Đại Ca, Chúng Ta Kết Nghĩa Đi - Chương 34
Chương 34. Báo thù xong, đại ca lại chạy mất!
Kỳ thật, binh phù của Phong tướng quân vẫn giấu trong Phủ tướng quân, được lão phu nhân cất giữ cẩn thận. Phong Thiếu An cầm binh phù rồi dẫn Xuân Như Nguyệt chạy suốt đêm ra biên ải.
Đi tới đi lui như vậy cũng mất ít nhất mười ngày, nửa tháng. Hy vọng Hoàng đế có thể nghĩ cách cầm chân con cáo già để họ có thêm thời gian điều động quân đội.
Điều mà Xuân Như Nguyệt không ngờ tới là Phong Thiếu An cực kỳ có tài trong việc điều binh khiển tướng, chỉ mấy canh giờ đã vạch ra phương án hành quân tốt nhất.
Đa phần, các lão tướng ngoài biên ải đều là cấp dưới trước đây của Phong tướng quân. Về phương diện quyết sách, chiến lược thì Phong Thiếu An cũng mang theo phong thái của Phong tướng quân khiến tất cả những người đứng đó đều tâm phục khẩu phục gọi cậu một tiếng Thiếu tướng.
Cuộc bình định lần này do Phong Thiếu An cầm ấn soái, cậu dẫn theo 30 vạn đại quân cấp tốc hành quân suốt ngày đêm. Họ phải tránh những nơi đông người, đi đường tắt để vòng về phương bắc, tiến thẳng đến chỗ quân nổi dậy đang ẩn náu trong núi rừng.
Quân địch binh hùng tướng mạnh, quân trang sung túc, còn phía họ đã hành quân suốt bao ngày, quân lính đã kiệt sức, hành trang mang theo phải gọn nhẹ nên lương thảo khó mà theo kịp.
Phong Thiếu An nói: “Chúng ta phải đánh bại phản quân trong thời gian ngắn nhất, không thể trì hoãn.”
Bàng tướng quân đáp: “Đúng vậy, nếu còn kéo dài nữa thì các tướng sĩ sẽ chịu đói.”
Xuân Như Nguyệt hỏi: “Ngươi có kế sách gì hay không?”
“Hiện giờ Hoàng thượng đang đàm phán với Dương Sính ở trong cung, không biết kết quả sẽ như nào. Đại ca, huynh phải lập tức vào cung để bảo vệ Hoàng thượng.”
Dương Sính muốn thuyết phục trước rồi mới động binh đao, nếu không ép vua thoái vị được mới khởi binh.
“Vô Ảnh Kiếm Thôi Bằng – Thôi đại ca sẽ tới cửa thành để tiếp ứng cho huynh, đại ca, huynh phải chú ý an toàn.”
Xuân Như Nguyệt mỉm cười xoa đầu cậu, “Yên tâm đi, ta sẽ không phụ ba phần công lực mà Phong thiếu tướng đã ban cho ta đâu.”
Phong Thiếu An nóng bừng mặt, cậu nắm tay y rồi nói: “Đại ca đi trước, chờ Phái Nhi phân bố xong nhiệm vụ sẽ vào cung tụ họp với đại ca, an nguy của Hoàng đế giao cả cho các huynh.”
Lần này, họ gặp được Vô Ảnh Kiếm Thôi Bằng trên đường tới biên ải, biết họ muốn thảo phạt quân phản nghịch thì chủ động xin gia nhập, hắn nói còn nợ Phong gia hai phần ân tình.
Xuân Như Nguyệt cũng tán thành, hiện giờ họ rất cần sự giúp đỡ nên khuyên Phong Thiếu An chấp thuận, Phong Thiếu An bảo hắn về kinh thành để ý biến động trước.
Sau đó, Phong Thiếu An thảo luận phương án tác chiến đấu tối ưu nhất với các tướng lĩnh rồi vội vã quay về cung để tụ họp cùng mọi người.
Lúc Phong Thiếu An tới nơi thì họ đã đánh rồi, hoàng đế được Thôi Bằng bảo vệ bảo vệ ở phía sau, bên cạnh toàn thi thể của ám vệ, Xuân Như Nguyệt đang loay hoay đối phó với mấy cao thủ mà Dương Sính mang theo.
“Dương Sính, dừng tay!” Phong Thiếu An hét lên: “Phản quân của ngươi đã bị quân tiếp viện đánh tan tành rồi, mau khoanh tay chịu trói đi!”
Dương Sính sửng sốt rồi cười đáp: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là là thằng ngốc nhà họ Phong. Ngươi nghĩ ta lại tin lời một thằng ngốc như ngươi sao? Binh tướng của Phong tướng quân đang đóng tại biên ải chẳng nhẽ lại mọc cánh để bay về đây chắc?”
“Báo!” Lúc này, một tiểu tướng xông vào: “Thừa tướng, quân ta bị toán quân khác tấn công, nhìn trang bị thì có vẻ là tới từ biên ải.”
“Cái gì!”
Biết được quân mình đã đắc thủ, Phong Thiếu An chẳng thèm nói nhảm với lão nữa mà vung kiếm chém giết.
“Dương lão tặc, ngươi hại cha ta cùng mười vạn tướng sĩ chết thảm, giết cả nhà Xuân bá bá, ta phải giết ngươi!”
Võ công của Dương Sính cũng không tệ nhưng dù sao hắn cũng lách vào khe cửa hẹp hơn nữa tuổi tác đã cao mà chiêu nào của Phong Thiếu An cũng muốn lấy mạng nên chẳng thể trụ lâu được.
Hoàng đế rút kiếm muốn cùng tham chiến nhưng bị Thôi Bằng ngăn lại.
“Hoàng thượng, không được.”
Hoàng đế tức giận nói: “Trẫm đã đợi khoảnh khắc này hơn mười năm rồi, tránh ra!”
Thôi Bằng kiên trì đáp: “Hoàng Thượng qua đó sẽ khiến bọn họ phân tâm, ngài không thể xảy ra chuyện gì được.”
Hoàng đế bình tĩnh hơn ít nhiều rồi nhìn Thôi Bằng, “Ngươi chính là Vô Ảnh Kiếm Thôi Bằng? Trẫm từng nghe An An nhắc đến ngươi.”
“Thiếu An huynh đệ cũng nói với tại hạ về Hoàng thượng, người yên tâm, tại hạ sẽ bảo vệ Hoàng thượng thật tốt.”
Hoàng đế mỉm cười, ngồi xuống, “Được, trẫm nghe lời ngươi.”
Thôi Bằng vung kiếm giết chết kẻ địch trong chớp mắt.
Xuân Như Nguyệt cũng nhanh chóng giải quyết đám cao thủ mà Dương Sính mang đến, chính y cũng bị thương nhưng không đáng ngại, chỉ còn hai cao thủ cuối cùng.
Nhưng Xuân Như Nguyệt và Phong Thiếu An đều có công lựuc thâm hậu, không phải cao thủ trẻ nào cũng có thể dễ dàng đánh bại họ.
Chẳng mấy chốc, Phong Thiếu An đã bắt được Dương Sính, đang định xuống tay giết lão thì hoàng đế đã ngăn cậu lại.
“Đừng giết hắn.” Hoàng đế bước tới, “Chúng ta không thể để hắn chết dễ dàng như vậy, không hả giận. Ngươi giam hắn lại trước đã.”
Nguy cơ trong kinh thành được hóa giải, Hoàng đế thành tâm muốn bái Thôi Bằng làm sư phụ, khi hoàng đế đề nghị, Thôi Bằng không tiện khước từ nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc vào cung.
Hoàng đế mẫu mực nói: “Nếu làm sư phụ của trẫm, ngươi vẫn được tự do. Nghe nói con trai của Thôi đại hiệp sức khỏe không tốt, không thích hợp luyện võ nhưng đầu óc lại nhạy bén, có thiên phú học tập. Thôi đại hiệp đã gập ghềnh suốt nửa đời, cũng đến lúc dừng lại nghỉ ngơi một chút. Đến lúc đó, ngươi đưa vợ con về kinh, trẫm sẽ cho người an bài tại học đường tốt nhất.”
Điều này quả khiến Thôi Bằng động tâm, hắn đồng ý lời đề nghị của Hoàng đế.
Sau khi đã dẹp tan quân phản loạn, hoàng đế muốn luận công ban thưởng nhưng bấy giờ chẳng Xuân Như Nguyệt đâu, Phong Thiếu An cũng chẳng màng đến phong thưởng, vừa quay đầu đã chạy tót khỏi cung để tìm Xuân Như Nguyệt.
Cậu tìm kiếm rất nhiều nơi, thậm chí đến cả ngôi nhà nhỏ cũng không thấy, cuối cùng Phong Thiếu An mới nhớ ra còn một nơi mà cậu chưa đến.
Đó là nghĩa trang nhà họ Xuân, khi Phong Thiếu An tới đó vừa lúc Xuân Như Nguyệt đứng dậy, vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt nôn nóng của Phong Thiếu An.
“Đại ca…” Phong Thiếu An nhào tới ôm lấy y, “Sao chẳng nói tiếng nào đã chạy đi rồi? Đại ca dọa chết Phái Nhi rồi.”
Thù lớn đã báo, trong lòng Xuân Như Nguyệt nhẹ nhõm vô cùng.
“Ngươi đã dẫn binh đánh giặc rồi mà lá gan vẫn nhỏ như vậy?”
“Trước mặt đại ca thì lá gan của Phái Nhi vẫn nhỏ như vậy, cứ bị đại ca dọa chết khiếp.”
Xuân Như Nguyệt mỉm cười, “Được rồi, lần này là lỗi của ta. Vốn dĩ ta tính bái tế xong sẽ đi tìm ngươi , không ngờ ngươi lại nhanh chân hơn.”
Phong Thiếu An gãi đầu, ngập ngừng.
“Có gì muốn nói à?”
Phong Thiếu An nắm chặt tay y, “Đại ca, lúc ở Bồng Lai tiên đảo huynh đã đồng ý với Phái Nhi, sau khi giết được Dương lão tặc sẽ cho Phái Nhi một đáp án, Phái Nhi muốn biết đáp án của đại ca là cái gì, rốt cuộc đại ca có thích Phái Nhi không? Tựa như Phái Nhi thích đại ca vậy đó.”
“…” Thằng nhóc này còn nhớ rõ như vậy, Xuân Như Nguyệt không nhịn được cười, y nâng cằm Phong Thiếu An lên trêu chọc: “Không phải ta bảo ngươi đoán à? Đoán được chưa?”
Phong Thiếu An cắn môi, “Phái Nhi ngu ngốc, phải chính miệng đại ca nói thì Phái Nhi mới hiểu…” Xuân Như Nguyệt mỉm cười, kiễng chân hôn lên môi cậu.
Phong Thiếu An giật mình rồi lập tức ôm lấy y và xoay tròn.
“Phái Nhi hiểu rồi, đại ca không nói thì Phái Nhi cũng hiểu, đại ca thích Phái Nhi, giống như Phái Nhi thích đại ca vậy, Phái Nhi hạnh phúc quá, thích đại ca nhiều lắm!”
Xuân Như Nguyệt cũng vui lây, mặc cho cậu xoay tròn mình, sau khi Phong Thiếu An xoay rồi mới dừng lại, nhìn đôi môi rạng rỡ của đại ca rồi hôn lên.
Hai người trẻ cứ thế ôm nhau rồi trao đi những nụ hôn cuồng nhiệt, đắm đuối. Xuân Như Nguyệt chủ động cuốn lấy môi lưỡi của Phong Thiếu An để hôn, ngày càng Phong Thiếu An càng thành thạo trong chuyện hôn nên nhanh chóng giành lại quyền chủ động cho đến khi hai người thở dốc mới buông.
“Sao lại gặm như vậy, ngươi là chó à?” Xuân Như Nguyệt thở hồng hộc, dựa vào người cậu.
Phong Thiếu An đỏ mặt đáp: “Đúng rồi, Phái Nhi sinh năm chó mà.”
Hồi tưởng lại từng khoảng thời gian ở bên thằng nhãi này mới thấy, cậu đúng là cái đồ chó ngốc.
Sau khi nhận được đáp án cùng chút lợi lộc thì rốt cuộc Phong Thiếu An cũng nhớ tới việc chính nên kéo y chạy đi.
“Đại ca mau theo Phái Nhi về nhà đi, chúng ta lập công, báo được thù, bà nội với ma ma biết là huynh thì vui lắm, các bà đã chuẩn bị rất nhiều thật nhiều món ngon, còn có cả rượu mà đại ca hằng mong ước.”
Xuân Như Nguyệt mặc cho cậu kéo đi, hai người chạy trong rừng như hai đứa trẻ con, không cưỡi ngựa cũng chẳng dùng khinh công, gương mặt tươi cười, rạng rỡ, đôi bàn tay đẫm mồ hôi đang nắm chặt lấy nhau còn bước chân thì vui sướng, rộn ràng.
Bà nội và ma ma đều đã gặp Xuân Như Nguyệt khi cậu còn nhỏ xíu, sau bao nhiêu năm gặp lại, họ không khỏi ứa nước mắt khi nghĩ về những gì đã xảy ra với nhà họ Xuân.
Xuân Như Nguyệt nghẹn ngào, gọi bà nội rồi gọi ma ma.
“Con ngoan.” Lão phu nhân kéo y ngồi xuống bên cạnh mình, “Từ giờ trở đi, Phủ tướng quân sẽ là nhà của con, Phái Nhi cũng không quay lại núi Thánh Hiền nữa. Về sau, con cứ yên tâm sống ở đây.”
Hai bà lão vẫn chưa biết quan hệ của y với Phong Thiếu An, các bà càng đối xử tốt thì Xuân Như Nguyệt càng thấp thỏm bất an.
Ma ma lại nói: “Lại nói Phủ tướng quân với Xuân đại nhân còn định cho bọn trẻ đính ước từ nhỏ ấy, kết quả hai nhà đều sinh con trai, nhớ lúc ấy Xuân đại nhân với tướng quân thấy tình cảm của hai đứa nhỏ thật tốt còn không nén được tiếng thở dài.”
“Đính ước từ nhỏ?” Phong Thiếu An nói: “Sao Phái Nhi không biết chuyện này ạ?”
Ma ma đáp: “Nói cho con biết thì ích gì? Con có cưới được Như Nguyệt ca ca về nhà mình không?”
“Tất nhiên rồi!” Phong Thiếu An kích động đứng bật dậy.
Xuân Như Nguyệt biết có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, đang định cản thì Phong Thiếu An đã đứng phắt dậy rồi quỳ xuống đất.
“Bà nội, cháu trai có chuyện muốn thẳng thắn với bà.”
“Phong Thiếu An!” Xuân Như Nguyệt hét lên.
Phong Thiếu An cũng thấy nhận ra y đang giận nhưng lại nghiến răng rồi cúi gằm.
Lão phu nhân đỡ cậu dậy, “Ôi cục cưng bảo bối của bà, con đang làm gì vậy?”
“Bà nội, bà nghe con nói hết đãi…”
“Phong Thiếu An! Im ngay!” Xuân Như Nguyệt lao tới, cố gắng bịt miệng cậu.
Phong Thiếu An nắm lấy tay y rồi nhìn bà nội, “Bà ơi, Phái Nhi có người trong lòng rồi. Người Phái Nhi thích chính là đại ca. Phái Nhi và đại ca đều thương nhau, Phái Nhi muốn thành thân với đại ca.”
Ma ma đỡ lấy lão phu nhân còn đang choáng váng, hai bà lão nhìn nhau, hiển nhiên là họ chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
“Bà nội, bà đừng nghe đệ ấy nói bậy.” Xuân Như Nguyệt kéo tai cậu thì thầm: “Ngươi điên rồi, ngươi muốn bà nội tức chết à?”
Phong Thiếu An cười tủm tỉm rồi nói: “Bà nội với ma ma thương Phái Nhi nhất. Bà nội bảo sau này Phái Nhi thích ai thì phải đưa về nhà. Dẫu có thế nào thì các bà cũng đồng ý.”
Rốt cuộc, lão phu nhân cũng hiểu ra, bà vừa ôm ngực vừa chỉ vào cậu, “Cái thằng nhóc thối này, bà bảo thế nào cũng được là cho dù ngươi thương người câm điếc, mù lòa gì bà cũng chấp nhận chứ ai nghĩ ngươi lại thích đàn ông chứ hả?”
“Con mặc kệ” Phong Thiếu An tự nắm tai nhận lỗi, “Bà nội đã bảo có thế nào cũng chấp nhận rồi cơ mà, con chỉ thích đại ca, con chỉ muốn cùng đại làm một đôi đến trọn đời trọn kiếp.”
Xuân Như Nguyệt ôm mặt, “Ngươi đừng nói nữa…”
Lão phu nhân run rẩy ngồi xuống rồi nói với ma ma: “Lão tỷ muội à, những lời ta từng nói năm ấy giờ lại khiến ta chết đứng.”
Thái độ của ma ma vẫn lặng như nước, “Duyên phận, không thể diễn tả được, lời hẹn ước của tướng quân và Xuân đại nhân năm đó rốt cuộc cũng được thực hiện.”
“Nhưng ta, ta buồn lòng…” Lão phu nhân đấm ngực,
Ma ma vuốt lưng để lão phu nhân bình tĩnh lại rồi nháy mắt với Xuân Như Nguyệt, “Còn không mau quỳ xuống dập đầu với bà nội đi.”
Xuân Như Nguyệt vội quỳ xuống, khấu đầu rồi gọi một tiếng bà nội.
Mãi đến khi Phong Thiếu An kéo y vào phòng thì y mới phản ứng lại rồi véo tai Phong Thiếu An và nói: “Phong Thiếu An, ta nhớ rõ, ta không hứa hẹn gì với ngươi, cũng không nói muốn ở bên ngươi. Ai bảo ngươi nói hươu nói vượn trước mặt bà nội!”
“Đau đau đau đại ca nhẹ thôi~~” Phong Thiếu An nghĩ giờ bà nội đã chấp nhận đại ca rồi nên mặt mày hớn hở, “Nhưng đại ca cũng thích Phái Nhi, chưa kể chuyện vợ chồng cũng đã trải rồi, Phái Nhi không bao giờ bội tình bạc nghĩa với đại ca.”
[Hoàn thành]
Mở đầu cho ngoại truyện phía sau:
Xuân Như Nguyệt buông thõng, y ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng lạnh lẽo.
Y bị trói buộc, không thể hành tẩu giang hồ được nữa…
Không, y không thể bị trói buộc ở chốn này.
Y đã quen với cuộc sống tự do tự tại rồi nếu thật sự phải chết già trong Phủ tướng quân thì chi bằng để y ra ngoài băm vằm đám đồ tử, đồ tôn của Bạch Mi bà bà.
Vừa hay ma ma sắp xếp riêng cho y một phòng cho khách, trời còn chưa sáng, y đã để lại một lá thư rồi cuốn gói khỏi Phủ tướng quân.
Lần trước trách y lặng lẽ bỏ đi thì lần này y đã để lại một lá thư, không thể trách y được nữa.
Giang Hồ! Nhất Luân Nguyệt đã quay lại rồi đây hahaha!
___
28/11/2023
Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha.
Ngoại truyện. Túm được đại ca, hung hăng bắt nạt.
(Tác giả: Ngoại truyện không có đạo đức chỉ để thỏa mãn sở thích thô tục của tác giả)
Trên chiếc giường lớn của thanh lâu, hai cơ thể nóng bỏng, ướt át đang quấn lấy nhau.
“Nụ nhỏ của đại ca ướt thật á, nhiều nước, trơn mượt, bên trong còn ấm áp nữa, Phái Nhi đút vào trong thấy khoan khoái lắm.”
Cơ thể trần trụi màu lúa mạch vô cùng khỏe khoắn và dương vật thô dài của của Phong Thiếu An đang rong ruổi trong hũ mật khít chặt của Xuân Như Nguyệt.
Hũ mật chật hẹp đã lênh láng nước xuân, nguyên bản là màu hồng phấn giờ đã bị gã khổng lồ ức hiếp tới chín rục, lượn lờ tới lui trong dòng mật dồi dào đã tạo ra những tiếng lép nhép.
Gã khổng lồ vẫn miệt mài không nghỉ trong nơi mẫn cảm, Xuân Như Nguyệt sớm trầm tư trong mê loạn, cơ thể vốn trắng như tuyết lại ửng hồng, ướt át, đôi chân thon dài đang kê cao, cơ thể và dương vật của Phong Thiếu An đang hăng hái đong đưa không ngừng
Từ trong ra ngoài đều nóng hừng hực, khoái cảm mãnh liệt như những những con sóng lớn ập lên thân thể khiến y chẳng thể suy nghĩ được gì, chỉ đành há miệng, bật ra những tiếng kêu rên vô nghĩa.
Nhiều quá, phái sau sắp hỏng mất rồi.
“Đừng… ta sắp rồi…”
Xuân Như Nguyệt ngước mắt lên, tay chân bấu chặt lấy tấm đệm, vừa kêu rên vừa xuất tinh.
Vì Xuân Như Nguyệt đã lên đỉnh nên nụ cúc co thắt dữ dội khiến Phong Thiếu An run rẩy, cậu nhịn xuống rồi quay sang hôn núm vú đỏ tươi của Xuân Như Nguyệt.
“Chỗ này của đại ca đáng yêu quá, giống như trái anh đào ấy, thật mê người, chụt~”
“Shtt…” Xuân Như Nguyệt thở hổn hển, đôi mắt ửng đỏ: “Thằng nhóc thối, nếu còn nói nhảm nữa thì cút khỏi đây!”
Phong Thiếu An vội vàng đáp: “Đại ca đừng tức giận, Phái Nhi không nói nữa.”
Có nói hay không thì cứ phải quất cái đã, đây mới là lần thứ hai họ giao hòa sâu sắc như vậy nên vẫn còn nhiều trúc trắc, Phong Thiếu An chỉ biết hì hục tấn công nhưng ít ra lần này cậu đã biết kiềm chế sức mạnh của mình, chỉ sợ đại ca lại giận nữa.
Khó khăn lắm tìm được đại ca, không thể để y chạy mất.
Sau khi Xuân Như Nguyệt rời đi, Phong Thiếu An vừa nhìn thấy thư đã bật khóc, cậu cứ khóc mãi, ai khuyên cũng không được.
Bà nội ôm cậu vào lòng, cố gắng an ủi cậu, còn nói người ta bỏ đi rồi thì lại tìm người tốt hơn.
“Không, con chỉ cần đại ca thôi, huhuhu.”
Lão phu nhân cũng bất lực trước tiếng khóc của cháu trai, “Lão tỷ muội à, ngươi xem chuyện này nên làm thế nào cho phải?”
Ma ma ngồi xuống đất, lau nước mắt cho cậu rồi nói những lời chân thành: “Hồi đó, cha con muốn cưới mẹ con nhưng ngay trước lúc thành thân, mẹ con bỗng thấy sợ hãi nên chạy mất. Cha con không đón được tân nương nên chẳng nói chẳng rằng, mặc luôn hỉ phục tân lang đuổi theo mẹ con. Sau đó, cha con đã thành công đưa được mẹ con về, lúc đó con đã nằm trong bụng mẹ con rồi đấy.”
Hai mắt Phong Thiếu An bừng sáng, cậu lập tức lau nước mắt: “Con biết rồi, con nhất định sẽ đưa đại ca về đón năm mới với bà nội và ma ma!”
Sau đó, Phong Thiếu An đi khắp trời nam đất bắc để tìm kiếm tung tích của Xuân Như Nguyệt, cuối cùng cậu bắt gặp Xuân Như Nguyệt đang uống rượu trong thanh lâu, nơi đó là một thị trấn nhỏ ở phía Nam.
Phong Thiếu An giận lắm, trước mặt bàn dân thiên hạ, cậu khiêng Xuân Như Nguyệt đang say túy lúy vào phòng rồi bắt đầu lột đồ mà chẳng nói năng gì.
Bị bắt quả tang khi đang uống rượu ở thanh lâu nên Xuân Như Nguyệt cũng đuối lý, hơn nữa vừa uống được mấy ly đã như mèo tiểu bậy [1], mới hôn mấy cái đã nứng nừng không nhịn được nên tự giác cởi đồ, thậm chí còn lột sạch quần áo của Phong Thiếu An.
Phong Thiếu An là người đơn thuần, thấy đại ca chủ động như vậy thì lập tức nguôi giận, ngựa quen đường cũ vuốt mông y và bắt đầu xoa nắn.
Phải cấm dục suốt một thời gian nên Xuân Như Nguyệt rất nhớ nhưng cảm giác ngất ngây đến tận xương tủy ấy, chỉ hận không thể lao vào chiến ngay lập tức nhưng cái thứ súc sinh của Phong Thiếu An quá lớn nên y phải lấy một hộp thuốc mỡ từ dưới gối ra.
“Dùng cái này, nhanh lên…”
Ai ngờ trong thuốc mỡ có chứa thuốc kích tình! Quả nhiên, không nên tùy tiện động vào mấy thứ đồ trong nhà thổ.
Chẳng bao lâu, Xuân Như Nguyệt đã bị thiêu đốt trong lửa tình, y đè Phong Thiếu An xuống đút dương vật của cậu vào phía sau. Đã có thuốc mỡ nên chẳng khó chịu chút nào. Ngược lại, gã khổng lồ đã xâm nhập nên càng nóng bức, khó chịu.
Y chủ động phe phẩy lắc hông, để nuốt chửng gã khổng lồ của Phong Thiếu An, ngửa chiếc cổ xinh đẹp lên rồi rên rỉ hưởng thụ.
Gã khổng lồ khai phá trực tràng đang ngứa ngáy, nó chạm đến nơi sâu nhất khiến những âm thanh lẳng lơ chẳng kìm được cứ tràn ra từ miệng và mũi y, rên đến độ, Phong Thiếu An cũng nóng bừng cả người nên nhổm dậy hôn lên cằm, cổ và xương quai xanh của y.
“Đại ca đẹp quá, đáng yêu thật, Phái Nhi sắp điên mất rồi.”
Mặt Phong Thiếu An đỏ bừng, đôi mắt đen nhuốm đầy dục vọng, bàn tay thô ráp nóng bỏng vuốt ve khắp eo và bờ mông săn chắc của y.
Cảm giác này mê hoặc đến nỗi cậu không nỡ buông tay. Chẳng mấy chốc, Xuân Như Nguyệt đã đuối sức, y hôn lên trán Phong Thiếu An.
“Thiếu An, mau làm ta, ta mệt quá, ngươi mau làm ta đi…”
Phong Thiếu An xoay người đè y xuống dưới thân, gác chân y lên vai rồi bắt đầu va chạm, thành ruột căng khít đã dần dần mềm ra khiến bên trong càng thêm ướt át.
“Như vậy đã được chưa? Đại ca, làm như này à?”
“Ưm a.” Cơn ngứa ngáy do thuốc kích tình đã dịu dần đi, Xuân Như Nguyệt đắm chìm hoàn toàn trong bể dục vọng, chẳng thèm che giấu những cảm xúc trong mình: “Thiếu An, Thiếu An, chính là chỗ đó, lại ấy ấy ở chỗ đó, đúng, đó chỗ đó a a a…”
Phong Thiếu An liền tận lực chiến đấu với nơi đó, lúc đầu thì vừa rát vừa trướng, tê tê dại dại, mới đầu thì không sao nhưng chuyển động càng lúc càng mãnh liệt, khoái cảm càng thêm sắc bén và ngây ngất làm Xuân Như Nguyệt không thể chịu được.
“Đừng, thôi, nhanh quá, đau, đừng…”
Xuân Như Nguyệt không thể chịu được nữa, y ôm chặt lấy cánh tay của Phong Thiếu An, biểu cảm vừa đau đớn vừa thích thú.
Thoạt nhìn đại ca có vẻ đau đớn nên Phong Thiếu An vội dừng lại, “Xin lỗi đại ca, Phái Nhi không làm, đại ca không đau nữa.”
Xuân Như Nguyệt cau mày vì tức, “Ngươi dám!”
Phong Thiếu An run rẩy, lập tức tung đòn tấn công, dương vật xé toạc lối vào nóng rực, tiến thẳng tới nơi sâu nhất, Phong Thiếu An cũng sung sướng không chịu được.
Cậu tận hưởng cảm giác được hòa làm một với đại ca, thấy hạnh phúc, thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần, ước gì cả đời cũng chẳng buông.
“Nụ nhỏ của đại ca càng ngày càng ướt, càng ngày càng nóng. Đại ca giỏi quá, gậy gộc của Phái Nhi sắp cháy rồi.”
“Sướng quá, Thiếu An, ngoan, lại ấy ấy chỗ đó của đại ca đi, đừng có ngừng a a a…”
Dáng vẻ vừa khổ sở vừa thỏa mãn của đại ca thật đẹp, thanh âm cũng hớp hồn, Phong Thiếu An không kìm được, càng đâm sâu đâm mạnh, chỉ hận không nhét nốt được hai quả trứng vào bên trong.
Rốt cuộc, Xuân Như Nguyệt cũng không thể chịu được nữa, những đóa hoa trắng nở rộ trong tâm trí y, khoái cảm mãnh liệt khiến y kìm được kêu khóc: “Dừng lại, dừng lại… quá, quá sâu, dừng lại đi~~~”
Thấy y khóc lóc thảm thiết nhưng Phong Thiếu An đang nổ pháo tưng bừng thì đâu còn biết đường dừng lại, cậu bị véo mạnh vào thắt lưng.
“Cái thằng nhóc thối này! Ta bảo ngươi dừng lại hả, không được ngưng, ta bảo dừng cũng không được ngưng lại, có nghe thấy không a a a a~~~”
Phong Thiếu An đang tràn đầy tinh lực, nói làm là làm, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ làn da màu lúa mạch của cậu, hoang dại đến động lòng, Xuân Như Nguyệt chỉ liếc qua đã nhộn nhạo tinh thần.
Thấy vầng trăng bạc trên ngực Phong Thiếu An, trái tim y lại nóng lên.
Thoải mái quá, cả thể xác và tinh thần đều được Phong Thiếu An lấp đầy, như thể đã trọn vẹn cả cuộc đời.
Chạy được mấy hôm đầu thấy vẫn ổn nhưng sau đó y lại thấy nhớ, nhớ dáng vẻ Phong Thiếu An gọi y là đại ca cùng nụ cười ngây ngốc, nghĩ đến vẻ mặt nũng nịu và tủi thân của cậu làm y thao thức không ngủ nổi đến nỗi cồn cào ruột gan.
Vốn dĩ, y chỉ muốn dạo chơi ít ngày rồi quay lại tìm cậu nhưng ai ngờ cái thằng nhóc ngốc nghếch này lại đi tìm y như vậy.
Phong Thiếu An dứt khoát bế y ngồi lên người mình, vừa hôn núm vú, vừa ức hiếp từ trên xuống dưới. Ở tư thế này, nụ hoa của đại ca rất chật, sẽ vào được rất sâu.
Bụng dưới của Xuân Như Nguyệt bị đâm phình lên một khối, Phong Thiếu An nhìn thấy rồi không nhịn được đưa tay chạm vào nó.
“Bụng đại ca…”
“Không… a~” Xuân Như Nguyệt cong eo, sâu quá, y không chịu nổi, bị thúc mạnh đến nỗi không thể nói thành lời, vừa mở miệng đã bật ra một tiếng thét lẳng lơ.
Phong Thiếu An vẫn đong đưa, như thể đã nghiện cái trò này, cậu muốn tóm lấy cái nơi phình phình trên bụng Xuân Như Nguyệt, nhưng cậu cứ một mực nhấp vào đó nên cơn đau trướng ở bụng dưới khiến Xuân Như Nguyệt không chịu được.
“Chậm thôi, Thiếu An chậm một chút, đừng đâm, hỏng rồi huhu… Không chịu nổi, dừng lại a a a…”
Lần này Phong Thiếu An đã nhớ dai hơn, chẳng những không dừng lại mà còn đẩy mạnh hơn.
“Đại ca bảo không được dừng… Đại ca bảo dừng cũng không được dừng…”
“Aaa…!!! A~ Phong Thiếu An, ngươi, ngươi chết chắc rồi! Ta sẽ xẻo cái thứ đó của ngươi cho chó! Ta sẽ chặt đầu ngươi để đá cầu aa~!!”
Phong Thiếu An phấn khích đến nỗi chẳng thể dừng, sướng quá, chỉ hận không thể cắm luôn vào nụ nhỏ của đại ca, sao lại có một nơi thoải mái đến vậy.
Cuối cùng, chẳng biết hai người đã ân ái biết bao nhiêu lần trên chiếc giường của thanh lâu, mãi đến khi bầu trời đã trắng xóa mới dừng lại rồi ôm nhau ngủ trên chiếc giường lấm lem.
Lần này, Phong Thiếu An đã tìm được người rồi, cậu không thể buông tay nữa, chưa kể Phong Thiếu An còn vô tình phát hiện ra chương cuối cùng trong cuốn bí tịch vô cùng trân quý mà y đã cất giấu bấy lâu nên cứ rảnh rang là kéo Xuân Như Nguyệt đi song tu.
Phải nói song tu có hiệu quả rất tốt, hai người đều ăn quả Thanh minh nên nội lực tăng lên nhanh chóng, trước Tết Nguyên Đán đã nổi danh thiên hạ.
Tin tức Nhất Luân Nguyệt chính là quỷ trộm Nhất Chi Xuân đã bại lộ, đương nhiên dọc đường sẽ có người tìm đến để “lý luận” với y, còn Phong Thiếu An giàu nứt đố đổ vách nên đừng hỏi, chỉ cần nói là giao tiền.
Đúng vậy, sau khi dẹp tan cuộc phản loạn lần trước, hoàng đế ban cho Phủ tướng quân rất nhiều vàng bạc châu báu, riêng bạc thôi đã tới trăm vạn lượng, phần của Xuân Như Nguyệt cũng chuyển luôn đến Phủ tướng quân.
Tất nhiên, so với tài phú sẵn có của Phủ tướng quân thì kể cả không được ban thưởng thì số vàng bạc châu báu trong phủ cũng đủ cho họ tiêu mấy đời.
Xuân Như Nguyệt đã mơ ước con ếch tuyết vạn năm mà Phong Thiếu An từng ăn, tranh thủ lúc quay về kinh thành ăn Tết thì y cứ nằng nặc bắt Phong Thiếu An theo mình tới núi Ma Vương ngồi canh.
Phong Thiếu An có một bóng ma vô cùng sâu sắc với ngọn núi ấy, “Nếu đại ca muốn có công lực thì Phái Nhi cho đại ca hết, đừng vào đó được không?”
Vốn dĩ, Xuân Như Nguyệt đã lấy đi ba phần công lực của cậu, sao còn không biết xấu hổ mà lấy nữa.
“Không cần, ta muốn có ếch tuyết vạn năm, ếch tuyết vạn năm, ếch tuyết vạn năm!” Y trừng mắt nhìn Phong Thiếu An, giống như một đứa trẻ cố ý ương ngạnh, “Ta muốn! Ếch, tuyết, vạn, năm!”
Phong Thiếu An không còn cách nào, đành xám xịt bước vào núi Ma Vương.
Tuyết đã bắt đầu rơi, nghe nói ếch tuyết lâu năm thích ra ngoài chơi tuyết, không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Xuân Như Nguyệt vẫn cảm thấy lần này mình sẽ chẳng về trắng tay.
Kỳ thực bọn họ quả là đã thu hoạch được một chút, tuy không bắt ếch tuyết vạn năm nhưng cũng túm được một con ếch tuyết ngàn năm, thoạt nhìn giống như đã được ba bốn ngàn năm tuổi vậy.
Nó sống được đến tuổi đó cũng không dễ dàng gì, xem như Xuân Như Nguyệt đã mãn nguyện, ít nhất thì y cũng thực hiện được nguyện vọng suốt bấy lâu nay là tìm ra con ếch tuyết năm ngàn năm rồi thuận lợi quay về Phủ tướng quân trong đêm giao thừa.
Khi cả nhà ngồi vào bàn ăn, tiếng pháo huyên náo vang lên, nhìn ngôi nhà tràn ngập hương vị Tết treo kín đèn lồng đỏ thì hốc mắt Xuân Như Nguyệt cũng ửng hồng.
Là cảm giác gia đình, hồi nhỏ, y cũng từng có một ngôi nhà ấm áp, chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhà không còn, người thân cũng rời bỏ mình.
Xuân Như Nguyệt một mình lang bạt trong giang hồ từ khi còn nhỏ xíu, bị kẻ khác bắt nạt, chịu đói, chịu khát, thiếu chút nữa còn bị lừa bán, tới khi cận kề cái chết lại gặp được sư phụ, đáng tiếc sư phụ đã lớn tuổi, Xuân Như Nguyệt còn chưa kịp trưởng thành thì ông đã qua đời.
Sau khi chôn cất sư phụ, y bắt đầu khổ luyện những bí tịch võ học mà sư phụ để lại, cuối cùng cũng học thành tài rồi đổi tên, xuống núi báo thù cho cha mình.
Y dùng thuốc màu sư phụ để lại vẽ lên trán một vầng trăng bạc cong cong, hoa văn này đơn giản, cũng không khó coi, kể từ đó đã trở thành ấn ký khi y khi hành tẩu giang hồ.
Dấu trăng bạc ấy chìm sâu trong huyết hải thâm thù của nhà họ Xuân, y phải rửa sạch nỗi oan của nhà họ Xuân, phải báo thù rửa hận cho họ Xuân.
Chỉ vì ôm nỗi hận quá sâu nặng mà suýt nữa đã phạm phải sai lầm lớn, may thay, Phong Thiếu An đã kịp thời xuất hiện, giúp y nhìn ra chân tướng.
Mỗi lần làm tình với Phong Thiếu An, y không khỏi nhìn vào dấu trăng bạc trên ngực cậu, khi in dấu ấn ấy, cậu đã hoàn toàn trở thành người của Xuân Như Nguyệt.
Giờ đây, Phong Thiếu An không chỉ trao trái tim cho y mà còn cho y một ngôi nhà ấm áp.
Rượu ma ma đã ủ thật sự rất thơm, bàn tay già nua của bà nội cũng rất ấm áp.
Bà nội nhét một chiếc phong bao màu đỏ vào tay y, đôi mắt ửng hồng, tha thiết nói: “Từ khi con còn nhỏ bà nội đã thích con rồi, bà còn nghĩ thầm: Đứa nhỏ này xinh đẹp như vậy sao lại không phải là con gái cơ chứ? Người ta vẫn nói gái hơn ba như ôm gạch vàng nhưng ma ma lại nói, Phái Nhi ngờ nghệch, cho dù là con gái đi nữa thì cũng không thể đổ vạ cho Tiểu Nguyệt được. Ai ngờ, rốt cuộc thằng cháu ngốc nghếch của bà vẫn hại con, Tiểu Nguyệt, bà nội thật có lỗi với con.”
Xuân Như Nguyệt cũng rưng rưng nước mắt, “Bà nội, Thiếu An không ngốc. Đệ ấy tốt với con nhất trên đời, từ nhỏ đã quan tâm con…” Y cũng không muốn nói thêm gì, chỉ nắm chặt tay của bà cụ rồi nói: “Bà nội, con cũng rất nghiêm túc với Thiếu An. Từ giờ trở đi, Tiểu Nguyệt và Thiếu An sẽ cùng hiếu thuận với bà nội, hiếu thuận với ma ma.”
Lão thái thái xoa đầu y, trìu mến đáp: “Đứa nhỏ đáng thương, sau này đừng tự coi mình là người ngoài. Phủ tướng quân cũng là nhà của con, bà nội biết con thích đi đây đi đó, ra ngoài phải chú ý an toàn, bà nội và ma ma đều lo lắng cho con, tới khi lễ lạt nhớ phải quay về thăm chúng ta, biết chưa?”
Cuối cùng, Xuân Như Nguyệt cũng không thể kìm được nước mắt, “Tiểu Nguyệt nhớ rồi ạ.”
Cầm quân đánh giặc thì may ra còn được chứ giúp Hoàng đế cai trị đất nước thì Phong Thiếu An không thể. Cho nên, cậu thực sự nguyện ý theo Xuân Như Nguyệt hành tẩu giang hồ. Ngoại trừ muốn làm tướng quân thì cậu cũng muốn làm một đại hiệp ngao du thiên hạ, chưa kể có đại ca bên cạnh thì quãng đời còn lại sẽ chẳng bao giờ cô quạnh.
_____
[1] Mèo tiểu bậy: Một dấu hiệu cho thấy mèo đang động dục
___
30/11/2023
Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha.
Lời cuối truyện
Truyện chẳng có tình tiết mới lạ hay sâu sắc, công lại có bàn tay vàng hơi lố nhưng tôi thích cách Phong Thiếu An yêu Nhất Luân Nguyệt, tin tưởng tuyệt đối và luôn nghĩ ra mọi lý lẽ để hợp thức hóa chuyện ở bên người mình thích.
_____
Cám ơn các bạn đã để lại ⭐️ và bình luận sau mỗi chương để ủng hộ tinh thần cũng như cắm cọc đợi chờ từng chương mới.
Hiện tại, tôi vẫn đang tích cực đi tìm bộ tiếp theo, đọc miết mà không ưng được bộ nào nên hẹn gặp lại mọi người vào một ngày gần nhất nhé. Ai thấy hợp thì lần sau lại ghé nhé. Pa không đường nhưng nhà toàn truyện ngọt. Hehe 😉
Trong thời gian tiếp theo tôi sẽ soát lại và chỉnh sửa nếu có chỗ nào bị sai chính tả, lỗi câu… Nên mong những bạn lưu vào thư viện mà bị nhận thông báo sẽ không thấy phiền. Xin cám ơn!