Cung Tường Vãn Tâm - Chương 142
Chương 142: Bạc
Hoắc Liên Liên mở một bức tranh ra cho Triệu Thanh Uyển xem.
“Nương nương xem, bức tranh này có phải rất đẹp không? Nương nương cảm thấy phong cách rất giống của người.”
Bức tranh mà Hoắc Liên Liên mở ra là một con thuyền.
Xa xa là núi, ở chân trời có một con chim nhạn đang tung cánh bay. Mà trên sông là một con thuyền có một người cô độc.
Phong cách này đúng là tương tự với phong cách của Triệu Thanh Uyển.
Mà tên người vẽ vừa bất ngờ, cũng không bất ngờ, chính là Yến Tử Huân mà nàng rất thân thuộc.
“Cô thuyền, độc nhạn, núi xa, Tử Huân…” Triệu Thanh Uyển nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh, khóe mắt ươn ướt, một mình lẩm bẩm.
“Tử Huân? Nương nương cũng biết thư sinh Yến Tử Huân vẽ bức tranh này sao?”
“Liên Liên, ngươi mua bức tranh này ở đâu vậy?”
“Liên Liên mua trên đường đấy!”
Thấy Triệu Thanh Uyển xem tranh lại thương cảm như vậy, bây giờ còn kích động hỏi mình, Hoắc Liên Liên cau mày trả lời.
“Con phố nào? Người đó ra sao? Bao nhiêu tuổi? Ngươi mau nói cho ta nghe đi.”
“Thì ở trên phố Trường Nhạc, Yến Tử Huân này chắc là gần bằng tuổi hoàng thượng, hơn hai mươi. Còn bề ngoài hả, hì hì, nếu dùng hai câu thơ để hình dung thì là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song (*).”
(*) Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: ý chỉ quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai.
“Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song…”
“Vâng, Liên Liên thấy hai câu thơ này là phù hợp nhất, Liên Liên bảo đảm mình không nói ngoa. Thật đấy nương nương, Yến Tử Huân kia thật sự như vậy.”
“Ha ha, ngươi miêu tả không sai, Tử Huân quả thật rất xứng với hai câu thơ này.”
“Nương nương sao vậy? Có phải nương nương quen Yến Tử Huân kia không?” Thấy Triệu Thanh Uyển vừa nói vừa nhắm đôi mắt đẫm lệ mà vuốt ve bức tranh, Hoắc Liên Liên hỏi.
Triệu Thanh Uyển biết mình đang mất bình tĩnh, vội giơ tay lau khóe mắt, khẽ cười: “Huynh ấy là… Một vị học trưởng ta quen ở huyện Bình, không ngờ huynh ấy cũng tới kinh thành xa xôi này. Ta ở kinh thành chưa từng gặp ai đồng hương, huynh ấy là người đầu tiên nên mới khiến ta bỗng thấy nhớ nhà.”
“À, thì ra là đồng hương của nương nương, thảo nào!”
“Ha ha. Liên Liên, học trưởng kia của ta bày sạp tranh chữ ở phố Trường An Sao? Chỉ một mình huynh ấy thôi à?”
“Đúng vậy, người ta bày sạp tranh chữ ở đó, chỉ có một mình hắn. Lúc Liên Liên tới xem tranh thì hắn vẫn nghiêm túc cúi đầu đọc sách, trông như mọt sách vậy. Có điều khi nói chuyện với hắn thì lại cảm thấy con người đó hình như cũng không ngốc lắm. Hì hì…”
“Ha ha, huynh ấy không ngốc như vậy đâu.”
Nghe Hoắc Liên Liên thẳng thắn nhận xét Yến Tử Huân, Triệu Thanh Uyển bỗng nhớ đến khoảng thời gian họ bên nhau là những rung động ngọt ngào của thiếu niên thiếu nữ, hai má đỏ bừng, đồng thời lại cảm thấy chua xót.
Những thời gian hồn nhiên tươi đẹp ấy rốt cuộc đã thành hồi ức không thể quay về nữa.
Nàng hỏi tiếp: “Thế việc làm ăn của sạp tranh chữ kia hôm nay tốt không?”
“Từ lúc Liên Liên đến cho tới khi Liên Liên mua tranh đi thì không có ai mua hết. Có điều Yến Tử Huân đó có vẻ không để ý tới việc sạp tranh làm ăn thế nào. Nương nương xem, ba bức tranh Liên Liên mang về trong đó có một bức hắn tặng Liên Liên là vì Liên Liên biết thưởng thức tranh của hắn. Liên Liên cảm thấy không thể lấy không tranh của người ta nên đã mua thêm hai bức.”
“À, thế tranh huynh ấy bán bao nhiêu tiền?”
Tuy Hoắc Liên Liên nói hình như Yến Tử Huân không để ý tới việc làm ăn của sạp tranh, có điều hắn đến kinh thành xa xôi như vậy dù gì cũng cần bạc để sống, Triệu Thanh Uyển không khỏi lo tình hình của hắn bây giờ.
“Năm lượng một bức.”
“Thế à, cũng rẻ đấy.”
“Đúng thế, Liên Liên cũng nói hắn bán tranh rẻ quá nhưng hắn lại nói mình bán tranh chữ ở phố xá tầm thường nên chỉ có thể bán giá này.”
“Huynh ấy nói không sai. Đúng rồi Liên Liên, tháng sau ngươi có tới phố Trường Nhạc nữa không?”
“Hì hì, có phải nương nương muốn hỏi tháng sau Liên Liên có còn tới sạp tranh chữ của Yến Tử Huân không đúng không?”
“Ừ.” Triệu Thanh Uyển gật đầu, không biết Hoắc Liên Liên có nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa mình và Yến Tử Huân không.
“Đi chứ, Liên Liên đã hứa với Yến Tử Huân kia rồi, tháng sau vẫn sẽ tới mua tranh của hắn.”
“À, thế thì tốt. Vậy mấy bức tranh này ngươi có thể gửi chỗ ta không, ta muốn học tập họa pháp của học trưởng.”
“Đương nhiên là được, hai bức tranh này Liên Liên vốn dùng bạc nương nương cho mua mà. Có điều bức nhỏ Liên Liên muốn giữ, bởi vì Yến Tử Huân nói là tặng cho Liên Liên…” Hoắc Liên Liên ôm bức tranh nhỏ, thẹn thùng nói.
Triệu Thanh Uyển thấy Hoắc Liên Liên lần đầu như vậy, đoán nàng ấy có lẽ đã rung động với Yến Tử Huân, thái độ lập tức trở nên mất tự nhiên.
Có điều nàng nhanh chóng bình thường trở lại: “Được, huynh ấy đã nói tặng cho ngươi, ta đương nhiên không giành đồ người khác thích, vậy đặt hai bức này ở chỗ ta đi.”
“Vâng, hai bức này là của nương nương đấy. Nếu nương nương thích tranh của Yến Tử Huân thì tháng sau Liên Liên giúp người mua thêm mấy bức, thuận tiện cũng giúp đỡ cho thư sinh nghèo Yến Tử Huân kia, hì hì.”
“Liên Liên đúng là có lòng. Hay là như vậy đi, ta cho ngươi một trăm lượng tiêu sài tùy thích nhé?”
“Nương nương, như vậy sao được, chút tiền mua tranh này Liên Liên không thiếu.”
“Ngươi không thiếu là chuyện của ngươi, nhưng đây là tấm lòng của ta, ngươi bắt buộc phải nhận lấy. Ta nhớ ngươi từng nói mình thích bạc nhất trên đời này, bây giờ có bạc lại không lấy, không lẽ chê ít à?”
“Liên Liên sao có thể chê ít chứ? Hì hì, thôi được, vậy Liên Liên không khách sáo nữa, Liên Liên nhận một trăm lượng của nương nương.”
“Vậy mới đúng.”
Triệu Thanh Uyển lập tức gọi Vân Tụ vào, bảo nàng ấy đi lấy một trăm lượng từ tiền phòng thân của mình đưa cho Hoắc Liên Liên.
Số tiền này nàng không thể trực tiếp đưa đến tay Yến Tử Huân, chỉ có thể thông qua việc mỗi tháng Hoắc Liên Liên đi mua tranh uyển chuyển đưa cho hắn.
Nàng không biết hắn bây giờ sao rồi.
Nhưng một thư sinh gia cảnh tầm thường như hắn ngàn dặm xa xôi tới kinh thành cuộc sống chắc không hề dễ dàng.
Mà nàng bị nhốt trong hoàng cung, nay lại đang mang thai, không tiện lén xuất cung gặp hắn.
Trừ cách này có thể giúp hắn, nàng nhất thời thật sự không nghĩ ra cách nào khác.