Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Chương 58
Chương 58
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi ra khỏi đạo quán, Canh Dã và Biệt Chi định sẽ đến một nhà hàng chay khá nổi tiếng ở lưng chừng núi Bình Lương để ăn trưa, sau đó rời khỏi Tây Hoa.
Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi.
Ngay lúc Biệt Chi còn đang phân vân không biết thứ vừa được dọn lên trước mặt là món ăn hay là cây cảnh, thì chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn dài có tạo hình hòn non bộ trong phòng riêng của Canh Dã bỗng đổ chuông.
Canh Dã cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi đến, phản ứng đầu tiên của anh là hơi nhíu mày.
Đôi đũa của Biệt Chi vô thức dừng lại trên ‘chậu cây cảnh’, như thể không biết nên hạ xuống như thế nào. Cô liếc nhìn anh với ánh mắt dò hỏi.
“Em ăn trước đi.” Canh Dã đứng dậy, rời khỏi chiếc ghế gỗ lê trong phòng riêng, “Anh nghe điện thoại đã.”
“…”
Ánh mắt tò mò của Biệt Chi dõi theo anh.
Canh Dã không rời khỏi phòng, anh vừa nghe điện thoại vừa chậm rãi bước về phía cửa sổ trong cùng của căn phòng.
Để phù hợp với phong cách ‘mộc mạc’ của chủ nghĩa thuần chay, từ cách trang trí cho đến vật liệu trong nhà hàng này đều rất giản dị, ví dụ như rèm cửa sổ là kiểu màn che rất cổ điển, vải lanh màu trắng gạo rũ xuống, khẽ lay động theo làn gió mát rượi thổi đến từ lưng chừng núi.
Không biết là ai gọi cho Canh Dã, mặc dù vừa nhìn thấy người gọi đến anh có hơi nhíu mày, nhưng hình như cũng không đến mức chán ghét lắm, ít nhất cũng đã duy trì cuộc gọi này gần một phút đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó anh hầu như chỉ thỉnh thoảng trả lời cho có lệ.
Cho đến khi gần kết thúc cuộc gọi, Biệt Chi nghe thấy giọng nói trầm thấp pha chút ngạc nhiên của Canh Dã: “Cô về nước rồi à?”
“…”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Canh Dã nghiêng người, đôi mắt đen láy liếc nhìn vào trong phòng, “Để cháu hỏi cô ấy đã.”
“….”
“Đúng vậy, cháu lúc nào mà chẳng nghe lời cô ấy.”
“….”
“Không vừa mắt là chuyện của ông ấy, lớn tuổi rồi, cũng nên học cách thích nghi với luật lệ xã hội đi.”
“….”
“Luật lệ gì à? Thì luật lệ ông ấy không phải mặt trời, không thể nào bắt tất cả mọi người đều phải xoay quanh ông ấy được.”
“….”
(*Trong tiếng Trung thường dùng我–你 (tôi-bạn) để chỉ mình và đối phương, không phân biệt ra cô dì chú bác như bên Việt Nam mình, cho nên Biệt Chi không nhận ra chính xác là Canh Dã đang nói chuyện với ai. Nhưng lúc chuyển ngữ thì Làn để rõ ra cháu với cô nha, chứ không để bạn với tôi được ^^)
Biệt Chi vừa chớp mắt vừa lắng nghe. Không hiểu sao cô bỗng nhạy bén nhận ra ở đầu dây bên kia điện thoại hẳn là ‘người nhà’ mà Canh Dã ít muốn nhắc đến nhất.
Nhưng có vẻ như mối quan hệ với vị này cũng không đến mức quá tệ. Ít nhất là có thể khiến Canh Dã kiên nhẫn nghe điện thoại hơn một phút mà không cúp máy.
Ngay lúc Biệt Chi đang miên man suy nghĩ, chàng trai đứng bên cửa sổ đã kết thúc cuộc gọi bằng một tiếng khịt mũi lạnh lùng đầy khinh thường.
Canh Dã sải bước đi tới, mí mắt hơi cụp xuống, vẻ mặt có chút uể oải lại bực bội quay lại bàn ăn.
“Cô Út của anh về nước rồi, trùng hợp là cũng đang ở Tây Hoa.”
Ngón tay thon dài của anh khẽ cong lên, gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ lê, giọng nói chậm rãi pha chút gì đó không chắc chắn: “Bà ấy muốn mời em đi uống trà chiều, em có muốn đi không?”
Biệt Chi hơi ngẩn người: “Chỉ có em với bà ấy thôi sao?”
Bả vai của cô gái hơi thẳng lên, giống như một chú mèo con cảnh giác lặng lẽ ưỡn thẳng lưng.
Nhận ra điều này, sắc mặt Canh Dã hơi dịu lại, nụ cười nhạt nhẽo thoáng qua trong đôi mắt đen láy sâu thẳm: “Làm sao có chuyện đó được, nếu em muốn đi, dĩ nhiên anh sẽ đi cùng em.”
Biệt Chi thở phào nhẹ nhõm.
Canh Dã nói thêm: “Nếu như em không muốn đi, vậy thì anh sẽ từ chối bà ấy.”
Biệt Chi do dự hỏi lại: “Vậy anh muốn em đi không?”
Cô biết quan hệ của Canh Dã với người nhà rất căng thẳng, chỉ từ những lời nói úp mở của Canh Dã trước đây cộng thêm với những gì Kỳ Diệc Dương nói hôm nọ cũng đủ để cho Biệt Chi đoán được phần nào nguyên do.
Cô không muốn bản thân trở thành một cây cầu nối, để rồi những kẻ mà anh không muốn tiếp xúc từng làm tổn thương hay phụ bạc anh có thể lấy cô ra để viện cớ ép buộc tiếp cận anh.
Mà cho dù Biệt Chi không nói ra suy nghĩ này thì Canh Dã cũng có thể hiểu được đại khái sau khi hai người nhìn nhau giây lát.
Chàng trai cụp mắt xuống, cười khẽ.
Cũng lạ thật, những cảm xúc tiêu cực khó kiềm chế khi nhắc đến ông nội và những người khác trong nhà họ Canh cùng Canh Nhữ Lan lại dễ dàng tan biến chỉ dưới một ánh mắt của cô.
Anh bất giác vòng qua bàn dài, tiến về phía chiếc ghế bành của cô gái.
Trước khi cô kịp đứng dậy, anh đã quỳ xuống trước mặt cô.
“Vốn dĩ anh cảm thấy không cần thiết phải để em đi gặp bất kỳ người nào trong nhà họ Canh, dù sao sau này cũng không còn liên lạc gì nhiều.” Canh Dã khựng lại, hàng mi dài cụp xuống, “Nhưng mà cô Út bảo là, người yêu đương nghiêm túc thì phải gặp gỡ phụ huynh. Nếu anh không đưa em đi gặp ai trong nhà, hẳn sẽ bị nói là không đủ thành ý.”
Biệt Chi nghe vậy bật cười: “Từ bao giờ anh lại để tâm đến chuyện người khác nghĩ gì thế?”
“Chuyện liên quan đến em, anh đương nhiên phải để tâm.” Canh Dã không cần suy nghĩ, buột miệng đáp.
Biệt Chi khựng người, cúi đầu mỉm cười: “Canh Dã, anh càng ngày càng dẻo miệng rồi đấy.”
“? Đây mà đã gọi là dẻo miệng á?”
Canh Dã nhíu mày, tay chống lên thành ghế của cô, bất chợt đứng thẳng người dậy từ tư thế nửa quỳ, hệt như một con báo nhanh nhẹn và xảo quyệt, nhưng không phải lao vào săn mồi mà chỉ nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, “Đi không?”
Chàng trai ghì chặt hai bên thành ghế, nhốt cả người cô trong lòng ghế, khom người, đôi mắt đen láy hơi cụp xuống.
Thẻ gỗ cầu duyên không cất vào lại trong áo mà lúc này đang buông thõng trên cổ anh, lắc lư theo dư âm của động tác vừa rồi.
Hệt như một loại mê hoặc.
“…Đi.”
Lời nói buột miệng thốt ra.
Sau khi hoàn hồn, chính Biệt Chi cũng thấy bất ngờ.
Do ảnh hưởng từ gia đình nên xưa nay cô rất ngại ngùng với những cuộc gặp gỡ kiểu cách giữa bề trên và con cháu —
Trước khi buột miệng đồng ý, chính Biệt Chi cũng không ngờ bản thân lại chấp nhận.
Nghĩ ngợi vài giây, Biệt Chi lại cảm thấy thoải mái hơn một chút. Yêu một người có lẽ là như thế, sẽ làm những hành động trong vô thức, dù cho có trái với bản tính thì cũng muốn hiểu anh ấy hơn, hiểu càng nhiều càng tốt.
Lần này động tác của Canh Dã đã dịu dàng hơn, muốn rời đi nhưng lại không nỡ, lưu luyến hôn lên môi cô: “Được, ăn cơm xong anh đưa em đi.”
–
Có một khoảng thời gian Biệt Chi đã từng ngây thơ cho rằng sau khi xuống khỏi chiếc bàn phẫu thuật lạnh lẽo kia, cuộc sống của cô sẽ không còn bất kỳ sóng gió nào có thể khiến cô nảy sinh cảm xúc căng thẳng tương tự nữa.
Cho đến khi hiện thực tát vào mặt cô một cái rõ đau.
“… Sao tay em lại lạnh thế này?”
Đến bãi đậu xe của câu lạc bộ tư nhân mà Canh Nhữ Lan đưa địa chỉ, lúc đợi Biệt Chi xuống xe, Canh Dã nắm lấy tay cô mới chợt nhận ra điều này.
Chàng trai nghiêng đầu nhìn vài giây, đột nhiên bật cười: “Chi Chi, chẳng lẽ em đang căng thẳng à?”
“Đâu có.” Biệt Chi cứng đờ mặt, cãi bướng, “Tại trời lạnh quá thôi.”
Canh Dã không nỡ vạch trần cô, chỉ vui vẻ cúi đầu cười.
Anh cởi cúc áo khoác mở áo khoác ra, dưới ánh mắt khó hiểu của Biệt Chi, Canh Dã nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình rồi nhét bàn tay lạnh ngắt kia vào trong áo khoác.
Chạm vào lớp áo len mềm mại, đầu ngón tay Biệt Chi gần như có thể cảm nhận được vòng eo rắn chắc của anh.
“…!”
Cô giật bắn người, gương mặt lập tức đỏ bừng.
“Canh Dã.” Biệt Chi khẽ cắn răng, hạ giọng, “Đang ở chỗ đông người, anh….chú ý ảnh hưởng một chút.”
Chàng trai uể oải liếc nhìn cô: “Anh ủ ấm tay cho bạn gái mình thì có gì đâu phải chú ý ảnh hưởng.”
Nói rồi, anh dùng bàn tay còn lại ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại.
Chiếc áo khoác dài bị mở ra, cuối cùng anh ôm trọn cô gái trước mặt vào lòng.
Qua lớp áo len mỏng, Biệt Chi có thể cảm nhận được từng đường cong cơ bắp săn chắc trên ngực và bụng anh.
Canh Dã cúi đầu, nhẹ nhàng tựa cằm vào đỉnh đầu cô, như cây hợp hoan quấn quýt thân mật, giọng anh khàn khàn nhưng lại đầy vui vẻ: “Như vậy còn thấy lạnh nữa không?”
Biệt Chi đỏ mặt: “…”
Muốn tự bốc cháy luôn rồi, cảm ơn.
Đợi ở dưới sảnh của câu lạc bộ tư nhân kia hai phút, đến khi trợ lý riêng của Canh Nhữ Lan đích thân xuống đón họ, Biệt Chi và Canh Dã mới đi theo sau vị trợ lý đó cùng nhau bước vào thang máy của câu lạc bộ.
Trợ lý quẹt thẻ, ấn tầng, sau đó im lặng như không tồn tại đứng ở một góc.
Trong khoang thang máy đang từ từ đi lên, không gian yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Canh Dã nắm tay Biệt Chi, khẽ cào nhẹ lòng bàn tay cô: “Đừng căng thẳng.”
“Ừm.”
Như là muốn Biệt Chi yên tâm, Canh Dã suy nghĩ một lúc lâu, cho đến khi cửa thang máy mở ra, trợ lý dẫn đầu bước ra trước, giẫm lên tấm thảm mềm mại được trải trên hành lang dài bên ngoài.
Canh Dã nghiêng người ghé vào tai Biệt Chi thì thầm: “Cô Út của anh không giống với những người khác trong nhà họ Canh đâu, em đừng lo lắng.”
Biệt Chi cũng cảm nhận được điều đó.
Cô đoán nếu hôm nay đổi lại là người khác trong nhà họ Canh gửi lời mời này, chắc chắn Canh Dã sẽ không hỏi ý kiến của cô —— à không, thậm chí có khả năng anh sẽ không bắt máy luôn ấy chứ.
Vì thế Biệt Chi cũng có chút tò mò, bèn hạ thấp giọng hỏi: “Khác ở điểm nào?”
Canh Dã ngẫm nghĩ, sau đó nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng đầy mỉa mai: “Bà ấy biết nói tiếng người.”
Biệt Chi: “?”
Trợ lý: “…”
Canh Nhữ Lan vốn dĩ vừa đi đến cửa, đang được trợ lý đẩy cửa phòng trà ra, lúc này cũng: “…”
Một phút sau.
Bên trong phòng trà riêng của câu lạc bộ chỉ còn lại ba người, Canh Nhữ Lan ngồi cách bàn trà nhìn chàng trai phía đối diện, cười khẩy nói: “Cô, biết, nói, tiếng, người?”
Hình như trong phòng trà có bật lò sưởi, hơi nóng lan tỏa khắp phòng, khiến con người cũng trở nên lười biếng.
Canh Dã dựa vào ghế sofa, hai chân dài vắt chéo một cách tùy ý, mí mắt anh hơi rũ xuống, giọng điệu càng thêm uể oải: “Hiểu ý chính là được rồi.”
“Ý chính của cháu là đang khen cô hay đang mắng cô đây?” Canh Nhữ Lan vẫn không chịu buông tha cho anh.
Canh Dã nhướng mắt: “Cô bảo cháu đưa Chi Chi tới đây, chẳng lẽ là để dạy Ngữ Văn cho cháu à?”
Ý tứ ‘còn nói nữa là cháu đi đấy’ tuy nhạt nhẽo nhưng lại được thể hiện rất rõ ràng.
Canh Nhữ Lan dường như bị chọc cười, quay sang nói với Biệt Chi: “Sao cháu chịu được cái tính chó má mà kiên nhẫn này của nó hay vậy?”
Canh Dã cau mày: “Cô còn muốn bôi xấu cháu nữa à?”
Không đợi Canh Nhữ Lan lên tiếng, anh khẽ cười một tiếng, quay mặt sang hướng khác: “Cô cũng chẳng nghĩ xem là cách cháu đối xử với cô ấy làm sao giống cách cháu đối xử với mọi người được?”
“…”
Ban đầu Biệt Chi còn hơi căng thẳng, nhưng sau năm phút bước vào phòng trà, cô đã chuyển từ trạng thái đi phỏng vấn sang xem kịch lúc nào không hay.
Hai cô cháu lời qua tiếng lại đối đáp chan chát cứ như đang hát hí khúc vậy, không chừa cho cô bao nhiêu kẽ hở để chen lời.
Nhưng có thể nhận ra tình cảm giữa hai người họ thật sự rất tốt.
Hơn nữa, có thể nói là Canh Nhữ Lan hoàn toàn khác với hình ảnh nữ doanh nhân thành đạt trong tưởng tượng của Biệt Chi, bà ấy mặc trang phục thường ngày, cũng không đeo trang sức, trông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, không ra vẻ kiểu cách gì.
Trừ ngũ quan và khí chất trời sinh thì nhìn chung có thể nói là giản dị từ đầu đến chân.
Thậm chí cách thức hai cô cháu ở chung cũng giống bạn bè hơn.
Quan sát mấy phút, Biệt Chi cũng đại khái hiểu được ý của câu “Bà ấy biết nói tiếng người “ mà Canh Dã nói khi vừa vào cửa là gì.
Qua một màn đùa giỡn như vậy, không khí trong phòng trà đã hoàn toàn thoải mái lại.
Trong lúc đang đấu khẩu với cháu trai, Canh Nhữ Lan thỉnh thoảng lại quay sang nói vài câu với Biệt Chi, không lạnh nhạt cũng chẳng quá mức quan tâm, chỉ là những mẩu chuyện phiếm vu vơ. Cứ như hôm nay chẳng phải là ngày gặp gỡ gia đình mà là đến dự tiệc trà chiều vậy.
‘Buổi tiệc trà chiều’ này cứ thế kéo dài nửa tiếng đồng hồ, trà đã được thay một lượt và pha đến lượt thứ năm.
Canh Nhữ Lan nghiêng đầu, rót nước vào chén chung, giọng điệu vẫn điềm nhiên như thường: “Tình cảm của hai đứa đã ổn định rồi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, đã cân nhắc đến chuyện khi nào kết hôn chưa?”
Biệt Chi khựng lại.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Canh Dã liếc nhìn cô rồi mới quay mặt đi, giọng điệu lười nhác tùy ý: “Cô đừng lo lắng. Khi nào cưới cháu nhất định sẽ mời cô.”
“Ý của cháu là cô còn phải cảm ơn cháu sao?” Canh Nhữ Lan cười khẩy một tiếng, ngẩng đầu lên.
Canh Dã làm như không nhận ra bà ấy đang chế giễu, anh ngồi im không nhúc nhích, cũng không thèm nhướng mắt lên.
“Cô khách sáo rồi.”
Canh Nhữ Lan nhịn không thèm chấp nhặt với anh, quay sang nói với Biệt Chi: “Chuyện cưới xin có thể không vội. Nhưng mà chuyện con cái thì tốt nhất nên sinh trước ba mươi tuổi.”
Sợi dây vô hình trong phòng trà bỗng nhiên bị kéo căng.
Biệt Chi vô thức cúi đầu, siết chặt tay.
Canh Dã hạ cổ tay xuống nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, đồng thời ngón tay thon dài dễ dàng cạy mở những ngón tay cô đang siết chặt ra, đổi thành hai bàn tay đan vào nhau, mười ngón tay đan chặt.
Canh Nhữ Lan không hề hay biết động tác dưới gầm bàn, vẫn đang nói: “…Cô cũng là người từng trải, hai năm nay điều cô nuối tiếc nhất là lúc trẻ không tranh thủ sinh con để chơi đùa với chúng. Thế nên tốt nhất là nên có con trước ba mươi, mà ba lăm tuổi cũng không sao. Nhưng qua cái tuổi đó rồi sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà xoay sở với một đứa con nít…”
“Cháu theo chủ nghĩa DINK*.”
(*đã giải thích ở chương trước, đại khái là kết hôn nhưng không sinh con.)
Canh Nhữ Lan còn chưa dứt lời thì đã bị một giọng nói thờ ơ lười biếng cắt ngang. Dòng nước từ ấm trà trong tay bà ấy cũng theo đó mà ngừng lại.
Trong phòng trà chìm vào tĩnh lặng.
Ngay cả Biệt Chi cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Canh Dã.
Canh Nhữ Lan lướt mắt nhìn Biệt Chi, sau đó lại nhìn chằm chằm vào đứa cháu trai của mình: “Từ bao giờ mà cháu lại học theo lối sống của phương Tây vậy?”
Canh Dã cụp mắt, nghịch mấy đầu ngón tay của Biệt Chi: “Bệnh ghen mạnh quá, chẳng có cách nào cả.”
Canh Nhữ Lan đặt ấm trà xuống, bình sứ chạm vào mặt bàn trà tạo nên một tiếng động không nặng không nhẹ.
Bà ấy ngả người ra sau ghế, nheo mắt đánh giá Canh Dã: “Không phải cháu nói chuyện gì cháu cũng nghe theo cô ấy sao?”
Canh Nhữ Lan dừng lại giây lát, quay sang Biệt Chi: “Sao cô thấy, hình như cô ấy cũng không hề biết cháu là người theo chủ nghĩa DINK nhỉ? Cũng chưa hỏi han gì người ta mà cháu đã tự ý quyết định, định ra tay trước rồi báo sau à?”
“…”
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Canh Dã đã hoàn toàn biến mất. Anh nhướng mày, ánh mắt vừa chế giễu lạnh nhạt lại thêm vài phần sắc bén: “Tình thú thôi, cô đừng bận tâm.”
Canh Nhữ Lan nhận ra điều gì đó.
Trước đây vẫn luôn có người nói Canh Dã là con sói đầu đàn đầu tiên của nhà họ Canh, không giống với bất kỳ ai trong nhà, anh ngông cuồng, nóng nảy, hoang dã khó thuần, không có chút giáo dưỡng hay chừng mực kỷ luật gì.
Nhưng Canh Nhữ Lan lại hiểu Canh Dã hơn bọn họ. Bà ấy biết rõ, phần lớn thời gian con sói con này lười để ý đến chuyện bên ngoài, cũng không có hứng thú để tâm đến bất kỳ ai mà anh không quan tâm.
Chỉ ngoại trừ khi anh cảm thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm.
Ví dụ như lúc này, mặc dù Canh Dã vẫn lười biếng như mọi khi, tựa như người không xương ngồi dựa vào ghế, hai chân dài duỗi ra, cánh tay buông thõng, dáng vẻ như sắp ngủ gục đến nơi.
Nhưng Canh Nhữ Lan lại như nghe thấy tiếng gầm gừ kìm nén trong cổ họng của con sói con, mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
…..Cũng bảo vệ đồ ăn ghê thật.
Canh Nhữ Lan vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng rất lý trí. Bà ấy không tiếp tục đề tài này nữa, nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
Sau đó lại là khoảng thời gian trò chuyện rôm rả, cho đến khi trợ lý riêng của Canh Nhữ Lan lịch sự gõ cửa, nhắc nhở về cuộc họp online tiến hành sau mười lăm phút nữa.
Canh Dã vốn đã ngồi đến phát chán, bèn nhân cơ hội muốn rời đi.
Canh Nhữ Lan cũng không giữ họ lại nữa, chỉ là lúc họ đứng dậy, bà ấy ra hiệu cho trợ lý đi lấy hộp gỗ đàn hương đã chuẩn bị từ sớm.
“Cô biết tin hơi gấp, cũng không kịp chuẩn bị gì chu đáo, chỉ có cái này thôi.” Canh Nhữ Lan nắm lấy tay Biệt Chi, đặt chiếc hộp gỗ đã mở nắp vào tay cô, “Không được phép nói không thích đâu nhé.”
Bên trong lớp vải nhung của hộp gỗ đàn hương là một chiếc vòng tay ngọc bích xanh mướt. Ngay cả Biệt Chi là một người không rành về ngọc bích, cũng không hiểu gì về nước ngọc, nhưng vẫn có thể nhận ra chiếc vòng này có giá trị không hề nhỏ.
“Dì Canh, cháu không thể nhận cái này được ạ.”
Chiếc hộp được đưa tới trong trạng thái đã mở sẵn, Biệt Chi không dám đẩy trả lại, sợ rằng chỉ cần vừa đẩy qua đẩy lại là sẽ làm rơi nó xuống đất.
Canh Nhữ Lan hiển nhiên là cố ý, mỉm cười ấn chiếc hộp vào tay cô: “Lễ vật người lớn tặng, con cháu không có lý nào từ chối cả. Cũng đừng gọi dì Canh dì Canh nữa, cháu cứ gọi cô là cô Út giống như Canh Dã là được.”
“Cô…cô Út.” Biệt Chi ngập ngừng gọi, nhưng vẫn muốn từ chối, “Nhưng cháu thật sự không thể nhận chiếc vòng này được ạ.”
“Đã gọi là cô Út rồi, sao còn khách sáo như thế làm gì.” Canh Nhữ Lan đổi giọng, thở dài một tiếng, “Mẹ của Canh Dã mất sớm, bên cạnh nó không có người lớn nào thân thiết, cũng chỉ có cô là có thể nói chuyện được với nó. Chiếc vòng này coi như là cô thay mẹ nó tặng cháu làm quà gặp mặt, dù thế nào cháu cũng phải nhận lấy, như vậy cô mới yên tâm giao nó cho cháu được.”
Canh Dã vốn đang lười biếng dựa vào khung cửa, cúi đầu chờ bên này kết thúc.
Nghe được câu này, anh khẽ nhướng hàng mi dài, cười khẩy một tiếng: “Cái gì gọi là giao cháu cho… Cô đang gả con gái à?”
Vẻ mặt hiền từ của Canh Nhữ Lan nhạt dần, nhìn anh với ánh mắt chán ghét: “Nhìn cháu là biết không đáng tin bằng Biệt Chi rồi, giao cháu cho cô ấy, cô còn sợ cô ấy chê phiền ấy chứ.”
“Vớ vẩn.” Canh Dã cười khẽ, “Gả thì gả, Chi Chi cưng chiều cháu lắm.”
“….Để lại cho cô chút mặt mũi đi.”
Canh Nhữ Lan bất lực quay mặt đi, thay Biệt Chi đóng hộp gỗ lại: “Coi như là cô Út ứng trước cho cháu một khoản phí tổn thất tinh thần nhé, cô bé.”
Bị hai cô cháu lời qua tiếng lại trêu chọc, Biệt Chi không còn đường từ chối nữa. Cô đành phải ngại ngùng cảm ơn, nhận lấy món quà, sau đó chào tạm biệt Canh Nhữ Lan.
Canh Nhữ Lan gọi trợ lý đưa hai người xuống lầu, Canh Dã từ chối: “Thế giới riêng của hai người bọn cháu đã bị cô làm phiền hơn một tiếng rồi. Sau này dù chỉ một giây cũng đừng hòng chen chân vào nữa.”
Nói xong, anh lười biếng vung tay ra sau coi như chào tạm biệt, sau đó cùng với Biệt Chi xuống lầu.
Hai người cùng bước vào thang máy.
“Chiếc vòng này hẳn là di vật bà nội để lại cho cô Út.” Giọng Canh Dã ung dung, nghe không có vẻ gì là để tâm, “Ý là bà ấy rất thích em, em đừng mang gánh nặng tâm lý gì cả.”
“… Cảm ơn anh, vốn dĩ là không có.” Biệt Chi nhận lấy chiếc hộp từ tay Canh Dã, đổi thành dùng hai tay bưng hộp gỗ, “Hiện tại có rồi.”
Canh Dã khẽ bật cười.
Nhưng không lâu sau anh đã chẳng cười nổi nữa.
Cả đoạn đường đến bãi đậu xe, Biệt Chi vẫn luôn nghiêm túc ôm chặt chiếc hộp, né tránh hết lần này đến lần khác ý định muốn nắm tay cô của Canh Dã.
Ánh mắt Canh Dã nhìn về phía chiếc hộp gỗ đàn hương dần trở nên khó chịu.
Cảm giác khó chịu này rốt cuộc cũng lên đến đỉnh điểm sau khi Biệt Chi lên xe ——
Canh Dã nhịn cả buổi chiều, lúc này đã đưa bạn gái đến xe, anh thật sự không nhịn được nữa. Cài dây an toàn cho cô xong, giây tiếp theo anh cúi người ghé sát lại định hôn.
Ban đầu Biệt Chi còn hơi ngước cằm lên phối hợp với anh, nhưng ngay lúc Canh Dã đang có chút say mê, ngón tay nắm lấy cổ tay cô bắt đầu siết chặt, cơ thể cũng nghiêng người về phía cô, thì bỗng bị một chiếc hộp cứng cứng ở giữa hai người chặn lại.
“? “
Canh Dã cụp mắt xuống, khó chịu muốn ném nó sang một bên.
Vật còn chưa rời khỏi tay đã bị Biệt Chi ấn tay anh lại: “Đừng có mà ném lung tung, nhỡ đâu rơi vỡ thì——”
Canh Dã khựng lại, híp mắt nhìn cô: “Hôn quan trọng hơn hay là nó quan trọng hơn?”
Biệt Chi khó hiểu nhìn anh: “Tất nhiên là nó quan trọng hơn rồi.”
Canh Dã: “?”
“Đây là di vật bà nội anh để lại, đối với cô út của anh cũng rất có ý nghĩa, bà ấy giao cho em, nhỡ may ở chỗ em mà bị rơi vỡ thì em biết ăn nói thế nào với họ đây?”
“……”
Canh Dã cụp mắt, nhìn chiếc hộp gỗ đàn hương được cô gái cầm trong lòng bàn tay.
Dừng lại vài giây, ánh mắt anh chậm rãi dời đi chỗ khác, giọng nói tản mạn vang lên bên trong xe: “Được, đến cô út còn có mặt mũi hơn cả anh.”
Biệt Chi khó hiểu ngẩng đầu: “Mặt mũi gì?”
“Đều là ngọc bích, nhưng cái bà ấy tặng thì em nâng niu cẩn thận.” Canh Dã khẽ liếm răng nanh, ánh mắt sâu thẳm, “Còn vòng tay ngọc bích anh tặng thì chẳng biết đã bị em vứt vào xó xỉnh nào rồi.”
Biệt Chi sững người.
Đầu ngón tay cô vô thức siết nhẹ chiếc hộp gỗ, cụp mắt xuống.
“Đó là quà trưởng thành anh đã chuẩn bị cho em, chọn lựa rất kỹ lưỡng, còn suýt chút nữa đã bán chiếc mô tô ấy đi. Lúc đó rõ ràng anh còn nói là cả đời này không được tháo ra.”
Canh Dã cúi thấp người xuống, áp sát vào cổ Biệt Chi, có chút không kìm nén được cơn ghen tuông đang cuộn trào mãnh liệt, giọng nói cũng khàn đi.
“….Nói tháo là tháo ngay… Đồ vô tâm.”
Nghe Canh Dã nói câu cuối cùng với giọng khàn khàn buồn bã, còn có chút hung dữ và tủi thân được che giấu rất kỹ, Biệt Chi chợt nhớ lại ngày anh tặng chiếc vòng tay ngọc bích đó cho cô, giọng điệu của anh cũng y như vậy.
Đứng trước chiếc xe mô tô bị chính tay cô phá hỏng.
[Đánh anh xong còn đập xe của anh, anh cứ tưởng em trời không sợ đất không sợ chứ.]
[… Đừng sợ.]
[Anh dùng mạng đổi đấy, cả đời này không được tháo ra.]
Anh hung dữ nói xong, lại nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng của cô, hỏi: [Đau không?]
“… Được lắm, còn dám thất thần.”
Canh Dã rất nhạy cảm với cảm xúc của cô, lúc này nhận ra lại càng thêm bực bội.
Biệt Chi hoàn hồn lại, có thể cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh có chút nóng rực, đôi môi mỏng áp sát vào cô, tựa như muốn cắn mạnh để trút giận nhưng đến giây cuối cùng vẫn kìm nén lại, chuyển thành một nụ hôn mút dịu dàng.
Hôn đến mức trái tim Biệt Chi cũng mềm nhũn theo.
Những chiếc gai nhọn của mèo nhím dần trở nên mềm mại dưới nụ hôn của anh.
Biệt Chi buông hộp gỗ đàn hương ra, đưa tay nắm lấy ngón tay của Canh Dã, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô nơi đang đeo sợi dây đỏ.
Cô bất giác nhớ đến hình ảnh cô gái vẫn chưa thành niên bị cướp giật trên đường phố xa lạ, dù bị kéo lê đi nhưng vẫn nắm chặt chuỗi hạt không buông.
Những viên ngọc bích rơi vương vãi khắp mặt đất, những giọt nước mắt bất lực lăn dài, cô quỳ trên đường phố nơi đất khách quê người, nhặt từng viên ngọc từ con đường lầy lội bằng những ngón tay bị siết đến bật máu.
Như thể đang góp nhặt từng mảnh ký ức của cô và anh.
Cô siết chặt lấy chúng, chưa bao giờ buông tay.
“…Chưa từng tháo ra.”
Biệt Chi khẽ nói, cô nghiêng mặt qua, hàng mi run rẩy, khẽ hôn lên môi chàng trai đang ngẩn người ngước nhìn cô.
“Canh Dã, anh vẫn luôn ở đây.”