Cung Tường Vãn Tâm - Chương 169
Chương 169
Sáng hôm sau, Tiểu Mục Tử phụng chỉ đến Nội Vụ Phủ chọn đồ bổ đưa đến chỗ Thẩm quý nhân.
Mặt của Thẩm quý nhân không thể gặp người ngoài, chỉ có thể đeo khăn che mặt tạ ơn.
Tiểu Mục Tử thay chủ tử của mình dặn dò nàng hai câu rồi nói: “Thẩm quý nhân, nô tài còn phải qua chủ điện truyền chỉ với Lương phi nương nương, không quấy rầy quý nhân nghỉ ngơi nữa.”
“Được, đa tạ Mục công công, Mục công công đi thong thả.”
“Thẩm quý nhân khách sáo, vậy nô tài đi trước.”
Nghe Tiểu Mục Tử nói phải qua chỗ Lương phi truyền chỉ, Thẩm quý nhân khá bất ngờ, không biết Tiêu Sát muốn Tiểu Mục Tử truyền chỉ gì.
Tiểu Mục Tử vừa đi, Tử Quyên cũng thắc mắc hỏi: “Tiểu chủ, sao hôm nay Mục công công lại qua chỗ Lương phi truyền chỉ? Chẳng lẽ đám ong ở Lăng Mai Viên hôm qua có liên quan tới nàng ta nên hoàng thượng muốn gọi nàng ta đến hỏi chuyện?”
“Chuyện không có chứng cứ không được nói bậy.”
“Vâng. Thế lát nữa nô tỳ sẽ qua chủ điện hỏi thăm, như vậy chắc được chứ tiểu chủ?”
“Được, ngươi đi đi, cẩn thận một chút.”
Đám ong hôm qua quá kỳ lạ, chỉ tấn công nàng, không tấn công ai khác, nàng biết chắc có kẻ vì việc gần đây nàng sủng ái nên cố tình hãm hại nàng.
Trên đường rời khỏi Lăng Mai Viên, trong lòng nàng đã có đối tượng nghi ngờ.
Nàng cảm thấy hai hộp phấn Thẩm quý nhân tặng mình chắc chắn có vấn đề, nhất là hộp phấn màu hồng đào kia.
Vì vậy nàng đã đưa Hoắc nữ y kiểm tra, nhưng sau khi kiểm tra Hoắc nữ y lại nói hai hộp phấn kia không có vấn đề.
Nhất thời nàng không biết phải làm sao.
Đến đêm không ngủ được, nàng nằm trên giường trái lo phải nghĩ những việc xảy ra mấy hôm nay, lại nhớ đến lời Tưởng quý nhân nói cũng tặng hai hộp phấn cho Lương phi, Thẩm quý nhân không khỏi nghi ngờ liệu có phải là Lương phi nhân lúc nàng đến Tuyên Thất Điện, đã sai người đổi hai hộp phấn đi không.
Nếu là thế thì việc này do Tưởng quý nhân và Lương phi hợp tác với nhau hại nàng.
Nhưng nàng không có chứng cứ, chỉ có thể giấu sự nghi ngờ trong lòng, không dám rút dây động rừng, sợ bọn họ nếu biết sẽ tiếp tục ra tay với mình.
Một lúc sau, Tử Quyên từ chủ điện quay về, bĩu môi bẩm báo: “Tiểu chủ, nô tỳ đoán sai rồi, hoàng thượng phái Mục công công đến truyền Lương phi qua Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực.”
“Cái gì? Truyền Lương phi đi hầu hạ nghiên mực?”
“Đúng vậy.”
Nghe Tử Quyên bẩm báo, Thẩm quý nhân vừa khiếp sợ vừa thấy mất mát.
Nàng hoàn toàn không ngờ bản thân lại bị phi tần khác thay thế nhanh như vậy.
Ân sủng của đế vương đúng là như nước chảy.
Lương phi cũng không ngờ bản thân cũng có một ngày được đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực.
Sau khi theo Tiểu Mục Tử đến Tuyên Thất Điện, nàng ta kiềm chế tâm trạng thấp thỏm, đoan trang hành lễ với Tiêu Sát: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an.”
“Lương phi tới rồi, không cần giữ lễ nghĩa như vậy, giúp trẫm mài mực đi.”
“Vâng.”
Lương phi đến bên bàn, giúp Tiêu Sát mài mực.
Nàng ta vào cung lâu như vậy, thời gian được tấn phong cũng không ngắn nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên nghiên mực cho hắn, đương nhiên có chút xúc động.
Nếu ngày này đến sớm một chút, e rằng nàng sẽ trông chờ vào nam nhân này.
Bây giờ không chỉ quá muộn, hơn nữa nàng chẳng qua đang tiếp nhận công việc của nữ nhân khác, ân sủng như vậy tuy rằng có còn hơn không, nhưng nó đã không còn khiến nàng vui mừng như thuở ban đầu.
Phê xong hai cuốn tấu chương, Tiêu Sát ngẩng đầu nhìn Lương phi, hỏi: “Hôm nay Lương phi đi thăm Thẩm quý nhân chưa? Mặt nàng ấy sao rồi?”
“Hồi hoàng thượng, thần thiếp đến Phượng Nghi Điện thỉnh an xong vừa về liền đi thăm Thẩm muội muội. Thẩm muội muội đeo khăn che mặt, chắc là rất quan trọng.”
“Lần này Thẩm quý nhân chịu khổ, ngày thường nếu có thời gian Lương phi hay thay trẫm đi an ủi nàng ấy.”
“Vâng, thần thiếp biết rồi, hoàng thượng yên tâm, thần thiếp chắc chắn sẽ thường xuyên đi thăm Thẩm muội muội.”
“Được, vậy làm phiền Lương phi. Qua đây, trẫm nói cho nàng biết phải sắp xếp tấu chương thế nào, xưa giờ nàng làm việc luôn cẩn thận, trẫm tin nàng có thể làm tốt hơn Thẩm quý nhân. Trước đây trẫm không bảo nàng tới hầu hạ nghiên mực là vì thấy nàng bận quản lý hậu cung. Bây giờ công việc đó đã kết thúc, chắc nàng cũng rảnh nên trẫm gọi nàng tới.”
“Vâng. Tạ hoàng thượng tín nhiệm, thần thiếp chắc chắn sẽ cố gắng học hỏi, mong rằng có thể chia sẻ đôi chút với hoàng thượng.”
“Lương phi có lòng.”
Đúng là miệng nam nhân!
Lương phi đương nhiên không tin lời Tiêu Sát nói.
Hắn chẳng qua thấy Thẩm quý nhân đang không thể ra ngoài nên mới gọi nàng đến thôi.
Có điều nếu đã đến, nàng đương nhiên phải thể hiện cho tốt.
Lương phi là người thứ hai được Tiêu Sát gọi đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực, người ghen ghét tức giận nhất đương nhiên là Lan phi.
Dựa vào đâu những nữ nhân kia ai cũng được Tiêu Sát ưu ái, nàng ta cũng là phi tử, còn từng mang thai một đứa con của Tiêu Sát, tại sao lại không chọn nàng ta?
Ngày hôm sau đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, Lan phi châm chọc Lương phi: “Lương phi muội muội, Thẩm quý nhân mới bị ong đốt, muội đã lập tức làm thế thân cướp ân sủng của muội ấy. Người không biết chuyện e rằng đều sẽ nghĩ lũ ong kia do Lương phi muội muội thả ra đốt Thẩm quý nhân đấy!”
“Ha ha, trò đùa này của Lan phi tỷ tỷ hình như hơi quá thì phải? Muội muội không biết nuôi ong, cũng không biết cách điều khiển ong đi đốt người ta, còn về việc thay thế công việc của Thẩm muội muội cũng không do muội muội chủ động mở lời, mà là ý chỉ của hoàng thượng. Tỷ tỷ nói thế chẳng phải là đang nghi ngờ hoàng thượng sao?”
Bình thường tuy Lương phi hay qua lại với Lan phi, có điều nàng chưa bao giờ coi nữ nhân này là đồng minh thật sự.
Bây giờ nữ nhân này vừa thấy nàng được sủng ái liền trở mặt cắn nàng, nàng đương nhiên sẽ không nhẫn nhịn, tự biến mình trở thành đối tượng cho các phi tần khác công kích.”
“Thẩm quý nhân lúc này chắc là uất ức, hận muội muội đấy, muội muội đừng quá kiêu căng.”
“Lan phi, hoàng thượng đang phái người điều tra việc của Thẩm quý nhân, rốt cuộc là do người làm hay chỉ là sự cố vẫn chưa có kết luận, Lan phi đừng suy đoán lung tung. Dạo này hậu cung vốn đã không thái bình, bổn cung không mong có người gây thêm chuyện nữa. Mong các vị muội muội sau này cẩn trọng lời nói hành động của mình, hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi.”
“Vâng, tần thiếp cẩn tuân ý chỉ của hoàng hậu nương nương.”
Triệu Thanh Uyển mang thai, chỉ muốn tai mình được yên ắng, nghe mấy nữ nhân này vì sủng ái của Tiêu Sát mà tranh giành tình cảm, nàng thật sự rất mệt mỏi, nói vài câu rồi đuổi tất cả đi.