Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Chương 60
Chương 60
Ngày giỗ của Lâm Tuyết Đường là ngày Hai tháng Mười hai.
Mấy năm trước Biệt Chi ở nước ngoài không về, phần mộ của mẹ cô được cô gửi gắm cho một cơ sở chuyên môn chăm sóc và quét dọn.
Cách biệt bảy năm, đây cũng là lần đầu tiên sau khi về nước cô đi tảo mộ mẹ.
Khác với Biệt Chi, Lâm Tuyết Đường sinh ra trong một gia đình êm ấm, cha mẹ hòa thuận yêu thương nhau. Ông bà ngoại của Biệt Chi là một trong số ít những đôi vợ chồng yêu đương tự do thời đó, lại đều là trí thức, tình cảm vợ chồng rất tốt đẹp, trong nhà chỉ có một trai một gái, Liệu Văn Hưng theo họ cha, Lâm Tuyết Đường theo họ mẹ. Liệu Văn Hưng nhỏ hơn Lâm Tuyết Đường vài tuổi.
Biệt Chi chưa từng gặp ông bà ngoại, bởi vì họ mất sớm. Cô nghe cậu Liệu Văn Hưng kể lại, lúc đó bà ngoại cứ đau ốm liên miên, còn ông ngoại thì khỏe mạnh, bao nhiêu năm qua bất kể việc nhà lớn bé gì ông ngoại cũng chưa từng để bà ngoại phải nhọc lòng lo lắng dù chỉ một chút.
Cũng chính vì vậy mà khi ông ngoại đổ bệnh và ra đi chỉ sau ba tháng điều trị, cả gia đình đã phải chịu một cú sốc vô cùng nặng nề.
Cũng vào năm đó, Lâm Tuyết Đường gặp bố của Biệt Chi, Biệt Quảng Bình.
Sau đó, bà theo ông rời khỏi thành phố Sơn Hải nơi bà học đại học và làm việc, đi đến Bắc Thành xa xôi không người thân thích.
Sau này Biệt Chi cũng từng không khỏi ác ý mà nghĩ, có lẽ chính nỗi đau khổ và bi thương cùng cực trong khoảng thời gian đó đã khiến Lâm Tuyết Đường u mê không nhận rõ người đàn ông được bà gửi gắm cả đời này hoàn toàn không xứng đáng làm một người cha.
Vài năm sau ngày ông ngoại mất, bà ngoại phát hiện bị ung thư buồng trứng di truyền, cũng vội vàng rời bỏ nhân thế.
Năm đó Biệt Chi mới lên hai tuổi, ông ngoại đối với cô chỉ là một tấm ảnh đen trắng xa lạ. Còn về bà ngoại, trong ký ức của Biệt Chi có lẽ le lói đâu đó giọng bà từng ru cô vào giấc ngủ, nhưng gương mặt của bà ra sao thì cô chẳng tài nào nhớ nỗi.
Còn với Lâm Tuyết Đường, sự ra đi của hai người thân thiết nhất cũng chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày khốn khổ sau này của bà…..
Đến mười năm sau, cuối cùng Lâm Tuyết Đường cũng buông xuôi sau khi phải chịu đựng những dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, để rồi sau đó mẹ cô cũng qua đời vì căn bệnh giống hệt như vậy. Theo di nguyện của bà ấy, Liệu Văn Hưng đã đưa tro cốt bà ấy về an táng ở Bắc Thành.
Không trở về quê hương, cũng không ở lại thành phố Sơn Hải nơi bà ấy ừng học tập mà chọn nơi này —— thành phố bà đã yêu, kết hôn rồi bị ruồng bỏ để yên nghỉ.
Liệu Văn Hưng từng nói về di nguyện của Lâm Tuyết Đường. Bà ấy tự nhận bản thân chết đi cũng không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ, nên không muốn được chôn cất ở quê nhà, càng không dám đối mặt với chính mình của ngày xưa, vì thế cũng chẳng muốn quay về thành phố Sơn Hải, bởi vậy đã quyết định ở lại Bắc Thành nơi đất khách quê người này mãi mãi.
Nhưng Biệt Chi nghĩ, có lẽ mẹ cô vẫn còn oán hận.
Bà không tin rằng người đàn ông năm xưa từng thề non hẹn biển với mình lại có thể thay lòng đổi dạ, dù đến gặp mặt bà một lần cuối cũng không muốn, cho nên bà mới cố chấp ở lại thành phố nơi ông ta và người vợ mới sinh sống, để linh hồn người đã khuất chờ đợi một người đang sống.
–
Những chuyện này được Biệt Chi kể cho Canh Dã nghe trong hai ngày trước ngày giỗ của Lâm Tuyết Đường, trên chuyến bay đến Bắc Thành.
Cô tưởng rằng bản thân sẽ căm phẫn vì mẹ mình trao nhầm tình cảm cho kẻ chẳng ra gì, vì sự nhẫn tâm của Biệt Quảng Bình. Nhưng sau khi kể xong, cô mới nhận ra rằng khi lật lại những cảm xúc đã bị chôn giấu dưới tận đáy lòng từ bấy lâu nay, cô lại cảm thấy rất bình thản. Trong lòng chẳng còn chút gợn sóng như trước kia nữa.
Cả đoạn đường Canh Dã chỉ im lặng nắm lấy tay Biệt Chi, lắng nghe cô kể. Vẻ mặt anh gần như điềm tĩnh và hiền hòa một cách lạ thường, là một dáng vẻ hiếm khi xuất hiện trên con người anh.
Mãi đến khi Biệt Chi nói xong, Canh Dã mới mở lời: “Bởi vậy nên bảy năm trước em mới không nói một lời nào mà chia tay anh, sau đó một mình ra nước ngoài?”
Anh nhìn vào mắt cô: “Em cho rằng chúng ta sẽ giống như bố mẹ em?”
Từ trong dòng suy tưởng về chuyện cũ, Biệt Chi chậm chạp phản ứng lại.
Từ trước đến giờ Canh Dã rất thông minh, chỉ là tính cách ngang ngược lại phóng khoáng. Anh vốn lười ứng phó với những xã giao giữa người với người, chỉ dùng sự công kích đơn giản mà thô bạo nhất để làm lời đáp trả, nhưng chẳng phải anh không hiểu chuyện.
Ví như lúc này, rõ ràng cô còn chưa nói gì mà anh đã thốt ra một câu trúng ngay trọng tâm.
Đứng hình mấy giây, Biệt Chi giải thích: “Anh và Biệt Quảng Bình đương nhiên không giống nhau.”
“Biệt Quảng Bình.”
Canh Dã chậm rãi lặp lại theo cô.
Biệt Chi mím môi.
Trong lòng cô dù từng có thời gian ngắn ngủi xem Biệt Quảng Bình là bố, nhưng bây giờ thì đã chẳng còn gì nữa. Có điều cô hiếm khi biểu lộ ra ngoài mặt, với Canh Dã thì có lẽ là do quá không phòng bị.
“Được, anh hiểu rồi.” Canh Dã nhẹ nhàng siết lấy lòng bàn tay mềm mại của cô gái.
“?” Biệt Chi ngơ ngác, “Hiểu cái gì?”
“Mối quan hệ trong gia đình em và tình cảm em dành cho họ.” Không cho Biệt Chi có cơ hội hiểu lầm, Canh Dã ra vẻ vô tình bổ sung, “Cũng tốt, không, nên nói là tốt hơn cả chữ tốt mà anh tưởng tượng —— Như vậy thì sẽ không có ai thân thiết với em hơn anh.”
Nghe xong, Biệt Chi ngoảnh mặt sang chỗ khác mỉm cười.
Linh cảm mách bảo nụ cười đó có liên quan đến mình, Canh Dã giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô gái, xoay khuôn mặt đang hướng ra phía cửa sổ máy bay của cô về phía mình: “Em cười cái gì?”
“Cười anh đó.” Biệt Chi thản nhiên nói, đồng thời ngước mắt lên, tò mò liếc nhìn anh, “Anh có biết những lời anh vừa nói nghe giống một tên sở khanh không tim không phổi không?”
“Biết, nhưng không sao. Em hiểu anh là được, người khác nghĩ gì anh không quan tâm.”
Canh Dã mệt mỏi uể oải, nhưng vẫn nắm lấy ngón tay cô gái rồi cẩn thận vuốt ve từng ngón, như muốn khắc ghi từng tấc da thịt và gân cốt của cô vào lòng.
“Đối với chuyện quan hệ gia đình, anh không có tư cách an ủi em, cũng không biết an ủi như thế nào, anh ghét những lời sáo rỗng giả tạo —— Với anh mà nói, gia đình, tình thân và huyết thống là những thứ may mắn ngẫu nhiên như trúng số độc đắc, vậy mà lại phải đánh cược tình cảm cả đời mới có được, thật là chuyện nực cười.”
Lần này Biệt Chi thật sự có chút tò mò.
Cô rướn người tới gần, muốn nhìn thẳng vào mắt anh, giống như có thể vượt qua hàng mi dài và rậm nhìn sâu vào con ngươi sâu thẳm kia để tìm kiếm cảm xúc thật sự.
Canh Dã dựa vào ghế ngồi, để mặc cho cô nhìn, một lúc lâu sau anh mới nhếch môi, cất giọng khàn khàn: “Vẫn chưa nhìn đủ à? Còn nhìn nữa là anh tính tiền đấy.”
Rõ ràng là uy hiếp, nhưng lại không lạnh lùng chút nào, ngược lại còn khiến nụ cười nơi đáy mắt anh nhuốm chút ý tứ lả lơi.
Lúc này Biệt Chi mới an tâm ngồi lại: “Có thật là anh chưa từng khát khao tình thân dù chỉ một chút không?”
Nhìn vào đôi mắt long lanh chất chứa sự không cam lòng của cô gái, Canh Dã khó xử trầm tư suy nghĩ.
Anh tự hỏi lòng mình rằng, liệu trong hai mươi bảy hai mươi tám năm cuộc đời của anh có từng tồn tại cái gọi là khát khao mà cô nói không?
Nửa phút sau.
Trong ánh mắt mong chờ của Biệt Chi.
“Không có.”
Không biết Canh Dã nhớ tới điều gì đó, chẳng những không biểu lộ khao khát tình thân mà ngược lại còn khiến hàng lông mày của anh hơi nhíu lại, cười lạnh sắc bén.
“Điều khiến anh cảm thấy tiếc nuối nhất trong cuộc đời là ở Trung Quốc dù có sử dụng bất cứ phương thức nào cũng không thể cắt đứt quan hệ tình thân theo ý nghĩa pháp lý.”
“….”
Yên tĩnh vài giây.
Biệt Chi nghiêng mặt, một lần nữa bật cười khe khẽ.
Canh Dã khẽ nheo mắt, lại một lần nữa quay mặt cô gái về phía mình.
Lần này đầu ngón tay anh miết nhẹ môi dưới của cô, ánh mắt mang đầy vẻ uy hiếp: “Chê cười anh à?”
“Không phải chê cười, mà là bội phục.”
Nụ cười nhạt khiến khóe mắt hơi cụp xuống của cô gái cũng trở nên kiều diễm.
“Canh Dã, sao anh có thể phơi bày sự xấu xa và tiêu cực trong lòng mình một cách trần trụi như thế nhỉ?”
Canh Dã dựa lưng về ghế, hờ hững nhướng mày: “Anh vẫn luôn như vậy mà.”
Cũng phải.
Biệt Chi nghĩ.
Đúng thực là xưa nay nay anh đều như vậy, tốt xấu gì cũng chưa từng che giấu, cũng không cảm thấy phải tự ti hay khinh bỉ vì những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình.
Nghĩ xong, Biệt Chi tán đồng gật đầu: “Em muốn học hỏi anh.”
“Không học cái tốt lại đi học cái xấu.” Canh Dã khẽ cười, cuối cùng vẫn nhịn không được, nhân lúc tiếp viên hàng không vừa đi vào sau tấm rèm, xung quanh tạm thời không có ai nhìn qua đây, anh luồn ngón tay kéo dây an toàn, cúi người đến gần đặt lên môi cô gái bên cạnh một nụ hôn.
Đầu lưỡi nóng ấm lướt qua khe môi cô, định cạy mở tiến vào trong nhưng lại bị Biệt Chi đã kịp hoàn hồn né tránh.
“Đang trên máy bay đấy.” Biệt Chi nghiêm nghị nói, lòng bàn tay trắng nõn chống lên ngực anh, “Canh Dã, anh giữ lại chút mặt mũi đi.”
Canh Dã bị chọc cười: “Không có nên đâu cần giữ.”
“Nhưng em có, em muốn giữ.” Biệt Chi vừa nhẹ nhàng lại kiên định đẩy người anh về chỗ ngồi.
Canh Dã chỉ đành cắn khẽ răng nanh, nhịn cười, chậm rãi dựa người về sau: “…Được. Xuống máy bay rồi tính sổ với em sau.”
Biệt Chi giả vờ như không nghe thấy.
Mà trên thực tế là sau khi xuống máy bay món nợ này cũng không thể tính được ——
Mới bước xuống khỏi cầu thang máy bay, chiếc điện thoại mà Biệt Chi vừa mới tắt chế độ máy bay đã rung lên vài tiếng ting ting, cùng với đó là mấy cuộc gọi nhỡ.
Trùng hợp thay, đều là của Biệt Quảng Bình. Đúng là ‘vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến’, rõ ràng cả năm nay cô chưa từng nhắc đến ông ta một lần nào.
Nụ cười còn sót lại nơi khóe mắt cô gái cũng theo đó mà tan chảy như băng tuyết, biến mất hoàn toàn trong ánh nắng rực rỡ của khung cửa sổ lớn ở sảnh sân bay.
Hôm nay là thứ Bảy, thứ Hai tuần sau mới là ngày giỗ của Lâm Tuyết Đường.
Để ngày giỗ của mẹ được diễn ra tươm tất, Biệt Chi đã cố ý đến Bắc Thành trước hai ngày để chuẩn bị cho kỹ càng, còn xin trường nghỉ thêm hai ngày thứ Hai và thứ Ba. Mao Đại Ninh vỗ ngực nói sẽ giúp cô đứng lớp, bảo cô cứ yên tâm mà đi.
Mà lúc này Biệt Quảng Bình gọi điện thoại cho cô, hiển nhiên cũng đã dự liệu được cô sẽ đến Bắc Thành để dự ngày giỗ của Lâm Tuyết Đường năm nay.
So với việc trốn tránh khó khăn, Biệt Chi quen đối mặt với nó hơn. Đặc biệt là cô không muốn quả bom cảm xúc mang tên Biệt Quảng Bình này vào một lúc nào đó sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, khiến tâm trạng của cô bất ổn.
Thế là Biệt Chi gần như không chút do dự, vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Canh Dã vừa để anh dắt tay đi, còn cô thì lạnh lùng cúi đầu gọi lại cho số vừa gọi nhỡ.
Bên kia nghe máy khá nhanh.
Biệt Chi không muốn hàn huyên hay trò chuyện xã giao gì với Biệt Quảng Bình, cho nên vào giây phút điện thoại được kết nối, cô đã thờ ơ mở lời: “Vừa nãy con đang trên máy bay nên không nhận được điện thoại, bố có chuyện gì không?”
Biệt Quảng Bình ở bên kia đầu dây hình như bị nghẹn lời vài giây, mãi mới nói: “Dì con kêu bố hỏi lịch trình ngày thứ Hai của con… Đang trên máy bay? Con về Bắc Thành rồi à?”
“Là đến, không phải về.” Biệt Chi sửa lời xong lại cụp mí mắt xuống, “Con đến thăm mộ mẹ con.”
Biệt Quảng Bình ở bên kia thở dồn dập mấy hơi, đổi lại là lúc khác có lẽ ông ta đã lấy uy nghiêm của một người cha ra để trách mắng cô, nhưng nghe thấy câu sau, ông ta lại ép bản thân phải kìm nén cơn giận.
“Con một mình về à?”
Biệt Chi khựng lại, vô thức liếc mắt sang bên cạnh nhìn người bạn trai.
Bạn trai cô sở hữu ngoại hình quá nổi bật, thế nên dù đang ở trong sảnh sân bay tấp nập người qua lại thì vẫn luôn có những cô gái bị vẻ ngoài của anh thu hút, hoặc một mình hoặc hai ba người cùng bàn tán, liên tục quay đầu nhìn về phía anh.
Canh Dã chẳng thèm để tâm, cũng không hề giữ hình tượng, mang theo gương mặt đẹp trai chết người uể oải ngáp một cái.
Dưới hàng mi dài và đôi mắt đen láy là quầng thâm mắt cực kỳ rõ ràng không thể che giấu.
–
Cuối tháng trước câu lạc bộ hàng không CN thông báo nhận việc, Canh Dã ở lại Bắc Thành hai ngày, cho đến tối qua mới anh đáp chuyến bay đêm từ Bắc Thành quay về Sơn Hải. Sáng nay anh lại phải bay về Bắc Thành cùng Biệt Chi.
Biết được chuyện này, Lâm Triết chẳng chút khách sáo cà khịa: “Bầu bạn trên giường chưa đủ, còn phải bầu bạn trên trời. Chưa đến 24 tiếng đồng hồ mà còn vất vả thêm một chuyến khứ hồi, cơ trưởng Canh nhà ta đúng là quá đỉnh.”
Canh Dã chẳng thèm để tâm lời nói này, chỉ lười biếng trả lời một tin nhắn thoại: “Tên cẩu độc thân như cậu thì hiểu cái gì.”
Lâm Triết tức muốn chết.
Mặc dù tối qua chỉ ngủ vỏn vẹn hai tiếng, vô cùng buồn ngủ, nhưng Canh Dã lại vui vì được vất vả. Được gặp Biệt Chi sớm nửa ngày khiến anh cảm thấy tuổi thọ của mình dường như cũng được kéo dài ra một ngày, niềm hạnh phúc nho nhỏ này đúng là mấy tên cẩu độc thân như Lâm Triết không thể hiểu được.
Nhưng Biệt Chi cũng không hiểu lắm. Nhất là sáng sớm nay ở dưới chung cư nhìn thấy Canh Dã đứng dựa vào chân tường gần như sắp ngủ gục, bọng mắt xanh đen, cô nhìn mà cũng có chút đau lòng.
Cô muốn nói lần này thôi để anh ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng người nào đó đã nói gì…
“Không được.” Ngồi trong xe taxi đến sân bay, Canh Dã tựa vào vai cô, khép hờ mí mắt, giọng nói khàn khàn vì mệt mỏi, “Chỉ mỗi thế này mà bỏ lỡ lần đầu gặp mẹ vợ, lỡ như bà ấy không thích anh thì phải làm sao.”
“….”
Biệt Chi không đành lòng nói cho anh biết. Dựa vào hoàn cảnh trưởng thành và quan niệm gia đình của Lâm Tuyết Đường, nếu bà ấy còn sống, rất có thể khi gặp được con người thật của Canh Dã thì xác suất để bà ấy thích anh cũng gần như bằng không.
“Biệt Chi?” Giọng nói trầm xuống của Biệt Quảng Bình kéo dòng suy nghĩ đang phiêu lãng của Biệt Chi trở về.
Cùng lúc đó, trong tầm mắt cô, Canh Dã đang buồn ngủ đến mức không thể mở mắt cũng nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt cô chưa kịp dời đi.
Có lẽ là ánh mắt coi nhẹ Biệt Chi của những người xung quanh khiến anh hơi khó chịu, còn ánh mắt ngây người nhìn anh của bạn gái lại quá mức đáng yêu, Canh Dã không kìm lòng được mà cũng không muốn kìm nén ——
Anh đột nhiên cúi người, hôn nhẹ lên khóe môi cô gái.
Biệt Chi: “!”
Bị tấn công bất ngờ.
Hơn nữa lúc còn chưa kịp phản kháng, người nào đó đã đắc ý khoác vai cô, vẻ mặt hài lòng và vui vẻ không thôi.
Ánh mắt tổn thương của những cẩu độc thân xung quanh lập tức dời đi chỗ khác.
Biệt Chi chậm rãi cắn môi dưới, bỏ qua Canh Dã trả lời vào điện thoại: “Không phải.”
Biệt Quảng Bình cau mày: “Cái gì?”
“Con nói con không đến một mình.” Biệt Chi nắm chặt tay Dã, “Còn dẫn bạn trai theo.”
“….”
Trên gương mặt tuấn tú của người thanh niên đi bên cạnh cô hiện lên một nụ cười rõ ràng.
–
Không biết có phải Biệt Quảng Bình quá bất ngờ về việc con gái có bạn trai hay không, còn chưa kịp nói mục đích của cuộc gọi là ông ta đã vội vàng cúp máy.
Ra khỏi sân bay, Canh Dã đưa Biệt Chi đến chỗ ở của anh ở Bắc Thành.
Khu chung cư đó nằm ở trung tâm thành phố, ngay cạnh đường Trường An, là khu đất vàng điển hình, hình như đã có tuổi đời khá lâu.
Thấy Canh Dã dường như rất quen thuộc với Bắc Thành, Biệt Chi vốn đã hơi bất ngờ. Sau khi biết anh còn có bất động sản ở đây, cô càng tỏ vẻ kỳ quái: “Anh đã từng có ý định định cư ở Bắc Thành sao?”
“Không có.” Canh Dã cùng Biệt Chi đi đến cửa, “Thỉnh thoảng có việc cần anh sẽ ghé qua đây một chuyến.”
Lúc Canh Dã nói câu này, vẻ lạnh lùng trên gương mặt và trong giọng điệu của anh khiến Biệt Chi cảm thấy rất quen thuộc.
Cô như có điều suy nghĩ quay đầu lại: “Có việc cần?”
Canh Dã mở khóa cửa, đỡ cửa cho cô rồi lười biếng nhướng mày đáp: “Ông già… Ông nội anh sống ở Bắc Thành.”
Biệt Chi chợt hiểu ra, cũng quyết định giả vờ như không nghe thấy cách gọi thiếu tôn trọng mà Canh Dã vừa thốt ra.
Lúc cô đang định bước vào cửa thì chợt đụng phải một người phụ nữ trung niên ăn mặc như quản gia đang vội vã bước từ trong nhà ra.
Đối phương nhìn thấy Biệt Chi thì sửng sốt: “Cô là….”
Chưa nói xong đã nhìn thấy Canh Dã đang đứng sau Biệt Chi, chặn cửa cho cô, vẻ sửng sốt trên mặt bà ấy lập tức chuyển thành vui mừng: “Cậu Dã? Sao cậu lại về Bắc Thành lúc này? Ông cụ vẫn chưa biết đâu phải không?”
Biệt Chi:”?”
Sau khi vào nhà được mấy phút, Biệt Chi đã hiểu sơ qua tình hình.
Dì Tào này đã làm việc cho nhà họ Canh nhiều năm, tính tình thẳng thắn, biết rõ mọi chuyện, ông nội Canh Dã sắp xếp cho bà ấy đến dọn dẹp nhà cửa cho Canh Dã vào mỗi cuối tuần.
Trùng hợp là cuối tuần này lại gặp phải.
Canh Dã dường như có chút bất mãn về chuyện này, nhưng dù sao cũng không nỡ trút giận lên dì Tào, anh chỉ gọi một cuộc điện thoại cho ông nội, hai ông cháu lời qua tiếng lại, chiến hỏa bùng lên.
Biệt Chi đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Cô hiếm khi thấy Canh Dã như thế này, giống như một con sói đầu đàn kiêu ngạo và lạnh lùng bỗng chốc biến thành một con sói con xù lông——
Hung hăng, ngông cuồng, hiếu chiến, hung dữ.
Bộ lông trên người dựng đứng như những mũi kim thép, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng lao vào chiến đấu.
Người khác nhìn thấy dáng vẻ này của anh chắc chắn sẽ sợ hãi. Thế nhưng Biệt Chi chỉ cảm thấy quá đáng yêu.
——Hiệu ứng kính lọc tình yêu dày đến tám trăm mét.
Cuộc gọi điện thoại kết thúc đột ngột, hành động hóng hớt của Biệt Chi bị Canh Dã bắt gặp.
Canh Dã kéo Biệt Chi tới trước mặt, muốn trêu chọc cô một phen, nhưng lại bị cô hôn cho vài cái rồi dỗ dành lên giường.
“Ngoan ngoãn ngủ bù đi.” Biệt Chi kéo chăn lên cho anh, “Em không muốn ngày mốt dẫn một con gấu trúc đi gặp mẹ em đâu.”
Canh Dã bật cười, ôm cô hôn một hồi lâu mới buông ra. Trước khi rời khỏi phòng ngủ, Biệt Chi kéo rèm che nắng cho anh, đắp chăn cẩn thận rồi mới rón rén ra khỏi phòng.
Dì Tào đang ở phòng ăn lên thực đơn cho bữa tối.
Thấy Biệt Chi đi ra, bà ấy đưa cốc nước vừa rót cho cô: “Cô Biệt, cô với cậu Dã là bạn học cấp ba à?”
Biệt Chi có chút kinh ngạc: “Anh ấy từng nhắc đến cháu ạ?”
“Ôi, cậu Dã không nói với chúng tôi mấy chuyện này đâu, nhưng mà mọi người trong nhà đều biết cậu Dã luôn nhớ nhung một cô gái quen biết từ hồi cấp ba. Xét cho cùng thì cũng vì chuyện của cô mà cậu Dã và ông cụ đã cãi nhau um sùm ở nhà tổ…”
Nói đến đây, dì Tào vội vàng che miệng, “Nhìn tôi này, thấy cậu Dã về một chuyến là vui quá nên nói năng lung tung. Cô Biệt đừng để bụng nhé, nếu không cậu Dã biết tôi nói mấy lời này với cô là cậu ấy sẽ nổi giận mất.”
Biệt Chi có chút mơ hồ: “Ông nội của Canh Dã biết cháu sao?”
“Đương nhiên là biết rồi.” Dì Tào không cần suy nghĩ đã đáp, “Nếu không phải vì cô Biệt, năm đó cậu Dã dễ gì chịu nghe lời ông cụ mà ngoan ngoãn vào hàng không quân đội gì đó.”
“Vì…cháu?”
“Đúng vậy, cậu Dã và ông cụ đã cãi nhau bao nhiêu năm nay, nhưng đó là lần đầu tiên cậu ấy chịu thua. Sau này chúng tôi mới biết, là vì không tìm thấy cô, cậu ấy thật sự không còn cách nào khác nên mới cầu xin ông cụ.”
Dì Tào thở dài.
“Ông cụ cũng thật nhẫn tâm, rõ ràng biết cô đã ra nước ngoài, vậy mà vẫn lấy chuyện này ra ép cậu Dã thi tuyển phi công, vào quân đội. Quân nhân tại ngũ làm sao có thể ra nước ngoài được, ông cụ rõ ràng là cố ý, đợi đến khi thông báo nhập ngũ gửi về, biết cậu Dã không còn đường lui nữa nên ông cụ mới nói với cậu ấy rằng cô đã ra nước ngoài.”
Không biết nhớ đến chuyện gì đó, người phụ nữ trung niên lộ vẻ không đành lòng: “Tôi chăm sóc cậu Dã từ năm cậu ấy mười hai tuổi được đưa về đây, chưa bao giờ thấy cậu ấy đau khổ như đêm hôm đó… Cả đêm hôm đó đồ đạc trong nhà bị đập phá, ồn ào náo loạn, tôi còn sợ cậu ấy liều mạng với ông cụ…”
Biệt Chi đã không nói nên lời.
Chỉ cần tưởng tượng đến tâm trạng vừa nắm được trong tay chút hy vọng rồi lại bị dập tắt hoàn toàn của Canh Dã khi ấy, cô đã cảm thấy đầu óc trống rỗng, lồng ngực dâng lên cảm giác chua xót.
Thảo nào rõ ràng anh đã thi đậu vào học viện hàng không nhưng lại không học cho xong.
Thảo nào một người vốn bất cần, ngang bướng và khó dạy bảo như anh lại ‘nghĩ quẩn’ tự trói buộc bản thân, tự đeo xiềng xích vào cổ, để mặc người khác khống chế mà bước chân vào quân đội, rèn giũa tính tình.
Một người kiêu ngạo như Cảnh Dã, ở trong môi trường quân đội đầy rẫy quy định như thế không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu ấm ức và cay đắng.
Những năm tháng đó anh đã sống như thế nào…
Biệt Chi càng nghĩ càng thấy khó chịu, đến cả thở cũng khó khăn.
“Tôi đoán là lúc đó ông cụ cũng không muốn cậu Dã cứ thế đi tìm cô, chờ đợi cô,” Dì Tào lắc đầu, “Nhưng bây giờ không sao rồi, từ sau lần cậu Dã vào ICU khiến ông ấy sợ mất mật, ông ấy đã…”
Biệt Chi tái mặt ngẩng đầu lên hỏi: “Canh Dã vào ICU khi nào?”