Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 1116
Chương 1116: Tán Tán nguy hiểm, không đợi được
Cho đến nay, sáu cứu viện do nhà họ Bình phái tới đã bị bắt sống toàn bộ.
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân may mắn không giết chết bọn họ.
Mà người lúc ban đầu Quyền Hãn Đình bắt được, sau khi bị Thẩm Loan thẩm vấn và bị lấy thi thể để làm mồi nhử của kẻ thù, cuối cùng cũng có thể xuống mồ bình an.
Tiếp theo…
Chính là hỏi ra những tin tức hữu dụng từ trong miệng những người này!
Mười hai người bị giam trong mười hai phòng thẩm vấn khác nhau, Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan phân công nhau hành động, mỗi người thẩm vấn sáu người, anh dẫn theo Lăng Vân, còn Thẩm Loan dẫn theo Sở Ngộ Giang.
Mỗi ngày từ rạng sáng đến hừng đông, đèn trong lầu một trong tầng hầm vẫn sáng trưng.
Mà ban ngày tiếng ồn với đề-xi-ben siêu cao làm mọi người không thể ngủ được, một khi phát hiện người nào đang ngủ trong hình ảnh giám sát, Lăng Vân và Sở Ngộ Giang sẽ dùng biện pháp đau đớn nhất để khiến mấy người đó tỉnh lại.
Không có người ngu đến mức muốn thử mấy thứ đó, cho nên, bọn họ chỉ có thể —cố gắng để không ngủ!
Ba ngày, trong mười hai người đó đã có một số bị khuất phục rồi.
Ngày thứ tư, người cứng miệng nhất cũng đã thành công bị cạy ra.
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình thu dọn lại những đồ vật dùng để thẩm vấn, cuối cùng cũng kết lại ba tin tức hữu dụng—
Thứ nhất, mấy năm nay nhà họ Bình cũng không phải hoàn toàn ở ẩn, vẫn duy trì các giao dịch với thế giới bên ngoài, nhưng chỉ có một đối tác duy nhất, là “đồng minh đáng tin cậy” sau khi đã lựa chọn kỹ càng.
Thứ hai, dòng chính nhà họ Bình nắm giữ khoa học và kỹ thuật công nghệ vượt xa trình độ hiện đại, bọn họ có đại não có thiên phú và khả năng thực hành làm người ta phải kinh ngạc cảm thán, ngoài dòng chính ra thì không có ai biết rốt cuộc bọn họ có thành quả nghiên cứu đáng sợ đến mức nào.
Thứ ba, dòng chính nhà họ Bình ở thị trấn Thiên Sơn của Vân Nam! Nơi đó dãy núi trải dài, khí hậu phù hợp, bởi vì giao thông không thuận lợi nên ít người đặt chân đến.
…
Lúc kết quả kiểm tra của Tán Tán được phòng thí nghiệm P gửi qua fax tới, Thẩm Loan nhìn thấy những số liệu được đánh dấu màu đỏ đó thì biết không thể tiếp tục kéo dài nữa.
“Em muốn đến Vân Nam.” Không phải thương lượng, mà trực tiếp nói cho Quyền Hãn Đình biết quyết định của cô.
Người đàn ông cũng không bất ngờ lắm, nhưng vẫn khuyên cô phải bình tĩnh: “Anh đồng ý, nhưng chờ đến lúc có kết quả kiểm tra của ngài Trâu rồi nói tiếp, được không?”
Sắc mặt Thẩm Loan lạnh lùng, cơ mặt căng cứng vì căng thẳng cực độ.
Mà nguyên nhân tạo thành những chuyện này…
Quyền Hãn Đình rút kết quả kiểm tra trong tay cô ra, lúc ánh mắt đảo qua những số bị đánh dấu đỏ thì ngực như bị đâm một phát.
Đau đớn khiến anh như không thể thở được.
Nhà họ Bình, Diêm Tẫn, còn có kẻ đứng đầu giấu đầu hở đuôi phía sau màn kia— đều đáng chết!
“Lục gia.” Sở Ngộ Giang từ bên ngoài tiến vào, dưới chân như có gió thổi qua, hơi gật đầu khi thấy Thẩm Loan cũng ở đây.
“Điều tra được gì rồi?”
Anh ta đưa một phần tài liệu qua: “Đây là tài liệu điều tra liên quan đến Nghiêm Cẩn, tài liệu cho thấy thân phận này cũng không liên quan đến nhà họ Nghiêm ở Kinh Bình.”
Đều họ Nghiêm, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan đồng thời cùng nhau xem tư liệu, điều tra rất kỹ càng tỉ mỉ, cuối cùng kết quả đúng như lời Sở Ngộ Giang nói, “Nghiêm” này không phải “Nghiêm” kia.
Cạch một tiếng, Quyền Hãn Đình khép tư liệu lại.
Có nghĩa những suy đoán này cũng tạm thời kết thúc.
Sở Ngộ Giang lúc này mới mở miệng báo cáo chuyện thứ hai: “Các từ binh của nhà họ Bình đều đã xử lý rồi, cũng sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện.”
“Được. Cậu chuẩn bị một chút đi, không lâu nữa chúng ta sẽ đến Vân Nam một chuyến.”
Thẩm Loan nghe vậy, không khỏi ngẩn ra: “Thật ra anh không cần —”
“Không cần cái gì?” Quyền Hãn Đình cắt ngang lời nói của cô: “Em cảm thấy anh sẽ yên tâm để mình em mạo hiểm sao?”
“Không phải một người, em sẽ dẫn theo Nhị Tử và Tam Tử.”
Quyền Hãn Đình hừ lạnh: “Đừng cho là anh không biết lúc trước chính là hai người kia bắt cóc em. Tình trạng bây giờ của Tán Tán, bọn họ cũng thoát không khỏi liên quan đâu. Nếu không phải thấy ba năm qua hai người bọn họ rất trung thành và tận tâm với em, anh tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ ở lại bên cạnh em!”
Thẩm Loan yên lặng.
Lúc trước do tình thế ép buộc nên mới phải dùng đến Nhị Tử và Tam Tử, một mặt do cô thiếu người, mặt khác cô cũng cần nghe được tin tức liên quan đến nhà họ bình từ miệng hai người bọn họ.
Nên cô mới hứa tha mạng cho hai người.
Sau đó hai người lại trung thành coi cô là chủ, cũng làm việc rất tỉ mỉ, Thẩm Loan lúc này mới giao những trọng trách lớn cho hai người đó, sau đó càng dùng càng thuận tay.
“Nhưng cơ thể anh còn chưa hồi phục…” Thẩm Loan nhíu mày.
“Hàn khí đã được trừ tận gốc rồi, những cái khác đều là vết thương nhỏ không quan trọng.”
Thẩm Loan không nói chuyện chứng tỏ cô vẫn không đồng ý.
Quyền Hãn Đình thở dài: “Loan Loan, anh đã để con trai thua thiệt quá nhiều rồi, không thể tiếp tục như thế nữa, em hiểu không?”
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng gật đầu: “…Được.”
“Yên tâm, anh sẽ dẫn Sở Ngộ Giang và Lăng Vân theo, Tam ca và Tiểu Thất ở lại chăm sóc Tán Tán.”
Từ “chăm sóc” này ngoài có nghĩa là “trông coi”, và “chăm sóc” ra, thì còn có nghĩa bảo vệ Tán Tán an toàn nữa.
Anh không chắc chắn lần này có phải là chiêu điệu hổ ly sơn không, nếu đối phương muốn ra tay từ trên người Tán Tán thì lúc bọn anh vừa đi sẽ tạo cơ hội cho đối phương, Quyền Hãn Đình sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Ngoài chuyện này ra, anh còn liên hệ với phía Chiếm Ngao nói bà ngoại điều động ám vệ của nhà họ An đến đây để quyết nỗi lo của anh.
“…Cho nên em yên tâm, Tán Tán ở lại Kinh Bình rất an toàn.”
Trên đời này, nếu người mà ngay cả nhà họ An không bảo vệ được, thì trên đời này cũng không có ai làm được.
Quyền Hãn Đình đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân từng người nhận lệnh chuẩn bị sẵn sàng.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ kết quả chính xác phía ngài Trâu nữa thôi.
Hai ngày sau, Trâu Liêm đi ra khỏi tầng hầm.
“Bệnh của cậu chủ nhỏ đúng là bị từ trong bụng mẹ, dùng thuật ngữ y học cổ truyền mà nói thì chính là bẩm sinh đã yếu ớt. Mà đấy cũng không phải là nguyên nhân thực sự, mà đến từ cơ thể của bố và mẹ, một mặt là Lục gia bị hàn khí xâm nhập sau đó lại bị laser bức xạ, nên mới có thể xuất hiện gen mang bệnh; còn mặt khác đó là cơ thể mẹ bị tiêm thuốc không rõ thành phần trong lúc đang mang thai, làm cho trong thành phần của thuốc vẫn tàn lưu trong cơ thể, trực tiếp tác dụng lên thai nhi.”
“Nhân tố không xác định đến từ cơ thể của bố và cơ thể mẹ hỗ trợ lẫn nhau, hai bên cân bằng nên cậu chủ nhỏ mới may mắn sống đến bây giờ. Chỉ cần luôn duy trì loại cân bằng này để không bị phá vỡ, vậy sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng. Nhưng cơ thể con người lại rất kỳ diệu, các tế bào sinh sản, các bộ phận vận hành đều có quy luật, dưới tác dụng của ngoại lực, ảnh hưởng của các nhân tố hoàn cảnh, cũng không thể ai có thể đoán trước được giây sau sẽ phát triển thế nào.”
Đây là điều không chắc chắn được.
Chỉ khi giải trừ điều không chắc chắn này thì mới có thể nhàn nhã, nếu không sẽ mãi lo lắng đề phòng.
Trâu Liêm: “Laser bức xạ tạo thành biến đổi gen là điều không thể khắc phục, lúc trứng hình thành khi thụ tinh trứng thì gen cũng đã được xác định rồi, sẽ không thay đổi vì ngoại lực, còn về ảnh hưởng… Có tốt lên nhưng cũng có xấu đi.”
Biến đổi gen chỉ có hai hướng— tốt lên hoặc là tệ đi.
Tốt hơn biểu hiện ở chỉ số thông minh hơn người, tố chất chơ thể cũng vượt trội, thậm chí sẽ có một số dị năng đặc biệt, đương nhiên đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy, Trâu Liêm cũng chỉ xem lý luận trên sách vở thôi, vẫn chưa thấy thấy trường hợp cụ thể nào.
Những khám phá hiện tại của nhân loại cũng chỉ mới là một bước rất nhỏ trong cuộc hành trình dài của gen thần bí.
“Tình trạng kháng thuốc do thuốc kém có thể chữa khỏi, nhưng tiền đề là phải biết rõ tỷ lệ thuốc mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.”
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình liếc nhau, sớm muộn gì cũng phải đến nhà họ Bình một chuyến.
Thuốc có nguồn gốc từ nhà họ Bình, cởi chuông cần người cột chuông.
Chỉ là…
“Em rất lo cho tình hình sức khỏe của Tán Tán bây giờ…” Thẩm Loan đưa bản fax kia cho Trâu Liêm: “Kết quả kiểm tra đã xuất hiện ba chỉ tiêu có nguy cơ cao.”
Ngài Trâu nhận lấy rồi xem, đúng là ông ta am hiểu y thuật cổ truyền, nhưng cũng không có nghĩa ông ta không hiểu Tây y.
Ông ta đảo qua những số liệu một lần rồi vẫy tay với Thẩm Loan: “Đúng là trạng thái cân bằng hiện tại của Tán Tán tràn ngập nguy cơ, nhưng cũng không nghiêm trọng như cô tưởng tượng đâu. Qua hai ngày nghiên cứu và dò bệnh thì tôi cũng đã hiểu đại khái tình trạng bây giờ của cậu bé rồi. Trước mắt mà nói, rất ít thuốc có tác dụng trong cơ thể cậu bé, sức đề kháng cũng không giảm xuống, sở dĩ xuất hiện mấy số liệu đỏ trong bảng kết quả kiểm tra này hẳn là do tác dụng của hàn khí.”
“Đúng lúc thuốc của Lục gia dùng còn lại một ít, hơn nữa dùng nước thuốc và các biện pháp trung y cũng rất dễ khống chế. Nhưng tôi chỉ có thể bảo đảm cậu bé sẽ ổn định trong một tháng đó thôi, hai người phải nhanh chóng tìm được loại thuốc năm đó, không cần kỹ càng tỉ mỉ đâu, chỉ cần mang một ít thuốc gốc trở về rồi dùng máy móc là có thể phân tích được.”
Nói cách khác, Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình chỉ có chưa đầy một tháng!
Trâu Liêm nói xong rồi xoay người rời đi.
Ông ta còn phải đi chế thuốc cho nhóc con kia, tuy nói cũng cùng loại với Quyền Hãn Đình nhưng thể chất mỗi người mỗi khác, nên tỷ lệ và liều lượng sẽ điều chỉnh để phù hợp.
Ông ta vừa đi, chỉ còn lại hai người trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Quyền Hãn Đình bình tĩnh mở miệng: “Ngày mốt sẽ đi.”
Sau khi quyết định, thời gian gấp gáp nên chuyện hai người cần giải quyết càng nhiều hơn.
Phía Quyền Hãn Đình chủ yếu bảo đảm an toàn cho Tán Tán, là ám vệ của nhà họ An phái tới để bảo vệ quanh biệt thự, cuối cùng do Hồ Chí Bắc, Lục Thâm và Trâu Liêm trấn thủ.
Còn phía Thẩm Loan lại phức tạp hơn nhiều.
Đầu tiên, cô giao công việc cho Miêu Miêu và Lý Phục tạm thời xử lý.
Sau đó, cô thông báo với bệnh viện và phòng thí nghiệm một khi có yêu cầu, bọn họ phải phối hợp vô điều kiện với Trâu Liêm.
Cuối cùng, đưa Lệ Hiểu Đàm đến biệt thự số 1.
“Trong khoảng thời gian này dì ở lại đây đi, tôi sẽ phái người quản lý ‘ Mật Đường ‘, chờ đến lúc mọi chuyện ổn định thì dì về quản lý cũng không muộn. Dù dì có kế hoạch khác tôi cũng không can thiệp đâu.”
Mấy năm nay Lệ Hiểu Đàm ở lại bên cạnh cô, không ngại dùng thân phận “Tú bà” để giúp cô xử lý “Mật Đường”, đi sớm về trễ, làm việc điên cuồng không nghỉ ngơi, đã thế còn phải chăm sóc Tán Tán nữa.
Thẩm Loan biết cô ấy khó khăn thế nào.
Hai năm trước, cô đã từng hỏi Lệ Hiểu Đàm định tính toán thế nào, cô rất hoan nghênh cô ấy ở lại đây, nhưng nếu phải đi thì cô cũng không ngăn cản.
Đương nhiên về phương diện tiền bạc chắc chắn sẽ không bạc đãi cô ấy, không nói núi vàng núi bạc, nhưng cũng ít nhất có thể làm nửa đời sau của cô ấy không lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Nhưng cuối cùng, Lệ Hiểu Đàm lựa chọn ở lại.
“Vì sao?”
“Trên đời này dì cũng chỉ còn hai người thân là con và Tán Tán, những tháng ngày cô độc một mình cũng đủ rồi, không muốn đến lúc chết vẫn cô độc như thế.”
Từ đó về sau, cô ấy cũng không nói gì sẽ rời khỏi đây nữa.
Bây giờ cũng như thế: “Dì thì có kế hoạch gì chứ? Nghề tú bà này cũng khá tốt đấy, nên tạm thời còn chưa chuẩn bị đổi nghề đâu .”
Thẩm Loan cười.
Lệ Hiểu Đàm cũng cong môi: “Yên tâm, dì sẽ chăm sóc Tán Tán thật tốt, con và Lục gia… Đi sớm về sớm.”
“Vâng.”
Khuôn mặt hai người không khác nhau mấy, tất nhiên cụ cười xinh đẹp cũng giống nhau.
…
Trước khi xuất phát một ngày, Quyền Hãn Đình một mình đến thăm Tán Tán.
Lúc đó, nhóc con ngồi xổm trên mặt cỏ, bên cạnh có một thùng sắt chứa đầy thịt sống, có một con hổ màu bạc lớn gấp đôi cậu ngồi xổm trước mặt.
Chỉ thấy cậu chăm chú lấy thịt, cũng nghiêm túc đưa đến bên miệng Bạch Trạch, xong miếng này lại đến miếng khác.
Đứa nhỏ này giống Thẩm Loan, nhưng cũng giống anh.
Quyền Hãn Đình nhìn từ xa nhưng không định bước lên quấy rầy cậu nhóc, chờ đến khi nhóc con cho hổ ăn hết toàn bộ thịt trong thùng anh mới tiến lên.
Lấy khăn tay ra vừa tỉ mỉ vừa cẩn thận cọ qua từng đầu ngón tay cậu bé.
Bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay lớn, lúc này sinh ra cảm xúc đối lập mãnh liệt, non nớt và thành thục, mềm mại và cứng rắn.
Tán Tán nhịn không được đánh giá anh.
Quyền Hãn Đình lại rũ mắt, nghiêm túc lau vết máu trên đôi tay nhỏ bé kia.
Hai cha con đều rất nghiêm túc.
Một người nghiêm túc lau, một người nghiêm túc nhìn.
Sau một lúc lâu anh mới nói: “… Xong rồi.”
Tán Tán thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người anh.
Cho nên, ông bố Quyền Hãn Đình vừa nhấc mắt đã đâm vào đôi mắt trong veo có thể thấy đáy của con trai.
Bốn mắt nhìn nhau, một lớn một nhỏ, lại không ai chịu thua trước.
“Con trai, ba và mẹ phải xa nhà một chuyến rồi.”
Tán Tán gật đầu.
Cậu biết rồi, bà dì đã nói cho cậu nghe rồi.
Quyền Hãn Đình: “Có lẽ một tháng mới trở về. Biết một tháng là bao lâu không con?”
Cậu bé vẫn gật đầu.
“Ở nhà ngoan ngoãn nha, phải nghe lời bác Ba và chú Bảy của con đấy, còn có ông Trâu nữa.”
Tiếp tục gật đầu.
Quyền Hãn Đình cười, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của con trai hơn trong tưởng tượng, anh đột nhiên rất tò mò: “Con có nhớ mẹ không?”
Nhớ chứ, cậu bé gật đầu.
“Có nhớ ba không?” Quyền Hãn Đình lại hỏi.
Lần này câu trả lời của nhóc con không dứt khoát như vậy, sau khi do dự một lúc sau thì mới miễn cưỡng gật gật đầu.
Mặc dù như vậy nhưng cũng đủ để ông bố Lục gia vui mừng rồi: “Nhớ kỹ nhé, ba là ba con.”
Nhóc con không tỏ thái độ.
Quyền Hãn Đình cười khẽ, nhìn qua cũng không để ý: “Biết tên của ba không?”
Tán Tán lắc đầu.
“Quyền Hãn Đình — nhớ đấy nhé, ba tên là Quyền, Hãn, Đình.” Anh gằn từng chữ một.
Tán Tán không chỉ nhớ kỹ mà còn mặc niệm thêm một lần.
Đáng tiếc Quyền Hãn Đình lại không biết.
…
Thẩm Loan quay lại biệt thự số 2 để dọn dồ, nhân tiện nói thêm ít câu với vệ sĩ nữa.
Nửa tiếng sau, cô mang theo một va ly rời đi.
Vừa ra tới cửa đã đụng phải Nghiêm Tri Phản.
Người đàn ông mặc áo đen quần đen, càng tôn thêm thân hình đĩnh bạt thon dài của mình.
Anh ta vẫn gầy như những lần trước cô thấy, hai má có chút hóp lại, nhưng đôi mắt kia vẫn sắc bén sáng ngời như trước.
Dù vậy anh ta cũng rất anh tuấn, vẻ gầy gò không chỉ không làm giảm phần đẹp trai này xuống mà còn lộ ra khí chất thanh nhã.
“Em muốn đi đâu xa sao?” Anh ta thấy va ly trong tay của Thẩm Loan.
Giọng điệu quen thuộc giống như hai người là bạn cũ lâu chưa gặp, vừa quen thuộc vừa tùy ý.
“Ừm.”
“Đi đâu thế?”
Thẩm Loan không cho anh ta chút mặt mũi: “Không thể trả lời được.”
Người đàn ông cũng không tức giận, dường như đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy.
“Vào mùa hè rồi..” Anh ta nói: “Năm nay không nóng như những năm trước.”
Thẩm Loan không nói gì, đang xem rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì.
Nghiêm Tri Phản cười, nụ cười dưới ánh mặt trời sáng chói, ánh mắt giống như bao phủ một tầng nóng rực, cực kỳ nóng bỏng: “Cho nên không cần đi tránh nóng.”
“Cậu Nghiêm quản rộng quá rồi đấy, không thích hợp đâu.”
“Nhưng em đi rồi, vậy anh làm sao theo đuổi được em đây?”