Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 1117

  1. Home
  2. Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
  3. Chương 1117
  • 10
Prev
Next

Chương 1117: Đừng đi, Thiên Sơn ở phía Nam

Nghiêm Tri Phản: “Tôi cũng cho rằng thái độ của mình rất rõ ràng, nhưng em vẫn không hề chấp nhận.”

“Tại sao tôi phải chấp nhận anh?” Thẩm Loan cảm thấy buồn cười: “Anh cho tôi thì nhất định tôi phải nhận sao?” Người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu: “Sao em không thử một lần xem? Có lẽ em sẽ phát hiện cái mới tốt hơn cái cũ.”

“Tôi không muốn, cũng không cần, không có gì vui cả.” Thẩm Loan không có tâm trạng nói chuyện vớ vẩn với anh ta, dứt lời liền lập tức bỏ đi.

Nghiêm Tri Phản nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo tuyệt tình của cô, vừa bực tức vừa bất đắc dĩ: “Thẩm Loan—-em đừng đi!”

Bóng dáng ấy thoáng sững lại một chút, nhưng không hề quay đầu lại, một lần nữa bước đi, đi thẳng về phía trước.

“Loan Loan, em vẫn quá cứng đầu…” Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra khỏi miệng, kèm theo một tiếng lẩm bẩm trầm thấp, nhưng lại nhanh chóng bị gió thổi bay đi, không thể nghe được nữa.

Hai ngày sau, Quyền Hãn Đình dẫn theo Sở Ngộ Giang và Lăng Vân, còn Thẩm Loan dẫn theo Nhị tử và Tam tử xuất phát từ Kinh Bình.

Để hành động bí mật, nhóm người không đi máy bay trực thăng cùng máy bay tư nhân mà chọn đi chuyến bay bình thường như những hành khách khác.

Hai giờ chiều, máy bay thuận lợi hạ cánh xuống sân bay Tỉnh Vân Nam.

Hai chiếc xe thương vụ được sắp xếp trước đó đã đợi sẵn ở bên ngoài, Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình từng người lên cùng một chiếc xe.

Sau vài giờ lái xe với tốc độ cao, một nhóm sáu người đến thị trấn Thiên Sơn thì đã 7 giờ tối.

Nơi này có vị trí hẻo lánh, cũng không có tàu cao tốc chạy qua, ga đường sắt gần nhất thì cũng ở thị trấn lân cận, phương tiện di chuyển phổ biến là ô tô.

Một đường lái xe đến đây, có thể thấy hầu như tất cả đều là những con đường quanh co lòng vòng.

Trong thị trấn không có cái gọi là “khách sạn”, chưa nói đến vấn đề là mấy sao, chỉ có những khách sạn miễn cưỡng đáp ứng được nhu cầu ở, về phần môi trường, thực sự không thể đòi hỏi quá nhiều.

Thuê tất cả là ba phòng, đều trên cùng một tầng, ở cạnh nhau.

Đương nhiên là Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan ở cùng một phòng, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân ở một phòng, Nhị tử và Tam tử ở một phòng.

Thị trấn nhỏ lạc hậu, ngay cả đăng ký cũng không cần chứng minh nhân dân.

Sau khi Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan vào trong phòng, hai người cũng không vội tắm rửa, cũng không nói chuyện, mỗi người đều cúi đầu xem tin tức trên điện thoại của mình.

Mười lăm phút sau.

Thẩm Loan: “Tam tử đã bắt đầu hành động rồi.”

Quyền Hãn Đình ngẩng đầu lên: “Lăng Vân cũng vừa đi rồi.”

Theo lời khai của người bị bắt, hang ổ của nhà họ Bình là ở vườn trà Ngũ Phúc trong thị trấn Thiên Sơn.

Để cẩn thận, Tam tử và Lăng Vân chia nhau ra để dò đường đi, trước tiên cứ thăm dò đối phương trước đã rồi tính tiếp.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã nửa tiếng đồng hồ vẫn không có tin tức gì của hai người, Sở Ngộ Giang và Nhị tử ra ngoài tiếp ứng như đã bàn bạc trước đó.

Qua một tiếng nữa, bốn người họ mới trở lại.

Tam tử: “Từ khách sạn đi về phía đông khoảng 1,5 km nữa, đúng thật là có một vườn trà Ngũ Phúc.”

Lăng Vân: “Tôi trèo tường vào xem, thấy không có gì đặc biệt cả, chỉ là một vườn trà bình thường.”

Sở Ngộ Giang: “Cấp bậc của thiết bị phòng trộm cũng không cao, giống mấy nhà buôn bán bình thường thôi.”

Nhị tử: “… không phát hiện ra điều gì bất thường cả.”

Sau khi nghe bốn người báo cáo xong, Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan đều giữ im lặng.

Sau một lúc lâu: “Có hai khả năng. Thứ nhất là, họ che giấu quá tốt, nhà họ Bình vì muốn che giấu bản thân mà họ sống chung với những người bình thường, ngay cả an ninh cũng cố gắng che đậy; thứ hai là, tên bị bắt kia đã nói dối, hang ổ của nhà họ Bình không ở đây.”

Quyền Hãn Đình cau mày, trong mắt hiện lên một tia nặng nề: “Xem ra tôi vẫn phải đích thân đến đó.”

Thẩm Loan gật đầu: “Đó là cách duy nhất. Mọi người về trước nghỉ ngơi đi.”

Bốn người rời đi.

Thẩm Loan dùng cái ấm đun nước trong phòng đun nước nóng, sau đó đổ thêm nước lạnh vào cho nước nguội bớt, đưa nước ấm cùng thuốc mang theo cho Quyền Hãn Đình.

Anh nhận lấy, ngẩng đầu lên, nuốt một ngụm là xong.

Thẩm Loan rót cho anh một ly nước khác, Quyền Hãn Đình uống một nửa, lắc đầu: “Anh không uống được nữa.”

Sức khỏe vừa mới tốt, ông Trâu sợ lại xảy ra vấn đề nên kê một ít thuốc bồi bổ sức khỏe.

Bột nhão được đun sôi với thuốc bắc rồi nặn thành hình viên thuốc để dễ mang theo, có mùi rất nồng nên vô cùng khó ngửi.

Thẩm Loan thuận thế cầm lấy cốc nước đặt ở trên bàn: “Chuyện tối nay anh nghĩ như thế nào?”

Quyền Hãn Đình im lặng.

Một lúc lâu sau: “… Càng không đoán được càng đáng nghi.”

Ngày hôm sau, Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan không muốn làm trộm nữa, thoải mái tự nhiên đi thẳng đến cửa.

Người nghênh đón có chút bối rối: “Các vị tới đây để?” Sở Ngộ Giang nói: “Nói chuyện làm ăn.”

“Vậy thì… Các vị có hẹn trước không?”

Sở Ngộ Giang: “Không có, nhưng chúng tôi tìm người họ Bình.”

“Bình? Bình gì chứ?”

“Tất nhiên là “bình” trong “bình phong rồi.”

Người nọ sửng sốt: “Chẳng lẽ ngài nhớ sai rồi sao? Ông chủ của chúng tôi là họ Giang!”

“Không đâu.” Nhị tử đột nhiên nói: “Không phải nhớ sai đâu, chúng tôi chính là tìm người họ Bình.”

“Nhưng nơi này của chúng tôi không có …”

Đôi mắt của Nhị tử trở nên sắc bén: “Đừng có lừa tôi. Tôi đã nhìn thấy hình xăm ở bên trong cánh tay của cậu. Cậu là người hầu của nhà họ Bình.”

Đến lúc này, người kia mới sửng sốt: “Anh – rốt cuộc các anh là ai?!”

Nhị tử cười khẽ: “Có lẽ anh đã nghe qua về Triều Giang.” Vẻ mặt của người nọ lại thay đổi.

Hỏi thử xong, Nhị tử lùi lại phía sau, không nói gì nữa.

Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình nhìn nhau, xem ra không tìm nhầm chỗ.

“Ha ha ha–” Lúc này, một tiếng cười lớn vang lên từ phía xa.

Một người đàn ông trung niên bụng phệ đi cùng một đoàn người, vì ông ta mập mạp cho nên đi rất chậm, nhưng tiếng cười vẫn chưa từng gián đoạn.

Khi họ đến đứng trước mặt hai người, họ mỉm cười: “Lục gia và phu nhân đến nhanh quá, sớm hơn chúng tôi dự kiến tận ​​vài ngày cơ đấy!”

Điều này có nghĩa là…

Biết trước rằng bọn họ sẽ đến?!

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 1117"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online