Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 1135

  1. Home
  2. Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
  3. Chương 1135
  • 10
Prev
Next

Chương 1135: Kinh diễm toàn trường, nữ thần vĩnh cửu

Có một hàng ghế ở giữa sân khấu.

Mỗi lần Triệu Kinh Kinh báo tên một người, chỗ ngồi ngay lập tức được lấp đầy.

Cùng lúc đó, một nhân viên khác đưa bảng tên và đặt ở phía trước bên phải, mặt hướng ra ngoài.

Nếu danh tiếng của Hàng Á chỉ nằm trong lĩnh vực quảng cáo thì sự xuất sắc của Sinh học Thanh Lam cũng không phải là nói cho có, thì khi giải trí Phi Dương và Onion Video được nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, bầu không khí tại hiện trường hoàn toàn khác.

Tuy nhiên, điều này còn chưa đáng sợ nhất.

Khi hồ tiên … tuyệt địa Thần thương … Bắc Hải …Khải Hàng… Ngay khi những từ khóa này xuất hiện, khán giả không tránh được bắt đầu sôi sùng sục.

Bạn không cần phải hiểu về quảng cáo, bạn cũng không cần phải hiểu về công nghệ sinh học. Thậm chí bạn không cần theo dõi các ngôi sao hay thần tượng, không cần thích xem video hay xem ném bom, nhưng chắc chắn bạn phải biết hoặc quen thuộc với trò chơi di động phổ biến trên toàn thế giới – “Hồ tiên”!

Kể từ khi dịch vụ được mở ra, sức nóng vẫn không hề suy giảm.

Ba năm trước, Khải Hàng hợp tác với Phi Dương xuất bản bộ phim truyền hình thần thoại quy mô lớn “Hồ tiên truyền kỳ” hiện giờ vẫn còn đứng đầu danh sách xếp hạng, vị trí “đứng đầu” đến nay vẫn chưa bị kẻ đến sau vượt mặt.

Các diễn viên tham gia biểu diễn dù là vai chính hay vai phụ đều đã có chỗ đứng trong giới.

Ví dụ như Triệu Kinh Kinh, lúc đầu chỉ là phụ nữ thứ hai, giờ đã được phong ảnh hậu ở Berlin.

Khải Hàng “Trâu bò” như thế nào, không cần đi tìm hiểu chi tiết, bất cứ ai cũng biết rõ.

Nhưng bây giờ đang nói với họ rằng Khải Hàng không phải là “Khải Hàng của riêng Khải Hàng”, mà là “Khải Hàng của một công ty khác”?

Điều mà Triệu Kinh Kinh đã nói lúc nãy là: “Tôi mời người phụ trách các công ty con của Tập đoàn Thương Lan tham dự cuộc họp” không sai chứ?

Tập đoàn Thương Lan … Công ty con …

“Mẹ nó! Thật hay giả vậy?”

“Muốn điên rồi sao?”

“Địa vị của tập đoàn Thương Lan này là gì đây? Nào là giải trí Phi Dương và Onion Video. Cuối cùng, thậm chí cả Khải Hàng cũng… Chậc chậc, thật không thể tin được, thật không thể tin được!”

“Không đúng! Các công ty này đều hoạt động độc lập và phân phối khắp cả nước, giống như Khải Hàng ở Bắc Hải và Onion ở Cảng Thành. Nhưng chưa bao giờ nghe nói những người phụ trách này lại có quan hệ thân thích gì với nhau cả, làm thế nào và tại sao họ lại trở thành một gia đình? ”

“Có phải là sáp nhập và mua lại không? ”

” Không thể nào! Thứ nhất, những công ty này cũng không phải là tép riu, bình thường có chút động tĩnh, nhất định sẽ có tin tức, không thể âm thầm tiến hành, thứ hai, ngươi cho rằng mua lại là một trò đùa sao? Không tốn thời gian? Không cần tiền sao? Chọn đại một công ty ra trong số công ty kia đều là thứ không dễ chọc. Ai có thể mạnh bạo như vậy mà nuốt một đống mập mạp mũm mĩm kia trong một lần được?”

“Thật đúng là vậy, vậy tình huống bây giờ là gì đây?”

“Gấp cái gì chứ? Mọi người ai cũng ngốc hết rồi, đâu chỉ riêng mình anh đâu mà sợ.”

” … ”

Các phóng viên tài chính đang ngồi ở khu vực phỏng vấn phía trước thì thầm với nhau, nhưng một người so với một người càng them mờ mịt.

So sánh mà nói, khu vực VIP ở giữa yên tĩnh hơn nhiều, ít nhất mặt ngoài là như thế kia.

Thẩm Khiêm Gia và Thẩm Thương Thương thuộc loại việc không liên quan gì đến họ thì cũng không cần nghĩ nhiều làm gì, mặc dù có một ông chủ lớn thực sự ẩn đằng sau các công ty như Phi Dương và Khải Hàng, điều này thì có liên quan gì đến bọn họ chứ?

Thẩm Khiêm Gia: “Ơ, em làm móng ở đâu vậy?”

Thẩm Thương Thương đưa tay ra: “Cái này à? Tề Trình đã mua ý tưởng của thợ làm móng, đều là những bản thiết kế chưa ra mắt. Nếu chị thích thì đến nhà em, em sẽ nhờ cô ấy làm cho chị…”

“Chậc chậc, có thời gian làm móng tay, không có thời gian nhìn Thạch Lâm sao? Dù sao cũng là một chú chó con được em cưng chiều qua. Nói không cần liền không cần, hừm… Lúc trước mấy lần em khóc ở trước mặt chị…”

Thẩm Thương Thương cau mày: “Em đã nói với anh ta rồi mà? Lấy tiền rồi mà còn không biết điều.”

“Thật sự cắt đứt rồi sao?”

“Chị nói nhỏ một chút, Tề Trình còn ở phía sau đấy!”

“Ồ, bây giờ em sợ anh ta như vậy sao?”

“Không phải sợ mà là quan tâm. Quên đi, chị chưa kết hôn, chị không hiểu đâu.”

Thẩm Khiêm Gia trợn tròn mắt.

Tuy nhiên, Thẩm Xuân Lâm bị sốc bởi những gì Triệu Kinh Kinh vừa rồi nói, ông ta chỉ đến sau khi nhận được thư mời từ Thẩm Loan, chứ không ai nói với anh ta rằng đây sẽ là sự kiện nhận tổ quy tông của một loạt các công ty con!

“Ba,” Thẩm Khiêm Gia đột nhiên quay đầu lại, “Người tổ chức lần này là ai? Sao người lại có hãnh diện như vậy? Gọi cả bọn con và mẹ lên luôn?”

“Ồ, ba nghĩ là con cũng biết cô ấy.”

“Hả?”

“Thẩm Loan.”

Thẩm Khiêm Gia: “!” Cái gì?!

Cô không có nghe lầm gì chứ? Vậy thì – những công ty con này đều là của cô ấy?

Thẩm Thương Thương cũng sửng sốt, cô “nữ quỷ” bị cô ta bẫy ấy sao, cuối cùng Tề Trình phải ra mặt lấy đất ra đền bù rồi mới đồng ý biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ đấy ư?!

Lúc này, việc cắt móng tay hay chó con đều không quan trọng.

Lục Thâm lại vô cùng lão làng, bộ dạng như tất cả đều nằm trong dự kiến của anh ta.

Có thể, đây là ưu việt khi làm “thông gia”, ai bảo những người kia không phải là anh em của Quyền Hãn Đình chứ, cũng không thể gọi Thẩm Loan một tiếng “chị dâu” đâu ha?

Nhún vai, buông tay ra, anh ta cũng bất lực lắm ấy chứ.

Thẩm Thanh ở bên cạnh, ồ không, bây giờ nên kêu là Tống Thanh ngồi vào trong lòng bà nội, linh hoạt quay đầu nhìn xung quanh: “Bà nội, tại sao các cô chú phía sau lại cãi nhau vậy ạ?”

Chung Ngọc Hồng khẽ cười, khóe mắt nhăn lại như ngàn đóa hoa cúc lụa nở rộ, nhân hậu cao quý: “Bảo bối ngoan, họ không cãi nhau, họ chỉ là quá bất ngờ nên không kiềm chế được cảm xúc của mình thôi.”

Cô gái nhỏ dường như đã hiểu, chỉ cần cô bé không quan tâm đến là được, điều cô bé quan tâm là ——

“Bà ơi, khi nào cháu có thể gặp mẹ cháu? Thanh Thanh rất nhớ mẹ! Còn em trai nữa…”

Tống Khải Phong quay đầu lại, cười cười chạm vào chóp mũi của cô bé: “Sẽ nhanh thôi, có lẽ là… một phút nữa.”

“Thật vậy ạ?! “Ánh mắt cô bé rạng rỡ tỏa sáng: “Thật tốt quá!”

Sau đó, cô bé nhìn chằm chằm sân khấu không chớp mắt.

Tống Khải Phong liếc nhìn người vợ già của mình, trong mắt có bất đắc dĩ, cũng có buồn bã, Chung Ngọc Hồng đáp lại ông ta một nụ cười an ủi.

Bọn họ đã từng nghĩ rằng thà cho Thanh Thanh nhận tổ quy tông còn tốt hơn nhiều so với đi theo Thẩm Loan, một người mẹ đơn thân bí ẩn và nguy hiểm.

Bởi lẽ bọn họ có thể mang lại cho Thanh Thanh điều kiện sống tốt hơn gấp trăm lần mà Thẩm Loan không thể cho được.

Vì vậy, khi cô đề nghị trả lại đứa trẻ cho nhà họ Tống, cặp vợ chồng già đã rất cảm kích, nhưng trong tiềm thức lại nghĩ rằng vốn nên là như vậy.

Nhưng bây giờ …

Tống Khải Phong cười khổ.

Thẩm Loan làm sao có thể không đủ tiền nuôi cô bé?

Một tập đoàn Thương Lan còn hơn mười cái nhà họ Tống!

Lại nói đến Dịch Hoằng và Mã Hướng Tiền, khi Thẩm Loan và bọn họ hợp tác với nhau ở Ninh Thành, họ biết rằng người này không phải là vật trong ao, sớm muộn gì cũng sẽ bay lên trời. Những gì xảy ra trước mắt họ chính là bằng chứng tốt nhất!

Vì vậy, ngoại trừ lúc nghe tin tức có chút ngoài ý muốn, họ tiếp nhận sự thật này một cách bình tĩnh và nhanh chóng hơn bất kỳ ai.

Triệu Kinh Kinh cho mọi người thời gian phản ứng, sau đó cô ta tiếp tục nói: “Người phụ trách công ty con đã tham dự xong, sau đó tôi sẽ mời người sáng lập tập đoàn Thương Lan – Bà Thẩm Loan!”

Giọng nói vừa cất lên, người phụ nữ trẻ mặc vest đen từ bên phải bước ra. Dáng người cao ráo quyến rũ, sườn mặt lạnh lùng diễm lệ, ánh mắt nhìn thẳng cao cao tại thương như nữ hoàng.

Cùng lúc đó là những người đứng đầu công ty đang ngồi cùng nhau đứng lên và nhìn hướng lên sân lễ.

Chỉ thấy Thẩm Loan đi đến chính giữa rồi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn trống dưới ánh nhìn kinh ngạc và đánh giá của mọi người ở hiện trường.

Khi cô ngồi xuống, những người khác mới dám ngồi.

Ngay lập tức, nhân viên đã đưa ra một bảng tên và quy củ đặt nó ở phía trước bên phải của cô. Bên trên viết – Chủ tịch Tập đoàn Thương Lan!

Một nữ chủ tịch.

Một nữ chủ tịch xinh đẹp và trẻ trung.

Một nữ chủ tịch xinh và trẻ trung ngang trời xuất thế.

Mỗi lần khi tiền tố tăng lên, ánh mắt của mọi người có mặt được nhiều hơn vài phần đánh giá.

Triệu Kinh Kinh bước tới và đưa micro cho cô.

Thẩm Loan nhận lấy, nhướng mi, chậm rãi quét qua những người có mặt, sau đó chỉ nói ba câu.

Câu đầu tiên, tôi là Thẩm Loan.

Câu thứ hai, tập đoàn Thương Lan chính thức được thành lập, các công ty con của tập đoàn này bao gồm Khải Hàng, quảng cáo Hàng Á, giải trí Phi Dương, Onion Video/ APP, vận chuyển Đằng Phi, Sinh Học Thanh Lam và nhiều công ty khác. Trong tương lai, tập đoàn sẽ tập trung vào lĩnh vực “giải trí thực tế ảo”, “Thời trang” và “Công nghệ kỹ thuật mới” phát triển mọi lĩnh vực.

Câu thứ ba, khi mới thành lập, tập đoàn đã hợp tác chiến lược với nhiều tập đoàn ban đầu như tập đoàn Huy Đằng, tập đoàn Phúc Thanh, tập đoàn Ninh Viễn, tập đoàn Trường Hưng, tập đoàn Hằng Dịch, tập đoàn Cự Phong và rất nhiều tập đoàn khác, chặng đường phía trước còn rất dài.

Sau khi nói xong, khán giả chìm vào im lặng cực độ.

Cho đến khi –

“Mẹ! Là mẹ!” Tống Thanh ngồi trong lòng bà nội, phấn khích đá chân, hai tay nhỏ bé cố gắng phát ra tiếng vỗ tay to nhất.

Đáng tiếc là con người nhỏ bé và yếu ớt, không gây ra hiện tượng gì quá lớn.

Cô bé có chút nản lòng, cái miệng nhỏ nhắn dẩu đến mức có thể treo chai nước tương.

Nhưng trong giây tiếp theo, một người nào đó đã giúp cô ấy làm điều đó-

Mọi người đứng dậy, những tràng pháo tay như sấm vang lên khắp hội trường!

“Bà ơi! Mọi người đều đang vỗ tay chúc mừng mẹ kìa!”

“Đúng vậy,” Chung Ngọc Hồng cười: “Mẹ của cháu là một người phụ nữ rất tuyệt vời.”

“Vâng! Mẹ thật tuyệt vời! Mẹ tuyệt vời nhất!” Cô bé vui mừng lộ ra những chiếc răng sữa nhỏ của mình.

Ngay cả Tống Khải Phong cũng gật đầu lia lịa.

…

Khi xuống sân khấu, Thẩm Loan đứng giữa, dẫn đầu nhóm “hùng tướng” của cô cúi đầu cảm ơn.

Khi đứng dậy, cô nhìn thẳng về phía bên phải sân khấu, người đàn ông điển trai đang ôm cậu con trai kháu khỉnh, đang nhìn cô với ánh mắt đầy tự hào và trìu mến.

Bốn mắt nhìn nhau…

Cô cười và anh cũng cười, anh nhìn xuống Tán Tán trong lòng của mình: “Con trai, lúc này nên nói cái gì?”

Chàng trai nhỏ nghiêng đầu, khuôn mặt non nớt giả vờ lão luyện, tương phản dễ thương không tả nổi.

Sau đó – cậu bé cười và nói từng chữ một: “Mẹ là tốt nhất!”

“Lớn lên chút”.

“Mẹ là tốt nhất!”

“Lớn hơn chút nữa”.

“Ba thật phiền mà …” Khuôn mặt nhỏ đã thiếu kiên nhẫn.

“Con có muốn cho Bạch Trạch ăn không?”

“…”

Quyền Hãn Đình: “Ba đếm một, hai, ba. Một, hai …”

Tán Tán: “Mẹ là tuyệt vời nhất – mẹ là nữ thần vĩnh cửu trong trái tim của ba và con…”

Quyền Hãn Đình ôm con trai vào lòng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên sân khấu, cuối cùng anh cũng có một mái ấm trọn vẹn trong cuộc đời lang bạt và đầy sóng gió của mình.

Thẩm Loan nhìn hai cha con, trong mắt thoáng qua nước mắt.

Kiếp trước cô qua loa một đời, kiếp này cô có cả thế giới.

-Chính văn hoàn, còn phiên ngoại-

❣Phiên ngoại Đình Loan: Nhận giấy đăng ký kết hôn và mang thai

Sau ngày tập đoàn Thương Lan thành lập, Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.

Quan hệ bây giờ của hai người không cần phải có tờ giấy đó để gắn bó, cho nên Thẩm Loan rất xem nhẹ thủ tục này.

Nhưng Quyền Hãn Đình kháng nghị kịch liệt: “… Em không cần, anh cần!”

Thẩm Loan nhướng mày, cười bò trên vai anh: “Anh để ý như vậy?”

“Huy Đằng đã bắt đầu chuyển hình, tất nhiên anh cũng muốn hợp quy hợp pháp. Lại nói, ai biết được khi nào em lại quăng anh đi chứ… Không có chứng nhận đó, ngay cả tư cách khiếu nại anh cũng không có.”

“Được rồi” Thẩm Loan cũng không xấu hổ: “Khi nào?”

Đôi mắt người đàn ông phát sáng: “Ngày mai!”

“Được.”

…

Hôm sau, trời ngày đâu đổ tuyết khó có hôm thấy được mặt trời.

Tám giờ sáng, ngoài Cục Dân Chính đã có không ít cặp đôi đang xếp hàng.

Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình mặc áo lông vũ, mũ, bao tay võ trang hạng nặng, một cái khăn quàng cổ dài che kín cả hai người.

Tuy không thấy rõ được khuôn mặt, nhưng khí chất xuất chúng và dáng người cao gầy vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý.

Cửa vừa mở, các cặp tình nhân từng đôi từng đôi đi vào đại sảnh.

“Sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân.” Nhân viên công tác gõ gõ ngón tay, bổ sung: “Bản gốc.”

Quyền Hãn Đình lấy ra, đưa hết.

Nửa tiếng sau, hai người ra ngoài, trong tay có thêm một quyển sổ màu đỏ chót.

Quyền Hãn Đình nghiêng đầu, gương mặt rạng rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời, đẹp trai không sao tả xiết.

Anh nói: “Tân hôn vui vẻ, vợ nhé.”

“Mong được chỉ bảo nhiều nhiều hơn, chồng nhé.”

Hôm nay là ngày 6 tháng 12.

…

Cùng ngày đó năm thứ hai, ngày kỷ niệm tròn một năm hai người kết hôn.

Quyền Hãn Đình cầm bó hồng, đọc thơ tình cho Thẩm Loan trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp ở đầu bàn kia nghe.

Ánh nến, âm nhạc, nhà hàng, không khí tuyệt vời.

Kết quả…

Thẩm Loan buồn nôn.

Ngay sau đó chính là tin vui mang thai.

Đáng lẽ ngày hôm sau hai người sẽ dẫn Tán Tán đến Chiếm Ngao, nhưng tình hình trước mắt tất nhiên không thể thực hiện nữa rồi.

Đêm đó, Quyền Hãn Đình gọi điện cho bên kia, giải thích nguyên do.

An An ôm tâm trạng mong ngóng con trai, con dâu, càng mong cháu nội vừa vui sướng vừa mất mát.

An An nhấp môi: “A Đình vừa gọi điện tới nói Loan Loan mang thai, năm nay có lẽ không thể đến đảo được.”

“Mang thai?” Đôi mắt người đàn ông mắt hiện lên sự kinh hỉ: “Chuyện tốt!”

Ông ấy lại được làm ông nội rồi!

An An cũng cười gật đầu, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại ảm đạm: “Em chưa bao giờ được gặp bảo bối Tán Tán … Anh nói xem con dâu có ý kiến với chúng ta không, cho nên mới…”

“Lại bắt đầu nghĩ nhiều. Đây không phải vấn đề lớn, nếu em không yên lòng, chúng ta đi một chuyến đến Kinh Bình là được.”

“Nhưng đêm giao thừa…”

“Còn sớm, không cần lo.”

Giữa tháng mười hai, hai vợ chồng nhập cảnh Hoa Hạ, sau đó đi thẳng đến Kinh Bình.

Thẩm Loan lần đầu tiên được gặp ba mẹ chồng trong truyền thuyết, sau đó, kinh diễm mãnh kiệt.

Người phụ nữ tóc dài xõa ngang vai, thân hình yểu điệu, mặt mày xương cốt đạm mặc nhuốm màu mực nước, duyên dáng cổ xưa, hành động cử chỉ ưu nhã uyển chuyển, phảng phất như bước ra từ bức “Cung nữ đồ”.

Hoàn toàn không giống người ngoài bốn mươi gần năm mươi.

Khách quan mà nói, người đàn ông bên cạnh bà có vẻ tục tằng, không chú ý những chi tiết nhỏ, nhưng khí độ trầm ổn, gương mặt cũng vô cùng đẹp trai.

Hai người đứng chung một chỗ, một cương một nhu, một động một tĩnh, đâu chỉ từ “xứng đôi” có thể hình dung, quả thực chính là trời sinh một cặp.

“Ba, mẹ.” Thẩm Loan chủ động gọi.

An An lập tức nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Đứa bé ngoan.”

Nói rồi tháo vòng tay phỉ thúy lục bảo trên cổ tay cho Thẩm Loan, rất vừa vặn.

Thẩm Loan cứng người.

An An lại kiên định nắm tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Đây là lễ gặp mặt, người lớn tặng không thể từ chối.”

Những lời từ chối không thể bật ra.

Thẩm Loan không hề từ chối, hào phóng cười: “Cảm ơn mẹ.”

An An vừa lòng, là đứa trẻ khéo léo lại hiểu lễ nghĩa.

Mẹ chồng nàng dâu ấn tượng đầu tiên lẫn nhau đều rất tốt, tiếp theo gần một tháng ở chung, ngày càng hiểu biết, càng ngày càng thưởng thức nhau.

Thẩm Loan cảm thấy vị phu nhân này như một tiểu thư con nhà quyền quý thời cổ đại, hơn nữa là kiểu xuất chúng nổi bật hơn người, không chỉ có tính cách dịu dàng, tự nhiên hào phóng, cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú càng không gì không giỏi, không gì không biết.

Thẩm Loan nghe bà đánh đàn ngâm thơ, cùng bà học chơi cờ vẽ tranh, thỉnh thoảng sướng lên, hai người còn ghé đầu tham thảo kỹ năng thêu thùa.

Về phương diện này kiếp trước Thẩm Loan đã từng rất cố gắng, nhớ lại trước đây mới vừa được đón về nhà họ Thẩm, nhờ một bức thêu tinh vi mới lọt vào mắt xanh của ông cụ Thẩm.

Cô tự hỏi bản thân không thua bất cứ kẻ nào, nhưng đứng trước mặt mẹ chồng không thể không lép vế chịu thua.

Đôi tay khéo léo của An An thì cho dù là bay trên trời, bơi dưới nước, treo trên cành, mọc dưới đất không cần xem đường thêu, chỉ cần liếc thoáng một cái, là có thể cầm kim thêu luôn.

Thẩm Loan đã từng hỏi Quyền Hãn Đình rất nhiều lần —

“Mẹ chúng ta đến tột cùng là nhân vật thần tiên gì thế?”

“Có cái gì bà không biết không?”

Quyền Hãn Đình: “Có.”

“?”

“Đánh đánh giết giết.”

…

An An cảm thấy người con dâu này không tồi.

Đầu tiên, Thẩm Loan xinh đẹp lại không tục tằng, mà là từ trong xương cốt lộ ra vẻ thanh nhã đoan trang, hơi thở lạnh nhạt.

Chính cái gọi là người đẹp cốt không ở da, Thẩm Loan vừa vặn chính là kiểu này.

Xem ra mắt thẩm mỹ của con trai và bà giống nhau.

Còn nữa, Thẩm Loan đặc biệt thông minh, nói cái hiểu ngay, học một lần là biết.

Người thông minh thích nhất nói chuyện với người thông minh, cho nên, hai người ở chung quá hợp ý.

Mẹ chồng nàng dâu rất hài hòa hợp ý, nhưng hai ba con Dịch Phong Tước và Quyền Hãn Đình lại không dễ chịu lắm.

Quyền Hãn Đình: “Vợ ơi, chúng ta đi tản bộ đi.”

“Không vội, để em nghiên cứu cách thêu này của mẹ đã, phải xuống mũi thế nào mà không hề nhìn ra chút dấu vết nào…”

“Nhưng Tán Tán còn đang đợi chúng ta.”

Lôi cả con trai ra không còn lý do nữa chứ?

Ai ngờ —

“Anh và Tán Tán đi trước đi, lát nữa em và mẹ đi với nhau.”

Quyền Hãn Đình: “…”

“Có vấn đề gì sao?” Thẩm Loan ngẩng đầu, dò hỏi.

“Không.” Giữ nguyên nụ cười.

Bên kia, Dịch Phong Tước duỗi tay cầm quả táo, mới vừa đưa lên miệng, còn chưa kịp cắn, An An đột nhiên ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn ông chằm chằm.

“… Vợ ơi?”

“Đây là em cắt cho Loan Loan đấy.”

“Trông liền một mạch quá.” Người đàn ông lấy lòng cười cười.

Giọng nói An An mềm mại, thái độ lại rất kiên quyết: “Anh lấy mất một miếng là làm hỏng mất hình dạng tổng thể, em không thể tìm mấy quả táo to nhỏ như nhau trong khoảng thời gian ngắn nên đã cắt ra rồi ghép lại mấy chỗ còn thiếu.”

“Được thôi.” Dịch Phong Tước than nhẹ, làm bộ thả lại chỗ cũ.

“Đợi đã!”

“?”

“Anh đã cầm rồi, đặt lại vào chén đi, em phải dùng nước ấm rửa lại hai lần đã.”

“… Ồ.” Nụ cười hậm hực.

Mặt trời đã xuống núi mà trời còn chưa tối.

Trong vườn hoa, bên hòn non bộ, con đường uốn lượn vô cùng yên tĩnh.

An An và Thẩm Loan đi phía trước, nói nói cười cười.

“Ba, gần đây mẹ hơi nhàn thì phải.” Nếu không, sao cứ túm tụm với Thẩm Loan chứ?

“Dù sao với ba bà ấy mãi mãi không rảnh.” Lúc nào cũng vây quanh nàng dâu của con.

Quyền Hãn Đình nghiêm trang: “Con cảm thấy cứ để như vậy là không được, ba nói đi?”

Hai ba con liếc nhau, không cần nhiều lời đã ngầm hiểu.

Vài ngày sau, Dịch Phong Tước không biết dùng cách gì thuyết phục An An, hai người quyết định rời đi.

Quyền Hãn Đình tỏ vẻ lưu luyến không nỡ nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Hai ba con mờ ám trao đổi ánh mắt, vô cùng ăn ý.

Mà không nỡ nhất, ngoài Thẩm Loan, có khi còn cả Tán Tán.

Bà nội thần tiên dạy bé chơi cờ, tính toán, còn hát cho bé nghe, ôm bé vào lòng, thơm một cái lại một cái.

Ông nội mặt lạnh dạy bé bắn súng, cưỡi ngựa, còn mua cho bé một chiếc Lamborghini mini bản định chế, ông nói, đàn ông phải sống như “động cơ”, tương lai mới có thể tìm nàng dâu tốt.

Tuy Tán Tán nghe cái hiểu cái không, nhưng cũng không gây trở ngại việc bé ghi tạc những lời này trong lòng.

Hơn nữa còn áp dụng được vào thực tiễn.

Sau một tháng Dịch Phong Tước và An An đi, bụng Thẩm Loan dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ to lên.

Cô bắt đầu nôn mửa, hai chân sưng vù, thậm chí mất ngủ cả đêm.

Quyền Hãn Đình vì chăm sóc cô, mỗi ngày thần kinh đều căng chặt, còn mời ông Trâu trên đảo về, giúp đỡ an thai.

Thật ra, từ ngày đâu mang thai Thẩm Loan đã không ổn.

Lúc trước khó sinh Tán Tán, bác sĩ nói sau này có khả năng cô sẽ không mang thai được nữa.

Lần này có thể hoài thai đã khiến cô ngạc nhiên lắm rồi.

Ông Trâu tất nhiên là tận hết sức lực, nhưng tình trạng của thai phụ vốn phức tạp, kê đơn và dùng thuốc phải thận trọng, để tránh làm tổn thương đến thai nhi, cho nên các phương pháp sử dụng đều rất bảo thủ, hiệu quả điều trị không quá rõ rệt.

Quyền Hãn Đình chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Loan ăn rồi nôn, nôn rồi lại ăn, sặc đến hốc mắt đỏ bừng, nước mắt trào ra, mà anh lại bất lực.

“… Loan Loan, chúng ta không sinh nữa, được không?”

“Nói lung tung cái gì thế?” Mặt cô tái nhợt, ánh mắt lại thông thấu sáng ngời.

“Bây giờ bỏ đi vẫn kịp…” Quyền Hãn Đình ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt nặng nề.

Giờ khắc này, Thẩm Loan mới ý thức được anh không nói giỡn, cũng không phải nói cho có.

“Vì sao?”

“Không đáng.” Vì một đứa bé khiến em chịu tội.

“Nhưng em muốn, nó không chỉ là con anh mà cũng là con em.”

Quyền Hãn Đình giật giật môi, cứng họng không nói được gì.

Sau một lúc lâu: “… Đều tại anh.”

Đêm đó, tại anh không tự chủ được, mới có thể mất kiểm soát.

“Xuỵt! Con đã năm tháng, có thể nghe hiểu âm thanh bên ngoài, bé sẽ tưởng ba ruột đang ghét bỏ bé.”

Quyền Hãn Đình: “…” Là rất ghét bỏ.

Bây giờ kiên quyết bao nhiêu, tương lai tự vả mặt đau bấy nhiêu.

…

Mười tháng hoài thai, cuối cùng dưa chín cuống rụng.

Ngày công chúa nhỏ nhà họ Quyền sinh ra, mẹ Quyền đau đến chết đi sống lại, tay ba Quyền cũng hy sinh vẻ vang.

Ừm…

Bị cắn.

Tiếng oe oe cất lên, đứa bé mà tất cả mọi người mong chờ cuối cùng cũng chào đời.

Trong lòng Quyền Hãn Đình mới được thả lỏng, chỉ nhớ rõ ngày đó ánh mặt trời phá lệ xán lạn, sau đó trước mắt tối sầm không biết gì nữa.

Công chúa nhỏ nhà họ Quyền ba cân hai, tóc máu rậm rạp, là một bảo bảo khỏe mạnh trắng trẻo mập mạp.

Tên thật là Quyền Y, nhũ danh là Lam Xuất.

Là bà cụ nội Dạ Cô Tinh tặng, lấy trong một câu thơ của Viên Hoành Đạo”Tự oa thị gia thằng tập” — phong trị thủy nhi y sinh, nhật bạc sơn nhi lam xuất. (gió từ dưới nước lên, núi mọc trên bầu trời.)

Hy vọng cô bé có thể như làn nước xanh, sạch sẽ trong suốt, rực rỡ như mây xanh, cả đời quang minh.

Thẩm Loan phải ở cữ khoảng 60 ngày, trong thời gian đó ông Trâu vẫn luôn điều dưỡng cơ thể cho cô.

Công việc chăm sóc con tất nhiên rơi xuống đầu Quyền Hãn Đình.

Năm đó, anh bỏ lỡ con trai, bây giờ làm sao có thể lại bỏ qua con gái?

Tuy cô con gái này đã hành mẹ khổ nhọc, Quyền Hãn Đình cũng rất muốn ghét nhóc con, nhưng…

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ hồng hào trắng bóc của bé, hai mắt đen bóng to trong nhìn anh, nở nụ cười “ngây thơ không răng”, trái tim Quyền Hãn Đình lại mềm nhũn.

Là kiểu trộn lẫn xi măng và keo nước cứng không cậy ra được!

Lúc trước: Đây là của nợ gì.

Bây giờ: Thật thơm!

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 1135"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online