Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố - Chương 1055
Chương 1055: Điều tra chú chó nọ, chủ nhân tri kỷ
Sau cùng, Lục Thâm cũng không hỏi ra.
Người cũng đã chết rồi.
Rất nhanh, Sở Ngộ Giang đã quay trở về: “Lúc cô Thẩm dọn vào đây ở không hề nuôi chó, con Samoyed kia tự mình chạy tới.”
“Chủ của nó đâu?”
“Tạm thời chưa tìm được.”
Quyền Hãn Đình khẽ ừ một tiếng, sau đó bước lên tầng, tiếp tục ‘sự nghiệp xem trộm’ của mình.
Tán Tán rửa tay xong, thuận tiện uống thuốc, sau đó chạy ra cầm lấy dây xích chó.
Cục bột trắng ngoan ngoãn đi theo cậu bé, đến lúc này Thẩm Loan mới nhẹ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục xem xét tài liệu.
Chuyện cô giao cho Tam Tử đi xử lý, ngay tối hôm đó đã có hồi âm trở về.
Người gọi điện lại đây chính là Nhị Tử: “… Nếu không có gì ngoài ý muốn, thời gian chắc chắn sẽ vào cuối tháng này. Chỉ là Cục quản lý đất đai đã công khai mở phiên đấu thầu, đối thủ cạnh tranh chắc chắn không ít, hiện tại đã xác định được có hai mươi công ty sẽ tham gia, trong đó có hai anh em nhà họ Tống.”
“Không cần lo lắng. Đây mới là cuộc đầu thầu nghiêm chỉnh, tiền ai nhiều thì đất sẽ về tay người đấy, vô cùng công bằng.”
“Vậy có cần tôi phải làm chút gì không?”
“Tạm thời không cần.”
Kết thúc trò chuyện, Thẩm Loan lại liên hệ với Lý Phục và Miêu Miêu, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.
Hai người nóng lòng muốn thử, hưng phấn không thôi.
Miêu Miêu hỏi cô: “Lúc ấy trực tiếp mua từ tay Thẩm Xuân Cùng không phải càng có lời hơn sao?”
Một trăm triệu tệ, ăn chắc không lỗ!
Bây giờ giá đất đang tăng lên, đất bị thu hồi về thuộc quyền sở hữu của nhà nước, rồi lại lấy ra bán đấu giá một lần nữa, cũng giống như đi một vòng lại quay về chỗ cũ, nhưng cái giá phải trả cuối cùng có lẽ sẽ cao hơn gấp mấy lần.
Thẩm Loan vẫn luôn khôn khéo, không có chuyện tính không ra, ngoại trừ…
Cô còn có tính toán khác!
Nhưng mà thực tế thì: “Không có.”
Miêu Miêu sửng sốt: “Vậy thì vì sao?”
“Bởi vì, tôi sẽ không cho Thẩm Xuân Cùng một đồng nào.”
Một trăm triệu tệ mua một mảnh đất tương đương với không làm mà cũng có ăn, tính toán hay lắm, nhưng đó cũng là một trăm triệu tệ, đặt trong tayThẩm Xuân Cùng cũng đủ khiến ông ta lật ngược tình thế.
Miêu Miêu im lặng.
Chỉ có thể cảm thán một câu rằng, có tiền đúng là tùy hứng.
Thẩm Loan lại cảm thấy, đây là tiêu tiền chấm dứt mọi thứ.
Những mối thù ân oán đời trước, đến đây rốt cuộc cũng có thể đặt một nét chấm tròn.
Cô thong dong bình tĩnh mà tiêu diệt Thẩm Phi, lại lưu loát dứt khoát giải quyết Thẩm Xuân Hòa, sau này cô có thể hoàn toàn thoát khỏi cái bóng kiếp trước, chân chính chào đón cuộc sống mới.
…
Sáng sớm, ánh mặt trời đỏ rực bò lên.
Đồng hồ sinh học được rèn luyện nhiều năm đúng giờ đánh thức Thẩm Loan thức dậy.
Cô thay một bộ quần áo thể thao, chạy vòng quanh vườn hoa.
Cho dù có bận bịu thế nào đi chăng nữa, Thẩm Loan cũng sẽ bớt một chút thời gian để rèn luyện cơ thể, chạy bộ lúc sáng sớm chỉ là bài tập đầu tiên trong số đó, sau khi sinh ra Tán Tán, cô cũng bắt đầu tập lại Yoga.
Gâu — Gâu — Gâu —
Không chạy được bao xa, đã truyền đến tiếng chó kêu, “Mỹ nhân” đúng là “Mỹ nhân”, ngay cả tiếng kêu cũng vô cùng lanh lảnh.
Một viên bột trắng di động chạy về phía cô, bộ lông bay cuồn cuộn theo gió, đôi mắt vừa đen lại vừa tròn.
Nhưng Thẩm Loan chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cô tăng tốc, bước chân tăng nhanh chạy vụt đi.
Nhưng dù sao thì hai cái chân cũng không chạy thắng được bốn cái chân, chú chó trắng to lớn vọt đến bên chân cô, hưng phấn xoay vòng vòng.
Thẩm Loan bất đắc dĩ, đành phải nhặt lên dây xích: “Đứng im!”
Sau đó thật sự dừng lại.
Ngồi xổm trước mặt người phụ nữ, ngoan ngoãn đáng yêu, đôi mắt hồn nhiên vô tội.
Rõ ràng lúc cô vừa ra khỏi cửa còn thấy nó đang nằm bò trong ổ, cũng không biết chuồn ra tự bao giờ.
Thẩm Loan đành phải mang theo cục lông bù xù này chạy cùng mình.
Không, nói đúng hơn phải là, là cục lông bù xù sung sướng chạy đằng trước, cô chạy phía sau tóm lấy dây xích, chạy bộ theo sát.
Lúc nhanh lúc chậm, loanh quanh lòng vòng.
Không cần chạy đều và chạy thẳng một mạch, cũng xem như là một phương pháp rèn luyện không tồi.
Khi chạy đến đoạn xuống dốc, con cún này đột nhiên tăng tốc, phi người về phía những dãy nhà biệt thự xa xa.
Giống chó to lớn này lúc ngáo lên, vừa ngốc vừa khỏe, trực tiếp lôi kéo người cũng không phải là không có khả năng, nếu không phải Thẩm Loan dùng sức giữ dây, e rằng bây giờ đã bị nó lôi đi rồi.
Bị kéo lại không cho chạy, chú chó bắt đầu nóng nảy, sủa inh ỏi.
Khoan đã…
Ánh mắt Thẩm Loan lướt nhìn chung quanh, nếu như cô nhớ không lầm, lần trước cũng ở chỗ này Tán Tán đánh mất chó, sai vệ sĩ đi tìm, mới để Lục Thâm ôm cậu bé đi.
Cùng một chỗ, con chó này cùng biểu hiện không bình thường.
Thẩm Loan thả lỏng dây, để nó mang chính mình chạy xuống sườn núi, chạy như bay…
Cuối cùng dừng lại trước thảm cỏ của căn biệt thự số ba.
Người đàn ông ngồi cách đó không xa, ghế cà phê, bàn cà phê, ngoài trời, không che dù chống nắng.
Chỉ thấy tay anh ta cầm tờ báo giơ về phía mặt trời, bên tay là một miếng bánh sandwich, một ly sữa bò nóng, quần áo thư thái mặc ở nhà, trên chân còn xỏ một đôi dép lê màu vàng nhạt.
Từ xa nhìn lại, có cảm giác như năm tháng yên bình quen thuộc.
Gâu —
Chú chó sủa một tiếng.
Người đàn ông nhìn qua, ánh mắt khi nhìn thấy Thẩm Loan, trong nháy nháy mắt ấy, hơi ngơ ngác, rồi khẽ mỉm cười với cô.
Đặt tờ báo xuống, đứng dậy đi về phía cô.
Thẩm Loan buông ra dây xích, quả nhiên, chú chó chạy đến bên chân anh ta, vừa nhảy vừa sủa, còn vẫy đuôi.
“Chào cô Thẩm, chúng ta lại gặp mặt.” Nghiêm Tri quay lại vuốt ve đầu chó, nhưng đôi mắt vẫn nhìn cô.
“Đây là chó nhà anh à?”
“Đúng vậy. Tại sao nó lại ở chỗ của cô vậy?”
Thẩm Loan cười: “Chẳng lẽ anh Nghiêm đây không biết sao? Biết rõ còn cố hỏi không phải là một thói quen tốt đâu.”
Người đàn ông lập tức bừng tỉnh: “Cô sống ở bên cạnh à?”
Thẩm Loan không nói tiếp, ánh mắt trầm tĩnh lộ vẻ xem kỹ.
“Bạch Bạch thích sang biệt thự số hai bên cạnh chơi, mấy ngày hôm trước tôi không có nhà, chắc hẳn là do lúc người giúp việc dọn dẹp không chú ý nên để nó chạy ra ngoài. Thật là ngại quá, đã làm phiền cô nhiều rồi.”
Chú chó lông sạch bóng, còn có mùi thơm, vừa nhìn là biết được tắm rửa sạch sẽ.
Không chỉ không gầy đi, mà dường như còn béo lên, da lông chăm sóc đến bóng loáng, rõ ràng đã được chăm sóc rất chu đáo.
“Không sao cả.” Nụ cười trên môi Thẩm Loan không thay đổi, nhưng ý cười không đến đáy mắt: “Bây giờ trả lại người mất, tôi không làm phiền anh nữa.”
Nói xong, xoay người rời đi.