Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng - Chương 2574
Chương 2574: Bá Vương ra, nháy mắt hạ gục Thiên Cảnh lục trọng!
Một màu vàng, một màu máu, hai bóng người khủng bố điên cuồng chém giết với cổ thụ hoàng kim, ở giữa còn có lục sắc ánh sáng và lực lượng Đả Thần Tiên.
Ngắn ngủn chỉ trong vài nhịp thở mà thôi.
Mạnh mẽ đến cực điểm, khủng bố đến mức tận cùng, có thể trấn áp bốn năm cây cổ thụ hoàng kim Thiên Cảnh lục trọng biến thành chỉ còn mỗi gốc cây, lẻ loi sừng sững đứng trong Vũ trụ chi hải.
Tất cả các cành, các lá hoàng kim đều không thấy bóng dáng.
Thanh Mộc há miệng thở dốc: “…”
Không nói ra được gì.
Cảnh tượng này khiến cho nàng cũng có chút bối rối.
Nhìn Hoắc Khứ Bệnh cầm thương, Lý Tồn Hiếu cầm giáo đứng ở trên không trung, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Đây là hai tồn tại có sức công phạt bất khả chiến bại trên đời!
“Thúc thủ chịu trói đi.”
Khương Thượng cũng có chút sững sờ, hắn cũng thật sự không ngờ thực lực của Lý Tồn Hiếu và Hoắc Khứ Bệnh khủng bố như thế, tuyệt đối ở phía trên hắn.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút cũng hợp tình hợp lý.
Dù sao.
Vốn hắn cũng không phải lấy chiến lực xưng danh, luận về chiến lực đương nhiên khó có thể so sánh với mãnh tướng cái thế như Lý Tồn Hiếu, Hoắc Khứ Bệnh.
“Các ngươi cho rằng ta không có thủ đoạn sao?”
“Các ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươi là có thể trấn áp ta sao?”
Thanh Mộc hít một hơi thật sâu, sắc mặt khôi phục lạnh nhạt và cao cao tại thượng, nhìn xuống mọi người ở đây.
Ầm ầm!
Tiếng vang lớn truyền đến, từ chỗ xa xôi lại có dị biến!
“Vì một ngày này, ta đã chuẩn bị không biết bao nhiêu năm, các ngươi cho rằng bốn Thiên Cảnh lục trọng thì có thể địch nổi ta sao?”
“Si tâm vọng tưởng, ta sẽ khiến cho các ngươi nhìn quy tắc của dã thú!”
Sắc mặt Thanh Mộc lạnh lẽo.
“Gầm!”
Ở chỗ dị biến xa xôi truyền đến một tiếng gầm rú.
Một con rồng màu xám gỉ sắt mọc sáu cánh trên lưng, vô cùng dữ tợn lao đến, chiều cao đến ngàn vạn năm ánh sáng, một đôi đồng tử thậm chí còn to hơn rất nhiều Thái Dương tinh của Chung Cực đại lục.
Giáp sắt kiên cố rét lạnh không thể phá vỡ, một luồng hơi thở bi thảm, điên cuồng, tàn bạo khủng bố cuốn đến.
Cự thú Thiên Cảnh lục trọng!
Không chỉ có một con này.
Một bên khác, một con hung cầm màu xám gỉ sắt xuất hiện, giương cánh cực lớn, hai đôi mắt tàn nhẫn nhìn xuống.
Một con cự thú khủng bố cõng mai rùa khổng lồ, đầu rồng lưng rùa đuôi rắn cũng xuất hiện từ một phía khác.
Ba luồng khí thế giao hòa, trời sập đất lún.
Mỗi một luồng khí thế đều ở Thiên Cảnh lục trọng!
Thậm chí phối hợp với khí thế thảm thiết hung ác kia, thực lực tuyệt không kém hơn hai người Lý Tồn Hiếu, Hoắc Khứ Bệnh!
“Các ngươi làm thế nào để cản ta?”
Thanh Mộc khí phách nói.
Ba con cự thú này là hung thú sư tôn nàng nuôi nhốt trước đây, thực lực nghịch thiên.
“Ba con sâu nhỏ có gì đáng để nói chứ?”
Nơi xa, đột nhiên lại có một giọng nói truyền đến.
Cùng đi đến còn có một luồng độc đoán ngập trời.
Khí phách không gì sánh kịp!
Trong khoảnh khắc, giống như Vũ trụ chi hải mênh mang vô tận đều bị luồng khí phách này tràn đầy!
Bùm!
Hư không nát bấy.
Một cây Bá Vương thương quét ngang đến, chỉ một kích đã đánh cự thú đầu rồng chiều cao dài hàng ngàn năm ánh sáng vô cùng dữ tợn đáng sợ thành bột mịn!
Lúc này.
Thân hình Hạng Vũ vừa mới hiện ra, trong mắt lộ ra toàn là vẻ độc đoán, quét về phía hai con hung thú còn lại giống như nhìn gà con, sát khí như nước, khí phách vô song.
“Bá Vương!”
Ba người Khương Thượng, Lý Tồn Hiếu, Hoắc Khứ Bệnh vui mừng khôn siết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, luận về vũ dũng trong thiên cổ của Hoa Hạ, Bá Vương tuyệt đối là đệ nhất.
Vũ chi vũ dũng, thiên cổ không hai!
“Con sâu nhỏ mà cũng dám quát tháo?”
Bá Vương hờ hững nói, thương trong tay Bá Vương quét qua!
Ầm ầm!
Ánh mắt hung cầm màu xám gỉ sắt lộ ra sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng tất cả đều bị phong tỏa, trốn không thể trốn, cuối cùng bị một thương nện ở trên lưng.
Toàn thân nổ tung, máu me bay tán loạn.
Thanh Mộc trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạng Vũ.
Quá mạnh!
Ba con cự thú, mỗi con đều vô cùng mạnh, còn đáng sợ hơn cả Thiên Cảnh lục trọng thông thường.
Nhưng ở trong tay người này thật sự chỉ giống như con sâu nhỏ, bị nghiền nát dễ như trở bàn tay!
“Còn có thủ đoạn gì nữa? Thi triển ra đây đi.”
Hạng Vũ thản nhiên nói, đi một bước ra đã giẫm lên con hung thú đầu rồng lưng rùa đuôi rắn, vết nứt dày đặc, cuối cùng nổ tung.
Thời gian nói mấy câu mà thôi.
Ba con hung thú lớn là tồn tại khủng bố Thiên Cảnh lục trọng đã tan thành mây khói!
Thanh Mộc hít một hơi khí lạnh.
Đây cũng quá mức mạnh mẽ!
Đây là hậu chiêu sư tôn lưu lại sao?
Quả thực cực kỳ khủng bố, quét ngang tất cả.
Nàng vốn còn tưởng rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, có bốn năm chiến lực Thiên Cảnh lục trọng đã đủ để ứng đối tất cả chiêu sau sư tôn chuẩn bị.
Nhưng bây giờ nàng mới biết được.
Nàng quá coi thường vị sư tôn kia!
Không có bất cứ do dự nào, nàng lập tức quát: “Sư tôn! Người còn không ra tay, thì đồ nhi sẽ phải vẫn lạc mất!”
Giọng nói của nàng truyền ra khiến cho Hạng Vũ, Khương Thượng, Lý Tồn Hiếu, Hoắc Khứ Bệnh đều hơi sửng sốt.
Sư tôn?