Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cung Tường Vãn Tâm - Chương 155

  1. Home
  2. Cung Tường Vãn Tâm
  3. Chương 155
  • 10
Prev
Next

Chương 155

“Trước đây Tử Huân không muốn vào triều làm quan, nhưng huynh ấy đúng là một lòng giúp đời, đây cũng là điểm ta luôn thưởng thức huynh ấy. Có điều hoàn toàn không ngờ bây giờ huynh ấy lại vứt bỏ lý tưởng ngày xưa, muốn đi con đường mình từng không muốn đi nhất.” Triệu Thanh Uyển cảm thán.

“Nương nương, Yến Tử Huân tài cao bát đẩu, nếu có thể vào triều thì chắc chắn sẽ là một vị quan tốt. Thất ra con đường này chưa chắc đã không phù hợp với hắn, ngài không cần quá lo.”

“Hậu cung này đáng sợ cỡ nào người ở trong cung lâu chắc cũng biết. Quan trường kia chắc chắn phức tạp hơn hậu cung, con đường này nào dễ đi chứ? Tử Huân tuy có tài hoa nhưng là người đơn thuần, ta thật sự lo huynh ấy đã chọn sai đường.”

“Nương nương không muốn Yến Tử Huân sang năm thi hội có thể đạt thành tích tốt sao?”

“Ta cũng không biết, mong, cũng không mong… Thôi, việc này cũng không thể theo ý ta được, cứ chờ xem.” Triệu Thanh Uyển thở dài.

Yến Tử Huân đã thi hương xong, còn đứng đầu bảng.

Việc đã đến nước này, nàng biết mình đã không thể thay đổi con đường nhân sinh hắn chọn.

Hoắc Liên Liên lo lắng cho tiền đồ của Yến Tử Huân như Triệu Thanh Uyển.

Nàng lạc quan nói: “Hai lần khi Liên Liên đến sạp tranh chữ của Yến Tử Huân đều thấy hắn vùi đầu đọc sách, Liên Liên mong hắn có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi hội, như thế mới không cô phụ chuyến đi tới kinh thành xa xôi. Còn về tương lai, dù gì phải đi rồi mới biết. Huống hồ Liên Liên không nghĩ đời người không nên chọn con đường trông có dễ đi. Đường dễ đi thường nhạt nhẽo, đường khó đi mới càng xuất sắc. Hì hì, nói chung là Liên Liên đề cao tiền đồ của Yến Tử Huân.”

“Liên Liên, chẳng lẽ ngươi… Thích Tử Huân?” Thấy Hoắc Liên Liên mỗi lần nhắc đến Yến Tử Huân đều hớn hở, Triệu Thanh Uyển nghiêm túc quan sát nàng, cười hỏi.

“Nào có chứ nương nương? Liên Liên chỉ là… Thưởng thức hắn thôi.”

“Thật không?”

“Đương nhiên, Liên Liên biết người Yến Tử Huân thích là nương nương, Liên Liên sao có thể đâm đầu vào?” Hoắc Liên Liên chột dạ đáp.

Triệu Thanh Uyển khẽ cười: “Liên Liên, ta luôn coi ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, có vài việc ta không muốn giấu ngươi. Ta và Tử Huân quả thật đã từng lưỡng tình tương duyệt, hiện giờ tuy lòng ta đối với huynh ấy cũng khác với người thường, nhưng ta biết ta và Tử Huân đời này không thể ở bên nhau. Còn về suy nghĩ bây giờ và tương lai của Tử Huân về ta ta không biết, cũng không khống chế được. Nhưng ta tin với sự hiểu biết lâu năm của mình về huynh ấy, ta ở trong lòng huynh ấy cũng không giống người bình thường. Nếu ngươi thật sự thích hắn thì ngươi phải có chuẩn bị tâm lý. Ta không mong ngươi và cả Tử Huân vì việc thích một người mà bị tổn thương. Ngươi hiểu ý ta không?”

Thấy Triệu Thanh Uyển thẳng thắn với mình như vậy, Hoắc Liên Liên cảm động, cũng thẳng thắn trả lời: “Nương nương, những gì người nói Liên Liên đều hiểu. Nương nương yên tâm, Liên Liên là người thẳng thắn, Liên Liên thích hắn là chuyện của Liên Liên, hắn thích ai là chuyện của hắn, việc này Liên Liên hiểu. Huống hồ thích một người có đôi khi chỉ cần được gặp hắn là đã vui rồi, không nhất thiết phải có được hắn, sớm chiều ở bên hắn đâu.”

“Liên Liên, không ngờ ngươi còn trẻ, trước đây cũng chưa từng yêu đương mà có thể thấu hiểu như vậy.” Nghe Hoắc Liên Liên nói, Triệu Thanh Uyển cũng yên tâm.

Thanh mai trúc mã như Yến Tử Huân với nàng là người không thể thay thế.

Bằng hữu như Hoắc Liên Liên với nàng cũng không ai thay thế được.

Nàng không mong bọn họ vì bất cứ điều gì mà chịu tổn thương.

“Tuy Liên Liên chưa từng yêu đương nhưng Liên Liên chứng kiến rồi. Sư phụ của Liên Liên thời trẻ rất thích một nữ tử, có điều sau này bà ấy đã gả cho người khác. Sư phụ quyết cả đời không cưới ai, cả đời cũng không quên bà ấy. Nhưng Liên Liên chưa bao giờ nghĩ sư phụ của mình đáng thương. Ngược lại, có khi Liên Liên hâm mộ ông ấy đời này có thể có một người đáng để mình nhớ mãi như vậy. Đời người nếu không có ai đáng để mình thích, đáng để mình hoài niệm mới là chuyện đáng buồn, không phải sao?”

“Ừ, hôm nay những gì ngươi rất đáng để ta suy ngẫm.”

“Hì hì, nương nương quá khen, trong bụng Liên Liên không có nhiều chữ, chỉ có thẳng thắn nói những gì mình nghĩ thôi.”

Triệu Thanh Uyển và Hoắc Liên Liên cứ như cặp bạn thân, khe khẽ bàn về việc tình yêu ở tẩm điện Phượng Nghi Điện.

Lúc này, ám vệ phụ trách theo dõi Yến Tử Huân đã đến Tuyên Thất Điện.

“Ti chức tham kiến hoàng thượng.”

“Hôm nay thế nào?”

Vừa nhìn thấy ám vệ, Tiêu Sát lập tức đi thẳng vào vấn đề.

“Hồi hoàng thượng, hôm nay Hoắc nữ y xuất cung đi tìm Yến Tử Huân, theo Yến Tử Huân đến chỗ ở của hắn, sau đó giao một tay nải bí mật cho hắn.”

“Tay nải gì?”

“Trong tay nải là áo choàng màu lam hoàng hậu nương nương nhờ Hoắc nữ y đưa cho Yến Tử Huân.”

“Cái gì? Lời ngươi vừa nói lặp lại cho trẫm.”

“Vâng. Trong tay nải là áo choàng màu lam hoàng hậu nương nương nhờ Hoắc nữ y đưa cho Yến Tử Huân.” Ám vệ cúi đầu, lặp lại lần nữa.

Nghe câu này, trán Tiêu Sát nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chặt thành đấm.

Tiểu Mục Tử đứng cạnh cúi đầu thật thấp, không dám lén quan sát biểu cảm giận dữ của chủ tử lúc này.

Tiêu Sát nghiến răng, cố gắng khống chế cảm giác, lạnh lùng hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”

“Khi Hoắc nữ y giao áo choàng cho Yến Tử Huân còn nói nương nương nhờ nàng ấy chuyển lời, nói rằng hy vong mùa đông này ở kinh thành hắn sẽ không lạnh. Sau đó Yến Tử Huân kích động hỏi áo choàng có phải do đích thân nương nương may không. Hoắc nữ y nói mình không biết, bảo nương nương không nói. Yến Tử Huân khăng khăng áo choàng do nương nương may, rồi hắn viết một bức thư nhờ Hoắc nữ y giao cho nương nương. Còn nữa, Hoắc nữ y muốn mua tranh của Yến Tử Huân nhưng Yến Tử Huân nói sau này sẽ không bán tranh cho nàng ấy, nhưng có thể tặng. Có điều Hoắc nữ y không nhận, sau đó lỡ miệng nói nương nương cho nàng một trăm lượng bạc, nàng chỉ mới tiêu mười lượng bạc. Ti chức nhớ lần trước hoắc nữ y tốn mười lượng bạc mua tranh ở chỗ Yến Tử Huân. Hoàng thượng, chỉ có từng này thôi.”

“Được rồi, ngươi lui xuống đi, tiếp tục giám sát Yến Tử Huân.”

“Vâng.”

Ám vệ vừa rời khỏi Tuyên Thất Điện, Tiêu Sát thịnh nộ đến mức hai mắt đỏ ngầu, dùng sức lật bàn.

Tiểu Mục Tử sợ hãi run rẩy đi qua, định ngồi xổm xuống thu dọn mớ hỗn loạn.

Ánh mắt Tiêu Sát như muốn ăn thịt người, tức giận ra lệnh: “Tiểu Mục Tử, bãi giá Phượng Nghi Điện!”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 155"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online