Cung Tường Vãn Tâm - Chương 141
Chương 141
Đợi Lan phi đi xa, Tố Yên hạ giọng: “Chủ tử, xem ra lần này Lan phi không giúp chúng ta rồi.”
“Hừ, không sao, nàng ta vốn là nữ nhân không chịu nổi tịch mịch. Nàng ta không đối phó Thẩm quý nhân thì cũng sẽ đi đối phó người khác.”
“Chủ tử nói đúng. Vậy Thẩm quý nhân…”
“Rời khỏi Thường Ninh Điện thì coi nàng ta là quý nhân, nhưng vào Thường Ninh Điện… Cũng nên cho nàng ta biết tôn ti trật tự.”
“Vâng, nô tỳ hiểu rồi.”
Bây giờ trong đầu Lương phi chỉ toàn là việc Triệu Thanh Uyển có thai.
Thẩm quý nhân dù gì cũng ở dưới mí mắt của nàng ta, muốn đối phó Thẩm quý nhân tạm thời không vội.
Ngầm tra tấn Thẩm quý nhân trước, khiến nàng khổ mà không nói nên lời, cũng giúp bản thân giải tỏa một chút.
Chờ nàng tính toán xong, Thẩm quý nhân và đứa bé trong bụng Triệu Thanh Uyển nàng sẽ không để bất kỳ ai yên!
…
Sau khi Hoắc Liên Liên cùng Triệu Thanh Uyển rời khỏi lãnh cung, Tiêu Sát đã đồng ý với một thỉnh cầu của nàng, đó là cho phép nàng mỗi tháng xuất cung một lần.
Tháng mười mới qua mấy ngày, nàng đã muốn ra ngoài đi dạo.
Sau khi dặn dò Triệu Thanh Uyển trước khi mình về không được gặp bất cứ phi tần nào, cũng không được tới Ngự Hoa Viên, nàng mới yên tâm cầm lệnh bài xuất cung.
Kinh thành vừa lớn vừa phồn hoa.
Mỗi tháng ra ngoài một lần, Hoắc Liên Liên vẫn cảm thấy mọi thứ vô cùng mới mẻ.
Một mình đi dạo ở khu phố cũ, nàng bị một thư sinh đang chăm chú đọc sách ngồi trước cửa hàng tranh chữ thu hút.
“Ở nơi sầm uất thế này lại có một thư sinh tĩnh lặng, ta đây phải đi xem thử!”
Sau khi tán thưởng xong, Hoắc Liên Liên lập tức chạy qua.
Có người đứng trước sạp, thư sinh cũng không ngẩng đầu, cũng không lên tiếng, vẫn tập trung xem sách của mình.
Hoắc Liên Liên lặng lẽ xem tranh treo trên sạp trước, càng xem càng cảm thấy phong cách vẽ tranh của người này rất giống phong cách của Triệu Thanh Uyển, hơn nữa mỗi một bức tranh đều rất đẹp.
Có thể tóm lại là thường dân như nàng không nhìn ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Hoắc Liên Liên lại cúi đầu quan sát thư sinh vẫn đang chuyên chú đọc sách.
Mặt sáng như ngọc, mi thanh mục tú, cánh môi mềm mại.
Hoắc Liên Liên nhìn mà tim đập thình thịch, mở lời hỏi: “Thư sinh, huynh bán tranh thế nào vậy?”
“À, cô nương muốn mua tranh hả? Tranh lớn năm lượng một bức, tranh nhỏ ba lượng một bức.”
“Huynh vẽ tranh đẹp như vậy sao lại bán rẻ thế?”
“Đa tạ cô nương đã khen. Mọi vật trên thế gian đắt rẻ sang hèn có nhiều thời điểm không phải do bản thân vật đó quyết định, mà phải xem nó được đặt ở đâu. Đặt ở nơi phố xá sầm uất tầm thường như thế này đương nhiên chỉ có thể có giá đó.”
“Nghe huynh nói đúng là khiến người ta thấy chua xót.”
Hoắc Liên Liên là người có cá tính, nghe thư sinh lấy tranh làm ví dụ nói mình có tài nhưng không gặp thời, nàng không khỏi thấy chua xót cho hắn, cũng thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Yến Tử Huân mỉm cười, quay sang trấn an nàng: “Ha ha, cô nương không cần thấy chua xót cho tại hạ, càng không cần thấy chua xót thay tranh của tại hạ. Vẽ tranh là thú vui, nếu gặp được người thật lòng thưởng thức tranh của tại hạ, cho dù tặng vài bức thì đã sao? Vậy nên có thể dùng số tranh này kiếm chút bạc vụn với tại hạ mà nói đã là chuyện đáng mừng rồi.”
“Vậy sao? Thế thì huynh hào phóng thật đấy!”
“Ha ha, cô nương quá khen. Không biết cô nương thích bức tranh nào? Tại hạ miễn phí cho cô nương, coi như cảm tạ hôm nay cô nương đã thưởng thức tranh của tại hạ.”
Thấy cô nương này tuy còn trẻ, ăn mặc cũng không giống tiểu thư thế gia nhưng lại có thể thưởng thức tranh của hắn, còn ăn nói ngay thẳng, còn là người hợp ý đầu tiên hắn gặp ở kinh thành, Yến Tử Huân muốn phá lệ một lần tặng tranh của mình cho nàng để biểu đạt lòng biết ơn.
“Thật sao?”
“Đương nhiên, quân tử nhất ngôn.”
“Tốt quá! Có điều huynh đã hào phóng như vậy, ta sao có thể keo kiệt chứ? Vậy huynh tặng ta một bức nhỏ, sau đó ta mua hai bức lớn nhé!”
“Như thế sao được?”
“Có gì mà không được? Huynh là người đọc sách, chẳng lẽ chưa từng nghe câu có đi mà không có lại là thất lễ sao? Huynh đã có lòng, ta đương nhiên cũng phải thế rồi.”
“Ha ha, cô nương nói chuyện đúng là ngay thẳng. Vậy được, tại hạ theo ý cô nương.”
Thấy đối phương phóng khoáng, Yến Tử Huân không từ chối nữa, lập tức lấy cho Hoắc Liên Liên ba bức tranh, sau đó nhận của nàng mười lượng bạc.
Sau khi nhận tranh, Hoắc Liên Liên cười nói: “Ta biết tên của huynh rồi, tên Yến Tử Huân đúng không? Thế ta cũng nói tên của mình cho huynh biết, ta tên Hoắc Liên Liên, huynh phải nhớ đấy. Tháng sau ta sẽ quay lại mua tranh của huynh.”
“Hoắc Liên Liên? Được, tại hạ nhớ rồi, đa tạ hôm nay Hoắc cô nương đã mua tranh của tại hạ.”
“Hì hì, vậy tháng sau chúng ta gặp lại.”
“Vâng, cô nương đi thong thả.”
Hôm nay gặp được khách hàng như vậy, tâm trạng Yến Tử Huân rất tốt.
Thấy Hoắc Liên Liên mang ba bức tranh của mình thản nhiên rời đi, Yến Tử Huân nở nụ cười như ánh mặt trời.
Hoắc Liên Liên lại đi dạo mua mấy món đồ chơi về cho An Ninh, sau đó ăn uống no nê rồi hồi cung.
Về đến Phượng Nghi Điện, nàng cầm tranh và những món đồ khác đi thẳng đến chủ điện.
“Nương nương, Liên Liên về rồi.”
“Ngươi cuối cùng cũng về. Sao hả, đi chơi vui không? Có gặp chuyện gì thú vị không, mau kể ta nghe đi!”
Mỗi lần Hoắc Liên Liên xuất cung trở về, Triệu Thanh Uyển đều bảo nàng kể những chuyện mình gặp trên phố cho nàng nghe.
“Đương nhiên chơi vui rồi. Nương nương mau xem hôm nay Liên Liên đã mua gì về đây!”
“Mua gì đấy?”
“À, mua ba bức tranh, không, phải là hai bức tranh, nương nương chắc chắn sẽ thích.”
“Vậy sao? Ngươi còn biết mua tranh à, mau mở ra cho ta xem?”
Nghe Hoắc Liên Liên nói mua mấy bức tranh về, Triệu Thanh Uyển lập tức buông bút vẽ trong tay xuống, muốn xem Hoắc Liên Liên suốt ngày chỉ thích nghiên cứu kỳ dược có thể mua tranh gì về.
Tốt nhất là đừng để bị người ta lừa bạc!