Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 1107
Chương 1107: Anh là đồ khốn, sống để chuộc tội
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Thẩm Loan và Sở Ngộ Giang vẫn rất tính bình tĩnh.
“… Anh ta biết cũng không nhiều.” Người đàn ông tiếc nuối.
“Không vội” Thẩm Loan còn thản nhiên hơn anh ta nhiều: “Bây giờ mới là người đầu tiên.”
“Trước mắt xem ra, nhà họ Bình phái tới chỉ là tôm tép, tin tức moi được cũng không có giá trị. Tôi sợ những người sau cũng giống thế, không hỏi được gì.”
“Người sau là cá lớn hay cá nhỏ, chúng ta không biết, cũng không cần phải đoán, chờ bắt được rồi, tất nhiên sẽ biết kết quả. Còn, hỏi được gì có ích hay không, đối với tình cảnh hiện tại của chúng ta mà nói, bất cứ tin tức gì cũng có ích, chỉ là lớn hay nhỏ thôi.”
Suy cho cùng, nhà họ Bình mai danh ẩn tích đã nhiều năm, đại đa số người chưa từng biết đến gia tộc này, mấy người Thẩm Loan ít nhất còn biết mặt, đã là rất tốt rồi.
“Người này phun ra một chút, người kia nhổ một ít, tập hợp lại cũng không ít.”
Sở Ngộ Giang gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Ừm, đi thôi, nhanh chóng thu lưới thôi, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
…
Nửa đêm, Thẩm Loan bừng tỉnh.
Đột nhiên ngồi dậy, cả người toàn mồ hôi nhớ lại cảnh tượng trong mộng, lại phát hiện chớp mắt đã quên hết.
Không thể ngủ được nữa tâm đi vào giấc ngủ, cô mặc quần áo rồi đi xuống suối nước nóng.
Ánh trăng sáng ngời, bóng đêm thê lương.
Lục Thâm đang ngồi cạnh suối nước nóng cố không cho mí mắt dính vào nhau, ép bản thân không được buồn ngủ nữa.
Gió lạnh từng cơn, nhưng ngồi gần suối nước nóng nên cũng không cảm thấy lạnh.
Nhưng không có người nói chuyện, không có trò gì làm cho đỡ buồn, hơi cô đơn.
Nghĩ nghĩ, vẫn nên ngồi xổm xuống hít đất vẫn hơn.
Năm đó anh ta ở sơn trang Đông Li bị Quyền Hãn Đình nhìn chằm chằm, gắng hết sức cũng chỉ làm được mấy chục cái, lúc bị phạt hai trăm, toàn làm nhuếnh nhoáng qua loa, mông chổng lên thật cao…
Bây giờ, anh ta đã có thể làm một lèo trăm cái mà không thấy mệt.
“Động tác rất chuẩn.” Đột nhiên, có tiếng phụ nữ vang lên.
Lục Thâm giật mình, trực tiếp nằm sấp xuống đất.
“Đáng tiếc, còn chưa vững.”
“… Sao cô lại tới đây?!” Anh ta nhanh chóng bò dậy, thấy sắc mặt Thẩm Loan không tốt lắm.
“Xuống đây xem thế nào.” Nhẹ nhàng bâng quơ.
Nói xong, lướt qua anh ta, đi đến cạnh suối nước nóng.
Đầu tiên kiểm tra dáng ngồi của Quyền Hãn Đình, rồi lại xem nhịp mạch đập ở cổ, tất cả đều bình thường.
“Yên tâm đi, tôi trông rất cẩn thận, lục ca không có vấn đề gì.”
“Ừm.” Thẩm Loan rút tay.
“Không… Không phải bảo cô đi nghỉ sao? Bây giờ mới ba giờ sáng, cô…”
“Ngủ rồi nhưng lại tỉnh.”
“… Ồ.” Lục Thâm đột nhiên nhớ tới cái gì: “Cô vừa rồi nói tôi… không vững?”
Thẩm Loan giương mắt nhìn anh ta, không phủ nhận: “Có vấn đề gì sao?”
“Không phải… Sao tôi lại không vững? Cô đã không nhìn rõ, nói bừa cái gì không biết?”
“Thấy rồi.”
“Hả?”
Thẩm Loan: “Lúc anh bò trên đất tôi thấy rồi.”
“…” Fuck!
“Anh đi nghỉ đi, để tôi trông cho.”
“Nhưng tam ca rõ ràng bảo tôi…”
Thẩm Loan cắt lời: “Ban ngày tôi bận việc, anh lại đến.”
“… Được.” Lục Thâm nhìn Quyền Hãn Đình còn đang hôn mê rồi xoay người rời đi.
Thẩm Loan lấy một chiếc ly sạch bên cạnh rót nước ấm, sau đó dùng tăm bông chấm chấm môi cho Quyền Hãn Đình.
Sau đó lại lấy khăn mặt nhúng nước ấm, vắt khô lau mặt cho anh.
Làm xong mọi chuyện, cô mới ngồi xuống bờ suối.
Đêm lặng không tiếng động, kéo suy nghĩ xa vô tận.
Thẩm Loan nhớ lại ba năm trước, những ngày hai người bên nhau.
Từ lúc sinh ra Tán Tán, cô không bao giờ nhớ về quá khứ nữa, đây là lần đầu tiên.
Cô cứ nghĩ cô đã quên được, nhưng chạm vào công tắc những hình ảnh đó vẫn hiện lên rõ ràng và sống động như vậy.
Từng chuyện, từng chuyện.
“Ha…”
Hóa ra, cô không quên được.