Cung Tường Vãn Tâm - Chương 182
Chương 182: Quân tử
Sau khi được Tiêu Sát đút ăn cơm xong, Triệu Thanh Uyển bảo bà vú bế đứa bé tới.
Cẩn thận nhìn ngắm nó, nàng phát hiện khuôn mặt của nó rất giống Tiêu Sát.
Xem ra tương lai cũng có thể là một mỹ nam.
Có điều nàng hy vọng sau khi trưởng thành, nó đừng như Tiêu Sát lúc nào cũng u ám.
Hai người ở bên đứa bé một lúc, Hoắc Liên Liên tới kiểm tra cho Triệu Thanh Uyển, xác nhận không có gì bất thường mới lui xuống.
Tiêu Sát mệt mỏi một ngày, cuối cùng cũng có thể cởi áo nằm xuống nghỉ ngơi.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, đều nhớ lại những gì xảy ra hôm nay, không hề thấy buồn ngủ.
Tiêu Sát nhẹ nhàng hôn lên trán Triệu Thanh Uyển, lẩm bẩm gọi: “Hoàng hậu…”
“Vâng?”
“Trẫm muốn xin lỗi nàng.”
“Hoàng thượng muốn xin lỗi gì cơ?”
“Hôm nay trẫm không nên vì thể diện mà tiếp tục đấu kiếm với Dĩnh phi, để mặc nàng một mình trở về. Trẫm thật sự rất áy náy, rất tự trách. May mà nàng và con bây giờ đều không sao, nếu không cả đời này trẫm cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.”
Nghe được lời xin lỗi muộn màng này, khóe mắt Triệu Thanh Uyển ươn ướt.
Nàng cứ tưởng nam nhân này vô tâm, không ý thức được việc hôm nay hắn làm khiến nàng đau lòng thế nào.
Đúng là may rằng nàng và con bây giờ đều không sao.
Nếu không cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho hắn, cũng không thèm nhìn mặt hắn.
Cùng lắm thì mối quan hệ với hắn trở về thời điểm trước khi vào lãnh cung!
Nghĩ vậy, nàng hờn dỗi nói: “Hừ, ngài còn biết mình sai à?”
“Biết, đương nhiên biết, trẫm không phải kẻ ngốc không tim không phổi. Trẫm chỉ có chút khuyết điểm, mà chính khuyết điểm này hôm nay vô tình hại hoàng hậu chịu khổ. Xin lỗi hoàng hậu, trẫm bảo đảm sẽ cố gắng sửa khuyết điểm này, nàng tha thứ cho trẫm được không?”
“Thần thiếp muốn hỏi ngài một vấn đề, ngài không được gạt thiếp, phải trả lời thành thật.” Triệu Thanh Uyển tựa vào lòng Tiêu Sát, không trả lời hắn mà hỏi ngược lại.
“Được, hoàng hậu cứ hỏi đi, trẫm tuyệt đối sẽ không gạt nàng.”
“Có phải ngài… Có phải ngài rất thích Dĩnh phi không?”
“Trẫm đúng là rất thích nàng ấy…”
“Hừ!”
Nghe Tiêu Sát trả lời ngay mà không cần suy nghĩ, Triệu Thanh Uyển bĩu môi, tức giận xoay người đi, đưa lưng về phía hắn.
Tiêu Sát thấy thế khẽ cười, nhẹ nhàng lắc tay nàng: “Đồ ngốc, lại giận hả? Trẫm chưa nói xong nàng đã giận như vậy, nàng như thế chỉ có tự hại mình thôi, đồ ngốc.”
“Đáng ghét, hôm nay thần thiếp mới sinh con xong, mệt rồi, không muốn nói nữa.”
“Được, nàng mệt thì không cần phải nói, chỉ cần dùng tai nghe trẫm nói là được. Trẫm thật sự rất thích Dĩnh phi, nhưng cái thích này chỉ là thích giữa quân tử, chứ không phải yêu đương nam nữ. Tuy trên danh nghĩa nàng ấy là phi tần của trẫm, nhưng trẫm chưa từng đối xử với nàng ấy như nữ nhân hậu cung, chỉ coi là bằng hữu hợp tính mà thôi. Thật đấy hoàng hậu, những lời trẫm nói đều là thật lòng, cũng là sự thật, chắc chắn không có câu nào gạt nàng. Nàng tin trẫm được không?”
Triệu Thanh Uyển tiếp tục đưa lưng về Tiêu Sát không nói gì, nhưng khóe môi lại thầm cười trộm.
Dù hôm nay Tiêu Sát nói thật hay giả, hôm nay hắn có thể chính miệng giải thích với hắn, tâm trạng không vui lúc sáng của nàng quả thật đã tiêu tan.
Có điều, nàng không muốn nam nhân này cảm thấy trong chuyện của hắn và phi tần hậu cung, nàng là nữ nhân dễ dỗ dành.
Thật ra nàng vẫn luôn để bụng việc hắn có phi tần khác, những lúc hắn và các nàng ở riêng với nhau.
Vậy nên lúc này nàng lười trả lời, dần vào giấc ngủ.
“Hoàng hậu, nàng ngủ rồi à?”
Không nghe Triệu Thanh Uyển đáp lại, Tiêu Sát thở dài, cũng nhắm mắt lại, không nói nữa.
Có điều hắn xoay Triệu Thanh Uyển lại, để nàng tựa vào lòng mình.
Sáng sớm hôm sau, Vân Tụ phụng chỉ của Tiêu Sát đến các cung truyền lời, miễn cho các phi tần thỉnh an một tháng, trong một tháng này cũng không cho phép bất kỳ ai đến Phượng Nghi Điện quấy rầy hoàng hậu ở cữ hay thăm tiểu hoàng tử.
Tiêu Sát cũng gia tăng thị vệ bảo vệ Phượng Nghi Điện không một kẽ hở, không cho bất kỳ kẻ xấu nào có cơ hội ra tay với hoàng hậu và tiểu hoàng tử.
Tiêu Sát chỉ cho Dĩnh phi ba ngày điều tra tên tiểu thái giám truyền lời, mới sáng sớm Dĩnh phi đã bận rộn.
Nàng triệu tập tất cả hạ nhân trong Chiêu Dương Điện đế sân, cho mỗi người họ xem tranh Thẩm quý nhân vẽ, lệnh họ nhớ mặt người trong tranh, sau đó phát cho cung nữ và thái giám chưởng sự cùng Châu Nhi mỗi người một bức, bảo hộ mỗi ngày đi lại trong cung lén chú ý xem có thái giám nào tương tự hay không.
Sau khi giao việc, đích thân nàng cầm một bức tranh đến Nội Vụ Phủ tìm Cao tổng quản, xem Cao tổng quản có ấn tượng về người này không.
Có điều Cao tổng quản nói thái giám mình chưa từng gặp có rất nhiều, như tiểu thái giám diện mạo bình thường trong tranh gã thật sự không chú ý.
Cả ngày hôm đó Dĩnh phi và hạ nhân Chiêu Dương Điện âm thầm hỏi thăm và tìm kiếm nhưng vẫn không có thu hoạch.
Ban đêm, nghĩ đến việc này, Dĩnh phi thật sự không thể vào giấc.
Nàng lại lén thay đồ, định đến gần Thường Ninh Điện ôm cây đợi thỏ, xem Lương phi và nha hoàn Tiểu Đào hầu hạ nàng ta có động tĩnh gì khác thường không.
Bởi vì người nàng nghi ngờ nhất là họ.
Ban đêm tĩnh lặng, Dĩnh phi ngồi canh gần Thường Ninh Điện, thấy không có ai ra vào, đang định trở về thì đột nhiên phát hiện có một cung nữ nhân lúc hai thái giám ngủ gà ngủ gật lén chạy ra.
Nàng lập tức ghi nhớ thân hình và cách trang điểm của cung nữ kia, sau đó cẩn thận theo sau xem nàng định đi hướng nào, thì thấy nàng ta tới hồ sen rồi đứng ngó đông ngó tây giống như đợi ai đó.
Một lúc sau có một thị vệ lén lút chạy tới.
Thấy họ đều trốn sau hòn non bộ, Dĩnh phi cũng lặng lẽ đến gần, muốn xem hai người này trễ như vậy định lén lút làm gì, kết quả vừa đến gần, nàng lại nghe thấy tiếng điên loan đảo phượng khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.
Cung nữ và thị vệ ở trong cung lén làm chuyện như vậy là phạm vào tội dâm loạn.
Dĩnh phi là người quản lý hậu cung đương nhiên có thể lập tức tiến lên trị tội họ.
Nhưng nghĩ đây là người của Thường Ninh Điện, nắm được nhược điểm của ả ta bản thân luôn có lợi, vì thế nàng trốn trong tối, đợi hai người họ tách ra, nàng lại đi theo thị vệ kia, sau khi xác định nơi ở chỗ làm của hắn mới về Chiêu Dương Điện.