Cung Tường Vãn Tâm - Chương 145
Chương 145
Ban đêm thức khuya may vá, ban ngày nghỉ ngơi, Triệu Thanh Uyển ngủ nhiều hơn.
Hai ngày liên tiếp sau giờ Ngọ Tiêu Sát dành chút thời gian tới thăm nàng, nàng đều ngủ, hai người đã hai ngày liên tiếp không nói chuyện với nhau.
Tiêu Sát vẫn còn để bụng việc tranh của Yến Tử huân.
Hai lần đến hắn đều định nhân lúc Triệu Thanh Uyển ngủ lặng lẽ xem tất cả tranh cuộn của nàng.
Có điều, hắn lại nghĩ Triệu Thanh Uyển chắc chắn sẽ không sơ ý để tranh của Yến Tử Huân ở nơi hắn có thể nhìn thấy lâu như vậy, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
Nhưng việc này cứ ở mãi trong lòng khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Giờ Hợi hôm nay, phê duyệt tấu chương ở Tuyên Thất Điện xong, hắn vội vàng đến Phượng Nghi Điện, định ngủ lại qua đêm.
Khi đến Phượng Nghi Điện, hắn theo thường lệ không cho Tiểu Mục Tử thông báo.
Cũng may Vân Tụ canh giữ ở đại sảnh thấy ngoài sân có tiếng bước chân, trộm nhìn một cái rồi chạy vào trong báo với Triệu Thanh Uyển, nói hoàng thượng tới.
Triệu Thanh Uyển lập tức đặt đồ thêu thùa xuống, đứng dậy bảo Vân Tụ giúp mình thay váy ngủ.
Trong lúc Vân Tụ đang hầu hạ nàng, Tiêu Sát đã tới: “Sao trễ thế này hoàng hậu mới đi ngủ vậy?”
“Hoàng thượng về rồi. Thần thiếp lo đọc sách, không ngờ đã như thế.”
“Sách để ban ngày đọc cũng được, buổi tối hoàng hậu nên ngủ sớm đi. Nàng không mệt nhưng đứa bé trong bụng nàng sẽ mệt đấy.”
“Thần thiếp biết rồi, lần sau thần thiếp sẽ chú ý. Hoàng thượng có đói bụng không, có cần bảo hạ nhân xuống bếp làm chút đồ ăn cho ngài lót bụng không?”
“Không cần đâu, khi nãy trẫm ăn ở Tuyên Thất Điện rồi. Tối mấy hôm nay trẫm không về chỗ hoàng hậu, hôm nay chủ muốn cùng hoàng hậu ngủ sớm thôi.” Tiêu Sát vỗ về hai vai Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển xấu hổ cúi đầu: “Vậy được, hoàng thượng, thế chúng ta đi ngủ thôi. Vân Tụ, các ngươi lui xuống đi.”
Sau khi Vân Tụ lui xuống, Triệu Thanh Uyển liền giúp Tiêu Sát c.ởi thắt lưng.
Tiêu Sát vẫn luôn nhìn nàng, thấy nàng lúc này giúp mình c.ởi áo điềm tĩnh, dịu dàng, hiền thục đến thế, hệt như cùng với phu quân là hắn thật sự cầm sắt hòa minh, hắn bỗng chìm đắm vào trong đó.
Nhưng ngay giây sau, nghĩ đến hai bức tranh của Yến Tử Huân, hắn lại cảm thấy cảnh tượng này thật buồn cười, khóe môi hơi nhếch lên.
Triệu Thanh Uyển vẫn luôn cúi đầu, không phát hiện sự thay đổi trên biểu cảm của hắn, giúp hắn c.ởi áo xong, nàng mới ngẩng đầu: “Hoàng thượng, ngài lên giường nghỉ ngơi đi.”
“Hoàng hậu, nàng có chuyện gì gạt trẫm không?” Tiêu Sát đột nhiên ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng, trầm giọng hỏi.
Triệu Thanh Uyển thoáng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó bình tĩnh trả lời: “Hoàng thượng muốn hỏi thần thiếp cái gì? Thần thiếp thì có gì gạt hoàng thượng chứ?”
“Nàng thật sự không có chuyện gì gạt trẫm sao?”
“Ha ha, thần thiếp chỉ nghe nói nữ nhân sau khi mang thai sẽ hay lo lâu, cảm xúc không ổn định, không ngờ đến chỗ thần thiếp thì ngược lại, người lo âu lại là trượng phu của thần thiếp.” Triệu Thanh Uyển không trả lời thẳng mà cười trêu ghẹo.
Tiêu Sát cũng tự cười nhạo bản thân.
“Hoàng hậu đang trêu trẫm nhạy cảm hơn nữ nhân hả?”
“Thiếp đâu dám trêu ghẹo hoàng thượng, thiếp chỉ trêu ghẹo trượng phu của thiếp thôi.”
“Nếu đêm nay hoàng hậu đã nói thế, trẫm không lo lắng nữa, có điều…”
Nghe Triệu Thanh Uyển không ngừng gọi mình là trượng phu, Tiêu Sát cam tâm tình nguyện tạm thời gạt chuyện hai bức tranh của Yến Tử Hoa sang một bên, đêm nay chỉ muốn vui vẻ ở bên nàng, không phục cảnh đẹp ngày tốt.
“Có điều cái gì?”
“Có điều hình như trẫm nhớ hoàng hậu từng nói với trẫm Hoắc Liên Liên dặn dò nàng ba tháng đầu cố gắng tránh chuyện cùng phòng. Bây giờ đã qua tháng đầu rồi, Hoắc Liên Liên không còn dặn dò hoàng hậu như thế nữ đúng không?”
“Không được! Việc này nào cần Liên Liên dặn dò lại? Tự thần thiếp cũng hiểu.”
Triệu Thanh Uyển lập tức hối hận.
Lúc nãy quả thật không nên trêu ghẹo nam nhân này!
“Hoàng hậu lại chơi xấu trẫm, nàng đã bắt trẫm cấm dục hơn hai tháng rồi, tối nay trẫm thật sự không nhịn được nữa…”
“Hoàng thượng, thật sự không được, thần thiếp sợ không tốt cho đứa bé.”
“Hoàng hậu yên tâm, trẫm sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm ảnh hưởng đến đứa bé.”
“Không được, thần thiếp vẫn lo.”
“Vậy lát nữa hoàng hậu chủ động, trẫm… Sẽ bất động. Như thế hoàng hậu đã yên tâm rồi chứ?”
“Hoàng thượng…”
Hai má Tiêu Sát đỏ bừng.
Số lần nàng và Tiêu Sát hoan hảo nhiều không thể đếm.
Có điều…
Lần nào cũng do Tiêu Sát làm chủ đạo.
Nàng chưa bao giờ mặt dày chủ động trong chuyện này cả.
Nhưng đêm nay, xem ra nàng không thể không thử trải nghiệm chuyện này.
Tiêu Sát biết lần đầu Triệu Thanh Uyển chủ động chắc chắn sẽ vô cùng thẹn thùng, vì thế tri kỷ tắt toàn bộ đèn trong tẩm điện.
Trong bóng đêm, hắn cởi bỏ áo ngủ của mình, sau đó dịu dàng cởi áo ngủ và áo yếm của nàng ra.
“Hoàng hậu…” Tiêu Sát nỉ non gọi, nhắm hai mắt lại, hôn Triệu Thanh Uyển.
Sự dịu dàng vô hạn của hắn khiến nàng từ từ chìm đắm, không biết bản thân từ lúc nào đã trở thành “tù binh” trên giường của đế vương cao cao tại thượng này.
Chờ đến lúc nàng ý thức được, trong tẩm điện sớm đã là một màn kiều diễm.
Khi giai nhân mệt mỏi ngã vào lòng mình, Tiêu Sát ôm chặt lấy nàng: “Hoàng hậu, tối nay nàng lại khiến trẫm bất ngờ rồi.”
“Hoàng thượng còn trêu ghẹo thần thiếp, thần thiếp sắp không còn chỗ dung thân rồi.”
“Đồ ngốc, gì mà không có chỗ dung thân chứ? Chúng ta là phu thê, ai quy định niềm vui của phu thê thê tử không thể chủ động? Sau này nàng phải chủ động nhiều một chút, trẫm cũng được nhẹ nhàng, ha ha ha.”
Tối nay việc Triệu Thanh Uyển chủ động với Tiêu Sát không chỉ đại biểu cho một trải nghiệm mới mẻ, mà còn có ý nghĩa thể xác và tinh thần của nàng đã hoàn toàn chấp nhận hắn.
Đây mới là điều khiến hắn vui nhất.
“Hoàng thượng còn trêu ghẹo thần thiếp? Lần sau thần thiếp không chủ động nữa đâu.”
“Ha ha, việc này e rằng một mình hoàng hậu không thể quyết định rồi.”
“Ngài đang dùng hoàng quyền áp đặt thần thiếp đấy!”
“Không, không phải trẫm dùng hoàng quyền áp đặt nàng, trẫm đang dùng phu quyền.”
“Đáng ghét!”