Cung Tường Vãn Tâm - Chương 181
Chương 181
Tiêu Sát ngồi bên giường nắm chặt tay Triệu Thanh Uyển, vừa đau lòng nhìn nàng yếu ớt rên rỉ, vừa căng thẳng nhìn chằm chằm Hoắc Liên Liên chỉnh lại vị trí thai nhi.
Tuy Hoắc Liên Liên không có nhiều kinh nghiệm điều chỉnh vị trí thai nhi, có điều nàng có năng lực, cũng rất lo cho Triệu Thanh Uyển và đứa bé trong bụng nàng ấy.
Bởi vậy sau một lúc cẩn thận xoa bóp, nàng cuối cùng cũng chỉnh lại được vị trí thai nhi trong bụng Triệu Thanh Uyển.
Ngay sau đó nàng bảo Vân Tụ mang chén nước đường đỏ đến.
Tiêu Sát đút cho Triệu Thanh Uyển uống mấy muỗng.
“Nương nương, chúng ta chuẩn bị sinh rồi, nếu lát nữa người đau quá thì cứ kêu ra, đừng chịu đựng.”
“Hoàng hậu không cần sợ, trẫm sẽ luôn ở bên nàng.”
“Vâng…” Triệu Thanh Uyển đáp yếu ớt.
Nàng lúc này đã không còn tâm trạng và sức lực quan tâm đến Tiêu Sát, đuổi Tiêu Sát ra khỏi phòng sinh, mặc cho hắn nắm tay ngồi cạnh mình.
“A… A…”
Nhìn Triệu Thanh Uyển dùng sức theo hướng dẫn của Triệu Thanh Uyển, nghe nàng đau đớn kêu lên, trái tim Tiêu Sát thắt lại, thật sự hận bản thân không thể thay Triệu Thanh Uyển chịu đựng những khổ đau này.
“Vân Tụ, mau lấy khăn sạch nhét vào miệng nương nương cho nương nương cắn, ta sợ lát nữa nương nương sẽ tự cắn rách miệng mình.”
“Được, ta đi lấy ngay.”
Vân Tụ lập tức chạy đi lấy khăn.
Có điều nàng còn chưa lấy khăn tới, Tiêu Sát đã quyết đoán nhét tay phải mình vào miệng Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển nhắm mắt, đau đến cùng cực, theo bản năng cắn chặt.
Tiêu Sát đau đến run rẩy, cả người ứa mồ hôi lạnh. Có điều hắn vẫn cố chịu đựng, quyết không buông tay, để Triệu Thanh Uyển tiếp tục cắn.
Sau một tiếng kêu đau đớn của Triệu Thanh Uyển, trong tẩm điện cuối cùng cũng có tiếng “oa oa”.
Đứa bé chào đời rồi!
“Chúc mừng hoàng thượng, nương nương hạ sinh được một tiểu hoàng tử!”
Nghe Hoắc Liên Liên báo tin vui, hai mắt Tiêu Sát ươn ướt, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Hắn không vội xem đứa bé trông như thế nào mà cúi người hôn Triệu Thanh Uyển, lẩm bẩm: “Hoàng hậu, nàng vất vả rồi, nàng thật sự vất vả rồi…”
Hôm nay ở bên cùng Triệu Thanh Uyển sinh con với Tiêu Sát có thể nói là như chết đi sống lại.
May mà nữ nhân hắn yêu vẫn bình an vô sự.
“Hoàng thượng, cảm ơn ngài khi nãy luôn ở bên thần thiếp…”
“Đồ ngốc, là trẫm phải cảm ơn nàng mới đúng, nàng vì sinh con cho trẫm mà khổ như vậy, trẫm thật sự rất đau lòng.”
“Nữ nhân sinh con đều thế. Hoàng thượng, thiếp muốn xem con của chúng ta.”
“Nương nương xem, tiểu hoàng tử tuy chưa đủ tháng nhưng không hề gầy yếu, chỉ cần cẩn thận nuôi nấng một thời gian thì có thể như những đứa trẻ đủ tháng, nương nương có thể yên tâm.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt rồi.”
Nghe Hoắc Liên Liên nói, Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát cũng yên tâm.
Triệu Thanh Uyển nghĩ có lẽ trong thời gian mang thai đứa bé này nàng ăn uống đầy đủ, tâm trạng cũng tốt nên tuy nó chào đời sớm hơn một tháng nhưng vẫn khỏe mạnh.
Hoắc Liên Liên giúp đứa bé và Triệu Thanh Uyển vệ sinh hậu sản xong, xác nhận nàng không có dấu hiệu rong huyết, mới cùng bà vú và hạ nhân lui ra ngoài.
Trong tẩm điện chỉ còn mỗi Tiêu Sát ở bên Triệu Thanh Uyển.
“Hoàng thượng, thần thiếp đặt tên cho An Ninh rồi, tên của tiểu hoàng tử ngài đặt đi.”
“Được, trẫm nghĩ rồi, cứ gọi nó là An Hằng, hoàng hậu thấy sao?”
“An Hằng, có nghĩa là an khang vĩnh hằng sao?”
“Đây là một hàm ý, có điều chữ hằng vẫn còn nhiều ý nghĩa hơn. Nhưng bây giờ hoàng hậu cần nghỉ ngơi trước, ngủ một giấc xong dậy phải ăn gì đó. Việc này về sau trẫm sẽ nói với nàng được không?”
“Vâng, vậy thần thiếp ngủ một lát.”
“Ngoan ngoãn ngủ đi, trẫm ở đây với nàng.”
Tiêu Sát ngồi bên giường nắm tay Triệu Thanh Uyển, dịu dàng hôn lên trán nàng, sau đó giúp nàng chỉnh lại tóc mai, lẳng lặng ngắm nàng.
Nhìn một lúc, hắn lại không nhịn được cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Có hắn ở bên, Triệu Thanh Uyển ngủ được một giấc rất sâu, hơn một canh giờ sau mới tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh, thấy Tiêu Sát vẫn nắm tay mình thiếp đi bên cạnh, nàng khẽ gọi: “Hoàng thượng, hoàng thượng…”
“Hả, hoàng hậu dậy rồi à? Trẫm vậy mà lại ngủ quên.”
“Nãy giờ hoàng thượng vẫn ở cạnh thần thiếp sao?”
“Ừ.”
“Thế chẳng phải ngài chưa ăn tối à?”
“Trẫm muốn chờ nàng dậy rồi cùng ăn, nàng chắc đói rồi đúng không, để trẫm bảo hạ nhân mang đồ ăn tới. Người đâu!”
“Hoàng thượng có gì căn dặn?”
“Lập tức dọn đồ ăn lên.”
“Vâng.”
Vân Tụ nhận lệnh đi lấy đồ ăn.
Lúc này Triệu Thanh Uyển mới phát hiện tay phải của Tiêu Sát bị mình cắn đến chảy máu, không khỏi tự trách: “Hoàng thượng, tay của ngài bị thần thiếp cắn thành ra như vậy rồi, để thần thiếp bảo hạ nhân gọi Liên Liên đến bôi thuốc băng bó cho ngài.”
“Không cần đâu, chỉ là chút thương tích, không cần bôi thuốc băng bó.”
“Thế sao được? Chắc chắn sẽ rất đau.”
“Đồ ngốc, có đau thế nào cũng không bằng nàng khi sinh con trẫm, trẫm thật sự không sao. Hơn nữa dấu cắn này là của hoàng hậu, trẫm muốn giữ nó ở trên tay mình cả đời.”
“Hoàng thượng mới là tên ngốc đấy, giữ dấu cắn trên tay có gì đẹp chứ?”
“Trẫm thấy đẹp là được. Thật ra trẫm cũng muốn cắn hoàng hậu một cái để trên tay nàng cũng có dấu cắn cả đời không xóa được, có điều trẫm lại không nỡ để hoàng hậu đau.”
“Đáng ghét, bản thân ngài thích chịu ngược còn muốn ngược cả thần thiếp. Thần thiếp không muốn bị ngược, thần thiếp chỉ muốn hạnh phúc bên ngài thôi.”
Triệu Thanh Uyển nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị nàng cắn của Tiêu Sát, đầu cũng cọ vào lòng bàn tay hắn.
Tiêu Sát thấy nàng như mèo con thích dính người, dịu dàng nói: “Đồ ngốc, yên tâm, sao trẫm nỡ ngược nàng chứ, trẫm cũng muốn sống hạnh phúc bên cạnh nàng, cả đời đều như thế.”
Hai người nói chuyện một lúc, Vân Tụ cùng hai cung nữ đi vào: “Hoàng thượng, nương nương, bữa tối đến rồi.”
“Được rồi, để trên bàn đi. Hôm nay trẫm sẽ đút hoàng hậu ăn.”
“Không cần đâu hoàng thượng, thần thiếp chỉ sinh con thôi, đâu phải bệnh nặng, thần thiếp không mảnh mai đến mức không thể tự ăn cơm.”
“Không được, trẫm phải đút nàng ăn.”
Dứt lời, Tiêu Sát lập tức đút cho Triệu Thanh Uyển ăn từng muỗng.