Cung Tường Vãn Tâm - Chương 200
Chương 200: Oán hận
Giờ Mão hôm sau, các phi tần đến Phượng Nghi Điện thỉnh an.
Lan phi hỏi Dĩnh phi: “Dĩnh phi muội muội, nghe nói đêm qua Lương phi chết rất thảm, khắp người đầy máu. Đêm qua không phải muội có đến Thường Ninh Điện sao?”
“Đúng vậy.
“Đúng là không ngờ Tố Yên kia trông trầm tính, một khi trở nên hung ác ngay cả chủ tử cũng dám giết, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!”
“Đúng thế, sáng nay muội muội nghe được việc này suýt thì bị hù chết. Sau này chủ tử như chúng ta phải đề phòng cả hạ nhân bên cạnh mình rồi.” Tưởng quý nhân phụ họa.
Mặt của Thẩm quý nhân đã khỏi, sau khi Triệu Thanh Uyển ra cữ, ngày nào nàng cũng đến thỉnh an.
Khi Tưởng quý nhân nói chuyện, Thẩm quý nhân cố tình quan sát nàng ta, thấy cái chết của Lương phi hình như dọa nàng ta thật, nàng càng nghi ngờ trước đây Tưởng quý nhân cấu kết với Lương phi hại nàng.
Phương tần, Tuệ quý nhân và Lữ tài nhân cũng nói vài câu.
Chỉ có một mình Ngọc thải nữ im lặng, tươi cười nghe mọi người nói chuyện.
Triệu Thanh Uyển cứ có cảm giác Ngọc thải nữ đã trở nên sâu không lường được, khiến người ta không thể nhìn thấu.
Thấy bọn họ cứ nói đi nói lại chuyện của Lương phi không may mắn gì, Triệu Thanh Uyển lên tiếng cắt ngang: “Được rồi, tang lễ của Lương quý phi hoàng thượng đã giao cho Dĩnh phi toàn quyền xử lý, hai ngày tới nếu các muội có thể giúp được gì cho Dĩnh phi thì cố gắng giúp muội ấy, nếu không giúp được thì sau này bớt nghị luận về Lương quý phi. Nàng ấy đã ra đi, chúng ta nên để nàng ấy được yên giấc. Ngoài ra bổn cung muốn mượn việc này nhắc nhở các muội, cũng là tự nhắc nhở bản thân mình, tuy chúng ta là chủ tử nhưng cung nữ, thái giám, thị vệ hầu hạ chúng ta đều là người có máu có thịt, cũng có tôn nghiêm, cũng muốn được tôn trọng. Sau này chúng ta phải cố gắng đối xử tử tế với hạ nhân bên cạnh, đừng để họ oán hận chủ tử như chúng ta. Đến lúc đó nếu bi kịch của Lương quý phi tái diễn thì đúng là bất hạnh. Mong rằng các muội có thể chú ý việc này, cũng là cách tự bảo vệ bản thân.”
“Vâng, thần thiếp cẩn tuân lời dạy bảo của hoàng hậu nương nương.”
Khi chúng phi tần gật đầu trả lời Triệu Thanh Uyển, Cẩm Tú đứng sau Lan phi cúi đầu oán hận liếc nhìn nàng ta.
Từ khi Lan phi tứ hôn nàng cho thị vệ Trình Phú Quý của Tây Hoa Môn, mỗi ngày ra vào Ngự Hoa Viên nàng đều lo lắng đề phòng, không có lúc nào yên tâm.
Trước đây nàng ở cùng phòng với Cẩm Sắt.
Sau khi thành thân với Trình Phú Quý, Lan phi bảo Cẩm Sắt dọn đi.
Hai ngày sau, bị nàng năn nỉ, Cẩm Sắt mới chịu dọn về.
Trình Phú Quý đương nhiên không thể đến chỗ nàng.
Hơn nữa Lan phi lợi dụng họ để tránh sủng không thành công, cũng không vừa mắt việc bọn họ làm chuyện phu thê trong Y Lan Điện nên đã ra lệnh cho trên dưới Y Lan Điện, không có sự đồng ý của nàng ta, sau này không cho phép người ngoài như Trình Phú Quý ra vào Y Lan Điện.
Nhưng Trình Phú Quý đã coi Cẩm Tú là nương tử của hắn, đương nhiên không cam lòng cắt đứt với nàng như vậy.
Thế nên mỗi ngày tan làm ở Tây Hoa Môn, hắn luôn ở Ngự Hoa Viên chặn đường Cẩm Tú, hận không thể làm việc phu thê với nàng ngay ở Ngự Hoa Viên.
Cẩm Tú đương nhiên không chịu, cũng sợ bị người ta thấy việc mất mặt này.
Có buổi tối bị hắn lôi kéo ở Ngự Hoa Viên, nàng chỉ đành thoải hiệp, đồng ý với hắn đến Song Tê Các mới được xây dựng.
Nam nhân kia vừa đến Song Tê Các đã lập tức giở trò với nàng.
Nàng thấy phản cảm đến tột độ nhưng sức lực lại không bằng hắn, cũng không dám mặt dày đêm to, chỉ có thể chịu đựng khuất nhục.
Nàng thầm nghĩ sau dù có mất mặt, nàng cũng sẽ không tiếp tục dây dưa với Trình Phú Quý nữa.
Nhưng Trình Phú Quý đã nếm được mật ngọt thì đương nhiên sẽ càng ngày càng nghiện, sao có thể từ bỏ?
Hắn vẫn liên tục cản đường nàng, kéo nàng đến Song Tê Các.
Nếu nàng không chịu, hắn sẽ như tên lưu manh vô lễ với nàng.
Cẩm Tú thật sự không chịu nổi, khóc lóc cầu xin Lan phi làm chủ cho mình hủy bỏ hôn sự với Trình Phú Quý.
Lan phi là người sĩ diện, hôn sự của họ do đích thân nàng ta ban, ngay cả Tiêu Sát cũng đến uống rượu mừng, trên dưới hậu cung đều đã biết, bởi vậy nàng ta đương nhiên không đồng ý, hơn nữa còn thẹn quá thành giận ra lệnh sau này không được phép nhắc lại việc này nữa.
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, giải tán đi.”
“Vâng, chúng thần thiếp cáo lui.”
Trong lúc Cẩm Tú mang tâm sự nặng nề về chuyện của mình và Trình Phú Quý, các phi tần đã hành lễ với Triệu Thanh Uyển.
Nàng chỉ đành theo Lan phi lặng lẽ rời đi.
Ban đêm sau khi Lan phi ngủ, Cẩm Tú trực đêm ở cửa đại điện.
Nghĩ đến hành động của Tố Yên, Cẩm Tú đợi đến đêm khuya, lén lút mở cửa tẩm điện, nhẹ nhàng đi vào.
Nhưng khi nhìn Lan phi nằm ngủ vẫn toát ra khí chất ung dung hoa quý, nàng lại lặng lẽ lui ra.
Muốn lấy mạng Lan phi, nàng thật sự không có can đảm.
Hơn nữa dù Lan phi chết, chuyện của nàng và Trình Phú Quý cũng không giải quyết được.
Cách tốt nhất là bản thân vừa thoát khỏi Trình Phú Quý vừa trả thù Lan phi.
Chỉ có thế nàng mới thấy hả giận.
Suy nghĩ cả đêm, nàng cuối cùng cũng nghĩ ra một kế.
Hôm sau, nàng cố tình chờ ở chỗ Trình Phú Quý hay chặn đường mình.
Không ngoài dự đoán, Trình Phú Quý lại xuất hiện.
Vừa thấy nàng, hắn liền tươi cười đi tới: “Cẩm Tú, chắc không phải hôm nay nàng cố tình ở đây chờ ta đấy chứ? Ha ha, có phải nhớ ta rồi không?”
“Thiếp có việc muốn nói với chàng.”
“Vậy chúng ta đến Song Tê Các rồi nói.”
“Đến Song Tê Các phải tốn tiền, tiền lương một tháng có bao nhiêu, cứ tiêu theo cách của chàng thì sau này chàng lấy gì nuôi thiếp đây?”
“Cẩm Tú, nàng nói như vậy là muốn sống cùng ta sao?” Nghe Cẩm Tú nói, Trình Phú Quý vui mừng hỏi.
“Thiếp đã là người của chàng rồi, chẳng lẽ còn nam nhân nào muốn thiếp sao? Không sống cùng chàng thì sống với ai?”
“Đúng đúng, nếu nàng sớm có thể nghĩ thế, mấy ngày nay ta cần gì tốn nhiều tiền vậy chứ?”
“Thiếp nghĩ kỹ rồi, chúng ta đã là phu thê, phải suy tính lâu dài vì tương lai. Số bạc này không thể dùng bậy bạ. Sau này chàng muốn cùng phòng với thiếp thì cũng đừng lãng phí bạc đến Song Tê Các.”
“Thế chúng ta đi đâu? Không lẽ ở ngay Ngự Hoa Viên? Không phải nàng sợ mất mặt sao?”
“Ở đây đương nhiên không được! Thiếp đã tìm được một nơi vừa không mất mặt vừa không cần tốn bạc, chàng chắc chắn cũng sẽ rất vừa lòng.”
“Vậy hả? Ở đâu?”
Thấy đã khơi dậy hứng thú của Trình Phú Quý, Cẩm Tú cười lạnh, hạ giọng thì thầm với hắn.