Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Đào Đào Ô Long - Chương 34

  1. Home
  2. Đào Đào Ô Long
  3. Chương 34
  • 10
Prev
Next

Chương 34.1: Định luật thích bị vả mặt

Beta: LT.

–

Nghe thấy Ninh Dã nói vậy thì cô có hơi sửng sốt. Trong đầu lại hiện lên những chuyện trước kia, nháy mắt nơi đáy lòng bỗng tuôn ra một suy nghĩ mông lung. Nhưng cái suy nghĩ đó quả thật là quá điên cuồng, cô căn bản không dám nghĩ tiếp nữa.

Ninh Dã vẫn luôn rũ mắt nhìn phản ứng của Tô Đào, ý tưởng trong lòng hắn đang dâng lên cuồn cuộn như sóng biển. Hắn nghĩ, chỉ cần cô gái nhỏ hỏi nhiều thêm một câu thôi thì hắn sẽ không chịu đựng thêm nữa.

Cái gì mà tiến hành theo tuần tự, cái gì mà nước ấm nấu ếch xanh chứ. Đều cút hết đi cho ông!!!

Chỉ cần Tô Đào đã có chút cảm giác thì hắn sẽ không cần phải tiếp tục lo lắng đến vấn đề liệu có thể doạ cô sợ đến chạy mất hay không. Nếu vậy hắn tiếp tục nhẫn nại cũng không có ý nghĩa nữa.

Hắn không rõ một khi tầng giấy mỏng manh này bị đâm thủng thì sẽ có hậu quả gì nhưng ít nhất là còn đỡ hơn hiện tại, mỗi ngày hắn đều bị tức giận đến sắp chết.

Lúc Ninh Dã đang miên man suy nghĩ thì tầm mắt vẫn luôn đặt trên khuôn mặt của Tô Đào. Nhưng đợi một hồi lâu Tô Đào cũng không nói gì. Thậm chí cô còn chậm rãi rũ mắt xuống, không tiếp tục nhìn hắn, mềm giọng nói một câu:

“Hẳn là mọi người đều đã ăn xong rồi… Anh Ninh Dã, chúng ta trở về thôi.”

Tất cả suy nghĩ và cảm xúc của Ninh Dã đều kẹt lại trong lồng ngực, cảm giác nửa vời vô cùng khó chịu. Hắn nhìn hàng mi của cô có chút run rẩy, cuối cùng chuyện gì cũng không nhắc lại, chỉ nhàn nhạt đáp một câu.

“Ừ, đi thôi.”

–

Đêm đó không hiểu vì sao Tô Đào lại mơ thấy một giấc mơ kì lạ. Trong mơ cô quay lại thời điểm vừa mới bước chân vào Ninh gia, lúc đó cô vừa hoảng sợ vừa thấp thỏm đưa cho Ninh Dã một cái băng keo cá nhân.

Thế giới trong mơ và ngày đó giống nhau y đúc, tuyết rơi trắng xoá, ánh trăng treo cao giữa không trung. Ninh Dã đứng yên trước mặt cô, mí mắt hơi rũ xuống, một lúc lâu sau bỗng nhiên cúi người xuống cười như không cười nói với cô:

“Như thế nào? Thích tôi sao?”

Tuy là trong mơ nhưng cô vẫn vô cùng bối rối, thần thái mất tự nhiên đứng yên một chỗ, căn bản không biết nên phản ứng như thế nào. Một giây sau, khuôn mặt tuấn tú với đường cong rõ ràng của hắn ghé sát đến bên mặt cô, môi mỏng để sát vào bên tai cô. Lúc lên tiếng, thành âm như hàm chứa ý cười, ngữ khí cũng có chút hư hỏng.

“Tôi cũng thích em.”

Lúc tỉnh lại, trái tim trong lồng ngực Tô Đào vẫn còn đập liên hồi.

Trong ký túc xá rất yên tĩnh, ba cô bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ, cô ngẩn người nhìn lên trên trần nhà đến phát ngốc. Một lúc lâu sau cô bỗng nhiên đem chăn trùm lên đầu, trong bóng tối ấn mở điện thoại lên nhắn tin cho Chung Giai Giai

【WeChat】Giai Giai, cậu dậy chưa?

Hôm nay là cuối tuần, cô không biết là thời gian này Chung Giai Giai đã thức hay chưa vì lúc trước học ở cao trung, nếu có thể ngủ nhiều hơn một phút thì cô ấy nhất định sẽ ngủ thêm. Nhưng lúc này lại không thể ngờ là Chung Giai Giai ở đầu bên kia nhắn lại rất nhanh.

【WeChat】 Tớ dậy rồi! Lát nữa tớ định đi leo núi với đám bạn cùng phòng . Ôi, các cậu ấy từ nơi khác đến đây học nên đều muốn đi đến núi Cửu Long ở chỗ này của chúng ta, còn nhất định phải túm tớ đi theo!!!

Tô Đào nhìn tin nhắn này của cô, có chút do dự không biết có nên nhắn tiếp hay không.

【WeChat】 Sao vậy Đào Đào? Cậu có chuyện gì sao?

【WeChat】 Không có chuyện gì quan trọng đâu, cậu cứ đi leo núi trước đi, chờ khi nào rảnh rồi tớ sẽ tìm cậu nói chuyện sau.

Lần này Chung Giai Giai không nhắn lại nữa mà trực tiếp gọi điện thoại qua.

Tô Đào giật nảy mình, cô sợ sẽ làm phiền đến giấc ngủ của mọi người nên nhanh chóng nhấn nút từ chối cuộc gọi.

【WeChat】 Có chuyện gì vậy chứ? Cậu mau nói đi!!! Nếu không lúc đi leo núi tớ đều phải nghĩ xem rốt cuộc cậu muốn nói gì với tớ!!!

Tô Đào ở bên này mím mím môi, đầu ngón tay đặt trên màn hình điện thoại gõ gõ gửi qua một câu.

【WeChat】 Cậu nói thử xem… Một người trước kia không quá thích cậu, đột nhiên bây giờ lại đối xử tốt với cậu là ý gì đây?

【WeChat】 Vậy phải xem là lúc trước người đó không thích tớ đến mức nào, sau này lại đối xử tốt với tớ đến mức nào.

Thấy tin nhắn của Chung Giai Giai xong thì Tô Đào có chút khó xử. Cô cũng không biết nên hình dung thế nào về mối quan hệ của mình và Ninh Dã lúc trước và hiện tại. Lúc này trong lòng cô chỉ có một loại cảm giác mơ hồ thế nhưng một chút cũng không dám đi xác định.

Chung Giai Giai ở bên kia thấy Tô Đào mãi mà vẫn chưa trả lời lại nên tiếp tục nhắn qua hỏi thêm một câu.

【WeChat】 Cậu nói đi, người đó có phải là anh Ninh Dã nhà cậu không?

【WeChat】Ừm…

Chung Giai Giai không nhịn được, giây tiếp theo liền gọi điện thoại qua. Tô Đào lại từ chối cuộc gọi, cô ấy lại tiếp tục gọi qua. Cô gái nhỏ không có biện pháp nào khác nên đành phải vội nhắn bảo cô bạn chờ một chút rồi sau đó lặng lẽ mặc áo khoác đi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi điện thoại kết nối được, Tô Đào còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói của Chung Giai Giai ở đầu bên kia đã truyền đến.

“Tình huống là sao đây hả Đào Đào??? Anh Ninh Dã nhà cậu đã làm cái gì rồi!!!”

Tô Đào có chút ngượng ngùng, trong lòng cũng rất xoắn xuýt sợ là do cô hiểu lầm rồi nghĩ nhiều. Do dự một hồi lâu mới đem những chuyện phát sinh mấy ngày nay kể ra hết cho Chung Giai Giai nghe.

Cô chậm rãi kể chuyện, có thể nghe ra được trong câu chữ có chút do dự và mất tự nhiên.

“Tớ nghĩ là mình đã hiểu nhầm cái gì đó rồi, nhưng mà… tớ cũng cảm thấy có chút kì quái…”

Chung Giai Giai ở đầu bên kia còn xem như là bình tĩnh, sau khi phân tích vài giây xong liền hỏi Tô Đào:

“Lúc trước khi hai người chưa huỷ bỏ hôn ước, Ninh lão phu nhân bảo anh ấy chiếu cố cho cậu, lúc đó thái độ của anh ấy thế nào?”

Tô Đào nhớ lại những kí ức đó, trong nháy mắt hình ảnh mãnh liệt ùa về trong đầu cô.

“Không kiên nhẫn… lạnh nhạt… dường như còn muốn doạ cho tớ bỏ chạy.”

“Vậy là đúng rồi! Cậu không có hiểu nhầm đâu, tớ cũng cảm thấy gần đây thái độ của anh ấy đối với cậu có chút vấn đề.”

Tô Đào chần chừ không lên tiếng.

“Vậy cậu nghĩ sao? Tớ cảm thấy anh ấy hẳn là đã thích cậu rồi đó” Chung Giai Giai lại tiếp tục hỏi.

Trong lòng Tô Đào vẫn không tin tưởng lắm.

“Nhưng mà chính miệng anh ấy đã nói với lão phu nhân là sẽ không thích tớ mà.”

*Nghiệp từ miệng mà ra nha anh Dã, dừa lắm🙃*

“Thì có gì khó hiểu đâu, cậu có biết cái gọi là định luật thích bị vả mặt không? Tuyến tình cảm của nam nữ đều sẽ phát triển đi lên từ cái định luật đó đó.”

Chung Giai Giai ở bên kia nói một hồi liền đột nhiên chuyển chủ đề.

“Vậy còn cậu thì sao hả Đào Đào? Cậu đối với anh ấy có cảm giác gì không? Hay vẫn chỉ xem anh ấy như là ân nhân thôi?”

Tô Đào hơi sửng sốt, mãi đến sau khi cúp máy cô vẫn chưa thể trả lời được vấn đề mà Chung Giai Giai đặt ra.

– [Nếu bạn đang đọc truyện ở một trang khác mà không phải Wattpad @GauStore thì hãy quay về đọc ở trang chính chủ.]

Mấy ngày sau hầu như mỗi ngày Ninh Dã đều sẽ gọi một cuộc điện thoại đến cho Tô Đào. Từ thứ hai đến thứ sáu đều sẽ gọi sau khi cô vừa tan học còn cuối tuần thì sẽ gọi vào giữa trưa.

Hắn và Dương Phàm ở thành phố S đại khái khoảng một tuần, buổi tối trước ngày bay về Bắc Thành, hắn theo thường lệ gọi điện thoại qua cho Tô Đào.

“Kí túc xá tắt đèn rồi sao?”

“Chưa ạ.”

Nghe tiếng hít thở ở đầu bên kia, dường như hắn đang hút thuốc.

“Tôi ngày mai anh sẽ bay về Bắc Thành, chuyện ở bên đây đều đã xử lý xong hết rồi.”

Sau lần ăn cơm đó, Ninh Dã quả thật cũng không nhàn rỗi nữa, vốn định nói chuyện hợp tác với một công ty có một hạng mục khá thú vị, vừa vặn hắn đang ở thành phố S nên mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn với hạng mục mới này.

Còn về Dương Phàm, vốn dĩ ở Bắc Thành cũng không có công việc gì quan trọng lắm nên liền dứt khoát theo Ninh Dã ở lại bên này.

Tô Đào rũ mắt, không biết nói gì, chỉ có thể mềm mại vâng một tiếng.

“Chỉ vâng vậy thôi sao?”

Ninh Dã ở bên kia khẽ cười, ngữ khí uể oải.

“Ngày mai chẳng phải là cuối tuần sao? Tôi còn tưởng rằng sau khi em nghe tôi nói phải về Bắc Thành thì sẽ đáp lại rằng em sẽ đi tiễn tôi chứ. Dù sao hiện tại em đang ở thành phố S, chẳng phải xem như là chủ nhà sao?”

Cô gái nhỏ ở bên này ngẩn ra, cũng không biết suy nghĩ gì mà chậm rãi đáp một câu.

“Ngày mai em và bạn cùng phòng hẹn nhau đi dạo phố rồi.”

“Ừ, được rồi, mấy người bạn em mới quen biết được hai tháng so với tôi còn quan trọng hơn.”

“… Không phải, em đã lỡ hẹn với bọn họ trước rồi.”

Nghe thấy Tô Đào dường như là có chút ngượng ngùng nên hắn cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa, chỉ cười khẽ rồi nói.

“Đùa em tý thôi, tôi cũng không muốn em phải chạy đến đây đâu, đã là cuối tuần mà còn khiến em phải ngồi xe đi xa như vậy, tôi thật sự không nỡ.”

Sau khi cúp máy, một lúc lâu sau Tô Đào mới hoàng hồn lại.

Sau khi nghe Ninh Dã nói câu kia xong thì kém chút nữa là cô đã đem những nghi hoặc chôn sâu dưới đáy lòng mấy ngày nay hỏi ra hết. Thế nhưng đến cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Tuy rằng hiện tại trạng thái quan hệ của cô và Ninh Dã đã phát triển đến hướng có chút kì lạ nhưng cô vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng vào những gì Chung Giai Giai phán đoán trước đó. Dù sao thì lời nói mà Ninh Dã nói với lão phu nhân lúc trước đến tận bây giờ vẫn còn vang vảng bên tai cô.

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô có loại tâm sự thiếu nữ khó nói này, trong đầu loạn thành một đống.

– [Hãy đọc truyện tại Wattpad chính chủ @GauStore để ủng hộ cho editor và beta-er]

Ngày hôm sau Tô Đào và ba cô bạn cùng phòng thức dậy rất sớm.

Bởi vì từ lúc nhập học đến giờ, đầu tiên là tập quân sự, sau đó lại bận rộn tham gia buổi tiệc tối mừng tân sinh viên nên căn bản là không có chút thời gian rảnh rỗi nào. Hiện giờ thật vất vả mới có một ngày cuối tuần nhàn rỗi nên mọi người đã sớm hẹn nhau sẽ đi dạo trung tâm thành phố một vòng.

Thành phố S và Bắc Thành giống nhau, đều là đô thị loại một trong nước. Các toà nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau, phía đối diện có một cái hẻm phố cổ, du khách thành phố khác khi đến với thành phố S trước hết đều sẽ tới nơi này ngắm cảnh, mua đồ.

Thời điểm ngồi trên xe taxi, trạng thái của Tô Đào vẫn không tốt lắm.

“Đào Đào, hay là chúng ta trở về đi, chờ cậu dưỡng bệnh cho tốt rồi tuần sau chúng ta lại qua đây.”

Đại Linh nói xong lại có chút lo lắng sờ sờ trán Tô Đào.

“Hình như lại sốt nữa rồi.”

Có thể là do ngày hôm qua đứng ở ban công nói chuyện quá lâu, ban đêm gió lạnh thổi qua nên sáng nay hơi sốt một chút. Nhưng cũng may là không quá nghiêm trọng.

Lúc này thấy Tô Đào xuống xe mà vẫn không có tinh thần lắm nên mấy cô bạn cùng phòng liền có chút lo lắng.

Hứa Văn Tĩnh nghe Đại Linh nói xong cũng gật gật đầu.

“Tớ vừa mới tra trên mạng, bọn họ nói chỗ này cũng không có nhiều chỗ để đi dạo đâu, chỉ là một con phố ăn uống thôi, chúng ta tùy tiện chụp vài tấm hình rồi trở về đi.”

Tô Đào lắc đầu, tận lực cố gắng để tinh thần tốt hơn, đáp:

“Không sao đâu, tớ thấy bây giờ so với lúc nãy đã tốt hơn nhiều rồi, có thể lúc nãy là do thuốc phát huy tác dụng nên có chút mệt mà thôi. Các cậu đừng để ý đến tớ nữa, đều đã lập xong kế hoạch cho hôm nay rồi, đừng để vì tớ mà mọi người không vui chơi được.”

Mấy cô bạn cùng phòng thấy Tô Đào kiên trì như vậy cũng thôi không nói nữa.

Hẻm phố cổ này dù là trong tuần hay cuối tuần gì cũng đều đông nghịt du khách ghé đến. Ba cô bạn chăm sóc Tô Đào rất kỹ, Mạnh Giai và Hứa Văn Tĩnh mỗi người khoác một bên tay cô, phòng có người chen đến cô. Đại Linh thì đi ở phía trước làm người mở đường. Tô Đào bị các cô ấy làm cho dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.

Con hẻm này không dài lắm, các cô vừa đi vừa ăn uống một hồi liền đi đến cuối, còn chưa mất tới một tiếng. Bọn họ tìm một cái ghế dài ở cuối phố để Tô Đào ngồi nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị chút nữa lại đi đến nơi tiếp theo.

Mạnh Giai dường như thấy ai đó quen quen, bỗng nhiên lên tiếng.

“Ơ nhìn kìa? Đằng kia không phải là Sở Dương Dương sao?”

Tô Đào nghe Mạnh Giai nói vậy nên lập tức nhìn qua. Quả thật là Sở Dương Dương, hơn nữa không phải chỉ có mình cô ta, bên cạnh còn có chị của cô ta cùng với… Trần Niệm.

Người ngoài nhìn vào,chắc hẳn sẽ nghĩ đây là ba mẹ con. Hai người con gái trẻ tuổi khoác tay đi với nhau, người mẹ đi cạnh còn giúp các cô xách đồ.

Trần Niệm trông vẫn giống như lúc trước, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập ôn nhu, khi nhìn Sở Dương Dương và Sở Xán Xán cũng là loại ánh mắt dịu dàng của người mẹ dành cho con cái.

Trong lòng Tô Đào có chút buồn bực, vừa định chuyển tầm mắt thì Trần Niệm ở bên kia đột nhiên quay đầu lại. Hai người cách một dòng người, bốn mắt nhìn nhau. Ý cười bên miệng Trần Niệm bỗng nhiên cứng đờ.

Mấy cô bạn cùng phòng hoàn toàn không biết giữa Tô Đào và Trần Niệm có chuyện gì nên lúc này đang lặng lẽ thảo luận với nhau, cũng không kiêng dè gì

Mạnh Giai: “Sở Dương Dương này nhìn kiêu ngạo ương ngạnh nhưng mẹ của cậu ta thì trông vô cùng ôn nhu nha.”

Đại Linh: “Ai biết tính cách thật sự là cái dạng gì chứ? Chẳng qua lần trước khi bà ấy đến nhà hàng tìm Sở Dương Dương thì quả thật là một người hòa ái dễ gần. Ôi, thật không giống mẹ tớ mà…”

Mạnh Giai: “Người đi bên cạnh Sở Dương Dương là chị của cậu ta sao? Tớ nghe nói hình như là một võng hồng* nổi tiếng?”

*võng hồng: hot girl nổi tiếng trên mạng xã hội.

Đại Linh: “Ừm, chuyện này Sở Dương Dương đã khoe rất nhiều lần rồi! Nhưng tớ cũng đã tra thử rồi, chỉ là một tiểu võng hồng thôi, lúc trước hình như còn cùng một nam minh tinh nào đó truyền ra tai tiếng thì có nổi lên một chút, nhưng sau đó marketing không được nên cũng chìm rồi. Mấy hôm trước tớ vào xem Weibo của chị ta thì thấy lượt share còn chưa đến 500.”

Mạnh Giai: “Ha, vậy mà Sở Dương Dương lại còn suốt ngày đi khoe chị của cậu ta như này như kia! Làm như chị của cậu ta là đại minh tinh không bằng!”

Đại Linh: “Ai biết cậu ta.”

Hứa Văn Tĩnh không có hứng thú với Sở Dương Dương và Sở Xán Xán nên không tham dự vào cuộc thảo luận giữa hai cô bạn.

Cô ấy còn đang lo lắng cho trạng thái của Tô Đào nên lúc này liền nhìn thoáng qua một chút, thấy thần sắc cô bạn không đúng lắm, vội vàng quan tâm hỏi.

“Đào Đào, cậu làm sao vậy? Vẫn không thoải mái sao?”

Mạnh Giai và Đại Linh đồng thời lấy lại tinh thần, đem lực chú ý đều đặt trên người Tô Đào.

“Không thì chúng ta trở về đi, cũng không phải chỉ có hôm nay mới có thời gian.”

“Đúng rồi, tuần sau đi cũng được mà!”

Tô Đào nhìn thấy người cách đó không xa sớm đã hoảng loạn quay đầu đi, cô cũng không tiếp tục nhìn về hướng đó nữa, miễn cưỡng cười với mọi người.

“Không sao đâu, chúng ta đi tiếp thôi.”

–

14/11/2021.

Vui lòng không mang truyện đi nơi khác khi chưa có sự cho phép.

Mọi người đọc xong nhớ thả ⭐ và để lại bình luận để ủng hộ chúng mình nhé❤️

Beta: LT.

–

Mấy cô gái dạo phố đến giữa trưa rồi lại gọi xe quay về trường học.

Tuy là còn một số chỗ đặc sắc bọn họ vẫn chưa đi nhưng Tô Đào biết đây là mọi người đang nghĩ cho sức khoẻ của cô. Tô Đào đã nói là mình không sao cả nhưng mọi người vẫn quyết định đi về.

Sự xuất hiện của Trần Niệm khiến trong lòng Tô Đào gợn lên chút sóng nhỏ, trên đường trở về cô liên tục cưỡng bách bản thân đừng tiếp tục suy nghĩ về chuyện đó nữa nhưng cô lại không nghĩ đến việc bà ấy sẽ chủ động xuất hiện trước mặt mình.

Lúc về đến gần ký từ xá, từ xa đã nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên đang đứng đối diện phòng của các cô. Bà ấy mang kính râm, thấy bọn cô đi đến thì cũng nhanh chóng tiến lên vài bước.

Tháo kính râm xuống, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Trần Niệm lộ ra. Bà ấy như là có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói chuyện với Tô Đào.

“Bạn học này, con tên Tô Đào phải không?”

Tô Đào bình tĩnh nhìn bà ấy, gật đầu.

Mấy cô bạn cùng phòng đều cảm thấy bất ngờ, Mạnh Giai nhỏ giọng nói thầm với Đại Linh:

“Sao mẹ của Sở Dương Dương lại tới tìm Đào Đào vậy?”

Sau đó Trần Niệm lại nói tiếp với Tô Đào.

“Tô Đào, con có thể cùng… dì nói chuyện riêng một chút được không?”

Đại Linh nghe Trần Niệm nói xong, trong nháy mắt liền phản ứng lại. Cô ấy nghĩ rằng “mẹ của Sở Dương Dương” chính là vì con gái của mình mà tìm tới đây gây phiền toái cho Tô Đào, vì thế nhanh chóng chạy đến phía trước che chở cho Tô Đào giống như gà mẹ đang che chở cho con của mình.

“Dì có phải là mẹ của Sở Dương Dương không? Dì tìm Tô Đào có chuyện gì? Nếu cần giúp đỡ hoặc là gì khác thì có thể nói thẳng. Bọn con đều quen biết Sở Dương Dương, không nhất thiết phải một hai tìm riêng Tô Đào.”

Lời Đại Linh nói quả thật là đủ uyển chuyển, cô ấy cảm thấy như vậy là đã chừa lại một chút mặt mũi cho Trần Niệm nhưng đối phương căn bản không cảm kích, còn bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi, ánh mắt mang theo khẩn cầu nhìn Tô Đào.

Lúc này Tô Đào cảm thấy hơi không thoải mái, nhiệt độ cơ thể hình như lại tăng lên một chút so với vừa nãy nên khi đẩy Đại Linh đang đứng phía trước mình ra cũng không có chút sức lực nào.

“Đại Linh, mình không sao đâu.” Nói xong lại nhìn về phía Trần Niệm.

“Chúng ta đến quán cà phê đằng kia được chứ?”

– [Đọc truyện tại Wattpad chính chủ @GauStore là tôn trọng công sức của editor và beta-er]

Quán cà phê mà Tô Đào nói tên là “Một góc phố”. Vị trí đối diện cửa sau trường đại học D, khách hàng hầu như đều là sinh viên trường này.

Tô Đào nhìn ra được Trần Niệm không muốn bị quá nhiều người biết về cuộc gặp mặt này nên thời điểm bước vào quán, cô cố ý chọn chỗ không có cửa sổ, còn là bàn ở trong góc.

Lúc nhân viên phục vụ mang menu đến, Tô Đào vừa nói chuyện vừa ho khan hai tiếng. Sau khi nhân viên rời đi, Trần Niệm ở đối diện như là nhịn không được, hơi quan tâm hỏi:

“Đào Đào… Con bị bệnh sao?”

Hiện tại Tô Đào không có tinh thần, cũng không muốn nói những chuyện dư thừa làm lãng phí thời gian nên sau khi nghe Trần Niệm hỏi, cô không đáp mà hỏi ngược lại:

“Dì tìm tôi có chuyện gì sao?”

Trần Niệm thấy Tô Đào xem nhẹ sự quan tâm của mình thì trong lòng có chút hụt hẫng. Bà cầm lấy ly nước chanh vừa nãy nhân viên mang ra nhấp một ngụm, biểu tình không được tự nhiên lắm, sau đó cũng không nhìn Tô Đào, thấp giọng hỏi:

“Ngày đó ở nhà hàng có phải con đã nhận ra ta rồi không?”

Tuy là hỏi như vậy nhưng trong lòng bà cũng đã biết chắc rằng ngày hôm đó Tô Đào đã nhận ra mình.

Hôm ấy lúc trở về bà đã vô cùng thắc mắc vì sao cô gái nhỏ lại biết tên mình, rồi vì sao lại biểu hiện khác thường như vậy. Đã lâu lắm rồi bà không còn nhớ tới đứa con gái nhỏ và chồng cũ nên lúc ấy bà nghĩ tới nghĩ lui rồi cuối cùng chỉ có thể đưa ra kết luận cho rằng Tô Đào là bạn học của Sở Dương Dương, hẳn là thông qua Sở Dương Dương mà biết đến bà.

Chuyện này đã nhanh chóng bị Trần Niệm vứt ra sau đầu, mãi cho đến sau khi bà đến tham gia bữa tiệc tối của đại học D, nghe được tên Tô Đào. Khuôn mặt nhỏ cùng cái tên kia quá trùng hợp, trong một khoảnh khắc Trần Niệm nhận ra lúc trước mình đã suy nghĩ quá đơn giản.

Tô Đào nghe bà hỏi xong chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không đáp lại.

Trần Niệm thấy cô như vậy, trong lòng càng khó chịu. Bà biết chính mình đã nhiều năm không gặp mặt, đứa nhỏ này hẳn là sẽ hận bà. Không chừng Tô Quốc Vĩ cũng ở sau lưng nói nhiều lời không hay về bà. Nếu bà lý trí một chút thì đáng lẽ cứ nên tiếp tục làm bộ cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nhìn thấy. Nhưng mà…

Trần Niệm hít sâu một hơi, dần dần làm chính mình bình tĩnh lại. Bà lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ rồi đặt trên bàn, chậm rãi đẩy đến trước Tô Đào.

“Ta không biết phải giải thích như thế nào với con, nhiều năm như vậy ta không gặp con quả thật là ta không đúng. Nhưng Đào Đào à, thế giới này rất phức tạp, đúng sai thiện ác cũng không phải chỉ qua một hai câu nói là có thể biết được. Ta biết cha của con hẳn đã nói với con nhiều lời không hay về ta, không chừng ông ta còn đem tất cả trách nhiệm lúc ly hôn đẩy lên đầu ta.

… Ta không sao cả, dù sao cũng đã tách ra lâu như vậy rồi, nhiều năm như vậy quả thật ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ đối với con, cho nên dù con có nói gì, ta cũng sẽ không có ý kiến.

Nhưng mà chúng ta đã gặp lại nhau như vậy rồi, ta không thể giả bộ như cái gì cũng không biết được. Tấm thẻ này con cầm lấy đi, bên trong là số tiền mấy năm gần đây ta tích góp được. Dáng vẻ kia của cha con, hẳn là giờ vẫn còn đang dốc hết sức làm việc vì mộng tưởng của ông ta? Hẳn là ông ta không cho con một cuộc sống tốt đúng không? Tiền trong tấm thẻ này không nhiều nhưng ít ra vẫn có thể đảm bảo cho con có cuộc sống tốt trong lúc học đại học.”

Bà vừa nói vừa nhìn quần áo trên người Tô Đào, ánh mắt không biết là đang thương hại hay là đang đau lòng.

“Con gái cần phải mua nhiều quần áo đẹp và túi xách, con cần mua gì thì cứ dùng tiền ta đưa cho con mà mua, không cần phải đau lòng.”

Tô Đào nghe bà ta nói xong, trong đầu chỉ còn lại hai chữ 【 hoang đường 】.

Cô không biết nên hình dung cảm giác bây giờ của mình như thế nào. Hiện tại cô thậm chí còn hoài nghi không biết lúc nãy bản thân mình nghĩ gì mà lại mang một thân bệnh tật tới nơi này cùng bà ta gặp mặt, nghe bà ta nói những lời này.

Nếu nói sau lần gặp mặt ngoài ý muốn lần trước cô vẫn còn một chút ảo tưởng về mẹ của mình thì hiện tại, chính bà ấy đã trực tiếp hủy đi cái ảo tưởng đó của cô.

Cô hắng giọng, cố nén khó chịu, muốn làm cho đầu mình thanh tỉnh hơn một chút. Vừa định mở miệng nói chuyện thì cái ghế bên cạnh bỗng nhiên bị kéo ra. Tô Đào quay qua nhìn, sau khi thấy rõ người đó là ai liền ấp úng kêu một tiếng.

“Anh Ninh Dã.”

Ninh Dã mang theo một thân phong trần mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ, không thèm quan tâm đến người phụ nữ đang ngồi ở đối diện kia, giơ tay sờ trán cô.

“Sao lại nóng như vậy? Đã uống thuốc chưa?” Hắn cau mày hỏi.

“Đã uống rồi ạ.” Tô Đào ngoan ngoãn gật đầu trả lời, giọng nói so với thường ngày mềm mại hơn một chút.

“Đã uống rồi mà vẫn còn nóng như vậy sao?” Hắn nhăn mày càng sâu.

“Đi thôi, tôi đưa em đến bệnh viện.”

Trần Niệm ngồi ở đối diện thấy mình bỗng nhiên bị xem nhẹ nên nhất thời không nhịn được mà lên tiếng:

“Vị tiên sinh này, chúng tôi vẫn chưa nói chuyện xong đâu.”

“Nói xong hay chưa xong thì cũng không cần nói tiếp nữa đâu.”

Ninh Dã một tay đỡ lấy bả vai Tô Đào, có chút không kiên nhẫn mà nhìn bà ta rồi lại nhìn vào tấm thẻ ngân hàng trên bàn.

“Bà cảm thấy hiện tại em ấy sẽ cần chút tiền này của bà sao? Bà đây là tự đề cao chính mình quá hay là bà khinh thường Tô Đào nhà chúng tôi?”

Trần Niệm bị nói như vậy thì sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, vài giây sau bà ta gian nan mở miệng:

“Tôi chỉ là muốn đền bù một chút cho sai lầm của mình mà thôi.”

“Cái loại đền bù này của bà, cô gái nhỏ nhà chúng tôi không cần.”

Ninh Dã nói xong, một chút kiên nhẫn cũng không còn, đỡ bả vai Tô Đào muốn mang cô đi.

Tô Đào cũng thuận theo, không có ý tứ phản kháng nhưng sau khi đứng dậy cô vẫn nói với Trần Niệm câu cuối cùng:

“Chuyện khác tôi xác thật không biết nhưng có một chuyện tôi có thể xác minh với dì là cha tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nói một lời nào không tốt về dì. Xin đừng tự mình suy nghĩ rồi tuỳ tiện đi phỏng đoán người khác.”

– [Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad @GauStore, tất cả những trang khác đều là ăn cắp.]

Tô Đào bị Ninh Dã ôm vào bệnh viện.

Lúc xuống xe, trước mắt cô có chút mơ hồ, nhìn không rõ bậc thang dưới chân nên suýt nữa thì ngã. Ninh Dã đi bên cạnh liền lạnh mặt, một câu dư thừa cũng không nói, trực tiếp khom lưng bế cô lên.

Lúc đó Tô Đào đã sốt đến nghiêm trọng, đột nhiên bị bế lên làm cô càng cảm thấy mơ hồ nên căn bản không kịp phản ứng lại.

Đến lúc phản ứng lại thì cả người đã bị Ninh Dã ôm tới phòng cấp cứu. Bác sĩ làm một số kiểm tra đơn giản cho cô, lại đo nhiệt độ cơ thể, cuối cùng xác định chỉ đơn giản là phát sốt, cười cười nói với cô:

“Không có chuyện gì lớn, 38 độ 6, chờ lát nữa truyền xong bình thuốc là ổn.”

Bác sĩ nói xong câu đó lại nhìn đến người đàn ông đứng phía sau cô, cười trêu chọc:

“Vừa nãy thấy bạn trai cháu hốt hoảng ôm cháu tiến vào tôi còn tưởng rằng cháu sốt đến 40 độ đấy.”

Tô Đào có chút xấu hổ, vừa định giải thích một chút nói anh ấy không phải là bạn trai của mình thì Ninh Dã bỗng nhiên lên tiếng:

“Phiền toái giúp tôi tìm một phòng bệnh với.”

Ninh Dã yêu cầu rất cao, nếu là phòng bệnh có nhiều người ở hắn sẽ không đồng ý nên y tá dẫn bọn họ đến một phòng đơn. Hắn vẫn có chút chán ghét hoàn cảnh nơi này quá kém nhưng vì không muốn trì hoãn thời gian truyền dịch cho Tô Đào nên đành phải chấp nhận.

Từ nhỏ đến lớn Tô Đào đã từng bị bệnh rất nhiều lần nhưng số lần truyền dịch lại cực ít. Cô nằm ở trên giường bệnh, nhìn y tá ở bên cạnh chuẩn bị thuốc, lại nhìn đến cái kim tiêm lạnh băng như đang loé lên kia, trong lòng liền bắt đầu có chút bồn chồn không yên

Giây tiếp theo, một bàn tay to che lại trước mắt cô, tầm mắt lâm vào một mảng bóng tối. Lòng bàn tay Ninh Dã vô cùng ấm, lại có chút khô ráo, khi hít thở vào cô còn mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

“Tôi làm chỗ dựa cho em, đừng sợ.”

Đáy lòng Tô Đào có chút nóng lên, sau khi y tá gắn kim truyền dịch vào tay cô xong liền rời đi. Cô chủ động nhéo nhéo tay hắn, làm hắn bỏ tay ra.

Một lần nữa mở mắt ra, cô cũng không nhìn hắn, lông mi rũ xuống, rầu rĩ hỏi một câu:

“Không phải hôm nay anh rời đi sao…”

Thật ra Tô Đào muốn hỏi vì sao Ninh Dã lại đột nhiên xuất hiện ở quán cà phê nhưng mà cô ngượng ngùng không dám hỏi thẳng như vậy.

Ninh Dã tùy tiện nhìn thoáng qua liền nhìn thấu được tâm tư của cô, trực tiếp đáp:

“Bạn cùng phòng của em sợ em bị khi dễ nên đã gọi điện cho tôi. Đúng thật là lúc đó tôi và Dương Phàm đã đến sân bay nhưng sau đó lại quay trở về.”

Tô Đào nghe xong thì một lúc sau mới phản ứng lại. Cô nghĩ mấy cô bạn cùng phòng hẳn là cảm thấy người lớn nhà Sở Dương Dương tìm cô làm khó dễ nên mới nghĩ cũng kêu người lớn trong nhà cô ra giúp chống lưng.

“Vậy… Sao anh lại biết em và bà ấy có quan hệ với nhau?”

Ninh Dã nhìn Tô Đào, khuôn mặt cô gái nhỏ lúc này vô cùng nhợt nhạt, nằm trên giường bệnh, gầy giống như tờ giấy, cánh tay đang truyền dịch cũng vô cùng mảnh khảnh, dường như chỉ cần gập lại liền gãy.

Hắn không muốn giải thích nhiều, chỉ tùy tiện đáp một câu.

“Lúc trước ở khách sạn, ba em có gọi điện thoại đến, là tôi bắt máy.”

Lúc sau, hắn thật cẩn thận mà chạm vào cánh tay nhỏ đang truyền dịch của cô.

“Lạnh không em?”

Hắn hỏi vậy là vì trước kia từng nghe người ta nói lúc truyền dịch thì tay sẽ lạnh hơn so với thường ngày rất nhiều. Sợ cô gái nhỏ khó chịu nhưng lại không dám hé răng nên mới nhịn không được hỏi nhiều một chút.

Tô Đào còn chưa kịp đáp, hắn lại nói.

“Không thì tôi đi tìm cái túi giữ ấm lót dưới tay cho em nhé?” Nói xong, liền thật sự đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Tô Đào thấy vậy thì lập tức muốn giữ chặt hắn, cô theo bản năng vươn cái tay đang truyền dịch kia ra. Hành động này khiến cô đau đến nỗi nhíu chặt mày lại, Ninh Dã cũng vô cùng hoảng sợ.

“Em lộn xộn cái gì chứ!”

Hắn vừa gấp vừa tức, sau khi mắng một tiếng thì nhìn thấy đôi mắt ướt dầm dề của cô, nhận ra được ngữ khí của mình không đúng lắm.

Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, nhìn kỹ tay cô, xác nhận chỗ cắm kim truyền dịch không sao cả thì mới lên tiếng hỏi:

“Đau không em?”

Tô Đào lắc đầu.

Sau đó cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà cô bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía hắn, nói:

“Anh Ninh Dã, anh đừng như vậy nữa.”

“Cái gì?” Hắn có chút không hiểu ý cô nói.

“Ý em là anh không cần phải đối xử tốt với em như vậy nữa, nếu anh cứ như vậy mãi, em thật sự sẽ hiểu lầm.”

Lúc nói chuyện, cô cố nén nhút nhát, da đầu vẫn luôn căng chặt nhìn chằm chằm vào hắn.

Ninh Dã nhìn cô, rốt cuộc cũng đã hiểu cô đang nói cái gì rồi.

Phòng bệnh bỗng lâm vào yên tĩnh. Hai người không tiếng động nhìn nhau một lúc lâu, sau đó, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.

“Nếu không phải là hiểu lầm thì sao?”

–

17/11/2021.

Vui lòng không mang truyện đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của chủ nhà.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 34"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay.jpg
Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy
10 Tháng 4, 2025
bon-cung-khong-the.jpg
Bổn Cung Không Thể
30 Tháng 3, 2025
suoi-tien-cua-xu-nu.jpg
Suối Tiên Của Xu Nữ
4 Tháng 12, 2024
luyen-tong-nu-vuong-convert.jpg
Luyến Tổng Nữ Vương Convert
25 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online