Đào Đào Ô Long - Chương 8
Chương 8.1: Vừa nãy không phải rất sợ tôi sao?
Beta: LT.
–
Trong phòng một mảnh hỗn độn.
Nhân viên phục vụ vẫn luôn đứng ngoài hành lang, chẳng qua lúc này không ai dám tùy tiện đi vào vì sợ vị tiểu Ninh gia kia lại đột nhiên phát điên, vạ lây đến bọn họ.
Tô Đào ngẩn người trong chốc lát rồi nhanh chóng trở lại bình thường, tầm mắt hướng vào bên trong. Ly thủy tinh và đồ vật trang trí bằng sứ trong phòng đều đã vỡ thành từng mảnh vương vãi trên mất đất, vài mảnh nhỏ còn nằm xen lẫn với mấy viên mạt chượt trên bàn. Mặt tường, cửa, trên sàn nhà cũng loang lổ chút vết máu.
Ninh Dã đang ngồi hút thuốc giữa đống hỗn loạn do chính mình gây ra. Khí lạnh quanh thân còn chưa tan hết, mí mắt rũ xuống mang theo vẻ lạnh lùng. Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, chỗ khớp xương ngón tay có hai vết thương đổ máu, đỏ lên vô cùng chướng mắt.
Lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, hắn hờ hững nhìn lướt qua dãy số trên màn hình rồi bấm nghe máy.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, hắn ngồi dựa vào sô pha, vải quần áo cọ vào sô pha phát ra âm thanh rất nhỏ.
Tô Đào đứng ở cửa nghe rõ được Dương Phàm ở đầu dây bên kia đang nói với Ninh Dã về gia thế của người vừa bị đánh, cuối cùng lại nói.
“Lần này cậu xuống tay quả thật có chút tàn nhẫn, cả khuôn mặt của Trương Bằng không có chỗ nào là không bị thương, răng cũng gãy vài chiếc. Nhưng còn may là không phải sắp chết, nếu không thì Trương gia nhất định sẽ không để yên đâu, không chừng việc hợp tác giữa hai nhà cũng sẽ bị hủy bỏ.”
Ninh Dã không thèm để ý, khinh thường cười một tiếng, lạnh giọng nói.
“Không đánh nó đổ máu, lần sau nó lại càng nói bậy.”
Dương Phàm biết rõ không thể nào nói chuyện đạo lý được với Ninh Dã nên trong lòng khẽ thở dài, cũng không nhiều lời nữa. Sau đó lại nghĩ đến Tô Đào nên lên tiếng hỏi:
“Cô gái nhỏ kia hẳn là vẫn còn ở đó chứ? Lát nữa cúp máy xong thì cậu bảo em ấy thu dọn đồ đạc một chút, tớ sẽ lập tức đến dưới lầu hội sở đưa hai người về.”
Dương Phàm nói đến đây thì Ninh Dã rốt cuộc mới nhớ đến sự tồn tại của Tô Đào, hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt trực tiếp hướng tới trên người cô.
Một lát sau hắn cúp máy, nói với Tô Đào:
“Đi thu dọn đồ đạc của mình đi, sau đó cùng tôi xuống lầu.”
Tô Đào có chút chần chừ, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Cô xoay người trở về căn phòng đối diện, đem bài tập và hộp bút bỏ vào cặp sách, lại nhanh chóng lấy áo khoác mặc vào. Lúc đang cài cúc áo thì cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng chào hỏi của nhân viên phục vụ.
Tô Đào âm thầm sốt ruột, động tác càng nhanh hơn. Lúc ra ngoài thì thấy Ninh Dã đang đứng trước cửa thang máy cuối hành lang. Đứng cách hắn có mấy nhân viên phục vụ, Tô Đào đi ngang qua bên người bọn họ sau đó chậm chạp chạy đến trước mặt hắn.
Thang máy đã được bấm nút, con số trước cửa không ngừng biến hoá. Tô Đào nhìn chằm chằm vào mấy con số trong vài giây, sau đó cô nhịn không được lại lặng lẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua tay của Ninh Dã.
Vết máu trên xương ngón tay vẫn còn đó. Cô mím môi, cẩn thận túm lấy ống tay áo của hắn.
“Anh Ninh Dã, tay anh…”
Lời còn chưa dứt thì người đàn ông bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp ấn cô vào trên trường.
Hắn không đặc biệt dùng sức nhưng cũng không nhẹ nhàng gì. Tô Đào đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì thân ảnh cao lớn liền đè ép xuống.
Lúc này trên hành lang vô cùng yên tĩnh. Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống xung quanh bọn họ.
Cô gái nhỏ bị người đàn ông giam trong lồng ngực, mùi thuốc lá nhàn nhạt và hơi thở lạnh lẽo của hắn quanh quẩn bên người cô. Cả người cô cứng đờ, da đầu có chút tê dại.
“Vừa nãy không phải rất sợ tôi sao?”
Ngữ khí mang theo châm chọc, một tay hắn chống tường, hơi hơi cúi xuống nhìn cô.
“Sao nào? Thấy hiện tại tôi đã bình tĩnh rồi nên lại thò qua đây?”
Một bên cổ tay cô bị hắn gắt gao nắm chặt, ẩn ẩn cảm thấy có chút đau nhưng một cử động cô cũng không dám.
Một tiếng “đinh” vang lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Ninh Dã đứng thẳng người dậy, bước vào trong trước. Tô Đào rũ mắt nhìn vệt đỏ trên cổ tay mình một chút rồi cũng cúi đầu đi vào theo hắn.
Cửa thang máy một lần nữa khép lại rồi chậm rãi đi xuống. Tô Đào đứng cúi đầu trong góc, bỗng nhiên rầu rĩ nói một câu:
“Em không có sợ anh.”
Ninh Dã ngẩn người, nghiêng đầu qua nhìn cô. Cô gái nhỏ vẫn luôn cúi đầu, từ góc độ của hắn nhìn xuống chỉ có thể thấy đỉnh đầu cùng bím tóc nhỏ đáng yêu của cô, ẩn dưới tóc là cái cổ trắng nõn.
“Em vừa nãy quả thật có chút sợ hãi nhưng mà không phải là sợ anh. Em chỉ là… lần đầu tiên nhìn thấy việc này nên có chút không thích ứng được.”
Giọng nói của cô không lớn, sau khi nói xong thì dừng lại trong chốc lát, sau đó tiếp tục nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Hơn nữa đánh người cũng phải có lý do, em tin anh không phải là kiểu người vô duyên vô cớ mà đánh người khác, thế thì sao em phải sợ anh chứ…”
– [Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @GauStore, những trang khác đều là ăn cắp]
Dương Phàm đứng đợi dưới lầu hội sở một lát thì thấy Ninh Dã và Tô Đào ra tới. Cô gái nhỏ ăn mặc kín mít, dày cộp, nón áo khoác đội lên đầu, vành nón to rộng che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ không biết Ninh lão phu nhân kiếm đâu ra cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy để giao cho Ninh Dã. Thật là kỳ lạ mà.
Lúc bọn họ đến gần, Dương Phàm chủ động xuống xe chào hỏi.
“Em gái nhỏ, chào em nha.”
Tô Đào nhớ rõ người này là người vừa nãy đứng gần Ninh Dã nhất, đại khái đoán được bọn họ là bạn bè với nhau nên lúc này nghe thấy đối phương chào hỏi với mình nên cô cũng lễ phép đáp lại.
“Chào anh ạ.”
Dương Phàm nhìn cô cười, sau lại nhìn Ninh Dã nháy mắt ra hiệu một cái. Nhưng tên kia căn bản là không thèm nhìn tới, hắn trực tiếp mở cửa xe rồi đem cô gái nhỏ nhét vào ghế sau. Tô Đào còn chưa kịp phản ứng gì thì cửa xe đã bị đóng mạnh lại.
Dương Phàm vốn dĩ muốn đưa bọn họ về nên hành động này của Ninh Dã thật ra cũng không ngoài ý muốn lắm. Nhưng không biết có phải do ảo giác hay không mà anh luôn cảm thấy Ninh Dã có chút gì đó khác lạ so với ngày thường?
Chẳng phải vừa nãy gọi điện thoại vẫn còn đang bình tĩnh sao, bây giờ sao lại thành thế này rồi? Dương Phàm còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Ninh Dã bỗng nhiên lên tiếng.
“Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Lúc nói chuyện mí mắt hắn hơi rũ, mang theo chút không kiễn nhẫn nhưng khí lạnh quanh thân đã tiêu tán không ít so với vừa nãy.
Lúc nãy Dương Phàm đã đi theo xe cứu thương với tên Trương Bằng kia nhưng vì sợ vị thiếu gia này lại tiếp tục nổi điên nên đã trộm chìa khóa xe của hắn để phòng ngừa. Bây giờ không còn cố kỵ gì nữa nên liền móc chìa khóa xe từ túi áo khoác ném qua sau đó còn lẩm bẩm.
“Tớ nói cậu bị làm sao thế hả? Mới vừa nãy không phải…”
Nhưng còn chưa kịp nói xong thì Ninh Dã đã ném lại một câu rồi xoay người đi mất.
“Giúp tôi đưa người về Ninh gia”
Bóng dáng hắn dần khuất vào màn đêm, Dương Phàm choáng váng, Tô Đào cũng có chút hoang mang.
Cô muốn mở cửa xuống xe nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh lúc đứng chờ thang máy vừa nãy. Một lát sau, động tác nắm lấy cửa xe cũng dần buông xuống.
Dương Phàm thấy bộ dáng hoảng loạn luống cuống của cô gái nhỏ thì trong lòng liền mắng Ninh Dã là đồ con cún.
Mở cửa xe ra, ngồi vào vị trí ghế lái rồi vô cùng tự nhiên nhìn về phía cô gái nhỏ mà cười cười.
“Anh Ninh Dã của em có chút việc, để anh thay anh ấy đưa em về nhà nhé.”
Một lát sau lại bổ sung thêm.
“Em đừng sợ, bọn anh đã quen biết nhau nhiều năm rồi, anh tuyệt đối không phải là người xấu đâu. Nếu như anh không đáng tin cậy thì cậu ta chắc chắn sẽ không giao em cho anh đâu.”
Tô Đào vẫn còn ghé vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, mãi đến khi bóng dáng của Ninh Dã biến mất thì cô mới chậm rãi quay đầu đáp lại Dương Phàm.
“Em biết rồi, cảm ơn anh ạ.”
Lúc nói chuyện thì đầu nhỏ hơi gục xuống, tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của cô nhưng Dương Phàm có thể cảm nhận được cô đang mất mát. Lại âm thầm mắng tên cún kia thêm lần nữa rồi mới xoay người lại nổ máy xe, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Dọc đường đi Tô Đào đều ủ rũ, Dương Phàm vài lần thông qua kính chiếu hậu nhìn cô gái nhỏ phía sau, cuối cùng nhịn không được nữa nên bèn mở miệng nói chuyện.
“Em gái, em tên gì thế?”
“Tô Đào ạ.” Thanh âm có chút ủ rũ.
“À! Tiểu Tô Đào! Ừm… à thì… em cũng đừng nghĩ nhiều, tình trạng hôm nay của Ninh Dã chắc em cũng đã thấy. Trạng thái kia của cậu ấy nếu còn tự mình lái xe đưa em về thì anh cũng sẽ không yên tâm! Em nói có đúng hay không?”
Dương Phàm nói xong lại nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
“Còn nữa, em cũng đừng trách cậu ấy, tình huống hiện tại của cậu ấy chắc em cũng không rõ. Dù sao… cậu ấy cũng không dễ dàng gì.”
Thật ra Dương Phàm nói ra điều này là vì muốn “bán thảm” giúp tên cún kia một chút. Tuy không rõ thân phận của cô gái nhỏ này là gì nhưng chẳng phải tên kia đã từng nói qua rồi sao, cô và Ninh lão phu nhân có quan hệ.
Hôm nay tên cún kia đã dọa cho cô gái nhỏ hoảng sợ một trận rồi lại trực tiếp ném người lại đây cho mình. Dương Phàm không biết Tô Đào nghĩ thế nào nhưng nếu là mình thì chắc chắn là mình sẽ phát hỏa rồi sau đó đi cáo trạng với Ninh lão phu nhân.
Vì vậy nên để tránh đi những phiền toái không cần thiết, Dương Phàm chỉ có thể “bán thảm” giúp tên kia một chút.
Vốn còn cho rằng Tô Đào nghe xong sẽ không nói gì nhưng đột nhiên cô lại ngẩng đầu, mắt hạnh hơi ươn ướt, nghiêm túc hỏi một câu.
“Anh Ninh Dã mấy năm nay đều sống không tốt lắm sao?”
Dương Phàm có chút kinh ngạc, một lúc lâu sau mới trả lời lại.
“Dù sao cũng không quá dễ dàng.”
Tô Đào nghe xong thì lúng ta lúng túng “vâng” một tiếng, sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói gì nữa.
–
18/11/2021.
Mọi người đọc xong nhớ thả ⭐ để ủng hộ cho bọn mình nha. Cảm ơn mọi người ❤️
Vui lòng không mang truyện đi nơi khác khi chưa có sự cho phép.
Beta: LT.
–
Mấy ngày sau Tô Đào vẫn luôn ngoan ngoãn ở Ninh gia bồi Ninh lão phu nhân.
Gần sang năm mới thì bà lại càng vui vẻ hơn, cả ngày đều cười tủm tỉm.
Ngày 23 âm lịch, con gái cùng cháu trai của bà cùng trở về biệt thự bồi bà ăn Tết.
Sau khi bọn họ tới, Ninh lão phu nhân liền giới thiệu Tô Đào với mọi người.
Con gái của lão phu nhân tên là Ninh Vi, là một người phụ nữ trông vẫn còn rất trẻ. Con trai của dì ấy tên là Lưu Bác, đang học sơ nhị*, khuôn mặt vẫn còn nét non nớt nhưng ăn mặc quả thật không hợp với tuổi.
*tương đương với lớp 8 ở VN
Tô Đào càng không ngờ tới là Lưu Bác lại học chung trường với cô.
*Đây là kiểu trường liên thông cấp 2 cấp 3
–
Hôm nay bỗng nhiên Lưu Bác nổi hứng đòi ăn vằn thắn. Ninh Vi nhéo nhéo mặt thằng con mình, bộ dáng thật ngoài ý muốn.
“Mẹ hỏi này, con cùng chị Tô Đào học chung một trường, vậy con đã từng gặp qua chị ấy chưa?”
Cậu nhóc đang chơi game trên điện thoại, có chút không kiễn nhẫn trả lời.
“Chưa từng thấy, nhưng đã từng nghe nói qua rồi.”
Thành tích của Tô Đào rất tốt, mỗi lần được trường cử đi tham gia thi đấu đều lấy được giải về. Là một học sinh ưu tú luôn được các thầy cô nhắc đến nên học sinh trong trường ai cũng từng ít nhất một lần nghe qua danh tiếng của cô.
Ninh lão phu nhân nghe đứa cháu ngoại của mình nói xong liền cười tủm tỉm.
“Chắc chắn là tiểu Tô Đào nhà chúng ta quá ưu tú nên mới thường xuyên được mọi người nhắc tới đây mà.”
Ninh Vi gật gật đầu, quay qua nhìn thấy thằng con mình đang ngồi chơi game nên có chút không vừa mắt.
“Con có thể đừng chơi game nữa được không? Kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến rồi, sao con vẫn còn tâm tư mà chơi game vậy chứ?”
Trên mặt Lưu Bác hiện rõ vẻ không kiên nhẫn, đứng lên đi qua chỗ khác.
Ninh Vi thấy vậy thì vô cùng bực tức, không ngừng oán giận
“Mẹ, mẹ xem nó đi. Học tập đã không tốt còn không chịu cố gắng, con vừa nói có hai câu nó liền không muốn nghe nữa.”
Ở phương diện giáo dục đứa cháu ngoại này, Ninh lão phu nhân vẫn luôn đứng chung một thuyền với con gái mình.
“Cháu đã lên đến sơ nhị rồi, thời gian không còn bao lâu nữa đâu. Chị Tô Đào của cháu từ nhỏ đã tự mình cố gắng học hành, một chút cũng không khiến cho người lớn phải nhọc lòng, cháu phải học theo chị Tô Đào nghe chưa.”
Đột nhiên bị nhắc đến khiến Tô Đào có chút xấu hổ, vừa muốn nói gì đó để hòa hoãn không khí lại thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng.
“Mọi người đang nói gì mà náo nhiệt vậy?”
Tô Đào cứng đờ người lại, mắt hạnh rũ xuống nhấp nháy. Cô cảm giác được tiếng bước chân dần dần tiến về phía mình, tiếp theo một góc áo màu đen xuất hiện trong tầm mắt.
Sau đêm hôm đó bọn họ chưa từng gặp lại nhau, không nghĩ đến hôm nay hắn sẽ trở về, cảm xúc vốn đang buông lỏng bây giờ lại trở nên khẩn trương.
Lưu Bác sau khi nhìn thấy anh họ của mình như thay đổi thành người khác, game cũng không thèm chơi nữa, trực tiếp ném điện thoại sang một bên rồi nhiệt tình chào hỏi với Ninh Dã.
“Anh họ!”
Ninh lão phu nhân vẫn đang cười, động tác gói vằn thắn không ngừng.
“Bà và cô của cháu đang nói về vấn đề học tập của tiểu Bác đó.”
Ninh lão phu nhân kể lại câu chuyện vừa nãy, cuối cùng tổng kết lại một câu.
“Tóm lại là thằng bé cùng với cháu giống nhau, chỉ số thông minh đã không bằng Tô Đào của bà mà lại còn không biết cố gắng nỗ lực!”
Tô Đào rõ ràng cảm giác được sau khi lão phu nhân nói xong thì trên đỉnh đầu mình đột nhiên có một tầm mắt như có như không nhìn xuống.
Một lát sau liền nghe được người đàn ông kia đáp lại một câu.
“Ai nói thành tích tốt thì chỉ số thông minh nhất định sẽ cao?”
Lưu Bác nãy giờ vẫn luôn bị chèn ép đột nhiên nghe thấy anh họ nói chuyện thay mình thì ngay lập tức trở nên tự tin hơn, ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý lia lịa.
“Đúng rồi! Thành tích không nói lên điều gì cả! Anh họ con lúc trước chẳng phải cũng không thích học tập nhưng anh ấy vẫn rất thông minh mà!”
Lão phu nhân trừng mắt liếc nhìn Ninh Dã một cái.
“Nó mà thông minh cái gì chứ!”
Ninh Dã nghe xong thì cong môi cười cười, không nói thêm gì.
Lão phu nhân rất bất mãn với việc vừa rồi Ninh Dã nói chuyện thay cho Lưu Bác nên lại tiếp tục không khách khí nói.
“Tiểu Tô Đào của bà đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi, lần nào cũng đều có giải. Mấy cuộc thi quá khó thì thôi không nhắc lại làm gì, đơn giản nhất là khi con bé học tiểu học từng giành giải nhất ở một cuộc thi tính nhẩm. Chuyện này cháu có làm được không?”
Ninh Dã lười biếng nhìn thoáng qua Tô Đào.
“Lợi hại như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!” Lão phu nhân liếc nhìn thằng cháu của mình một cái, “Không tin ư? Nếu không tin thì cháu cùng với con bé thi thử xem.”
Tô Đào căn bản vẫn luôn trầm mặc nghe hai bà cháu nói chuyện với nhau, lúc này bỗng thấy đề tài đã rơi xuống đến người mình nên vội vàng muốn mở miệng ngăn cản. Không ngờ người đàn ông bên cạnh đã mở miệng sớm hơn cô một bước.
“Vậy cùng thi thử xem.”
– [Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @GauStore, những trang khác đều là ăn cắp.]
Lâu lắm rồi cả nhà mới náo nhiệt như thế, lão phu nhân vô cùng vui vẻ.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé!” Nói xong, dường như là cố ý nhân lúc mọi người chưa tập trung liền ra đề.
“100×100 bằng bao nhiêu?”
Tô Đào đang ngoan ngoãn ngồi đó, nghe câu hỏi xong thì phản ứng lại trong nháy mắt, buộc miệng thốt ra.
“10000 ạ”
Ninh Dã có chút không nói nên lời.
“Bà đây là đang thử bọn cháu hay là đang đùa vậy? Đây mà cũng được gọi là đề tính nhẩm sao?”
“Cháu bớt nói sang chuyện khác đi! Không trả lời được chính là không trả lời được, nhiều lời vậy làm gì chứ!”
Lão phu nhân cười mắng hắn, sau lại nhìn sang Tô Đào cười hiền.
“Nhanh nhanh nào tiểu Tô Đào, mau giúp bà trét bột mì lên mặt nó đi! Nó dám mạnh miệng như vậy, chúng ta phải phạt!”
Tô Đào có chút do dự nhưng thấy lão phu nhân đang hứng thú bừng bừng nên cũng không tiện nói thêm gì.
Cô vươn ngón tay trắng mềm đến chỗ bột mì, đầu ngón tay nhẹ nhàng dính chút bột, tiếp theo quay sang nhìn người kia, một cánh tay hắn đang lười nhác khoác lên thành ghế bên cạnh, tư thái tản mạn tùy ý.
Nghe lão phu nhân nói xong hắn cũng không quá để ý, không cự tuyệt cũng không phản bác, trầm mặc ngồi đó chờ đợi động tác của cô gái nhỏ.
Tô Đào chậm rãi vươn tay trét một chút bột mì lên sườn mặt của Ninh Dã.
Lão phu nhân trông vô cùng vừa lòng, hứng thú bừng bừng.
“Tiếp tục, chúng ta lại tiếp tục thôi!”
Sau đó vài đề tính nhẩm nhân chia được đưa ra, mỗi lần Tô Đào đều trả lời nhanh hơn so với Ninh Dã một chút, hơn nữa đáp án cũng vô cùng chính xác.
Chỉ trong một lát, nửa bên sườn mặt của Ninh Dã đã đầy những vết bột mì lớn bé khác nhau. Bộ dáng trông vô cùng buồn cười, lão phu nhân cũng đã lâu rồi không thấy thằng cháu nhà mình đùa vui vẻ như vậy, cười càng lúc càng tươi.
“Không được không được, chúng ta thử đề khó hơn xem nào, để bà đi lấy máy tính đã rồi chúng ta lại tiếp tục!”
Nói xong bà liền đứng dậy đi về phía thư phòng.
Lưu Bác vẫn luôn ngồi cách đó không xa xem hai người thi đấu, có chút không phục, khó hiểu hỏi Ninh Dã.
“Anh họ à, chẳng phải khi nhỏ anh tính nhẩm rất lợi hại sao? Sao bây giờ lại như vậy chứ!”
Ninh Vi liếc mắt nhìn thằng con ngốc nghếch của mình một cái.
“Con còn không nhìn ra được là anh con đang muốn dỗ bà vui hay sao?”
Lưu Bác như được khai sáng, “a” một tiếng dài.
Sau khi Tô Đào thấy lão phu nhân đã đi vào thư phòng thì liền chọc chọc người bên cạnh, nhỏ giọng nói thầm.
“Bà chắc chỉ là nhất thời hứng khởi thôi, không thì lát nữa chúng ta…”
Ninh Dã nhìn cô gái nhỏ một chút.
“Làm sao? Muốn thay đổi sao?”
“……”
Hắn lại lười nhác thay đổi tư thế ngồi.
“Không cần làm thế đâu, cứ để tôi thua là được.”
–
Đây cũng không phải một cuộc thi tính nhẩm chính thức gì, cuối cùng Ninh Dã thua cuộc hoàn toàn.
Lão phu nhân nhìn hắn đến phòng vệ sinh rửa mặt, lại nhìn chìa khóa xe vừa mới đoạt được trong tay, cười nói với Tô Đào.
“Anh Ninh Dã của cháu khi còn nhỏ rất thông minh nhưng không nghĩ tới hôm nay một trận cũng không thắng được. Cháu đúng là lợi hại nha! Bằng không bà cũng không biết làm sao để có thể lừa lấy được cái chìa khóa này từ tay nó!”
Thằng cháu này mỗi năm trước Tết mấy ngày đều sẽ cùng với đám bạn của nó đến đường núi đua xe. Mấy ngày nay tuyết rơi nhiều, đường núi chắc chắn là rất trơn, lão phu nhân còn đang không biết làm cách nào mới nhốt được thằng cháu này trong nhà thì không nghĩ cơ hội lại từ trên trời rơi xuống như vậy.
Tô Đào ngồi yên tĩnh vừa nghe Ninh lão phu nhân nói chuyện vừa nghĩ đến đề tính nhẩm cuối cùng.
365×1213.
Lúc ấy cô đưa ra đáp án là 441745.
Cô đã trả lời đúng quá nhiều lần, lão phu nhân nghe xong cũng không dùng máy tính tính lại, hoàn toàn tin tưởng đáp án của cô. Chỉ cần Tô Đào nói ra một số, lão phu nhân liền phán định Ninh Dã thua.
Nhưng là…
Tô Đào cẩn thận ở trong lòng tính lại đề kia hai lần, cuối cùng do dự mà mở miệng.
“Bà ơi, cái đề tính nhẩm cuối cùng kia…”
“Bà nội, tài xế đã chở mấy thứ đồ mà bà mua cho dịp Tết này về, bà không đến phòng khách nhìn một chút sao?”
Ninh Dã đã rửa mặt và tay xong, trở lại phòng bếp, trực tiếp mở miệng nói với bà.
Lão phu nhân nghe thấy vậy liền hưng phấn đi ra ngoài xem.
Sau khi thấy bà đi ra, Ninh Dã tiến lên vài bước, trực tiếp đứng bên cạnh cô gái nhỏ.
“Vừa nãy muốn nói gì?”
Lúc hắn hỏi thì tầm mắt cũng nhìn thẳng vào cô.
Hôm nay cô gái nhỏ vẫn như cũ, vô cùng ngoan ngoãn, trên người mặc một cái áo hoodie màu vàng nhạt. Lúc này cái đầu nhỏ của cô cúi xuống chôn trong áo, chỉ lộ ra một cái cổ trắng như tuyết.
Cô gái nhỏ trầm mặc hai ba giây sau đó mới nhẹ “a” một tiếng.
“Đề tính nhẩm cuối cùng kia em tính sai rồi, đáp án đúng phải là 442745 nhưng em lại tính nhầm thành 441745…”
“Chỉ vậy thôi?” Ninh Dã vẫn nhìn cô
Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu.
“Không cần phải phiền toái như vậy.”
Hắn vươn ngón tay dính một chút bột mì rồi chạm nhẹ vào chóp mũi cô, sau lại lười biếng mở miệng nói
“Huề nhau.”
–
Đã beta. 20/11/2021.
Mọi người đọc xong nhớ thả ⭐ để ủng hộ cho tụi mình nha. Cảm ơn mọi người ❤️
Vui lòng không mang truyện đi nơi khác khi chưa có sự cho phép.