Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 1136
Chương 1136: Phiên ngoại Đình Loan: Giấc mơ kiếp trước
Ban đêm.
Ánh trăng thê lương, mọi vật đều im lặng.
Quyền Hãn Đình ngồi dậy, quay đầu nhìn Thẩm Loan đang ngủ, tay chân nhẹ nhàng xuống giường.
Ngay sau đó đẩy cánh cửa phòng cách vách.
Ánh đèn màu vỏ quýt, trên chiếc nôi gỗ, cách tấm màn lụa màu trắng chống bụi, bé con vốn nên chìm trong mộng đẹp lại mở to mắt nhìn xung quanh.
Quyền Hãn Đình thở dài, quả nhiên lại là lúc này…
Anh tiến lên, vén màn lụa, cố định ở hai bên, bây giờ mới cúi đầu nhìn cô bé: “Con đó, đêm rồi không ngủ đi, sao lại tỉnh rồi?”
Tiếng nói vừa thấp vừa chậm, ánh mắt ấm áp dịu dàng.
Giống như bàn hòa tấu vang lên giữa không gian yên tĩnh, một tia nắng cuối thu, người lạnh lùng lúc dịu dàng mới chết người.
Bé con ba tháng đau nghe hiểu người lớn nói gì, chỉ biết nhếch môi, cứ cười ngọt ngào.
“Chỉ biết dùng chiêu này đối phó ba! Con tưởng con ăn chắc ba rồi đúng không?”
“Oa oa… a…” Tay nhỏ cũng bắt đầu vung lên.
“Không biết hối lỗi, được một tấc lại tiến thêm một thước.”
“Ô…” Cô bé con hình như biết bản thân bị ghét bỏ, nụ cười tắt ngấm, ngửa đầu nhỏ, đôi mắt to ngập nước nhìn thẳng anh không rời, thấp thoáng ý lên án.
“Được được…” Quyền Hãn Đình bất đắc dĩ: “Ăn chắc ăn chắc, ba con cam tâm tình nguyện, được rồi chứ?”
Nói rồi cúi người bế bé lên.
Đừng thấy anh làm rất thuần thục, đó là kết quả của việc lấy gối luyện tập vô số lần.
Đầu tiên dùng một tay nhẹ nhàng nâng đầu và cổ cô bé, tay khác nâng mông nhỏ, sau đó nâng cả đầu lên.
“Xuýt…”
Lại tiểu.
“Con đó, còn cười được, không biết khai hả? Tiểu bừa bãi như vậy, lớn lên làm sao bây giờ?”
“Ô nha… Phì phì…”
“Còn nhổ nước miếng! Tiểu xú xú (khai).”
“Phì phì!”
“Tiểu xú xú!”
“Phì phì phì —”
“Được được được, con không khai, con thơm nhất.”
“Oa a…”
Quyền Hãn Đình: “?”
Thay tã cho con gái điêu luyện, lại kiên nhẫn ru bé ngủ, anh mới lặng lẽ rời khỏi phòng.
Lúc này, đã ba giờ sáng.
Trở lại cách vách, Quyền Hãn Đình nhẹ tay chân nằm xuống, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Anh lại mơ thấy giấc mộng ấy.
Trong mộng, anh vẫn là anh, nhưng không có Thẩm Loan.
Bốn năm trước anh đã giải tán Huy Đằng, rời Ninh Thành về Chiếm Ngao.
Ông ngoại cho anh vào nhà thờ trưởng lão, tiếp nhận huấn luyện “người thừa kế” cùng An Tử Chiêu.
Năm đầu tiên, mỗi ngày đều trên sân huấn luyện, nhà ăn, ký túc xá, ba điểm một đường. Anh và An Tử Chiêu như người máy, phát triển hết tất cả tiềm năng của bản thân, sau đó sẽ có người chuyên nghiệp phân tích các chỉ tiêu của họ, rồi lại tiếp thu một vòng khiêu chiến cực hạn mới.
Trong lúc đó, phong bế để huấn luyện, không được ra ngoài, không có kỳ nghỉ, càng không được có người ngoài vào thăm.
Năm thứ hai, bắt đầu dã ngoại giữ mạng sống. Dấu chân họ trải rộng khắp tất cả khu vực nguy hiểm nhất trên thế giới, có cao nguyên Thanh Tạng, rừng mưa nhiệt đới, cũng có đầm lầy phủ tuyết, vách đá, hẻm núi cheo leo.
Tới năm thứ ba, hai người mới tách ra, An Tử Chiêu bắt đầu bước chân vào sản nghiệp nhà họ An, Quyền Hãn Đình cũng tiếp nhận tập đoàn Thiên Tước từ tay Dịch Phong Tước.
Mà đây chỉ là một phần của cuộc diễn tập thực chiến, huấn luyện người thừa kế nghiêm ngặt vẫn chưa kết thúc.
Cho đến năm thứ tư, hai người vào “Hắc ngục”, ba ngày sau còn sống đi ra sau khóa huấn luyện do mười trưởng lão của nhà họ An đích thân kiểm tra, các chủ đề biến thái được lựa chọn nghiêm ngặt thì mới thực sự kết thúc.
Kế tiếp tất cả thuận lý thành chương, An Tử Chiêu kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ An, Quyền Hãn Đình chính thức tiếp quản tập đoàn Thiên Tước.
Hai người họ dựa kế hoạch của bậc cha chú, mỗi một bước đi đều làm đâu chắc đấy, con đường “kẻ bề trên” càng đi càng hơn đời trước.
Tập đoàn Thiên Tước trong tay anh phát triển nhanh chóng, mười năm sau đã liền có thể sánh vai với An thị.
Ông ngoại từng chính miệng khen anh — con hơn cha là nhà có phúc.
Ngoài cuộc sống không có gì thay đổi, phong ba bão táp bắt đầu bình lặng, Quyền Hãn Đình càng ngày càng có tuổi không có gì tiếc nuối.
Cho đến khi…
An Tử Chiêu có đứa con thứ hai, anh vẫn cô đơn lẻ bóng, bà ngoại đi xin cho anh một quẻ.
Quẻ viết, người bạn đời của anh đang ở Hoa Hạ Ninh Thành —
Nơi anh sáng lập tập đoàn Huy Đằng mười bốn năm trước.
Quyền Hãn Đình không cho là đúng, nhưng vì muốn người lớn nhà họ An yên tâm, vẫn dẫn Sở Ngộ Giang và Lăng Vân theo tự mình đi một chuyến.
Cảnh còn người mất, bây giờ Ninh Thành đã không còn như xưa.
Anh tìm được nhà họ Thẩm, nghe nói là nhàu giàu nhất nhì ở đây, còn có một cái tên rất vang dội — “Tứ đại gia tộc đứng đầu Ninh Thành”!
Nhưng trong mắt anh, chỉ như con kiến.
Thậm chí không cần phải tìm người nhà họ Thẩm để hỏi, chỉ cần một ông cụ tóc trắng xoá là đủ.
Ông lão làm vườn họ Đinh, người nhà họ Thẩm gọi là “bác Đinh”.
“Tôi hỏi ông” Quyền Hãn Đình trên cao nhìn xuống: “Nhà họ Thẩm có người phụ nữ nào cầm tinh con rồng, năm nay chắc khoảng… 34 tuổi không?”
Bác Đinh bị bịt mắt bắt đến chỗ này, bây giờ đang ngồi dưới đất run bần bật: “Không… Không có…”
“Nghĩ cẩn thận rồi hãy trả lời.”
“Con rồng…” Bác Đinh nhớ ra cái gì, cả người cứng đờ.
“Xem ra là biết, nói —”
“Tôi nhớ rõ cô, cô ba hình như tuổi rồng.”
“Ồ? Cô ấy đâu?” Trên tài liệu điều tra, nhà họ Thẩm chỉ có hai cô con gái, một người là Thẩm Như, một người là Thẩm Yên.
“Chết, chết rồi.”
Quyền Hãn Đình nhíu mày, tâm tình cũng không phập phồnggì, chung quy cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.
Nhưng vẫn hỏi một câu: “Chết thế nào?”
“Sức, sức khỏe cô ấy không tốt, bốn năm trước đã chết rồi.”
“… Ừm.” Nhẹ nhàng bâng quơ.
Quyền Hãn Đình thả ông lão làm vườn, ngày hôm sau liền rời đi, cả đời này không đặt chân đến Ninh Thành nữa.
Anh sống đến 60 tuổi, chết vì bị ám sát.
Không vợ.
Không con.
…
Quyền Hãn Đình bỗng nhiên mở mắt, lọt vào tầm mắt là bóng đêm đen đặc, sau lưng bao toát mồ hôi lạnh.
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ ngủ say bên cạnh.
Trái tim, giây phút này mới bình tĩnh lại.
Anh nghĩ —
Quả nhiên, giấc mơ đều trái ngược với thực tế.
—————————————————————————————
Ủng hộ link Affiliate của mình nha: ⏩ https://shope.ee/8eo578VYdU
🪴 Phiên ngoại Hàng Miêu: Vì em anh đến thủ đô
Thẩm Xuân Hàng nhận được thiệp mời tham gia buổi thành lập tập đoàn Thương Lan trước nửa tháng.
Đứa cháu gái đó của anh vẫn âm thầm như vậy, thiệp mời đã không mạ viền, cũng không nạm vàng, ngay cả câu chữ biểu đạt cũng ngắn gọn xúc tích —
Hoan nghênh đến dự.
Bốn chữ.
Kèm theo thời gian và địa điểm, chỗ ký tên đóng dấu đỏ của tập đoàn, bên cạnh có một chữ ký viết tay hơi qua loa không dễ nhận ra.
Những người khác có lẽ cảm thấy lạ mắt, nhưng đối với Thẩm Xuân Hàng mà nói, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn…
Miêu Miêu.
Đầu ngón tay ấm áp mơn trớn chỗ đó, mang theo vài phần lực ẩn nhẫn.
Đột nhiên, anh khép thiệp mời lại, để sang một bên, ngay sau đó ấn số nội bộ.
Rất nhanh, đầu kia đã nhận máy: “Chủ tịch?”
“Vào đây.”
“Vâng.”
Thư ký buông điện thoại, đứng dậy đẩy cửa văn phòng chủ tịch.
“Chủ tịch Thẩm.” Cô ta đứng yên trước bàn làm việc.
“Đây là báo cáo quý của người phụ trách các bộ phận, có mấy chỗ có vấn đề đã được khoanh tròn, phát xuống, nên xử lý thế nào, trong lòng họ hiểu rõ.”
“Vâng.”
“Mặt khác, tiến độ bên Kinh Bình thế nào rồi?”
Thư ký: “Tất cả đã được đẩy mạnh theo kế hoạch, không có bất ngờ gì xảy ra, tháng sau là có thể dời.”
“Không được.”
Thư ký không hiểu.
Thẩm Xuân Hàng im lặng trong chốc lát: “Vậy thì… cố gắng phê duyệt thời gian ngắn lại còn nửa tháng.”
“Nhưng thủ tục bên Kinh Bình rất nghiêm, muộn nhất cũng phải một tháng…”
Người đàn ông giơ tay: “Cái này để tôi giải quyết, cô cứ dặn họ gửi đáng giá trước nửa tháng là được.”
“Vâng, tôi lập tức liên lạc với giám đốc Trương.”
Thẩm Xuân Hàng khẽ ừ một tiếng: “Đi đi.”
Sau khi thư ký rời đi, anh cau mày ngồi ngẩn người, cuối cùng vẫn cầm điện thoại gọi đến số máy đó.
“Loan Loan, chú nhỏ có chuyện muốn cháu giúp đây…”
…
Trước một ngày Tập đoàn Thương Lan thành lập, Thẩm Xuân Hàng đến Kinh Bình, ở trong khách sạn Thẩm Loan sắp xếp cho anh.
Ngày hôm sau, anh đến hội trường rất sớm.
Chỗ ngồi được bố trí ở hàng ghế thứ 3 và cột thứ 5 của khu vực VIP, tuy không phải ở phía trước nhưng lại nằm ở giữa.
Sau khi các ghế xung quanh đã có người ngồi chật kín, anh nói chuyện kết bạn với họ, Thẩm Xuân Hàng mới hiểu được vì sao mình được sắp xếp ngồi đây.
Thẩm Loan đang cho anh cơ hội mở rộng quan hệ.
Ngồi hàng trước, ngang hàng như nhau; ngồi gần cuối, tốt xấu lẫn lộn.
Mà ở giữa lại vừa vặn thích hợp.
Anh nhẹ nhàng thở dài…
Nghi thức tiến hành được một nửa, người chủ trì bắt đầu giới thiệu người phụ trách công ty con, lúc Miêu Miêu xuất hiện, trong mắt Thẩm Xuân Hàng không còn chứa được ai khác nữa.
Cô mặc một bộ vest màu cà phê nhạt, thiết kế dài đến tận mu bàn chân, chỉ hở phần mũi giày cao gót, làm tôn lên đôi chân dài, bờ cai mảnh khảnh, cái eo thon nhỏ và mông căng tròn.
Chỉ thấy người phụ nữ nhìn thẳng, đi về chỗ ngồi đằng trước của mình, thản nhiên ngồi xuống trước ánh nhìn của mọi người.
Sau khi kết thúc, khách khứa ra về có trật tự, Thẩm Xuân Hàng nhìn thấy Miêu Miêu ở chỗ ngoặt hành lang.
Cô đang đè thấp giọng, sóng vai nhỏ giọng nói chuyện với một người đàn ông.
Mà người đàn ông này Thẩm Xuân Hàng cũng biết.
Lúc trước là nhân viên trong công ty con mà ông cụ sắp xếp, sau đó được điều đến tổng bộ nhậm chức, cuối cùng đi theo Thẩm Loan.
Bây giờ đều là người phụ trách sinh vật Thanh Lam với Miêu Miêu.
Hai bên chạm mặt, dừng bước cùng lúc, cách nhau khoảng cách hai mét.
Miêu Miêu và Thẩm Xuân Hàng đều im lặng, nhưng Lý Phục lại tiến lên, cười tiếp đón: “Chủ tịch Thẩm, anh cũng tới à, vinh hạnh!”
“Tập đoàn mới thành lập, làm lão thần mở mang bờ cõi, chúc mừng anh.”
Hai người bắt tay, vừa chạm vào đã tách ra.
Lý Phục quay đầu nhìn Miêu Miêu, rồi lại liếc nhìn Thẩm Xuân Hàng, thức thời lựa chọn lảng tránh: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi tiễn khách.”
Rất nhanh, hành lang hẹp dài chỉ còn lại hai người.
Thẩm Xuân Hàng đề nghị: “Hay là … chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện?”
Nhiều người nhiều miệng, thật sự không nên ở đây.
“Được” Miêu Miêu gật đầu: “Đến phòng tiếp khách đi.”
Nói xong, xoay người đi trước.
Thẩm Xuân Hàng nâng bước đuổi theo sau, nhìn thì cứ tưởng anh chiếm thế thượng phong, cuối cùng không phải vẫn bị cô nắm mũi dắt đi sao?
Nói đi chỗ nào là đi chỗ nấy.
Suy cho cùng bây giờ không như trước nữa rồi…
Cứ cảm khái vậy mà vào phòng tiếp khách, đóng cửa lại, Thẩm Xuân Hàng không che dấu mà nói ra.
Mặt mày mỉm cười, giọng điệu thoải mái.
“Không giống chỗ nào?”
“Anh nhớ không lầm, lần trước gặp, em cũng hỏi như vậy.”
Miêu Miêu nhìn thẳng anh ấy: “Đó là bởi vì lúc ấy anh cũng nói những lời này.”
Thẩm Xuân Hàng bất đắc dĩ cười: “Đã xinh đẹp, lại càng rực rỡ lóa mắt.”
“Cảm ơn.” Cô ấy hơi hơi gật đầu, không thấy e lệ.
“Tối nay cùng ăn một bữa cơm được không?”
Miêu Miêu: “Xin lỗi, còn việc phải xử lý.”
“Ngày đầu tiên thành lập tập đoàn mà đã bận như vậy?”
“Tôi nghĩ chủ tịch Thẩm phải hiểu rõ hơn tôi chứ.”
Thẩm Xuân Hàng than nhẹ: “Người đến tuổi trung niên phải học cách chậm dần rồi.”
“Nhưng tôi còn đang trong thời kì sung sức nhất, làm sao bây giờ?” Cô ấy nghiêng đầu, trêu chọc.
“Không biết có thể mượn chút tinh thần phấn chấn này của tổng giám đốc Miêu không, để cái cây cổ thụ này mơn mởn hơn chút không?”
Miêu Miêu nhấp môi, hơi muốn cười, nhưng ho nhẹ hai tiếng để kìm lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Tôi tin có rất nhiều người sẵn lòng làm chủ nợ của chủ tịch Thẩm, tôi không cần góp vui nữa đâu.” Nói xong, làm bộ rời đi.
“Nhưng anh cứ muốn mượn em đấy, người khác không được.” Ánh mắt người đàn ông nóng rực dán chặt bóng lưng người phụ nữ, mang theo cảm giác muốn xuyên thủng.
Miêu Miêu dừng bước chân, cảm nhận được sự áp bách mãnh liệt trên đầu vai.
Cô từ từ xoay người…
“Lời này của chủ tịch Thẩm có ý gì?”
Người đàn ông nâng bước tới gần, rất nhanh, khoảng cách giữa hai người được rút lại ngắn nhất, hơi thở cũng gần trong gang tấc.
“Em nghĩ anh có ý gì? Em cho rằng anh thật sự muốn mượn chút tinh thần phấn chấn này của em sao? Anh cần em!”
Em cần em!
Là em!
Trầm bổng có lực, nói năng khí phách.
Miêu Miêu sửng sốt.
Trong ấn tượng của cô, Thẩm Xuân Hàng phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận nho nhã, cho dù năm đó ở Ninh Thành hai người phát sinh tranh chấp lớn như vậy, anh cũng không hề thể hiện ra sự cường thế như thế, thậm chí còn áp bách.
“Anh…” Miêu Miêu lẳng lặng lui về sau, muỗn kéo dãn một khoảng cách an toàn.
Đáng tiếc lại bị người đàn ông phát hiện ra ý đồ, giành trước một bước túm chặt tay cô.
Anh thấp giọng cười nhạt, mặt mày lành lạnh, nhưng nụ cười vẫn rất dịu dàng: “Trốn cái gì? Em sợ anh?”
“Chủ tịch Thẩm cứ nói đùa…” Ánh mắt Miêu Miêu trong trẻo, giờ phút này cô lại vô cùng trấn định: “Anh không phải hồng thủy mãnh thú, tôi sợ cái gì?”
“Có khi…” Anh dừng lại một lúc, cười lấp lánh như ánh trăng sáng: “Anh sẽ ăn em.”
Bốn chữ cuối, người đàn ông dán sát tai cô, hơi thở phả ra, vừa nóng vừa ngứa.
Miêu Miêu nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau.
Cô cười, nhẹ nhàng nhướng mày, khuôn mặt ngập tràn sự tự tin càng khiền gương mặt tinh xảo ấy càng thêm loá mắt: “Chủ tịch Thẩm không sợ no quá sao? Suy cho cùng, dạ dày anh không tốt.”
“Hóa ra em còn nhớ rõ.” Anh đột nhiên dịu dàng hẳn, mắt long lánh như hồ nước đầy.
Miêu Miêu nhíu mày: “Không phải tôi —”
“Không phải cái gì?” Người đàn ông cắt lời: “Không phải quan tâm anh? Hay là không thừa nhận em vẫn còn nhớ?”
“Chủ tịch Thẩm, bây giờ tôi rất bận!”
“Cho nên?”
Mặt Miêu Miêu trầm như nước: “Không rảnh cùng anh ở đây phí — ưm —”
Bất ngờ hôn cô, người đàn ông hành động nhanh chóng, Miêu Miêu trở tay không kịp.
“Ô ô —” Khốn khiếp!
Thẩm Xuân Hàng bị cô đẩy hơi lùi về sau một chút, nhưng bàn tay giữ chặt sau lưng cô không mảy may buông ra: “Nếu không thích phí lời, vậy cứ trực tiếp thực hiện, sao?”
“Không thế nào! Buông tay.”
“Đừng nóng vội, còn chưa xong…”
“Anh!” Cô tức giạn trừng mắt, Thẩm Xuân Hàng lại không cho cô có cơ hội mở miệng lần nữa.
Đây là một nụ hôn dài, giống anh, thanh thanh đạm đạm, dịu dàng lịch sự, thiếu vài phần nhiệt tình như lửa, nhưng lại có sự chân thành và thuần túy lâu dài.
Không biết qua bao lâu, anh mới buông ra.
Miêu Miêu hít sâu, lui về sau một bước, giống như đoạn cao trào thường thấy trong phim truyền hình cẩu huyết, dứt khoát lại xinh đẹp tát anh một cái thật mạnh.
“Tôi coi như anh không tỉnh táo, nhất thời thất thố.” Cái cằm xinh đẹp hơi hơi giơ lên, hai má ửng đỏ, không hề nhìn thấy sự thẹn thùng, tia sáng lạnh lẽo lướt qua đáy mắt.
Lần này Thẩm Xuân Hàng yêu cam tâm tình nguyện, thấy Miêu Miêu muốn đi, anh một tay túm chặt người, sau đó lấy điện thoại ra, mở album, tìm thấy một tấm ảnh, giơ lên trước mặt cô.
“Anh —” Vốn định tức giận, ánh mắt đột nhiên cứng lại: “Phá sản? Có ý gì?”
“Năm đó, chúng ta vì Minh Đạt mà đường ai nấy đi, bây giờ bốn năm đã qua, cũng nên để tất cả mọi chuyện quay về điểm xuất phát.”
Miêu Miêu nhìn anh, nghi ngờ.
Chữ nào cô cũng rõ nhưng ghép lại thành một câu lại mờ mịt.
“… Điểm xuất phát?”
“Đúng” Ánh mắt người đàn ông chuyên chú” “Nếu không có Minh Đạt…”
“Anh điên rồi?!” Miêu Miêu nhíu chặt mày: “Chẳng lẽ vừa rồi anh cho tôi xem giấy tờ thủ tục phá sản của Minh Đạt?!”
Thẩm Xuân Hàng không nói gì.
Nhưng Miêu Miêu biết, im lặng là thừa nhận.
“Rốt cuộc anh có biết bản thân đang làm gì không?! Một tập đoàn lớn như vậy nói phá sản là phá sản, anh tùy thích nhưng công nhân lại không có cơm ăn, anh —”
Đây không phải Thẩm Xuân Hàng mà cô quen, người cô biết ấy tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này!
Người đàn ông bật cười: “Em đừng vội, nghe anh nói hết đã.”
“?”
“Ban đầu anh định mở một công ty con ở Kinh Bình, mười năm tới sẽ dần dần chuyển trọng tâm sang bên này, nhưng ngân hàng đầu tư lại không đáng giá cao công ty con này, ngược lại kiến nghị chuyển trực tiếp đến Kinh Bình, lợi dụng tài nguyên thiên nhiên và chính sách ưu đãi thuế xuất nhập khẩu, tương lai chắc chắn sẽ còn phát triển lớn hơn nữa. Nhưng hội đồng quản trị cũng không xem trọng, sống những ngày tháng an nhàn lâu quá rồi, luôn sợ thay đổi, cũng may bây giờ đã giải quyết được rồi.”
Những gì đã trải qua, Thẩm Xuân Hàng không nói, nhưng mức độ mạo hiểm có thể hiểu được.
Đám lão già đó bắt tay đối phó với anh, giống y chiêu năm đó anh đối phó với Thẩm Loan.
Có lẽ đây là báo ứng.
Nhưng, Thẩm Xuân Hàng đã sớm đề phòng, ủy thác kẻ thứ ba ra mặt dùng danh nghĩa của anh thu mua cổ phần, sau đó, mấy người làm trái bị đuổi đi, còn lại đều là tâm phúc của anh.
Tất nhiên, “kế hoạch lên kinh” có thể thuận lợi khai triển.
“Vậy vừa rồi anh cho tôi xem thủ tục phá sản là gì?” Miêu Miêu do dự.
Thẩm Xuân Hàng: “Ngân hàng đầu tư kiến nghị không nên dùng tiếp bảng hiểu Minh Đạt cũ nữa, nên kim thiền thoát xác. Cho nên vừa rồi em lo lắng vấn đề bát cơm của công nhân, không tồn tại.”
“Cho nên chuyền này liên quan gì đến tôi?”
“Tất nhiên là có.”
Miêu Miêu nhướng mày.
Người đàn ông gằn từng chữ một: “Bởi vì em ở Kinh Bình.”
Anh biết rõ Miêu Miêu quyết tâm đi theo Thẩm Loan, không có khả năng quay lại Ninh Thành phát triển, nếu anh không tới, vậy hai người cũng chỉ có thể bỏ qua nhau, cả đời này sẽ không có kết quả.
“Nếu khoảng cách giữa hai ta là một trăm bước, em không cần nhúc nhích, cứ đứng yên tại chỗ, bởi vì — anh sẽ bước đến bên em.”
Đây là quyết tâm của anh.
Cũng là thành ý của anh.
“Em cho, anh nhận chứ?” Thẩm Xuân Hàng hỏi.
Không trả lời.
Bởi vì Miêu Miêu đã chạy.
“Ngày mai giờ này, anh sẽ chờ em ở quán cà phê đối diện công ty em, không gặp không về —” Thẩm Xuân Hàng rống to với bóng lưng người phụ nữ đang chạy trối chết.
Miêu Miêu ngựng chân, suýt chút nữa thì té ngã.
Sáng sớm hôm sau, Miêu Miêu đã đến văn phòng.
Tập đoàn có bảy tầng, sinh học Thanh Lam ở tầng thứ ba, cũng là tầng rộng nhất, một phần ba dùng làm văn phòng, còn lại hai phần ba dùng để bày biện thành phẩm, bán thành phẩm.
“Chào tổng giám đốc Miêu.”
“Chào.” Miêu Miêu cởi áo ngoài, treo lên, vòng ra sau bàn làm việc.
Trợ lý đã bắt đầu báo cáo hành trình: “Chín giờ sáng họp thành lập các phòng ban, ngài chủ trì; 10 giờ rưỡi giáo sư Trương sẽ mang giầy tờ đã được phê duyệt đến đây; 11 giờ chủ tịch Thẩm cho mời, ngài nhớ rõ mang giấy tờ tài chính lên, phải ký tên; 12 giờ có bữa tiệc với tổng giám đốc nhãn hiệu C, đã đặt trước… Bốn giờ chiều, báo cáo sản phẩm mới sẽ…”
“Đợi đã.” Miêu Miêu đột nhiên mở miệng.
Trợ lý: “?”
“… Không có việc gì, cô tiếp tục đi.”
Tập đoàn mới thành lập, công ty con lục tục đóng quân, Miêu Miêu phụ trách sinh học Thanh Lam cắm rễ ở Kinh Bình, dọn vào cũng khá đơn giản.
Dù sao, phòng thí nghiệm bất động, chỉ cần dọn khu văn phòng qua, nhẹ nhàng hơn bọn Chu Trì nhiều.
Toàn bộ thành viên cốt lõi của Khải Hàng đều qua phương bắc, tất cả bất động sản lúc trước ở Bắc Hải phải xử lý, hoặc bán của lấy tiền mặt hoặc cho thuê, nói chung tốn rất nhiều thời gian.
Có vài người an cư ổn định ở Bắc Hải không muốn qua Kinh Bình, Thẩm Loan chỉ dùng một câu “Đội ngũ cốt lõi sẽ được thưởng một ngôi nhà ở đường vành đai 4 Kinh Bình vào cuối năm” đã có thể thu phục được tất cả.
Đây chính là Kinh Bình, cái rốn kinh tế chính trị của Hoa Hạ, bao nhiêu người qua bắc mười mấy năm cũng không mua được phòng, họ lại sắp có, đứa ngốc mới không làm.
…
Bốn giờ chiều, liếc quan cửa sổ sát đất ở phòng họp mé hướng ra đường đối diện.
Có một hàng dài đang đứng bên ngoài quán cà phê, bây giờ vừa vặn thời gian uống trà chiều.
Đây là quán cà phê nổi tiếng nhất khu vực văn phòng này, trước khi dọn đến Miêu Miêu đã nghe thấy người ta nhắc đến rất nhiều lần, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
“Tổng giám đốc Miêu, ngài muốn uống cà phê sao?” Trợ lý tri kỷ hỏi.
“Không, chỉ cảm thấy nhà hàng đó làm ăn đặc biệt tốt, không kiềm chế được dừng ánh mắt lâu hơn chút.”
“Nghe nói các tòa nhà văn phòng quanh đây đều thích đến quán đó mua trà chiều đóng gói về.”
“Thế hả?” Miêu Miêu nhướng mày: “Có thể ship không?”
“Hơn 500 tệ là được.”
“Gọi đi, tôi mời, họp xong rồi thông báo cho mọi người.”
Trợ lý vội vàng gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi đã hiểu, sẽ không chậm trễ công việc!”
“Ừm.”
Miêu Miêu nhận giấy tờ, đi nhanh về phía phòng họp.
Mùa đông trời tối rất sớm, vừa ra khỏi phòng họp, trời đã tối đen.
Trong nháy mắt đó, Miêu Miêu chỉ cảm thấy mờ mịt.
Rõ ràng còn nhiều công việc phải xử lý như vậy, chuyện lớn chuyện bé phải sắp xếp nhanh chóng, nhưng giờ phút này trong đầu cô lại trống rỗng.
Người đó… chắc không còn ở đó nữa rồi nhỉ?
Cô nghĩ sức kiên nhẫn luôn có hạn.
“Tổng giám đốc Miêu, ở đây có giấy tờ cần ngài ký tên.”
“Đi thôi, đến văn phòng tôi.” Đi ngang qua bên cửa sổ, cô vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua phía ngoài, hàng dài người xếp hàng trước quán cà phê đã biến mất, cửa hàng đã đóng chặt, chỉ còn ngọn đèn cổ le lói dưới mái hiên.
Lạnh lẽo vắng vẻ.
Cô thu lại ánh mắt, không nhìn nữa.
Tăng ca đến 9 giờ, Miêu Miêu mặc áo khoác, xách túi ra về.
Tầng khác vẫn còn người tăng ca, cho nên nhìn tổng thể cũng không quạnh quẽ lắm, ngược lại đèn đuốc sáng trưng.
Miêu Miêu ra khỏi cửa tập đoàn, một cơn gió lạnh ập vào mặt, cô theo bản năng quấn chặt áo khoác, bước nhanh chân về phía xe.
Mới vừa lấy chìa khóa ra, đột nhiên, một bóng người xông lên, giơ tay đặt lên cửa xe, vây cô lại.
“Sao anh vẫn ở đây?”
Thẩm Xuân Hàng cười: “Đợi người.”
Miêu Miêu nhíu mày.
“Vì sao buổi chiều không tới?”
Cô đang chuẩn bị mở miệng, người đàn ông lại giành trả lời trước: “Anh biết, em bận.”
Từ bận chuẩn bị bật ra khỏi miệng, Miêu Miêu lại phải nuốt về.
“Không sao. Em làm rất tốt!”
Miêu Miêu: “?” Đùa cái gì không biết?
“Bảo em đứng yên một chỗ, anh sẽ bước một trăm bước đến bên em, em quả nhiên đứng yên không động đậy, đợi anh đi tìm. Rất tốt, bây giờ coi như em đã đồng ý, dù sao em cũng nên làm vậy.”
“… Anh tránh ra.”
Thẩm Xuân Hàng đứng thẳng, thu tay lại.
Miêu Miêu xoay người kéo cửa xe, rầm —
Bị người đàn ông đóng lại.
Cô: “?”
“Ngày mai anh vẫn tới, chú ý an toàn.” Nói xong, không dây dưa nữa, xoay người rời đi.
Tới đột ngột, đi cũng tiêu sái, Miêu Miêu vuốt mày, không biết anh muốn làm gì.
Quả nhiên, ngày hôm sau Thẩm Xuân Hàng lại xuất hiện.
Ngày thứ ba cũng thế.
Liên tục một tuần, ngày thứ bảy tăng ca cũng không gián đoạn.
Miêu Miêu vừa tức vừa buồn cười: “Alo, anh còn thấy chưa đủ sao?”
“Chạy xong một trăm bước mới xong, mà quyền quyết định trong tay em.”
“Anh làm chủ tịch cũng nhàn quá nhỉ?”
“Công ty mới mời giám đốc chuyên nghiệp, cho nên anh sẽ rảnh một thời gian dài. Suy cho cùng, một trăm bước, không phải số lượng nhỏ.”
Miêu Miêu: “…”
Một trăm bước chân của Thẩm Xuân Hàng cuối cùng cũng nhìn thấy chút hy vọng trong một đêm mưa.
Miêu Miêu nhìn người nào đó trước mặt bị xối như con gà bị rơi vào nồi canh, ngoài kinh ngạc, cũng chỉ biết bất đắc dĩ: “Anh bị ngốc à? Không biết chỗ trú sao?