Cung Tường Vãn Tâm - Chương 185
Chương 185
Nửa đêm, Tiểu Lâm Tử được sắp xếp ở Chiêu Dương Điện bị ám vệ của Tiêu Sát tới xử lý, sau đó thi thể bị kéo ra bãi tha ma ngoài thành.
Dĩnh phi nói với hạ nhân của Chiêu Dương Điện sáng sớm đã trả Tiểu Lâm Tử về Dịch U Đình, việc này cứ thế mà chìm xuống.
Sáng hôm sau, Tiêu Sát bảo Tiểu Mục Tử truyền Dĩnh phi đến Tuyên Thất Điện, thuật lại kiến nghị của Triệu Thanh Uyển.
Dĩnh phi thầm gật đầu, cũng phải lau mắt ngước nhìn hoàng hậu này, cảm thấy nàng tuy chỉ là nữ nhi của thương nhân bình thường nhưng lại có những suy nghĩ vượt xa nữ nhi thế gia như nàng, thảo nào Tiêu Sát lại thích nàng ấy như thế.
Dĩnh phi vừa thấy hâm mộ, cũng vừa thấy chua xót.
“Dĩnh phi, vậy việc này giao cho nàng. Tên khách điếm trẫm đã nghĩ xong rồi, cứ gọi là Song Tê Các. Sắp xếp lại dãy phòng ở gần cửa sau hoàng cung, đồ đạc cũng chuẩn bị lại, đừng quá sơ sài. Còn những việc khác như chọn ai quản lý, nàng cứ quyết định đi.”
“Vâng, thần thiếp tuân lệnh.”
“Đúng rồi, mấy hôm nay nàng và Tưởng quý nhân làm việc chung với nhau, nàng ấy thế nào? Có phạm lỗi gì không?”
“Hồi hoàng thượng, Tưởng quý nhân… Làm việc vẫn ổn, chỉ thỉnh thoảng sơ ý nhớ lầm sổ sách, may mà phát hiện sửa lại kịp thời, chưa gây ra lỗi lầm gì quá lớn.”
“Thế con người nàng ấy thì sao?”
“Về con người thì…”
Dĩnh phi do dự, không biết có cần nói chuyện Thẩm quý nhân kể cho mình nghe với Tiêu Sát hay không.
“Ở đây không có người ngoài, Dĩnh phi cứ nói thẳng, trẫm giữ bí mật cho nàng.”
“Vâng, hoàng thượng, vậy thần thiếp nói thẳng.”
Cuối cùng Dĩnh phi vẫn kể chuyện Tưởng quý nhân từng tặng Lương phi và Thẩm quý nhân hai hộp phấn cho Tiêu Sát nghe.
Tiêu Sát từng nói sau này để nàng quản lý lục cung dài hạn.
Những phi tần hậu cung kia là người thế nào, nàng nghĩ cần nên cho hắn biết rõ, để hắn và Triệu Thanh Uyển cũng có phòng bị.
Dù gì chỉ dựa vào một mình nàng đề phòng những nữ nhân bụng dạ khó lường kia chắc chắn khó mà làm hậu cung được bình an lâu dài.
Có thêm Tiêu Sát đề phòng với mình, với hắn hay nàng đều có lợi.
“Có việc này sao? Trẫm chưa từng nghe Thẩm quý nhân kể.”
“Thẩm quý nhân và Lương phi sống chung với nhau, sợ lại bị hãm hại nên không dám nói với ai cả.”
“Đúng là làm khó Thẩm quý nhân. Đúng rồi, gần đây Ngọc thải nữ thế nào?”
“Từ sau khi được thả từ Dịch U Đình về Hợp Hoan Điện, Ngọc thải nữ rất im ắng. Nghe Tuệ quý nhân nói thường ngày nàng ta rất ít khi ra ngoài, chỉ ở trong phòng thêu thùa, trông có vẻ như biến thành một con người khác.”
“Trẫm cũng cảm thấy nàng ấy trầm tĩnh hơn trước, có điều đêm trừ tịch nàng ấy lại có điều múa làm kinh diễm bốn phương, không biết Dĩnh phi có cảm thấy bất ngờ không?” Tiêu Sát dò hỏi.
Việc đêm trừ tịch hắn và Triệu Thanh Uyển bị hạ thuốc đến giờ vẫn chưa điều tra ra là ai làm, mà việc này cũng không tiện công khai điều tra.
Có điều hắn nhớ lại, hình như vào thời điểm Ngọc thải nữ khiêu vũ, Triệu Thanh Uyển đột nhiên nắm chặt tay hắn, chi tiết nhỏ này khiến hắn không thể không nghi ngờ Ngọc thải nữ, chẳng qua đến giờ vẫn chưa có chứng cứ.”
“Việc này… Thần thiếp cũng cảm thấy khá bất ngờ. Có điều tiệc trừ tịch mỗi năm chỉ có một lần, chắc Ngọc thải nữ chỉ muốn mượn cơ hội đó để biểu diễn cho mọi người xem, chắc là bình thường đúng không?”
“Ừ, đúng là không có gì khác thường. Được rồi, trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi, nàng đừng nghĩ nhiều, về trước đi.”
“Vâng, vậy thần thiếp cáo lui.”
Dĩnh phi lui ra ngoài, lập tức đến Nội Vụ Phủ, thông báo việc Tiêu Sát dặn dò cho Cao tổng quản, bảo gã phối hợp cùng mình.
Việc này nhanh chóng được công khai.
Các cung nữ thị vệ đương nhiên hân hoan không thôi, có điều cũng có người cảm thấy ghen ghét.
Ví dụ như Lan phi, Lương phi, Tưởng quý nhân và Ngọc thải nữ, nô tỳ của họ sau này đều có thể thành thân, danh chính ngôn thuận hoan hảo với nam nhân của mình, mà các nàng là chủ tử lại chỉ có thể phòng không gối chiếc.
Sau khi nghe được tin này, Lan phi lập tức cảnh cáo Cẩm Tú và Cẩm Sắt: “Hai người các ngươi nếu dám tìm nam nhân trong cung, suốt ngày điên loan đảo phượng thì sau này đừng làm việc trong Y Lan Điện của bổn cung nữa, có nghe thấy không?”
“Vâng, nương nương, nô tỳ nhất định sẽ tiếp tục toàn tâm toàn ý hầu hạ nương nương, không dám hai lòng.”
“Hừ, thế thì được! Triệu Thanh Uyển kia đang ở cữ còn độc chiếm hoàng thượng, đúng là không biết nàng ta có thủ đoạn gì có thể quyến rũ hoàng thượng đến như vậy, đúng là làm bổn cung tức chết! Các ngươi nói xem bổn cung phải làm gì mới có thể khiến hoàng thượng qua đêm ở Y Lan Điện đây?”
“Hồi nương nương, nô tỳ… Nô tỳ không biết…”
“Bổn cung nuôi các ngươi để làm gì hả? Một chút tác dụng cũng không có! Cút hết ra ngoài cho bổn cung, đừng làm chướng mắt bổn cung nữa!”
“Vâng!”
Lan phi bực bổi đuổi Cẩm Tú và Cẩm Sắt ra ngoài.
Nghĩ đến việc bản thân hoa dung nguyệt mạo nhưng lại phòng không gối chiếc hơn một năm, lần trước hoan hảo với Tiêu Sát là tiệc sinh nhật năm kia, bây giờ Triệu Thanh Uyển đang ở cữ, không thể hầu hạ Tiêu Sát nhưng vẫn khiến Tiêu Sát hàng đêm ngủ lại chỗ nàng, Lan phi lại nổi cơn thịnh nộ, muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Thanh Uyển.
Nàng ta cũng bắt đầu nhớ đến tên cẩu nô tài Hồ Đức Hải đoản mệnh.
Nếu gã còn sống, nói không chừng có thể nghĩ cách giúp nàng lấy lại ân sủng của Tiêu Sát.
Bây giờ Tiểu Đỗ Tử do nàng đề bạt làm việc nhanh nhẹn, nhưng nàng vẫn chưa quá ỷ lại vào gã, giao cho gã việc lớn, cũng không biết bản lĩnh thật sự của gã thế nào.
Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, đã đến lúc tên nô tài kia làm việc cho mình rồi!
Lan phi gọi: “Người đâu!”
“Nương nương có gì căn dặn?”
“Gọi Tiểu Đỗ Tử đến đây!”
“Vâng.”
Tiểu Đỗ Tử khom lưng đi vào: “Nương nương tìm nô tài?”
“Tiểu Đỗ Tử, đã bao lâu rồi hoàng thượng không đến Y Lan Điện, ngươi có biết không?”
“Hồi nương nương, nô tài biết, đã một thời gian rồi…”
“Hừ, đâu chỉ là một thời gian, gần một năm rồi! Bây giờ hoàng hậu ở cữ là thời cơ tốt để bổn cung tranh sủng, ngươi có cách gì hay không?”
“Việc này… Nương nương, thật ra nô tài có một cách.”
“Cách gì? Mau nói bổn cung nghe xem!”
Nghe Tiểu Đỗ Tử nói mình có cách, hai mắt Lan phi sáng ngời.