Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng - Chương 2575
Chương 2575: Thanh Mộc vẫn lạc, pháp tắc phục chế!
Sư tôn của Thanh Mộc không phải là Thiên Đế của bọn họ sao?
Nhưng nhìn tình cảnh này, rõ ràng Thanh Mộc không phải đang gọi Thiên Đế.
Sau lưng còn có tồn tại khó lường?
Mấy người cảnh giác.
Một nơi xa xôi đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, mang theo hơi thở vạn cổ bất hủ tang thương: “Thanh Mộc đồ nhi, ta đã từng nói rồi, tâm tư bản tôn kia của ta kín đáo, lòng dạ cực sâu, tất cả các lá bài tẩy đương nhiên đều khủng bố tuyệt luân, quét ngang ngàn vạn.”
“Tình cảnh này không phải đã nghiệm chứng lời nói của sư tôn sao?”
Vù ——
Vô thanh vô tức, ở bên cạnh Thanh Mộc thình lình xuất hiện một bóng dáng áo đen.
Toàn thân đen nhánh.
Kể cả vị trí bộ mặt cũng là màu đen, nhưng lại không giống với màu đen bình thường, mà là một loại đen đến thâm trầm, cảm giác đen đến mức tận cùng.
Hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đạm mạc rủ xuống, không nhìn xuống, cũng không cao cao tại thượng, thay vào đó hơi thở lại giống như người bình thường, lẳng lặng đứng ở bên cạnh Thanh Mộc, dường như đã đứng ở thời gian Vĩnh Hằng.
“Bản tôn?”
Mấy người Hạng Vũ ngẩn ngơ.
Nhìn bóng dáng màu đen này, biểu tình trên mặt kinh nghi bất định.
Không hề nghi ngờ.
Bản tôn trong miệng người này chính là Thiên Đế của bọn họ!
Đây là phân thân của Thiên Đế?
Tâm ma?
Mặt tối?
“Các ngươi là thần tử bản tôn kia của ta, nói ra cũng có thể xem như là thần tử của bổn tọa …”
“Bổn tọa còn không làm được chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ.”
Bóng người áo đen hờ hững nhìn năm người luân bàn Hạng Vũ, Khương Thượng, Lý Tồn Hiếu, Hoắc Khứ Bệnh, còn chỗ chiến trường khác, những nhân kiệt tuyệt thế chưa chứng đạo Thiên Cảnh lục trọng, binh sĩ hắn hoàn toàn không coi ra gì.
Chỉ có Thiên Cảnh lục trọng mới miễn cưỡng có tư cách làm kẻ địch của hắn!
“Xuất hiện đi.”
Hắn nhẹ giọng thì thầm.
Vũ trụ chi hải rung động nhẹ, dường như có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện nhưng lại dường như không có gì.
Nhưng đối diện với năm người Hạng Vũ lại có năm bóng người đi ra từ trong hư vô.
Toàn thân cũng màu đen tuyền.
Nhưng điểm khác biệt là hơi thở trên người bọn họ giống hệt năm người Hạng Vũ!
Một khí phách ngập trời.
Một chiến ý vô tận.
Một chinh phạt cái thế.
Một vạn thần chi chủ.
Một kiên cố không thể phá vỡ.
Năm bóng người đứng đối diện với năm người Hạng Vũ, hơi thở trên người giống nhau, khí thế cũng tương đồng!
Bùm!
Mười luồng khí thế khủng bố Thiên Cảnh lục trọng Cảnh va chạm ở trên hư không, hủy thiên diệt địa!
“Hình ảnh phản chiếu? Hình chiếu? Mặt tối?”
Khương Thượng kinh ngạc.
Năng lực của đối phương là gì?
Vậy mà trực tiếp sáng tạo ra một bóng người giống bọn họ như đúc!
“Mặt ngoài giống nhau, mặt khác đánh thì mới biết được.”
Hai mắt Hạng Vũ híp lại, không do dự chút nào ra tay.
Bá Vương thương quét ngang trời!
Mà ở phía đối diện, cũng một cây Bá Vương thương giống như vậy quét ngang trời!
Hai luồng khí thế kinh khủng ngút trời đâm đụng vào nhau!
Ầm ầm!
Hai cây Bá Vương thương đánh vào cùng nhau.
Uy năng khủng bố nổ tung.
Hư không hủy hết, hỗn độn chôn vùi.
“Thực lực như nhau.”
Hạng Vũ lạnh lùng nói, sắc mặt bình tĩnh, cầm thương tiếp tục quét ra.
“Thú vị, tự mình đánh?”
Trong mắt Lý Tồn Hiếu hiện ra một vòng chiến ý, Vũ Vương sóc đánh ra!
Mà ở đối diện, cũng là một thanh Vũ Vương sóc quét ngang đến.
Ầm ầm ầm ——!
Năm bóng người, lập tức điên cuồng chém giết trên Vũ trụ chi hải.
Uy năng cuồn cuộn của Thiên Cảnh lục trọng quét sạch tất cả.
“Sư tôn, đây là pháp tắc phục chế do ngài chấp chưởng sao?”
Da đầu Thanh Mộc tê dại.
Thủ đoạn như này thật đáng sợ.
Quả thực bất khả chiến bại!
Lại có thể phục chế ra một thân thể giống đối phương như đúc?
Bất cứ tồn tại nào thì kẻ thù lớn nhất cũng là chính mình.
Muốn chiến thắng bản thân mình, không có người nào có thể bảo đảm mình có thể làm được, bởi vì ngươi biết gì thì đối phương cũng biết, ngươi hiểu gì thì đối phương cũng hiểu cái đó, ngươi có gì thì đối phương cũng có!
Vậy thắng bằng cách nào?
Ý thức chiến đấu?
Ý chí chiến đấu?
Nhạy bén chiến đấu?
Những thứ đó đối phương cũng không kém ngươi cái gì!
Đây là một vị khác của mình.
Bản thân mình làm sao chiến thắng được mình?
“Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Người áo đen chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn đại chiến trong hư không, giọng nói bình thản.
“Đáng sợ.”
Thanh Mộc ngưng trọng nói.
Thủ đoạn như này không đáng sợ thì thủ đoạn nào mới có thể tính là đáng sợ?
“Đáng sợ? Đúng vậy, pháp tắc phục chế chính xác đáng sợ.”
“Nhưng pháp tắc phục chế, cũng có cực hạn…”
Giọng nói của bóng người áo đen yếu ớt.
Nếu không có cực hạn thì hắn sẽ vô địch thiên hạ!
Làm gì phải chờ cho tới bây giờ?
Sớm ở mấy vạn năm trước đã chém được Lý Bắc Thần.
Nhưng hắn đã có phương pháp để bù đắp cực hạn của pháp tắc phục chế.
“Cực hạn?”
Thanh Mộc khó hiểu.
“Mọi chuyện, mọi thứ đều có cực hạn.”
“Chỉ có bản tôn lúc trước kia của ta là không có cực hạn.”
Người áo đen thờ ơ nói, giọng nói dường như có một tia cảm thán, lại dường như có một tia hâm mộ.
“Như thế nào mới có thể không có cực hạn?”
Thanh Mộc hỏi.
“Ngươi muốn biết?”
“Nếu như thế, ta sẽ nói cho ngươi…”