Cấm Bắt Tiểu U Linh Quý Hiếm - Ngoại truyện 3
Ngoại truyện 3: “Thần Quỷ hiện thế, vốn nên là một kiếp nạn”
Cha mẹ đứa trẻ tưởng là con mình nhìn nhầm, nên an ủi vài câu.
Thằng nhóc ngẩng đầu lên nhìn qua đó lần nữa, con búp bê thỏ trên lan can quả nhiên đã biến trở về, mũ trùm màu hồng nhạt hơi phập phồng theo gió, dưới ánh đèn nhu hòa vẫn đáng yêu như thế.
Lẽ nào mình nhìn nhầm thật sao…… Cảnh tượng ban nãy đúng là đáng sợ, nhóc ta cũng không dám nhìn quá lâu.
Đám bạn xung quanh đều đang tự mình chơi đùa, ngoại trừ nhóc ta thì không có người thứ hai trông thấy.
Thằng nhóc không dám nói, lẽo đẽo theo cha mẹ đến chỗ xa hơn một chút, không tới gần ban công bên này nữa.
Trong khoảnh khắc không ai để ý, đầu thỏ híp mắt lại.
Cuối cùng nó cũng tìm được một chút lạc thú, tâm trạng rất không tồi.
Chẳng qua có lời dặn dò trước đấy của Nam Đăng, đầu thỏ đành từ bỏ, không tiếp tục tìm người hù dọa nữa.
Nó lại hóng gió một lát, đếm số lần thiên sư tuần tra đi ngang qua, rồi lặng lẽ quay về phòng ngủ, dùng lỗ tai ấn mở điều khiển ti vi.
Nam Đăng vẫn chưa ra khỏi gian tắm, cậu ngồi trên đùi Liên Dịch, hơi nóng từ suối nước hun đỏ hai má cậu.
“Đầu thỏ còn đang ở ngoài nhỉ”, Nam Đăng nhỏ giọng nói, “Nó sẽ không chạy lung tung chứ anh?”
“Em cứ kệ nó”, Liên Dịch vừa hôn đầu ngón tay của cậu, “Nên đặt một phòng riêng cho nó.”
Phòng ngủ và phòng khách ở khách sạn thông với nhau, Nam Đăng lại lo đầu thỏ bướng bỉnh phá phách, buổi tối hơn phân nửa là muốn ngủ cùng.
Nam Đăng hiểu ý của anh, ậm ờ nói: “Thỏ con lâu rồi không ngủ với em……”
Đầu thỏ thân là Thần Hỗn Độn, mặc dù không có trí tuệ quá cao, thì vẫn thông minh hơn thú cưng bình thường rất nhiều, bây giờ Nam Đăng và Liên Dịch hôn môi hay ôm ấp cũng phải tận lực tránh nó.
Liên Dịch chẳng thèm ừ hử, ôm Nam Đăng đứng dậy khỏi bể nước nóng, đi vào phòng tắm nhỏ bên cạnh.
Trong phòng có bồn tắm, phía dưới trải khăn lông thật lớn.
Ở chỗ không quen thuộc lắm, Nam Đăng có chút khẩn trương, dựa dẫm mà ôm chặt Liên Dịch.
Đầu thỏ đợi trong phòng ngủ hồi lâu, bèn tự cởi quần áo cất đi, rồi nằm nhoài lên giường đánh một giấc, mới nghe được âm thanh mở cửa phòng tắm.
Nam Đăng mặc đồ ngủ, được Liên Dịch ôm vào, đặt lên chiếc giường mềm mại.
Cậu buồn ngủ không chịu nổi, vươn tay đón lấy đầu thỏ tới gần, nhắm mắt chìm vào giấc.
Hai ngày sau, Nam Đăng vẫn dẫn đầu thỏ ra ngoài như cũ, treo nó trên khóa kéo của ba lô.
Thỉnh thoảng nhân lúc không ai để ý, cậu sẽ lặng lẽ lấy một chút đồ ăn vặt đút cho nó.
Nam Đăng còn đụng phải ba đứa trẻ ngày đầu tiên, chẳng qua lần này bọn nhóc không tới gần nữa, một cậu trai trong đó thoạt nhìn rất sợ sệt.
Nam Đăng cẩn thận hồi tưởng, chắc chắn rằng mấy ngày nay tất cả đều rất bình thường, đầu thỏ cũng ngoan lắm.
Cậu quay đầu nhìn về phía Liên Dịch, không tự giác nắm lấy bàn tay hơi lạnh của anh.
Liên Dịch thu liễm sát khí, nhưng lúc nào cũng tỏa ra khí chất người sống chớ tới gần.
Trên núi rất lạnh, anh mặc chiếc áo bành tô màu đen phong phanh, dáng người cao gầy, vô cùng bắt mắt trên nền tuyết và trong đám người.
Nam Đăng cho là mấy đứa trẻ kia sợ Liên Dịch, trong lòng có chút hụt hẫng.
Cậu vốn định đến chỗ khác, nhưng lại nhanh chóng xua tan ý nghĩ này, đưa tay ôm lấy Liên Dịch: “Đừng quan tâm bọn nhóc…… Em cùng anh đi nặn người tuyết nha.”
Trên thực tế, có Nam Đăng ở bên, có thể khiến áp suất thấp quanh người Liên Dịch trung hòa đi không ít.
Trái ngược với Liên Dịch, cậu giống như trời sinh đã làm người ta yêu thích, nhất là một vài người lớn tuổi, coi cậu như tiểu bối vậy.
Chơi được ba ngày, Nam Đăng đã làm quen mấy cô dì chú bác, chỉ cần chạm mặt với bọn họ, sẽ nhận được lời hỏi han ân cần và cho đủ loại đồ ăn vặt.
Chẳng hiểu sao bọn họ không dám nói chuyện với Liên Dịch, nhưng lại thích đi theo tán dóc cùng Nam Đăng.
Về một vài vấn đề cá nhân, ví dụ như đến từ thành phố nào, làm nghề ngỗng gì linh tinh, Nam Đăng sẽ cố gắng bịa ra cho giống một chút.
Cậu nói mình vừa mới tốt nghiệp đại học, qua khoảng thời gian nữa sẽ đi tìm việc.
“Vậy tuổi của cháu đúng là không lớn nhỉ”, bà dì hạ giọng hỏi, “Hai đứa bên nhau bao lâu rồi?”
Nam Đăng thành thật trả lời: “Hai năm ạ.”
Đây là khoảng thời gian cậu gặp gỡ Liên Dịch đến tận bây giờ, nếu tính từ lúc hai người chính thức bắt đầu yêu đương, thì hình như không có ngày tháng cụ thể.
Trước nay bọn họ luôn luôn đồng điệu, yêu mến nhau cũng tự nhiên mà vậy.
“Anh ấy là giáo viên ạ”, Nam Đăng bình tĩnh nói, “Gần đây xin nghỉ phép đưa cháu ra ngoài chơi.”
Quả thực Ông Bình Nhiên từng nhắc qua một lần trong truyền tin, nói rằng gần đây nội viện mọc lên một đám thiên sư cấp cao, nhưng kinh nghiệm còn hơi kém, chẳng biết là có thể may mắn nhận được sự chỉ bảo của Liên Dịch hay không.
Tiếc là Liên Dịch không có hứng thú, đã từ chối.
“Bọn cháu còn nuôi một con thú cưng, ừm…… là mèo ạ, bữa nay điện thoại cháu cầm đi sửa rồi, không có ảnh chụp.”
“Thú cưng” đầu thỏ chân chính đang treo trên ba lô, lặng lẽ vùi vào trong túi đồ ăn vặt, nuốt cả gói lẫn thạch rau câu.
“Ồ”, dì ở bên gật đầu, giọng nói càng nhẹ hơn, “Dì nhìn ra được, tình cảm của hai đứa chắc chắn không tệ, cậu ấy rất tốt với cháu.”
Liên Dịch trông thì lạnh như băng, nhưng mỗi một động tác đút Nam Đăng uống nước, lấy đồ cho cậu, đều quen thuộc và tự nhiên.
Nam Đăng cười nhẹ, Liên Dịch chỉ im lặng ngồi bên cạnh cậu, đại khái cũng nghe thấy.
Chuyến du lịch ba ngày kết thúc, Nam Đăng còn dạo qua những thành phố xung quanh một vòng.
Trên đường trở về, cậu nhận được truyền tin của Lâm Cửu.
“Thái Hư không hề biến mất.”
Lâm Cửu còn gửi tới một bức ảnh, bên trong có một bóng dáng khá quen thuộc, đang ở trạng thái hồn thể nửa trong suốt.
Nam Đăng ngây cả người, lập tức hỏi thăm tình huống.
Lâm Cửu nói, có lẽ là bởi vì Tạ Vận hút đi thần lực của Thái Hư, y không phải tử vong tự nhiên, một chút hồn thể cuối cùng cũng bị lưu lại bên trong cơ thể Tạ Vận.
Mấy năm nay y vẫn luôn ngủ sâu, mãi đến khi hồn thể của Tạ Vận chết mới thức tỉnh, lại du đãng bên ngoài hồi lâu, mới quay về nội viện.
“Nhưng mà, ngài ấy rất yếu”, Lâm Cửu hạ giọng, “Ngài và Thần Quỷ đại nhân có về một chuyến không?”
Bên trong truyền tin, còn có một giọng nói ôn hòa yếu ớt khác: “Nam Đăng, chào cậu.”
Sáng sớm hôm sau, Nam Đăng dẫn đầu thỏ và Liên Dịch cùng chạy về nội viện.
Ngay khi trông thấy hồn thể của Thái Hư, Nam Đăng ấy vậy mà vô cùng khẩn trương.
Cậu đọc được ký ức của Tạ Vận, nên có một loại kính trọng tự nhiên đối với Thái Hư.
Không có lựa chọn của Thái Hư, cũng không có cậu bây giờ, mà Thái Hư vốn nên trở thành thầy của cậu.
Nam Đăng càng không biết phải xưng hô với y làm sao, lúng ta lúng túng mà đứng nguyên tại chỗ: “Chào…… Chào ngài?”
Thái Hư nhìn ra sự câu nệ của cậu, mỉm cười: “Gọi tên của ta là được rồi, không cần trang trọng như vậy.”
Đầu thỏ nhảy xuống khỏi đỉnh đầu Nam Đăng, tới trước mặt Thái Hư, nghi hoặc nhìn chằm chằm y.
Thái Hư cúi người ngồi xổm xuống, quan sát hình dạng mới của nó: “Không tệ, đẹp hơn trước đây một chút…… Còn nhớ ta không?”
Đầu thỏ nhận ra y, vui vẻ vây quanh y một vòng.
Chẳng qua Thái Hư đã không còn là Thần Núi, Thần Hỗn Độn chỉ là thú bảo hộ của Nam Đăng, đầu thỏ lại mau chóng quay trở về bên cạnh cậu.
Thái Hư không để ý, y đứng dậy, ánh mắt chuyển qua Liên Dịch bên cạnh: “Vị này là Thần Quỷ tân nhiệm nhỉ?”
Y đã biết được toàn bộ mọi chuyện xảy ra lúc trước, cũng biết về quan hệ giữa Liên Dịch và Nam Đăng.
Liên Dịch nâng mắt, đồng tử đen nhánh đối diện với Thái Hư.
Thần lực cường đại áp bức xuống, hồn thể của Thái Hư hơi lập lòe, vẻ mặt có chút phức tạp.
Y thở dài gần như không thể nghe thấy, lại giống như đang vui mừng.
“Thần Quỷ hiện thế, vốn nên là một kiếp nạn.”
Thái Hư nói: “Cho dù có Thần Núi và Thần Hỗn Độn, cũng khó mà ngăn chặn.”
Y nói cho Nam Đăng biết, Địa Phủ thật ra không phải là Thần Quỷ.
Đó chỉ là một cánh cửa, sở hữu một phần năng lực cắn nuốt oán hồn, ngày qua ngày chờ đợi Thần Quỷ chân chính ra đời.
Mà Thần Quỷ bắt nguồn từ quỷ, trời sinh dũng mãnh lại chưa hẳn lương thiện, không bị bất kỳ quy tắc nào trói buộc.
Nếu như Liên Dịch thích gì làm nấy, chẳng chút áp chế ác niệm và sát khí, sẽ tạo thành mầm mống tai họa cực kỳ nghiêm trọng.
Theo Thái Hư biết, ngày trước từng có mấy người kế nhiệm Thần Quỷ xuất hiện, nhưng thực lực của bọn họ vẫn chưa đủ, chỉ được xưng là Quỷ Vương, cũng không thể khống chế được bản thân, cuối cùng bị nội viện bắt giết.
Mà Liên Dịch là người mạnh nhất, cho dù anh không trở thành Thần Quỷ, cũng sẽ sở hữu các loại khí oán sát có thể phá hủy hết tất thảy.
Sự xuất hiện của Nam Đăng chính là bước ngoặt, Thần Núi và Thần Quỷ thương nhau, hoàn mỹ hóa giải kiếp nạn này.
“May mắn, may mắn……” Thái Hư lại thở dài một hơi, “Trông thấy cậu bình an vô sự, ta cũng yên tâm rồi.”
Y tiếp tục nói: “Ta có chấp niệm này, có lẽ đây chính là nguyên nhân tồn tại được đến hôm nay.”
Y từng là Thần Núi, lòng vương hết thảy, tâm nguyện duy nhất trước khi tiêu tan, đó là chứng kiến Nam Đăng yên ổn trưởng thành.
Bây giờ tâm nguyện đã hoàn thành, có thể an tâm rời đi.
Hồn thể của Thái Hư vô cùng nhạt, tựa như sẽ bay theo làn gió bất cứ lúc nào.
Nam Đăng nghe ra ẩn ý trong lời của y, lo lắng nói: “Nếu ngài còn sống, không thể ở lại đây mãi sao?”
Hai vị Thần Núi sẽ không thể tồn tại song song quá lâu, là bởi vì Thần Núi tiền nhiệm sẽ mất đi thần lực, trở thành người bình thường.
Mà Thái Hư là hồn thể, y có thể miễn cưỡng tính là quỷ, sẽ không sinh lão bệnh tử.
Thái Hư lắc đầu: “Ta vốn đã quyết, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì đã nên tiêu tan từ sớm rồi.”
Nam Đăng biết không thể khuyên can, chỉ đành tôn trọng quyết định của y.
Thái Hư còn nói với cậu rất nhiều, một vài kinh nghiệm trước đây của bản thân, các loại sự việc và thông tin nghe được từ Thần Núi tiền nhiệm, vân vân.
“Con người quả thực là sinh vật phức tạp nhất”, Thái Hư rũ mắt, trong giọng nói có chút cô đơn và tự trách, “Là ta không nhìn thấu vẻ ngụy trang của Tạ Vận, không thể ngăn chặn ông ta kịp thời……”
Nam Đăng lên tiếng an ủi: “Đều đã qua hết rồi.”
Sau khi gặp được Nam Đăng, Thái Hư lại ở thêm ba ngày nữa.
Trong ba ngày này, hồn thể của y dần dần nhạt hơn, đến giây phút cuối cùng, đã nhạt đến mức mơ hồ không rõ.
Nam Đăng rất không nỡ, đầu mũi cậu chua xót, ôm chặt đầu thỏ trong ngực.
Thái Hư vẫy tay tạm biệt với cậu, mãi đến khi hoàn toàn hóa thành không khí.
Đầu thỏ chớp mắt, cò cọ đầu ngón tay Nam Đăng.
Liên Dịch ôm lấy cậu từ đằng sau, hơi thở ấm áp phả tới gần: “Em đừng buồn, đây là điều y muốn.”
Nam Đăng điều chỉnh tốt tâm trạng, xoay người qua.
“Nguồn gốc của tai họa” “Quỷ Thần diệt thế” trong miệng Thái Hư, chính là người đang đứng trước mặt cậu đây.
Nam Đăng sáp lại gần, hôn lên mặt Liên Dịch một cái: “Chúng mình về nhà đi.”
Liên Dịch vuốt ve mái tóc đen của Nam Đăng: “Ừm.”
Ngoại truyện cuối: Nhật ký công tác của Thần Hỗn Độn
Chương này spotlight là của Thỏ
—
Tám giờ sáng.
Đầu thỏ ngồi trước tủ quần áo nhỏ của mình, bắt đầu lựa chọn đồ phải mặc hôm nay.
Quần áo mà Nam Đăng mua cho nó ngày càng nhiều, hình thức kiểu dáng từ chất vải bình thường cho đến khăn voan tinh xảo, thậm chí còn có cả bông tai khác nhau, có thể cài lên hai lỗ tai.
Tủ quần áo cũng đổi sang cái lớn hơn, mỗi một bộ đồ và trang sức đều dùng giá nhỏ đặc chế để treo lên, màu sắc gì cũng có.
Thân là Thần Hỗn Độn, Uế Thủ cũng không phân chia giới tính, Nam Đăng còn mua cho đầu thỏ một cái mũ lưỡi trai ngầu lòi.
Dù sao chỉ cần đẹp, Nam Đăng sẽ mua món đó về, đầu thỏ gì cũng chẳng từ chối.
Nó cụp lỗ tai, nhìn đi nhìn lại trước tủ quần áo.
Bộ này hai ngày trước mặc rồi, bộ này cũ rồi, màu này nom quá chán không thích lắm……
Đầu thỏ lựa tới lựa lui, cuối cùng cũng chọn ra một cái mũ che nắng màu xanh nhạt, trên vành mũ có đường viền màu trắng, còn có một bông hoa nhỏ được bện thành.
Nó vùi “đầu” đội mũ lên, hai tai thò ra khỏi cái lỗ nhỏ trên cùng, rồi soi gương xoay trái xoay phải, điều chỉnh tốt vị trí.
Mũ là đồ đặt làm theo số đo, các kích cỡ đều vừa vặn, phía sau vành mũ vừa hay che phủ hơn nửa cái đầu của nó.
Đầu thỏ lại đứng trước gương ngắm nghía, hài lòng mà giật giật chóp tai, rồi đóng tủ quần áo nhảy ra khỏi cửa phòng.
Giờ này, chắc là Nam Đăng vẫn còn chưa rời giường.
Cửa phòng ngủ khép hờ, đầu thỏ từ xa ngóng vào trong, chỉ thấy được một góc chăn.
Tiếng bước chân từ đằng sau vang lên, nó xoay người qua, trông thấy Liên Dịch bưng ly nước, đứng ở hành lang ngoài căn phòng.
Đầu thỏ đối diện với anh, tự giác nhường đường cho anh.
Liên Dịch vào phòng ngủ dưới cái nhìn lom lom của nó, cửa phòng lại bị đóng chặt.
Đợi anh ra ngoài lần nữa, cũng phải hơn chín giờ rưỡi, khi đó Nam Đăng mới tỉnh dậy.
Xác nhận bên trong phòng ngủ im ắng không tiếng động, đầu thỏ dựng thẳng lỗ tai, ánh mắt biến đổi.
Bắt đầu tuần tra lãnh thổ thôi!
Ngoại trừ phòng ngủ, đầu thỏ còn đi tới mỗi một cánh cửa sổ, bao gồm cả phòng bếp và ban công, còn có cái mắt mèo ở cửa chính, rồi ngó ra bên ngoài.
Nó vòng ra đằng sau rèm cửa sổ, nhảy lên bệ cửa, mỗi một chỗ phải quan sát ít nhất hai phút đồng hồ.
Vị trí mắt mèo ở cửa chính cao, đầu thỏ phải nhảy lên ghế lùn trước, rồi dùng lỗ tai quấn lấy cái móc treo cạnh cửa, đu mình trên đó.
Đường xá bên ngoài không một bóng người, qua một hồi, có một người đi đường vội vã chạy ngang qua.
Đầu thỏ nhìn theo anh ta, mãi đến khi đối phương khuất khỏi tầm mắt.
Rất nhanh, không có gì khác thường.
Tuần tra xong xuôi, đầu thỏ đến phòng bếp, thuần thục mở tủ lạnh nhỏ cô đơn trong góc ra.
Cái tủ lạnh nhỏ này là thuộc riêng về nó, bên trong đặt một vài món ăn vặt nó yêu thích, còn có mấy bình gốm be bé.
Trong bình gốm đựng oán hồn tươi mới, là lần trước Liên Dịch dùng sức mạnh của Thần Quỷ dẫn đến, trước khi giết chết toàn bộ thì đưa cho đầu thỏ bắt một ít.
Đầu thỏ tha cái bình gốm ra, gặm ra một lỗ nhỏ, ăn sạch bóng oán hồn bên trong.
Bình gốm rỗng bị quăng vào thùng rác, đây là Nam Đăng dạy nó.
Ăn xong oán hồn, đầu thỏ liếm môi, còn chưa thỏa mãn lắm.
Nó lại chui vào bên trong tủ lạnh, ngậm ra một cái hộp ở góc trong cùng.
Trong hộp đựng mấy con người giấy nhỏ, được Liên Dịch rót thần lực vào, đông cứng trong tủ lạnh cũng không bị hư.
Mấy con người giấy nhỏ cuộn mình trong góc run lẩy bẩy, đầu thỏ đếm số, ăn mất hai con.
Miễn cưỡng lấp đầy bụng, đầu thỏ ợ một cái, quay về phòng của mình, cởi mũ đi ngủ.
Thẳng đến hai giờ chiều, đầu thỏ tỉnh dậy từ trên giường nhỏ.
Phòng khách bên ngoài có tiếng động, nó đội mũ đi ra, là Nam Đăng.
Ti vi đang phát, Nam Đăng ngồi trên đùi Liên Dịch, nhỏ giọng nói chuyện với anh.
Đầu thỏ lặng lẽ tới gần, nghe thấy Nam Đăng nói: “Sau này…… Có phải anh sẽ không thích em nữa đúng không?”
Liên Dịch thấp giọng trả lời: “Không đâu.”
“Thật ạ?” Nam Đăng giống như không tin lắm, “Nhưng mà chúng mình ở cùng nhau lâu như vậy…… Anh sẽ không chán à?”
Nghe tới đây, lỗ tai đầu thỏ run lên.
Cá chắc Nam Đăng lại coi mấy bộ phim truyền hình kỳ lạ gì đó, rồi nhịn không được nghĩ ngợi lung tung.
“Không đâu”, giọng Liên Dịch hơi dừng một chút, “Em thấy chán rồi à?”
Giọng nói của anh dần dần trùng xuống, đáy mắt ngày càng tối đen, bụng ngón tay từ từ cọ xát cổ tay của Nam Đăng.
Nam Đăng ngẩn người: “Không, không có đâu……”
Ti vi vẫn còn đang chiếu, Liên Dịch nắm lấy cằm cậu hôn lên, đầu thỏ quay lưng lại không thèm nhìn nữa.
Đợi cảm thấy ổn ổn rồi, đầu thỏ mới quay người lần hai, nhảy tới gần sô pha.
Nam Đăng trông thấy nó, vẫy tay với nó: “Thỏ con.”
Đầu thỏ nhảy vào trong ngực cậu, dồn sức cọ vào lòng bàn tay của cậu.
Chiếc mũ không cẩn thận bị lệch, Nam Đăng sửa ngay lại cho nó, ôm nó coi ti vi.
Buổi chiều, Nam Đăng muốn đến phòng vẽ học vẽ tranh, Liên Dịch đi cùng với cậu.
Đầu thỏ cũng đã đi theo mấy lần, còn từng làm người mẫu nữa, nhưng mấy cái mùi thuốc màu kia nó không thích lắm.
Vừa hay mèo đen và nhân sư tới đây nghỉ ngơi, thế là Nam Đăng để đầu thỏ ở nhà, chơi với bọn nó.
Ban công bày ba cái ổ ngay hàng chỉnh lối, mèo đen nằm vào trước, cuộn mình thành một cục.
Nhân sư sờ mũ của đầu thỏ, muốn mượn để đội thử, vây quanh đầu thỏ bay mấy vòng nó mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng mũ của đầu thỏ, nhân sư đội lên không vừa lắm, nó soi gương trên cửa sổ thủy tinh ở ban công một cái, đành trả lại đầu thỏ.
“Tao phải ra ngoài rồi”, Nam Đăng cầm một túi thạch trái cây ra, đặt lên cái nệm dưới mặt đất, “Mấy đứa ở nhà ngoan nha, không được chạy loạn, không được đánh nhau……”
Đầu thỏ và hai con địa linh cò cọ cậu như cũ, tạm biệt với cậu.
“Cạch” một tiếng, cửa chính bị mở ra lại đóng vào, trong nhà còn dư lại ba sinh vật không phải con người.
Mèo đen ngửi ngửi thạch trái cây, cẩn thận khẩy ra một cái, không biết phải ăn làm sao.
Nhân sư nhặt thạch trái cây lên, tri kỷ mà xé bọc ra đút cho nó.
Ngay khi nó đang định mở giúp đầu thỏ một cái, lại trông thấy đầu thỏ trực tiếp vùi vào trong túi, nuốt trọn cả bọc lẫn thạch trái cây.
Sau đó nó xoay người, nhắm chuẩn cái thùng rác bên cạnh, phun vỏ thạch trái cây trống rỗng ra.
Lặp lại như vậy mấy lần, tốc độ ăn thạch trái cây của đầu thỏ rất nhanh.
Nhân sư nhìn đến nỗi trợn mắt há mồm, lặng lẽ lùa một vài cái đến bên chỗ mình, bằng không lát nữa đều bị nó ăn sạch.
Ăn xong thạch trái cây, ba con cùng nhau nằm vào trong ổ của mình, phơi nắng đi ngủ.
Một giấc này đầu thỏ tỉnh dậy, đã là tám giờ tối, mèo đen và nhân sư đều đã rời đi.
Nam Đăng cũng về rồi, bên trong phòng bếp truyền ra từng đợt từng đợt mùi thơm của thức ăn.
Đầu thỏ chun chóp mũi ngửi ngửi, đi tới phòng bếp cọ cơm.
Nam Đăng đã sớm quen với điều này, lấy cho đầu thỏ cái chén nhỏ, thường xuyên gắp đồ ăn cho nó.
Cuối cùng những thứ không ăn hết cũng chui tất vào bụng của đầu thỏ, Nam Đăng xoa cái đầu tròn xoe của nó: “Thỏ con không kén ăn, thật là ngoan.”
Đầu thỏ thản nhiên tiếp nhận lời khen, cọ vào lòng bàn tay Nam Đăng.
Sau bữa tối, Nam Đăng ở phòng khách coi ti vi.
Đầu thỏ ngồi bên cổ cậu, dùng bộ lông xù xù kề sát sườn mặt cậu.
Lúc này chắc hẳn là lần cuối cùng nó gặp được Nam Đăng trong ngày hôm nay, nếu không có gì ngoài ý muốn, khoảng thời gian kế tiếp cậu sẽ thuộc về Liên Dịch.
Quả nhiên, một tập phim truyền hình còn chưa chiếu hết, Nam Đăng đã bị mang về phòng ngủ.
Đầu thỏ ngồi xổm ở tay vịn sô pha, nhìn bọn họ rời khỏi phòng khách.
Nghe thấy tiếng của phòng ngủ đóng lại, đầu thỏ tiếp tục coi ti vi, một mình hưởng dụng ghế sô pha rộng lớn.
Rất nhanh, đồng hồ đã điểm 0 giờ.
Tinh thần đầu thỏ phấn chấn, quay về phòng của mình.
Nó soi gương trước, chắc chắn mũ không bị lệch, mới lặng lẽ mở cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bắt đầu trinh sát khu vực thôi!
Bấy giờ là đêm khuya, phố xá vắng vẻ được đèn đường chiếu sáng.
Một bóng dáng trắng xanh đan xen nhảy dọc theo ven đường, thỉnh thoảng dừng lại quan sát bốn phía.
Đầu thỏ rời khỏi ngoại ô, đi một mạch tới trung tâm thành phố.
Xung quanh cũng rất yên tĩnh, oán hồn khắp nơi ngày càng ít, cũng không dám xuất hiện dễ dàng, trừ khi đầu thỏ cố ý dùng sát khí dụ đến.
Chẳng qua hôm nay nó mặc quần áo, không muốn biến hình.
Nó tiếp tục đi về phía trước, thấy đường nào thuận mắt thì đi đường đó.
Giữa chừng có tiểu đội thiên sư tuần tra, tình cờ gặp được đầu thỏ, lập tức dừng bước chân.
“Thần Hỗn Độn đại nhân……” Thiên sư cung kính hỏi thăm, nhận được ánh mắt soi xét của đầu thỏ, rồi đưa mắt nhìn nó rời đi.
Không có oán hồn để bắt, đầu thỏ dạo quanh khu vực một vòng, rồi về nhà sớm.
Lúc đi ngang qua con đường nhỏ nào đó, trong sân một hộ gia đình vang lên tiếng động khác thường.
“Gâu gâu!”
Đầu thỏ lập tức nhảy lên tường sân, dùng đôi mắt đỏ nhìn chăm chú vào con chó săn bên trong.
Con chó săn ngừng sủa, nức nở lùi về sau.
Không tệ, ngoan đó.
Đầu thỏ rất hài lòng với phản ứng của nó, lại trừng nó một hồi, mới xoay người rời đi.
Về đến cửa nhà, khe cửa sổ vẫn còn mở, đầu thỏ thành thạo chui vào.
Nó rung rung bộ lông toàn thân, cởi mũ xuống kiểm tra xem có bị dơ hay không, rồi mới yên tâm cất kỹ.
Bận bịu hơn nữa đêm, cũng có chút đói, đầu thỏ lại đến phòng bếp ăn một bình oán hồn và ba con người giấy nhỏ.
Làm xong hết thảy những việc này, nó về phòng, nằm lên chiếc giường nhỏ lăn một vòng.
Lại là một ngày bảo vệ thế giới suôn sẻ!
———- Hoàn ———-
Thế là hoàn một bộ nữa rồi. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và yêu thích bộ truyện nhé!!!