Đạo Quỷ Dị Tiên - Chương 1253
Chương 1253: Vô Dụng
“Kiếm một mảnh đất bên ngoài U đô, để những người Mặc gia này sống xa chút!”
“Mặt khác, để cho người của ngươi dùng đầu óc suy nghĩ xem những Mặc gia này trong tình huống hiện giờ có tác dụng gì”
Bây giờ Lý Hỏa Vượng không chỉ lo lắng cho Mặc gia mà hắn càng lo lắng hơn cho những tà tu khác.
Nếu dựa theo cục diện hiện tại, tuyệt đối không thể tránh khỏi việc dẫn họ tới đây.
Muốn cân bằng sức mạnh của họ đồng thời sử dụng họ để cứu Đại Tề, thành thật mà nói, Lý Hỏa Vượng cảm thấy mình không giỏi trong việc này. Có lẽ Cao Chí Kiên giỏi hơn.
“Người có thể sử dụng còn quá ít”
Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm.
Muốn hồi sinh Đại Tề không đơn giản như trước đây hắn tưởng tượng, khi nó không ngừng mở rộng, tất nhiên khó tránh khỏi đến việc có liên quan đến những nơi mà hắn không biết.
Lý Hỏa Vượng nghĩ rồi rút thành Cốt Kiếm ra, lần nữa quay trở lại Đại Lương, nhưng mà lão thái giám sớm đã đợi sẵn ở đây rồi.
Không đợi hắn nói chuyện, Lý Hỏa Vượng đã biết hắn muốn nói gì, nói thẳng:
“Quay lại nói với Cao Chí Kiên! Đừng làm phiền ta! Ta đã nghe những gì hắn nói rồi! Ta không muốn giúp Đại Tề đối phó với Đại Lương! Ta chỉ không muốn trơ mắt nhìn nhiều người chịu khổ như vậy mà thôi!”
“Ta cũng không yêu cầu cao! Chỉ cần người ở Đại Tề không bị đói, mỗi người đều có thể ăn no, ta sẽ không bao giờ qua bên đó nữa!”
Bạch Linh Miểu ngồi xếp bằng trên tòa sen trắng ngọc như pháp tướng của Phật Thích ca, hai nửa thân trên nàng chia ra một trên một dưới, bốn cánh tay vê Bạch Liên chỉ, lan tràn giống như nhánh cây vậy. Mà những tín đồ Bạch Liên khác vây quanh Thánh nữ, niệm tụng văn theo nàng hết lần này đến lần khác, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng thành kính, bông sen trắng giữa lông mày lúc sáng lúc tối theo từng nhịp thở của họ. Không chỉ ở đây, mà các tín đồ Bạch Liên ở những nơi khác lúc này đều thả công việc trong tay xuống cùng nhau đọc kinh, dựa theo số lượng tín đồ Bạch Liên hiện tại, nhất thời toàn bộ Đại Lương đều bị tiếng niệm kinh tạm thời bao trùm lại.
Cảnh tượng tráng lệ này khiến những người không tin vào Bạch Liên Giáo lập tức sinh lòng sợ hãi, ngay cả khi nói chuyện cũng hạ thấp âm lượng xuống một chút.
Một giờ trôi qua, Long Hoa sơ hội cuối cùng cũng kết thúc, khi Bạch Linh Miểu từ từ mở mắt ra, toàn bộ đại sảnh dần trở nên yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Bạch Linh Miểu, tựa hồ đang chờ đợi nàng tuyên bố cái gì, nhưng khi thấy Thánh nữ Bạch Liên không buồn không vui, mỗi một người đều lộ ra một tia thất vọng.
Long Hoa sơ hội này là thánh dụ mà Vô Sinh Lão Mẫu ban xuống, mỗi ngày đều phải cử hành một lần, chỉ cần tất cả tín đồ Bạch Liên đồng tâm hiệp lực, có thể khiến cho quê hương chân không hạ xuống.
Các tín đồ Bạch Liên ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ rối rít hành lễ với Bạch Linh Miểu rồi từ từ lui ra ngoài, đại sảnh náo nhiệt đông đúc trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh.
Ngay khi Bạch Linh Miểu từ trên đệm hương bồ đứng dậy, khi nàng khom người đi đôi giày trắng vào, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến:
“Ngươi cảm thấy Long Hoa sơ hội sẽ có tác dụng sao? Ta cảm thấy vô dụng. Cho dù nhiều tín đồ Bạch Liên niệm một vạn lần, sợ rằng quê hương chân không cũng không thể hạ xuống.
Bạch Linh Miểu lại nhẹ nhàng lắc đầu:
“Chúng ta là tín đồ Bạch Liên, Vô Sinh Lão Mẫu hiển linh nói phương pháp này có tác dụng, vậy đương nhiên là có tác dụng, chúng ta phải tin tưởng”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Bạch Linh Miểu vẫn có ảo tưởng rằng ngộ nhỡ quê hương chân không thật sự tồn tại thì sao, ngộ nhỡ người nhà của mình thật sự được đưa đến quê hương chân không thì sao?
“Hừ, thật không biết rốt cuộc bây giờ ngươi đang làm cái gì nữa “Làm chuyện chúng ta nên làm”
Khi Bạch Linh Miếu đi đến cửa, sứ giả Bạch Lư cũng đã khiêng kiệu chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Khi nàng ngồi lên đó, cỗ kiệu hoa lệ được nâng lên, đi dọc theo con phố đến một con hẻm ở phía xa.
Ngõ hẻm kia rất lộn xộn cũng rất bẩn, ruồi bu đầy người khắp nơi, lũ chuột tha hồ ăn máu thịt người. Người trong con hẻm này đều là những người muốn chết nhưng không chết được.
Sau khi Bạch Linh Miểu đứng dậy khỏi kiệu, mọi người dường như được kêu gọi, nhúc nhích cơ thể bẩn thỉu của mình, giơ từng bàn tay bẩn thỉu của họ vươn về phía bộ quần áo trắng của nàng.
Trong mắt mỗi người đều mang theo khát vọng, khát khao nhìn chằm chằm Thánh nữ trước mặt, khát vọng được nàng ban cho mình cái chết.
Nhìn cảnh tượng cực kỳ bi thảm trước mặt, trong mắt Bạch Linh Miểu lộ ra nỗi bi thương và từ bi sâu sắc.
Nàng chìa tay ra mang theo sự từ bi trong tim chạm vào trước trán họ, mỗi một người được nàng chạm vào, trên khuôn mặt của người nọ liền mang theo nụ cười giải thoát ngã xuống đất.
Từng nhóm người đã chết dưới tay của Bạch Linh Miểu, nhưng trong lòng những người vây xem xung quanh, Bạch Linh Miểu ngày càng trở nên thánh khiết, cho dù nàng có hai thân trên.
Trước đây, Thánh nữ Bạch Liên chỉ là một danh xưng, nhưng bây giờ trong lòng họ lại trở thành thật. Cuối cùng, tất cả người ở trong con hẻm đều chết hết, Bạch Linh Miếu đi đến con hẻm bên cạnh, nơi cũng có những hàng người không thể chết.