Công Khai - Chương 47
Chương 47: Lễ trưởng thành
Với tư cách là fan CP số 1 của Tần Mang và Hạ Linh Tễ, Tiểu Đồng gần như bị chết chìm trong bể đường này.
“Chị!!!”
“Nhìn Thiên Quang aaaaaa!”
“Á á á á á á, không hổ danh Hạ tổng.”
Cô bé dùng nick clone của mình bình luận dưới tiêu đề top 1 hot search: [Cái gì mà “đồ đôi”, cái gì mà “Đàn Tần CP” chứ!! Đẩy thuyền CP vợ chồng nhà người ta mới là ngọt nhất!!!!]
Ngay khi bình luận này vừa gửi đi.
Đã khơi dậy sự tò mò của bao nhiêu người hâm mộ CP này—
“Tôi nói này, bạn đẩy thuyền CP thì bạn cứ đẩy đi, làm gì có chuyện nâng CP mình lên, đạp CP nhà người ta xuống thế? Tất nhiên, tôi cũng thừa nhận CP vợ chồng là dễ đẩy nhất, nhưng cũng phải tôn trọng những CP khác nữa chứ.”
“CP thanh mai trúc mã, vườn trường, gương vỡ lại lành cũng rất ngọt mà! Ít nhất khi đẩy CP thì tôi vẫn có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt của Đàn nam thần và Tần nữ thần trong đầu. Nhưng Hạ phu nhân được bảo vệ chặt chẽ như vậy, không thể tưởng tượng ra được người nào nha!”
Mọi người đều có sự tưởng tượng riêng của mình.
Không thể hoàn toàn giống nhau được.
Nhưng Tiểu Đồng thì có thể nha!
Đáng tiếc, hiện tại cô không thể chia sẻ niềm vui này với bất kỳ ai.
“Nhìn Thiên Quang.”
Tần Mang dựa vào ghế da trên xe, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy, giọng nói nhẹ như gió.
Hóa ra đây chính là ý nghĩa của Thiên Quang Hiệu sao?
Đôi mắt cô chợt sáng rực lên.
Cuối cùng cũng hiểu rồi!
Vừa là tên của cô, vừa là biểu tượng tiểu sư tử trắng của cô.
Vậy nên.
Chiếc du thuyền này chắc chắn chỉ dành cho cô!!!
Tần Mang đắp chiếc chăn nhỏ lên người, gửi tin nhắn thoại: “Em biết ngay là anh tặng em mà ~ Có phải là anh ngại không dám nói không?”
“Ting—-”
Có âm thanh vang lên.
Là tin nhắn thoại trả lời của Hạ Linh Tễ: “Đáp lễ.”
Đáp lễ?
Tần Mang đưa điện thoại lên tai, nghe đi nghe lại mấy lần.
Mới chắc chắn rằng anh nói là đáp lễ.
Có chút bất ngờ.
Dù sao, hình như cô vẫn chưa tặng anh một món quà nghiêm túc nào thì phải?
Ngược lại, còn quẹt của anh nhiều tiền như vậy.
Trong nháy mắt, Tần Mang đột nhiên cảm thấy áy náy.
Bắt đầu thúc giục bên làm trang sức kia.
Nhanh chóng hoàn thành chiếc trâm kim cương xanh cô đã đặt trước đó.
*
Hạ Linh Tễ đang ở vùng biển tư nhân ở nước ngoài.
Đứng trên biệt thự bên bờ biển có thể nhìn rõ chiếc du thuyền khổng lồ đang đậu trên biển xa kia.
So với chiếc cho mượn lần trước, thì chiếc này thiếu đi vài phần góc cạnh, cảm giác lạnh lùng của khoa học kỹ thuật, nhưng lại nhiều thêm cảm giác xa hoa, lộng lẫy, càng phù hợp với thẩm mỹ của các cô gái nhỏ.
Đặt làm riêng chiếc du thuyền này không phải là ý tưởng tức thời của Hạ Linh Tễ.
Nhưng—-
Đầu tháng sau là sinh nhật của Tần Mang.
Mấy tháng trước, thư ký Tùng liền làm như vô tình lại cố ý nhắc tới ngày sinh nhật của Tần Mang.
Hạ Linh Tễ thậm chí còn không tổ chức sinh nhật của mình, nhưng khi thư ký Tùng nhắc đến, anh lại nhớ đến món quà sinh nhật đầu tiên mà Hạ phu nhân tặng cho anh, đúng thật là khó quên mà. (Chính là chiếc lồng trym đóa =))))))
Thư ký Tùng đứng bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thậm chí còn không dám nhìn chiếc du thuyền vô cùng lộng lẫy kia.
Nghĩ đến những bản thiết kế nội thất bên trong mà Hạ tổng đưa cho anh ta trước đó.
Tùng Trăn chỉ có thể nói—
Hạ tổng rất chịu chơi!!
Không nghĩ tới, chiếc thuyền này không phải là quà sinh nhật thật sự, mà phải là —-bên trong.
Mới đúng.
Đôi mắt xanh xám của Hạ Linh Tễ nhìn lướt qua chiếc du thuyền.
Đôi môi mỏng khẽ mỉm cười.
Chiếc du thuyền do anh đích thân thiết kế làm quà đáp lễ, mong sẽ để lại ấn tượng “sâu sắc” khó quên trong lòng Hạ phu nhân.
Lúc này.
Màn hình điện thoại của anh sáng lên.
Hạ Linh Tễ cụp mắt xuống, tưởng là Hạ phu nhân, không ngờ lại là Nguyễn Kỳ Chước.
Áo bông nhỏ tri kỷ của anh Hạ: [Anh Hạ!! Vợ anh bắt nạt người ta!!]
Hạ Linh Tễ: [Tự chịu lấy.]
Trong đầu Nguyễn Kỳ Chước tràn ngập dấu hỏi.
Tự chịu lấy?
Anh ta không thể chịu đựng được sự ấm ức khi sự trong sạch của mình bị đem ra vu khống. Nếu là scandal với người đẹp nào đó thì cũng coi như thôi đi. Nhưng scandal đầu tiên trong đời anh ta vậy mà lại là với một người đàn ông!!!
Thấy con đường này khá khó đi, anh ta tiếp tục cáo trạng: [Chị ấy còn bắt nạt anh!! Hình ảnh.jpg]
Anh ta gửi những lời Tần Mang để lại trong bản ghi chú cho Hạ Linh Tễ xem.
[Anh Hạ, cái này mà anh cũng có thể nhịn được sao? Chị ấy muốn anh phải chịu thiệt thòi cả đời….]
[Vậy mới nói, chỉ có em là người quan tâm tới anh nhất trên thế giới này.]
[Hồ sơ kế hoạch đầu tư….]
[Đầu tư vào chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của anh cũng không quá đáng đâu nhỉ?]
Ánh mắt của Hạ Linh Tễ dừng lại vào câu nói — Loại thiệt thòi đó, anh ấy sẽ phải chịu đựng cả đời.
Chính xác là phong cách nói chuyện của Hạ phu nhân.
Vừa kiêu ngạo vừa bá đạo.
Trong đầu anh nháy mắt có thể tưởng tượng ra giọng điệu của Tần Mang khi nói những lời này.
Nhất định giống chú sư tử trắng nhỏ dễ thương lại kiêu ngạo, ngẩng cao đầu nói.
Anh chậm rãi gõ vài chữ trả lời:
[Anh có thể chịu đựng được.]
Nguyễn Kỳ Chước: [….]
Hiểu rồi!!
Hai vợ chồng nhà này chính là cấu kết với nhau, thông đồng làm chuyện xấu.
Quả nhiên là nồi nào úp vung nấy!!
Áo bông nhỏ tri kỷ của anh Hạ: [Vợ nợ thì chồng trả, anh đền bù tiền thiệt hại tổn thất tinh thần cho em đi!]
Hạ Linh Tễ vừa định từ chối.
Đột nhiên dừng lại.
Nhìn sang thư ký Tùng: “Chuyển 100 triệu cho Nguyễn Kỳ Chước, coi như là tiền đầu tư cả cá nhân tôi.”
Thư ký Tùng do dự vài giây.
Sau đó cười xấu hổ nói: “Vốn lưu động cá nhân của ngài tháng này không đủ 100 triệu.”
Dù sao, phần lớn số tiền đó đã được chuyển khoản cho phu nhân dưới dạng tiền tiêu vặt dựa trên mức tiêu dùng cuối cùng của cô trước đó, tất nhiên là không thể lấy lại được.
Ngoài ra, còn có một số máy bay, du thuyền,…cần được bảo dưỡng hàng tháng.
Phần dư còn lại mới có thể điều động.
Nhưng—-
Hôm nay đã thanh toán nốt số tiền còn lại cho chiếc du thuyền kia.
Hạ Linh Tễ bất ngờ ngước mắt lên, như thể không ngờ tới: “Lại không có tiền?”
Thư ký Tùng ho nhẹ một tiếng: “Hạn mức của phu nhân….có hơi cao một chút chút.”
Ba từ “một chút chút” được nhấn rất mạnh.
Suy cho cùng, phu nhân đã không tiêu tiền thì thôi, một khi đã tiêu thì sẽ cực kỳ nhiều.
Đồ ăn, quần áo, nhà cửa, và phương tiện đi lại đều phải có chất lượng cao nhất.
May mà cô vẫn còn đi làm.
Nếu chỉ ở nhà làm quý phu nhân hào môn, thì với tốc độ tiêu tiền này của cô thì Hạ tổng sau này đừng mong có cái sở thích cá nhân nào nữa.
“Trước mắt còn 80 triệu.”
“Ngài có muốn chuyển toàn bộ cho Nguyễn tổng không ạ?”
Người đàn ông xoa xoa lông mày. Với tư cách là tổng giám đốc đứng đầu Hạ thị, Hạ Linh Tễ có một đội ngũ chuyên trách quản lý tài sản cá nhân, một lượng vốn lưu động cố định được dự chi hàng tháng. Tất cả lợi nhuận và thu nhập khác đều được sử dụng để đi đầu tư hoặc quản lý tài sản.
Anh trước nay vẫn luôn là người có tính kỷ luật cao, lại tuân thủ các quy tắc, mặc dù sở thích của anh tương đối xa xỉ nhưng vẫn nằm trong phạm vi cho phép này.
Mấy năm nay không hề có sự điều chỉnh, dù sao thì anh cũng chưa từng thiếu tiền.
Không ngờ, liên tục hai tháng nay lại có thể tiêu đến mức rơi vào tình trạng “thiếu hụt tài chính”.
Cuối cùng.
Hạ Linh Tễ nhẹ giọng nói:
“Điều chỉnh lại tỷ lệ chia hoa hồng cổ tức cuối năm.”
Ý tứ rất rõ ràng.
Chính là để Hạ phu nhân thực sự có thể đạt tới mức tiêu dùng “không giới hạn”.
*
Khi Hạ Linh Tễ ở nước ngoài, cảnh teaser của chương trình thực tế “Ai mới là hung thủ?] đã chính thức bắt đầu ghi hình.
Khi tổ đạo diễn “trang viên Hoàn Hồ” dựa trên địa chỉ cho Mạnh Thính cung cấp, họ vẫn nghi ngờ liệu mình có phải đã xuyên không hay không.
Nếu không, bọn họ đã tới Thâm Thành không ít lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy căn biệt thự kiểu trang viên này, chắc chắn nó có thể lọt vào top 10 biệt thự sang trọng nhất cả nước.
Cách đó không xa còn có một hòn non bộ nhân tạo.
Chiếc trực thăng khổng lồ đậu ngay bên cạnh.
Thậm chí đến sân bay cũng có!
Tần Mang rốt cuộc có gia thế thế nào!!
Người quản gia đến tiếp đón họ mặc một bộ vest chỉnh tề, đầy cảm giác xa cách, đồng thời đeo găng tay trắng sạch sẽ không chút bụi, rất lịch sự nói: “Xin lỗi, vui lòng không quay chụp bên ngoài.”
Phía sau cô ấy, một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen nhìn bọn họ như hổ rình mồi.
Nhóm người quay phim phía sau đang chuẩn bị bật thiết bị: “…..”
Liền rất bất lực mà hạ tay xuống.
Tổng đạo diễn ho nhẹ một tiếng: “Vậy có thể quay phim bên trong không?”
“Tất nhiên có thể.”
Quản gia mỉm cười đáp.
Dù sao, những người có thể đi vào trang viên nhất định đều là người nhà mình, nên bọn họ đương nhiên không sợ bị cư dân mạng đào bới ra.
Trang viên Hoàn Hồ là khu biệt thự riêng tư nhất Thâm Thành, trước đó Tần Mang nói tuyệt tối không thể có tay săn ảnh nào có thể đến gần, cũng không phải là nói ngoa.
Ở đây có đội ngũ an ninh hàng đầu.
Đều không phải tay mơ.
Ngay cả khi tổ chương trình vào quay cũng bị kiểm tra hết thứ này đến thứ khác, không sót một cái nào.
Tần Mang mấy ngày này ngủ không ngon.
Phó Diên đưa cho cô một kịch bản phim điện ảnh mới, những cảnh nội tâm cực kỳ thử thách.
Khi chương trình thực tế này quay xong, cô phải vào đoàn phim ngay. Vì vậy cứ có thời gian rảnh là cô sẽ dành ra để đọc kịch bản, tìm hiểu tâm lý các nhân vật.
Chắc chắn không phải vì trên giường thiếu một người ngủ cùng, dẫn đến chất lượng giấc ngủ suy giảm.
Cô chỉnh lại chiếc váy ngủ dài, lười biếng ngáp một cái, nghe Mạnh Thính lẩm bẩm bên cạnh như thôi miên: “Nhất định, nhất định, nhất định phải cẩn thận lời nói.”
“Biết rồi—”
Tần Mang kéo dài giọng đáp lại.
“Không phải chỉ là một người đẹp ngây thơ thôi sao? Em hiểu.”
Em có chắc mình thực sự hiểu không?
Mạnh Thính không quá tin tưởng.
Theo kinh nghiệm, người đẹp vừa thẳng thắn, hồn nhiên lại ngây thơ được khán giả yêu thích hơn so với hỗn thế ma vương vừa tùy hứng, kiêu ngạo lại to gan lớn mật như cô ngoài đời thật.
Rất nhanh.
Mạnh Thính đã hiểu được sự “hiểu” của Tần Mang về người đẹp ngây thơ là gì.
Ví dụ.
Tần Mang đang chuẩn bị ăn sáng.
Chiếc thìa cũng không cầm vững,
Sau đó, ngước lên nhìn camera với vẻ mặt ngây thơ, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi ngốc quá.”
Lại ví dụ.
Khi đạo diễn nói sở thích thường ngày của cô là gì.
Tần Mang trả lời: “Không có sở thích gì, tôi chỉ thích đọc những quyển sách làm tăng trí thông minh thôi.”
Tổ đạo diễn: “…..”
Mạnh Thính: “!!!!”
Người đẹp ngây thơ, chứ không phải người đẹp thiểu năng aaaaaaaa!
Cuối cùng anh ta chỉ có thể nói: “Em vẫn nên thành thật thì hơn.”
Đôi môi đỏ của Tần Mang nhếch lên nụ cười lạnh.
Cô chính là cố ý làm vậy.
Đã nói là chương trình thực tế rồi, làm bộ làm tịch thì còn gì mang tính chất thực tế nữa.
Mặc dù những minh tinh trong giới giải trí cũng có những thiết lập hình tượng, cũng là chuyện thường ngày.
Nhưng người khác là người khác.
Cô là cô.
Các fans của cô chính là thích con người thật của cô.
Chứ không phải sống trong một thế giới giả dối, không có bất cứ khuyết điểm nào, giống như một con robot được lập trình hoàn hảo.
Teaser chỉ kéo dài khoảng hơn hai mươi phút.
Tần Mang vẫn không quên mục đích ban đầu khi tham gia chương trình này.
Trực tiếp đưa bọn họ đến phòng thay đồ của mình.
Chỗ này chưa được công khai với bất kỳ ai.
Đương nhiên cũng không sợ bị đào ra.
Người trợ lý quay phim tinh mắt nhìn thấy cánh cửa được trang trí lộng lẫy xa hoa có biển hiệu “Phòng sưu tập đá quý”.
“Cô Tần, phòng sưu tập đá quý kia, chính là nghĩa “đá quý” trên mặt chữ sao?”
????
Mới chỉ nghe nói đến phòng sưu tập túi xách, đồ trang sức, quần áo,… nhưng đây là —phòng sưu tập đá quý??
Trước nay chưa từng nghe thấy.
Tần Mang dừng lại một chút: Quản gia có lẽ đã cất đi một số ít đá quý dễ dàng nhận ra được.
Kẻo một số cộng đồng mạng hiểu biết về mảng này sẽ thông qua những viên đá quý này đào ra được quan hệ của cô có liên quan tới Tần gia và Hạ gia.
Thấy ánh mắt Tần Mang nhìn sang mình.
Quản gia khẽ gật đầu, rồi tự mình đẩy cánh cửa lộng lẫy ra.
Vừa bước vào.
Nhóm nhân viên công tác lập tức ngây người.
Đờ mờ?
Tưởng nó chỉ là một căn phòng nhỏ thôi.
Nào ngờ—
Bên trong thực sự không khác gì một hang động.
Diện tích ít nhất cũng phải 100 mét vuông.
Lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy nhiều đá quý như vậy, có lẽ là ở bảo tàng đá quý!
Chất lượng của những viên đá qúy của Tần Mang ở đây, dường như đều được lựa chọn kỹ càng, từng viên từng viên, đều có giá trị vô giá.
Ruby hồng, Emerald lục bảo, Garnet, Topaz, Peridot,….
Có lẽ Tần Mang thích kim cương vàng, ngọc bích và hồng ngọc nên ba màu này có nhiều hơn, được trưng bày trong tủ kính pha lê tầng tầng lớp lớp, giống như những món đồ thủ công sang trọng, cao quý.
Các tủ trưng bày hoàn toàn đạt tới cấp bậc có thể chống đạn.
Trong đó, còn có một mặt tường treo đầy đủ các bộ trang sức cao cấp từ nhiều thương hiệu xa xỉ hàng đầu thế giới.
Còn có một số khác đã bị che đậy lại.
Có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của một viên đá quý hoặc đồ trang sức, nhưng chắc chắn không thể biết nó trông như thế nào.
Mọi người có mặt ở đây đều hiểu.
Những thứ được cất giấu đi kia, mới thật sự là bảo bối.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn Tần Mang đang đứng cách đó không xa.
Dưới ánh đèn.
Cô gái mặc chiếc váy dài, khoác chiếc khăn choàng hoa văn màu trắng sữa, khuôn mặt tinh xảo lại bình tĩnh: “Chỉ là sở thích nhỏ thôi, chê cười rồi.”
Tổ tiết mục: …..những người chưa từng thấy qua việc đời như chúng tôi, thật sự cười không nổi.
Đạo diễn không hổ là đạo diễn, là người đầu tiên phản ứng lại: “Cô Tần, cô có thể nói cho chúng tôi biết nguồn gốc của những viên đá quý này được không?”
Tần Mang nhẹ nhàng nhướng mày: “Đương nhiên có thể rồi.”
Cô rất nhiệt tình chia sẻ bộ sưu tập của mình cho mọi người.
Không phải khoe khoang.
Chỉ đơn giản là chia sẻ.
Những viên đá quý có thể trưng bày trong phòng sưu tập này, cơ bản đều được Tần Mang sưu tầm từ khi còn nhỏ, phần lớn đều có liên quan tới chú nhỏ của cô.
Cô cầm một viên ngọc tím hình mặt trăng lên, đôi mắt đầy sự hoài niệm: “Đây là món quà trưởng thành của chú nhỏ khi tôi 18 tuổi. Khi đó, chú ấy không keo kiệt như bây giờ.”
Đạo diễn nghe ra được, đa số những viên đá quý này đều đến từ “chú nhỏ” trong miệng Tần Mang.
Bởi vì Tần Mang trước đó không có đặc biệt nhấn mạnh, không được phép hỏi thăm về gia thế của cô.
Nên anh ta tò mò hỏi: “Cô Tần luôn nhắc đến chú nhỏ, nhưng không thấy nhắc đến những người thân khác trong gia đình. Có phải vì cô thân thiết với chú nhỏ hơn không?”
Đôi mắt long lanh ngập nước của Tần Mang hơi cong lên: “Đúng vậy.”
“Vì chú nhỏ nuôi tôi từ bé đến lớn.”
Sau đó, còn nói đùa với camera: “Tôi hy vọng chú nhỏ sau khi xem được chương trình này, có thể nhanh chóng chuyển số tiền tiêu vặt mà chú nợ hai năm qua. Chú nhỏ ơi, cháu gái bảo bối quý giá của chú không còn tiền mua đá quý nữa rồi ~~~”
Đại diễn lập tức hiểu ra.
Anh ta lập tức quay camera cho Tần Mang một cảnh “đòi nợ” chân chính.
Cũng không tiếp tục dò hỏi tới cùng.
Chương trình thực tế của anh ta là show trinh thám chứ không phải talk show, nên không cần đào sâu nội tình gia đình khách mời.
Chỉ là cảnh teaser thôi, chỉ cần một thông tin bất ngờ là được.
Mà bất ngờ này—
Đã đủ rồi.
Dù sao, làm gì có cô gái nhà bình thường nào lại có đam mê sưu tầm đá quý từ nhỏ cơ chứ!!
Chương trình có hình thức vừa livestream vừa quay, cho nên teaser sẽ nhanh chóng được cắt ghép và làm thành video tuyên truyền.
Cảnh Tần Mang cầm đá quý ra “đòi nợ” đã được cắt ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, đã phá 1 triệu lượt xem.
Mà thời điểm này.
Ở một ngôi chùa nằm sâu trong núi sâu rừng già của Thâm Thành.
Hai người đàn ông có dáng vẻ tuấn tú tương tự nhau, đang ngồi đối diện nhau dưới gốc cây bồ đề bên ngoài chùa.
Chàng trai trẻ có nốt ruồi chu sa giữa mày, mặc một bộ vest đắt điền không quá phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Trên tay đang cầm một chiếc máy tính bảng đời mới nhất.
Trên màn hình đang phát sóng cảnh Tần Mang cầm một viên kim cương màu tím, cười nói “Chú nhỏ nuôi tôi từ bé đến lớn.”
Tần Diễm replay rất nhiều lần đoạn này cho người đàn ông đối diện nghe: “Cha ruột nghe được câu này có ghen tỵ không?”
“Đây chính là món quà trưởng thành của anh tặng cho con bé.”
Giọng nói nhẹ nhàng và dễ nghe của cô gái, vang lên hết lần này đến lần khác.
Tần Hàn ngồi đối diện, mặc bộ quần áo màu trắng, đầu cạo trọc, khuôn mặt lãnh đạm như núi xa, như thần phật rũ mắt xuống xem hồng trần, cùng nhân gian xa xôi, vượt quá tầm với.
Trong tay ông cầm một viên cờ màu đen.
Không ngăn cản Tần Diễm, nhưng cũng không đặt nó xuống bàn cờ.
Đây là ván cờ của riêng ông.
Vĩnh viễn không có cách giải.
Vậy nên.
Tần Hàn chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Sau này đừng đến đây nữa.”
Tần Diễm từ trước đến nay luôn là một người trầm ổn.
Những mỗi lần nhìn thấy người anh trai đã từng tìm đến cái chết, bây giờ lại như các xác không hồn, anh tức giận đến mức dù gãy chân cũng phải đứng bật dậy.
Anh ném chiếc máy tính bảng vào người Tần Hàn.
Cười lạnh nói: “Tiểu sư tử còn muốn thực hiện ước mơ của mẹ con bé, còn anh thì sao?”
“Chị dâu trước khi chết nhờ anh chăm sóc tốt cho con gái của hai người, nhưng anh đã làm gì?”