Cung Tường Vãn Tâm - Chương 198
Chương 198: Thủ đoạn
“Xin lỗi hoàng thượng…”
Triệu Thanh Uyển lẩm bẩm xin lỗi Tiêu Sát, sau đó ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Ánh mắt ảm đạm của Tiêu Sát lập tức sáng ngời, cũng hôn đáp trả nàng, sau đó trêu ghẹo: “Đồ ngốc, nàng không có gì có lỗi với trẫm, nàng chỉ hơi ngốc thôi.”
“Người ta vốn không thông minh mà.”
“Đồ ngốc, trẫm đâu cần nàng thông minh. Trẫm thích nàng như vậy, tuy huệ chất lan tâm nhưng lại không thông minh lắm.”
“Đáng ghét, ngài rốt cuộc đang khen người ta hay chê người ta vậy?”
“Đúng là ngốc, trẫm đương nhiên là đang khen nương tử của trẫm mà.”
Từ lần đầu tiên bọn họ có quan hệ xác thịt, Tiêu Sát chưa từng keo kiệt nói những lời âu yếm, mà nữ nhân trong lòng hình như cũng càng ngày càng thích nghe hắn nói lời âu yếm.
Mỗi lần nghe, nàng đều híp mắt cười, hai má đỏ bừng.
Đúng là ngây thơ đến mê người.
Càng nói tâm trạng Tiêu Sát càng tốt.
Đây là thú vui khuê phòng của riêng phu thê họ.
Hai người đều hưởng thụ trong đó, có điều tuy thỉnh thoảng trầm mê thú vui khuê phòng với Triệu Thanh Uyển, nhưng Tiêu Sát vẫn không quên chính sự, càng không quên việc ra tay xử lý đám người không yên phận trong cung.
Hắn tự nhận mình là hoàng đế có đầu óc có thủ đoạn, cũng thích người có đầu óc có thủ đoạn làm việc cho mình.
Nhưng hắn cực kỳ phản cảm những kẻ có đầu óc có thủ đoạn chơi tâm kế với hắn, tính kế hắn và nữ nhân hắn yêu.
Cuối tháng ba.
Trước kỳ thi hội hai ngày, Tiêu Sát quyết đoán lệnh ám vệ hành động với Thường Ninh Điện.
Hôm nay, Tiểu Mục Tử phụng lệnh truyền mật chỉ muốn diệt trừ Lương phi và Tiểu Đào của hoàng thượng với Tiểu Liễu là cung nữ của Lương phi.
Tiểu Liễu tuy khiếp sợ nhưng Tiểu Mục Tử là thái giám thân cận của Tiêu Sát, nàng đương nhiên tin gã, chỉ có thể làm theo việc gã căn dặn.
Ban đêm, nàng ta lén cầm thuốc Tiểu Mục Tử đưa cho mình cho vào trà của Lương phi.
Sau khi uống trà, Lương phi bắt đầu mệt mỏi rã rời, nhanh chóng lên giường đi ngủ, chìm vào cơn hôn mê.
Đến đêm khuya, ám vệ ở ngoài cửa sổ bắt chước tiếng chim kêu. Tiểu Liễu canh gác ở cửa đại điện nhận được tín hiệu, lập tức qua sương phòng đánh thức Tiểu Đào, nói Lương phi tìm nàng ta, bảo nàng ta lập tức qua đó.
Tuy Tiểu Đào buồn bực, không biết trễ thế này chủ tử tìm mình làm gì, nhưng nàng ta vẫn không dám chậm trễ, lập tức mặc quần áo chạy sang tẩm điện của Lương phi.
Vừa vào tẩm điện của Lương phi, Tiểu Đào lập tức bị ám vệ nấp ngoài cửa sổ phóng châm độc trúng huyệt vị, ngất ngay tại chỗ.
Ám vệ nhảy vào, kéo Tiểu Đào đến dựa bên giường Lương phi, sau đó rút châm độc trên người Tiểu Đào ra, lấy một con dao lưu loát đâm Tiểu Đào một nhát trí mạng, sau đó đâm Lương phi.
Sau khi kiểm tra mạch đập của hai người, xác nhận họ đều đã không còn hơi thở, ám vệ lại kêu tiếng chim, Tiểu Liễu canh giữ ngoài cửa điện hiểu ý, lại nhẹ nhàng đi gõ cửa phòng Tố Yên.
Tố Yên tuy đã thành người câm nhưng sau khi trở thành nha hoàn làm việc nặng ở Thường Ninh Điện nhưng vẫn được ở một mình một phòng.
Nghe tiếng gõ cửa, Tố Yên lập tức đi mở cửa.
Tiểu Liễu vội nói: “Tố Yên tỷ tỷ, nương nương bảo muội sang đây gọi tỷ tỷ.”
Tố Yên nghe vậy thì hân hoan, vội hỏi chủ tử tìm nàng làm gì.
Tiểu Liễu giả vờ không biết, chỉ đáp: “Muội không biết, nương nương nói tối nay không ngủ được, muốn trò chuyện với tỷ tỷ. Tỷ tỷ mau đi nhanh lên, kẻo nương nương chờ sốt ruột.”
Tố Yên không hề nghi ngờ, nghĩ chủ tử muốn trọng dụng lại mình, lập tức gật đầu, theo Tiểu Liễu đến chủ điện.
Sau khi đến chủ điện, Tiểu Liễu ở lại bên ngoài.
Một mình Tố Yên mở cửa vào trong.
Bước vào, nàng ta theo thói quen muốn gọi “chủ tử”, nhưng nhận ra bản thân không thể nói chuyện, vội ngậm miệng, tránh cho chủ tử thấy phiền lòng.
Lẳng lặng vào nội điện, vừa nhìn nàng ta đã thấy Tiểu Đào ngồi dựa bên giường chủ tử, còn chủ tử thì nằm trên giường, trước ngực có cắm một con dao.
Tố Yên hoảng sợ chạy tới, kích động lắc người Lương phi, nghẹn ngào gọi “A a a”.
Tiểu Liễu nghe tiếng động bên trong, vội chạy vào.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt, nàng vẫn sững sờ.
Nhưng nhớ bản thân chưa hoàn thành nhiệm vụ tối nay, nếu không nàng và Trương Lương cũng sẽ chết, vì thế giả bộ hoảng sợ kêu lên: “Người đâu! Tố Yên giết người rồi! Tố Yên giết người rồi! Tố Yên giết nương nương rồi!”
Nghe Tiểu Liễu kêu to, Tố Yên sốt ruột muốn giải thích nhưng không giải thích được, hoảng loạn rút con dao cắm trước ngực Lương phi ra.
Con dao vừa rút ra, máu lập tức bắn lên khắp người Lương phi và Tiểu Đào, còn có Tố Yên.
Tiểu Liễu tiếp tục kêu la chạy ra bên ngoài, lúc này các cung nhân và người ở tây thiên điện đều đã thức.
Mọi người ùa vào tẩm điện Lương phi.
Khi Thẩm quý nhân và các cung nhân đến tẩm điện thì cảnh tượng trước mặt là Tố Yên ngây dại cầm con dao đứng trước giường của Lương phi.
Thẩm quý nhân hét lớn, run rẩy hỏi Tố Yên: “Tố Yên, ngươi… Ngươi giết Lương phi tỷ tỷ?”
Nghe Thẩm quý nhân hỏi, Tố Yên hoang mang lắc đầu.
Tiểu Liễu thấy thế vội cướp lời: “Hồi Thẩm quý nhân, chính Tố Yên đã giết nương nương, nàng ta còn giết Tiểu Đào. Từ khi Tố Yên mất giọng, bị nương nương đưa đi làm nha hoàn làm việc nặng ở Thường Ninh Điện, nàng ta luôn oán hận nương nương và Tiểu Đào, trách nương nương trọng dụng Tiểu Đào mà không trọng dụng nàng ta. Rất nhiều lần nô tỳ thấy ánh mắt nàng ta lén nhìn nương nương và Tiểu Đào đáng sợ như muốn ăn thịt họ, nô tỳ nhìn thôi cũng thấy rùng mình.”
Nghe Tiểu Liễu vu oan cho mình, Tố Yên vừa tức vừa gấp kêu “a a a”, tay cầm con dao múa may quay cuồng khiến Thẩm quý nhân nhìn mà hãi hùng.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh ra lệnh: “Tử Quyên, mau gọi thị vệ vào đây để họ khống chế Tố Yên trước. Còn nữa, lập tức phái người đi bẩm báo hoàng thượng và Dĩnh phi.”
“Vâng.”
Tử Quyên lập tức chạy ra ngoài Thường Ninh Điện gọi bốn thị vệ vào, sau đó gọi thái giám, một người đến Phượng Nghi Điện, một người đến Chiêu Dương Điện.
Tối nay Tiêu Sát vẫn ở Phượng Nghi Điện.
Nghe tiếng bẩm báo bên ngoài, Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển đều thức dậy.
Có điều hắn không muốn để Triệu Thanh Uyển thấy cảnh máu me ở Thường Ninh Điện, khăng khăng không cho nàng đi, nói việc này giao cho hắn xử lý là được, sau đó dẫn Tiểu Mục Tử vội vàng đến Thường Ninh Điện.