Cung Tường Vãn Tâm - Chương 171
Chương 171
Buổi tối ba ngày sau, Tiêu Sát đang ở Tuyên Thất Điện xem tấu chương, có ám vệ đến báo: “Bẩm hoàng thượng, ti chức đã xử lý thái giám lén đưa ong độc vào cung cùng người ở ngoài cung gã liên lạc.”
“Ừ, làm tốt lắm, ngươi lui xuống đi.”
“Vâng, ti chức cáo lui.”
Nghe tin tốt, ánh mắt Tiêu Sát lập tức trở nên sắc bén.
Những kẻ này chẳng qua là tiểu tốt vô danh chết thay, kẻ ngoan độc bẩn thỉu Tiêu Sát quyết định tạm thời cho nàng ta sống thêm hai ba tháng.
Đợi Triệu Thanh Uyển sinh con, ra cữ xong, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Đến giờ Hợi, phê duyệt tấu chương xong, về Phượng Nghi Điện thấy Triệu Thanh Uyển đang ngồi dựa vào đầu giường phượng đọc sách mà chờ hắn, Tiêu Sát lập tức thấy ấm lòng, mọi tâm trạng tiêu cực lập tức bị xua tan.
“Hoàng thượng về rồi, lại xem tấu chương muộn vậy sao, vất vả cho ngài.”
“Đồ ngốc, không phải trẫm đã nói ban đêm nàng đừng chờ trẫm, cứ ngủ trước đi rồi sao?”
“Hai ngày nữa là trừ tịch, thần thiếp không ngủ được, muốn chờ ngài rồi cùng ngủ.”
“Cảm ơn hoàng hậu, có nàng chờ trẫm, trẫm rất hạnh phúc.”
Vừa nói hết câu, Tiêu Sát liền ngồi xuống hôn lên môi Triệu Thanh Uyển.
Sau khi lưu luyến buông ra, hắn nói: “Hoàng hậu, điều tra xong chuyện của Thẩm quý nhân rồi.”
“Thế sao? Rốt cuộc là như thế nào?”
“Có một cung nhân làm việc ở Lăng Mai Viên tự ý nuôi ong trong cung, trẫm đã tống cố tên đó ra khỏi cung, cũng đã xử lý lũ ong, sau này hoàng hậu không cần lo lắng nữa.”
“Vậy sao? Thế tại sao lũ ong lại đột nhiên nổi điên tấn công Thẩm quý nhân?”
“Ong tấn công người không có gì kỳ lạ, lúc nhỏ trẫm lưu lạc dân gian cũng từng bị đám ong tấn công. Được rồi hoàng hậu, việc này trẫm đã bảo nàng đừng lo lắng thì đừng lo lắng nữa.”
“Thôi được, thần thiếp biết rồi, thần thiếp không lo lắng nữa.”
Tiêu Sát không nói sự thật cho Triệu Thanh Uyển biết.
Có một số việc hắn biết là được, hắn không muốn nàng biết quá nhiều, khiến nàng lo lắng và thất vọng lòng người trong cung.
Tiêu Sát cởi áo, nằm xuống bên cạnh Triệu Thanh Uyển, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi hoàng hậu, tiệc trừ tịch lần này hậu cung có phi tần nào biểu diễn góp vui không?”
“Đương nhiên có chứ, mỗi năm chỉ có một lần giao thừa, bọn họ đều muốn biểu hiện cho hoàng thượng xem, để ngài phát hiện ưu điểm của họ.”
“Nghe hoàng hậu nói sao trẫm nghe ra mùi chua vậy nhỉ?”
“Đáng ghét, người ta nói thật mà! Ngài không biết bọn họ để tâm đến yến hội lần này thế nào đâu. Mấy ngày qua khi đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, ai nấy đều hào hứng bàn tán việc này, bầu không khí hài hòa hơn trước đây nhiều.”
“Thế sao? Bọn họ biểu diễn cái gì?” Tiêu Sát tỏ ra tò mò.
“Dĩnh phi múa kiếm, Lan phi chơi đàn, Phương tàn đánh đàn tỳ bà, Tưởng quý nhân và Ngọc thải nữ khiêu vũ, ngài xem, phong phú thật đấy.”
“Ha ha, đúng là phong phú.”
“Đến lúc đó hoàng thượng sẽ được mở rộng tầm mắt, có phải hoàng thượng thấy rất vui không?”
“Hoàng hậu đừng nghĩ xấu cho trẫm. Trẫm có vui hay không đều do hoàng hậu, không liên quan đến họ.”
“Hừ, coi như ngài biết nói chuyện!” Triệu Thanh Uyển hờn dỗi.
Tiêu Sát ôm nàng vào lòng: “Trẫm biết nói chuyện đều nhờ hoàng hậu dạy dỗ đấy. Trước khi cưới nàng không có ai cảm thấy trẫm biết nói chuyện cả.”
“Câu trước của hoàng thượng thần thiếp không dám nhận, còn câu sau, thần thiếp tin đó là sự thật. Bởi vì thời niên thiếu lúc gặp ngài, lúc nào trông ngài cũng u ám cả, hỏi ngài ba câu, ngài mới chịu nói hai chữ, thần thiếp suýt thì tưởng ngài là bị câm rồi!”
“Hoàng hậu, chuyện thời niên thiếu nàng đều nhớ sao?” Nghe Triệu Thanh Uyển nhắc đến khoảng thời gian mới quen mình, Tiêu Sát lập tức rung động.
“Đương nhiên, khi đó thần thiếp lớn rồi, còn gặp quái thai như hoàng thượng, chẳng ai giống ngài cả.”
“Vậy sao? Thế thì chắc nàng có ấn tượng rất sâu với trẫm lắm đúng không?”
“Thần thiếp vốn dĩ có ấn tượng sâu với ngài mà!”
“Thật không hoàng hậu, nàng có ấn tượng sâu với trẫm hả?”
“Hoàng thượng đừng hiểu lầm, thần thiếp nói có ấn tượng sâu… Không phải ý ngài đang nghĩ…”
Thấy Tiêu Sát kích động, Triệu Thanh Uyển nhận ra lời mình nói khiến hắn hiểu lầm.
Ý nàng không phải thời niên thiếu nàng đã thích hắn, chỉ đơn giản là có ấn tượng sâu với hắn mà thôi.
“Thật sự không giống điều trẫm đang nghĩ hả? Thế hoàng hậu có dám nhìn thẳng vào mắt trẫm, nghiêm túc nói lại lần nữa hay không?”
“…”
“Hoàng hậu…”
“Hoàng thượng, thần thiếp không muốn nghĩ về quá khứ, chỉ muốn nghĩ đến tương lai thôi.”
“…”
Lần này đến lượt Tiêu Sát im lặng.
Thấy hắn không vui, Triệu Thanh Uyển cũng đau lòng.
Cho dù thời niên thiếu người nàng thích thật sự không phải hắn, nhưng giây phút này, nàng dám khẳng định nàng thích nam nhân đang ở bên cạnh mình.
Nàng cũng thích nhìn hắn vui chứ không phải rầu rĩ.
Vì vậy nàng mang tâm trạng thấp thỏm cùng kích động ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi hắn, sau đó lần đầu chủ động mở đôi môi hắn ra, xấu hổ thẹn thùng đòi hỏi hắn.
Cảm nhận được sự trấn an của nàng, hơn nữa hiếm khi nàng lại chủ động, Tiêu Sát lập tức phối hợp.
Hôn nhau một lúc, hắn lẩm bẩm bên đôi môi sưng đỏ gợi cảm của nàng: “Hoàng hậu, trẫm thật sự rất muốn nàng, nàng nói xem phải làm sao đây?”
“Nhưng bây giờ không được…”
“Thế sao nàng còn quyến rũ trẫm?”
“Thần thiếp đâu có quyến rũ hoàng thượng, thần thiếp thấy ngài không vui nên muốn dỗ dành ngài thôi…”
“Cách dỗ dành này của nàng không phải dỗ trẫm vui, mà là khiến trẫm lên lửa có hiểu không? Nữ nhân ngốc của trẫm.”
“Thế bây giờ phải làm sao đây?”
“Còn làm gì nữa, trẫm chỉ đành chịu đựng thôi, đồ ngốc!”
Tiêu Sát yêu chiều hôn Triệu Thanh Uyển một cái, sau đó ôm nàng, cố gắng chịu đựng.
Triệu Thanh Uyển nào hiểu sự gian nan của hắn.
Khi hai người nói chuyện, đầu nàng còn cọ vào cổ Tiêu Sát càng khiến lửa trong lòng hắn dâng trào, chỉ có thể nhịn càng thêm nhịn.
Có điều, một đêm dày vò nhưng ngọt ngào này với Tiêu Sát cũng là một trải nghiệm quý giá.
Cũng chỉ có nữ nhân đáng yêu ngốc nghếch trong lòng mới có thể mang đến cho hắn trải nghiệm vui vẻ chịu đựng.
Hai ngày sau là trừ tịch.
Hoàng cung không còn bầu không khí lạnh lẽo của hai năm trước, khắp nơi đều được trang trí lộng lẫy, nhất là đài ngắm trăng.