Cung Tường Vãn Tâm - Chương 175
Chương 175
“Hoàng hậu, hôm nay là mùng một năm mới, là năm mới đầu tiên chúng ta ở bên nhau, nàng hạnh phúc không?”
“Vâng, hạnh phúc.”
Buổi sáng đầu tiên của năm mới, có thể ở bên trượng phu của mình, phụ thân của con mình, hơn nữa từ mùng một đến mùng ba miễn phi tần hậu cung tới thỉnh an, Tiêu Sát cũng không cần thượng triều, phu thê họ cuối cùng cũng không bị người ngoài quấy rầy, vui vẻ ở bên nhau, Triệu Thanh Uyển đương nhiên thấy hạnh phúc.
“Hoàng hậu nói thật lòng chứ?”
“Vâng.”
“Hoàng hậu, cảm ơn nàng, có nàng ở bên trẫm, trẫm cảm thấy cuộc đời này đã đủ rồi.”
“Hoàng thượng…”
“Hửm? Hoàng hậu muốn nói gì sao?”
Khi nãy Triệu Thanh Uyển rất muốn thổ lộ một câu với Tiêu Sát, nhưng lời đến bên miệng nàng lại thấy không được tự nhiên, chỉ đành thầm nuốt xuống, uyển chuyển chuyển sang chuyện khác: “Thần thiếp đang nghĩ không biết cái thai này sẽ làm nam hay nữ. Tuy Liên Liên bắt mạch cho thần thiếp có nói cái thai này sẽ là hoàng tử. Nhưng thần thiếp vẫn lo, nếu là hoàng tử, có phải thần thiếp phải tiếp tục sinh cho đến khi nào sinh được hoàng tử cho hoàng thượng không?”
“Đồ ngốc, lỡ như, trẫm nói là lỡ như cái thai này là công chúa, sau này trẫm cũng sẽ không để nàng chịu khổ nữa. Nàng cứ yên tâm, trẫm không cần nàng sinh hoàng tử cho trẫm. Nếu nàng không muốn sinh thì không sinh nữa, không có gì ghê gớm cả.”
“Nhưng ngài là hoàng thượng, không có hoàng tử sao được? Hay là hoàng thượng muốn phi tần khác sinh hoàng tử cho mình?” Triệu Thanh Uyển chu môi hỏi.
“Đương nhiên không phải, bọn họ mãi mãi không thể sinh hoàng tử cho trẫm.”
“Tại sao chứ? Việc sinh hoàng tử không ai nói được, sao hoàng thượng lại khẳng định như vậy?”
“Có một số việc trẫm có thể khẳng định, sau này hoàng hậu sẽ biết.”
“Hừ, lại úp úp mở mở, không muốn nói thì thôi. Dù gì thần thiếp cũng cảm thấy hoàng thượng chỉ đang dỗ thần thiếp vui thôi, không thể coi là thật.” Triệu Thanh Uyển bất mãn trừng mắt, nhưng nàng vẫn lo lắng hỏi, “Có điều hoàng thượng, nếu thần thiếp và phi tần hậu cung đều mãi không sinh được hoàng tử cho hoàng thượng, vậy phải làm sao đây?”
“Việc này trẫm đã nghĩ lâu rồi. Nếu hoàng hậu không thể sinh hoàng tử, sau này trẫm sẽ để hoàng hậu nhận nuôi một nam hài thông minh nhân hậu từ tông thân. Tóm lại trẫm luôn có cách giải quyết.”
“À, thì ra ngài đã chuẩn bị rồi.”
“Trẫm chuẩn bị như vậy là vì không muốn hoàng hậu có gánh nặng tâm lý trong việc sinh con. Dù nàng có muốn sinh hoàng tử cho trẫm hay không, nàng mãi mãi là hoàng hậu của trẫm, không ai có thể lung lay được vị trí của nàng.”
Tiêu Sát yêu chiều xoa mặt Triệu Thanh Uyển.
“Sao hoàng thượng lại tốt với thần thiếp như vậy? Thần thiếp cảm động rồi.”
“Đồ ngốc, chẳng lẽ nàng còn chưa biết trẫm yêu nàng thế nào sao? Tâm nguyện lớn nhất trong đời của trẫm là cùng nàng bạc đầu không chia lìa.”
“Hu hu hu…”
Nghe Tiêu Sát thổ lộ, Triệu Thanh Uyển che mặt nức nở.
“Được rồi được rồi, sao lại khóc?”
“Hu hu hu…”
“Ngoan, không khóc, có phải trẫm nói gì sai không?”
“Hoàng thượng không nói gì sai cả, chỉ là thần thiếp quá cảm động thôi. Triệu Thanh Uyển rốt cuộc có tài đức gì mà lại khiến thiên tử như ngài đối tốt với thần thiếp thế chứ, hu hu hu…”
“Đồ ngốc, trong lòng trẫm nàng tuyệt vời lắm. Trẫm chỉ lo mình không đủ tốt với nàng, không làm nàng hài lòng.”
“Hu hu hu… Thần thiếp hài lòng, rất hài lòng, vô cùng hài lòng…”
Thấy Triệu Thanh Uyển khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, Tiêu Sát bật cười, theo thói quen bóp nhẹ mũi nàng.
“Hoàng hậu thật sự hài lòng với trẫm hả?”
“Vâng, hoàng thượng giỏi văn giỏi võ, còn biết nhiều thứ, lúc nào cũng cẩn trọng, siêng năng triều chính, quan tâm bá tánh. Chữ của ngài cũng đẹp, diện mạo cũng anh tuấn, có đôi khi thần thiếp cảm thấy… Ngắm mãi cũng không đủ.”
“Thật không? Những lời hoàng hậu đang nói là thật lòng sao?” Tiêu Sát hạnh phúc hỏi.
“Vâng, thật lòng không thể thật lòng hơn.”
“Ha ha, hay cho câu thật lòng không thể thật lòng hơn. Lời này của hoàng hậu thật sự là món quà quý giá nhất trẫm nhận được mùng một này.”
“Hoàng thượng, thần thiếp còn chưa nói hết.”
“À được, vậy hoàng hậu nói tiếp đi, trẫm nghe.” Hai mắt Tiêu Sát phát sáng.
“Còn nữa, ngài có nhiều thiếp xinh đẹp như vậy nhưng chỉ sủng ái chính thê là thần thiếp, cho dù thần thiếp không sinh được hoàng tử cho ngài ngài cũng không ngại. Đây mới là điều làm thần thiếp cảm động nhất. Trước đây thần thiếp luôn nhăn mặt với ngài nhưng ngài không hề so đo, vẫn đối xử tốt với thần thiếp. Thần thiếp không phải người gỗ, thần thiếp biết nếu là nam nhân khác, e rằng đều đã mất kiên nhẫn với thần thiếp. Nhưng hoàng thượng lại không, ngài luôn chờ thần thiếp dần thay đổi cách nhìn về ngài, ngày qua ngày thích ngài hơn. Tấm lòng của hoàng thượng thật sự khiến thần thiếp cảm động.”
“Hoàng hậu của trẫm, bảo bối của trẫm, nàng cuối cùng cũng chịu thừa nhận nàng thích trẫm rồi!”
Nghe Triệu Thanh Uyển thổ lộ tình cảm với mình, khóe mắt Tiêu Sát ươn ướt, nhẹ nhàng hôn nàng thật sâu.
Đủ rồi.
Tuy rằng nữ nhân này không vẫn không chịu nói chữ “yêu”, nhưng chữ “thích” cũng đủ rồi.
Sáng sớm mùng một năm nay, ở tẩm điện Phượng Nghi Điện, trừ hai vấn đề Yến Tử Huân và Lan phi cũng từng mang thai con của Tiêu Sát luôn là khúc mắc trong lòng Triệu Thanh Uyển
Xưa nay nàng và Tiêu Sát chưa từng mở lòng như vậy, khoảng cách giữa cả hai nhờ cuộc trò chuyện này mà kéo lại gần rất nhiều.
Sau khi xuống giường, Tiêu Sát bảo Vân Tụ lập tức đi gọi Hoắc Liên Liên đến bắt mạch bình an cho Triệu Thanh Uyển.
May mà thuốc đêm qua tạm thời chưa ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nàng.
Đúng là vô cùng may mắn.
Hôm nay người ưu phiền nhất là Dĩnh phi.
Khi Lương phi quản lý hậu cung đã điều động rất nhiều người để đuổi tất cả mèo hoang ra khỏi Ngự Hoa Viên. Tại sao đêm giao thừa lại xuất hiện một con, hơn nữa còn tấn công hoàng thượng và hoàng hậu?
Người đầu tiên nàng nghi ngờ đương nhiên là Lương phi.