi muốn hắn ‘ăn không hết phải gói đem đi’ trong chương trình này.”

Người đại diện lập tức kinh hoảng: “Anh có biết sức chiến đấu đám fans não tàn của hắn khủng bố đến mức nào không? Đừng đùa tôi mà tổ tông ơi, hơn nữa người ta còn là người của nhà họ Địch đó, anh chọc đến hắn làm gì?”

Quý Giang Dật nói: “Tôi cũng là người của nhà họ Quý đấy nhé! Ai sợ ai chứ? Nhận chương trình trực tiếp này cho tôi đi.”

Người đại diện tận tình khuyên bảo nửa ngày mà vẫn chưa khiến hắn loại bỏ ý niệm, đành phải nhận mệnh mà làm việc.

Mười ngày sau, Quý Giang Dật và Địch Tuần lại gặp mặt nhau lần nữa, cùng nhau tham gia ghi hình cho một chương trình giải trí.

Địch Tuần bị người nào đó lén lút chơi xỏ hai lần, không thể phát tác ở trước mặt mọi người nên liền chọn một phân đoạn phát sóng trực tiếp, bày ra vẻ mặt trời sinh u buồn mà nhìn thẳng vào ảnh đế, nói: “Đừng nói là lần trước cậu chọn người nhưng tôi không đồng ý, nên mang thù cho đến tận bây giờ đó nhé?”

Quý Giang Dật: “……”

Tân Minh Thủy ở phía sau màn: “……”

Tổ chương trình và người xem: “???”

Khu bình luận ngừng lại khoảng chừng hai giây, sau đó liền điên cuồng mà đồng loạt dâng lên.

“Trời ** chọn người gì cơ?”

“Là ý mà tui đang nghĩ đó sao?”

“Ngoại trừ có ý kia ra thì còn có ý gì nữa? Tôi đạp ngựa xem một buổi phát sóng trực tiếp, ấy thế mà lại bị sụp nhà!”

Cụm từ “chọn người” này rất dễ dàng khiến cho người nghe hiểu sai, nhất thời cả khu bình luận đều là “Ảnh đế Quý sụp đổ hình tượng, thế mà lại ăn vụng sau lưng Tân Minh Thủy”.

Quý Giang Dật nói: “Anh đừng có bôi nhọ tôi!”

Địch Tuần ra vẻ bình tĩnh nói: “Để tôi nhắc lại cho cậu nhớ vậy, khi đó có phải cậu không cho tôi chọn, một hai phải tự mình chọn hay không? Những người có mặt hôm đó đều nghe thấy hết rõ ràng.”

Các khách quý còn lại vừa nhìn liền biết là không ổn, nhanh chóng chạy qua hoà giải. Tổ chương trình cũng đang do dự không biết có nên ngắt phát sóng trực tiếp hay không.

Quý Giang Dật không thể để cho người ta hắt bát nước bẩn, chủ động giải thích: “Anh nói rõ ràng một chút được không? Một nhóm biểu diễn khôi hài, tôi muốn đổi người khác biểu diễn nhưng anh không chịu, nói muốn thuận theo tự nhiên mà.”

Địch Tuần đón lấy ánh mắt của ảnh đế Quý, lười biếng “Ờ” một tiếng: “Vậy nên cậu mới mang thù đến tận bây giờ à?”

Quý Giang Dật nói: “Ai mang thù?”

Địch Tuần chỉ vào chiếc áo ướt đẫm của mình: “Nơi này đâu nói như vậy.”

Quý Giang Dật nói: “Đó là do anh xui xẻo thôi.”

Lúc này mọi người mới chợt nhận ra, ngẫm lại thì mấy năm nay Quý Giang Dật vẫn luôn chấp nhất, không có khả năng là sẽ ăn vụng.

Bọn họ liền dời đi sự chú ý, vừa nghe hai người cãi nhau vừa cảm thấy buồn cười.

Khách quý cười hỏi: “Hai người là bạn bè của nhau sao?”

Quý Giang Dật nén giận trong lòng, “Ừ” cho một tiếng.

Có đoạn nhạc đệm này, về sau hắn không còn cố ý chơi xỏ Địch Tuần nữa.

Hơn nữa quan trọng là qua cửa người xem, nhưng vợ yêu nhà mình thì chưa qua đâu.

Tân Minh Thủy chỉ biết lúc ấy hắn gọi ba người ca hát, nhưng lại không biết giữa chừng hắn từng có ý muốn thay đổi người.

Vì thế sau khi ghi hình xong xuôi, hắn liền chuẩn bị về nhà quỳ ván giặt đồ.

Các vệ sĩ nhìn thấy dáng vẻ của hắn, nhân lúc Tân Minh Thủy đi toilet, bèn nhịn không được mà khuyên nhủ: “Hắn đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, ngài dìu già dắt trẻ không phải đối thủ của hắn, hà tất gì phải làm vậy?”

Quý Giang Dật đen mặt, thầm nghĩ: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Họ Địch kia tương lai tốt nhất đừng có đối tượng, bằng không cứ chờ mà coi!

Hắn nhìn Tân Minh Thủy trở về, liền nhắm mắt lẽo đẽo đi theo về nhà, chủ động nhận sai.

Tân Minh Thủy nghiêng đầu nhìn hắn: “Muốn được tha thứ?”

Quý Giang Dật gật đầu, giải thích một chút: “Quan trọng là khi ấy có người ngũ âm chỉ đúng mỗi ba, miễn cưỡng có thể nghe được, nên anh mới muốn đổi sang một người khác để hát khó nghe hơn.”

Tân Minh Thủy: “……”

Anh mưu toan gì đấy hử?

Quý Giang Dật đánh giá vẻ mặt của hắn: “Không giận chứ?”

Tân Minh Thủy mượn đề tài: “Giận.”

Quý Giang Dật hỏi: “Làm sao em mới không giận?”

Tân Minh Thủy hỏi lại: “Anh nói xem?”

Quý Giang Dật nháy mắt liền hiểu, kéo hắn đi vào phòng ngủ.

Một lát sau, thanh âm của Tân Minh Thủy phân thành mảnh nhỏ, thẹn quá thành giận mà mắng một câu thô tục: “Mẹ nó…… đây là ý…… ý mà tôi muốn nói sao?”

Quý Giang Dật hô hấp dồn dập, ánh mắt thâm thúy: “Không phải em muốn ở trên sao?”

Tân Minh Thủy mắng: “Cút đi! Tôi nói để anh ở dưới……”

Quý Giang Dật kịp thời hôn lấy hắn, khiến mọi lời nói của hắn đều bị nuốt ngược trở về, thẳng đến khi hô hấp không thuận mới bằng lòng buông ra.

Hắn nhìn người bạn đời ngon đẹp đến mức khiến người ta nổi điên kia, trong cơn mê muội hắn chợt dâng lên một ý nghĩ: Tuy Địch Tuần có hơi khốn nạn nhưng mỗi lần giải quyết xong việc, dường như mình đều được ăn món ngon thì phải.

Xét ở điểm này, lần sau gặp lại vị họa sĩ kia, hắn quyết định sẽ ráng cho người ta một sắc mặt tốt.

Kết thúc ngoại truyện về cặp đôi Quý Quý x Thủy Thủy rồi nha ~~ chỉ còn 6 chương nữa thôi~~~

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 66"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online