Cung Tường Vãn Tâm - Chương 163
Chương 163
Đêm đó Hoắc Liên Liên không đi đâu cả.
Nàng ngồi trên ghế gỗ dựa vào mép giường của Yến Tử Huân trông trừng hắn.
Triệu Thanh Uyển đợi mãi vẫn không thấy Hoắc Liên Liên về Phượng Nghi Điện, lo lắng không thôi.
Nàng vừa lo cho nàng ấy ở bên ngoài gặp chuyện gì, cũng lo cho Yến Tử Huân, nhưng nàng không dám đi mở lời nhờ Tiêu Sát phái người ra ngoài cung tìm kiếm Hoắc Liên Liên.
Một đêm trằn trọc khó ngủ.
Tờ mờ sáng hôm sau, Yến Tử Huân mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Hoắc Liên Liên tựa vào mép giường ngủ quên, trong lòng vừa rung động vừa băn khoăn.
Lo nàng cứ như thế sẽ cảm lạnh, hắn nhẹ giọng kêu: “Hoắc cô nương, Hoắc cô nương!”
Hoắc Liên Liên xoa xoa hai mắt, vui mừng hỏi: “Yến Tử Huân, huynh tỉnh rồi rồi, đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ha ha, đã đỡ hơn rồi, đa tạ Hoắc cô nương, hôm qua làm phiền cô nương quá.”
“Không sao, đỡ hơn thì tốt, ta đi nấu thuốc cho huynh ngay!”
“Không cần đâu Hoắc cô nương, tự ta làm là được.”
“Trời ạ, huynh còn yếu lắm, cứ nằm đó đi. Nấu thuốc là nghề của ta, lát nữa nấu thuốc cho huynh xong ta cũng phải hồi cung rồi, nếu về muộn, ta lo nương nương sẽ sốt ruột.”
“À, vậy… Vậy làm phiền cô nương.”
Hoắc Liên Liên chạy đi nấu thuốc và nấu cháo cho Yến Tử Huân.
Thấy hắn ăn cháo, uống thuốc xong, nàng định trở về.
Trước khi đi, nàng dặn: “Yến Tử Huân, ta đi đây, bây giờ còn sớm, huynh ngủ thêm một lúc nữa đi, lát nữa nếu bụng đói thì cứ hâm cháo lại ăn là được. Còn đống dược liệu kia phải nấu thế nào ta đã viết trên phương thuốc, ngày mai huynh cứ nấu theo là được. Tuyệt đối không được qua loa có lệ, có nghe thấy không? Ta sẽ cố đầu tháng sau tới thăm huynh, hy vọng đến khi đó huynh đã hoàn toàn khỏi bệnh.”
“Hoắc cô nương, Tử Huân không biết nói gì, ân tình của cô nương sau này Tử Huân nhất định sẽ báo đáp.”
“Ân tình gì chứ? Ta là đại phu, trị bệnh cứu người là việc nhỏ, ngươi đừng thấy nặng nề, ta không có hy vọng gì cả. Được rồi, ta đi đây, huynh nhớ tự lo cho mình đấy. Đừng quên, chỉ khi huynh thuận lợi bước vào kỳ thi đình mới có thể quan minh chính đại gặp nương nương ở trong cung.”
“Ta nhớ rồi, đa tạ cô nương.”
Sau khi dặn dò Yến Tử Huân, Hoắc Liên Liên về cung.
Về đến Phượng Nghi Điện, phi tần tới thỉnh an đã giải tán.
Triệu Thanh Uyển vẫn đang thấp thỏm chờ ở cửa chủ điện, không ngừng nhìn ra cửa Phượng Nghi Điện, thấy Hoắc Liên Liên cuối cùng cũng về, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.”
“Nương nương!”
“Liên Liên, ngươi về rồi! Cả đêm qua ngươi không về làm ta lo muốn chết!”
“Xin lỗi nương nương, để người lo lắng, Liên Liên dìu người vào trong rồi nói.”
“Được.”
Hai người vào tẩm điện nói chuyện, bảo Vân Tụ ở ngoài giữ cửa.
“Liên Liên, có phải Tử Huân bị sao không?”
“Nương nương đừng sốt ruột, Yến Tử Huân không sao, hắn chỉ bị phong hàn, bị bệnh mấy ngày mà không chịu mời đại phu tới xem, vậy nên hôm qua Liên Liên ở lại chăm sóc hắn, hắn uống hai chén thuốc, sáng nay đã đỡ hơn rồi.”
“À, thế thì tốt. Huynh ấy mới đến kinh thành, chắc chắn vẫn chưa quen với mùa đông lạnh giá ở đây, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, đúng là phải chịu khổ rồi…”
Hai mắt Triệu Thanh Uyển ươn ướt.
Nếu không phải tại nàng, hắn nào cần một mình đến kinh thành ngàn dặm xa xôi này chứ.
Mà nàng và hắn đã gần trong gang tấc nhưng lại không thể gặp nhau.
Hắn đương nhiên vừa lo lắng vừa sốt ruột.
“Nương nương đang mang thai, không thể quá ưu sầu, nếu không đều không tốt cho chính người và đứa bé. Yến Tử Huân bây giờ… Đúng là không ổn. Có điều hắn đang nỗ lực vì mục tiêu của mình, Liên Liên tin hắn có thể nhanh chóng vực dậy, nương nương cũng nên tin tưởng hắn có đúng không?”
“Ừ, ngươi nói đúng. Ta nên tin huynh ấy có thể vực dậy, huynh ấy sẽ không mãi như thế.” Triệu Thanh Uyển đưa tay lau khóe mắt.
Thật ra nói ra câu này chính nàng cũng không có niềm tin.
Yến Tử Huân thâm tình với nàng như vậy, nàng đã gả cho người ta, sinh nữ nhi cho người ta, hắn vẫn vì nàng mà tham gia khoa khảo, đi con đường làm quan mà trước đây hắn không muốn đi nhất, chỉ vì một ngày có thể được gặp nàng.
Cho dù tương lai hắn có thể làm quan thì con đường hắn phải đi nào bằng phẳng dễ dàng chứ?
Trong lúc hai người ở Phượng Nghi nói chuyện về Yến Tử Huân, ám vệ cũng đã đến Tuyên Thất Điện.
“Ti chức tham kiến Hoàng Thượng!”
“Nói đi!”
Nghe tiếng của ám vệ, Tiêu Sát vẫn cúi đầu xem tấu chương, lạnh lùng nói.
“Hồi hoàng thượng, hôm qua Hoắc nữ y đi gặp Yến Tử Huân không giúp hoàng hậu mang gì cho hắn cả, chỉ truyền lời một câu, nương nương nói gần đây nàng ấy vẫn sống tốt.”
“Vậy sao?”
“Có điều Yến Tử Huân không tin, bị hắn truy hỏi, Hoắc nữ y nói gần đây thật ra nương nương không vui lắm.”
“Nói tiếp!”
Nghe ám vệ nói gần đây Triệu Thanh Uyển không vui, Tiêu Sát híp mắt.
Nàng không vui chắc là vì nhớ Yến Tử Huân đúng không?
Mới nghĩ đến đây thôi, Tiêu Sát đã ghen tị.
“Vâng. Sau đó Yến Tử Huân muốn Hoắc nữ y giúp mình gặp nương nương, có điều đã bị Hoắc nữ y phản bác.”
“Hừ, xem ra Hoắc Liên Liên kia vẫn biết nặng nhẹ, nếu nàng ta dám sắp xếp cho họ gặp nhau, trẫm không quan tâm nàng ta có phải nữ thần y Giang Nam không, nhất định sẽ lập tức lấy đầu nàng ta.”
“Còn nữa hoàng thượng, mấy ngày nay Yến Tử Huân bị bệnh, hôm qua Hoắc nữ y nấu cháu nấu thuốc cho hắn, ở chung phòng với hắn một đêm không đi, mãi đến sáng nay mới hồi cung.”
“Ngươi nó bọn họ trai đơn gái chiếc ở bên nhau cả đêm?”
Nghe nội dung sau ám vệ bẩm báo, Tiêu Sát nhếch mép cười, tâm trạng cũng tốt hơn.
“Đúng vậy.”
“Được rồi. Nhiệm vụ sau này của ngươi không chỉ giám sát động tĩnh của Yến Tử Huân và Hoắc Liên Liên, mà còn phụ trách âm thầm bảo vệ Yến Tử Huân, tuyệt đối không thể để hắn bệnh chết hay bị người ta gi.ết chết. Nếu hắn chết, trẫm sẽ hỏi tội ngươi.”
“Vâng, ti chức tuân lệnh.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Nhiều lần ám vệ tới bẩm báo tình hình của Yến Tử Huân, chỉ có lần này làm tâm trạng Tiêu Sát tốt lên.
Hắn ghen ghét Yến Tử Huân có thể chiếm được trái tim của Triệu Thanh Uyển nhiều năm như vậy.
Có điều hắn không định trực tiếp gi.ết chết tên đó.
Nếu Yến Tử Huân chết trẻ, vậy hắn trong lòng Triệu Thanh Uyển sẽ mãi mãi là hình ảnh thiếu niên trong sáng tốt đẹp nhất. Triệu Thanh Uyển chắc chắn sẽ hoài niệm hắn cả đời, hoài niệm quá khứ của họ.
Mà một người sống như Tiêu Sát hắn sao có thể thắng được một người chết?
Chỉ khi để Yến Tử Huân sống, còn phải sống thật tốt, kiếp này hắn mới có cơ hội thắng được Yến Tử Huân, thay thế được Yến Tử Huân!