Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 51
Chương 51
Chương rất dài nên mình chia làm 3 trang, khi đọc xong kéo xuống phần “Có liên quan” sẽ thấy ký tự số 1, 2, 3, ấn vào trang 2 để đọc tiếp, tương tự với trang 3.
Mùa hè này có lẽ thật sự là mùa của ly biệt.
Một ngày trước khi vào thu, cũng chính là ngày cuối cùng của hè oi ả, Khang Vu Thụ bất ngờ nhận được một tin nhắn đã lâu không nhận được.
Người gửi là Trình Hàm.
Trước đây hở ra là cô ta gửi mấy tin nhắn chúc ngủ ngon, chào buổi sáng cho anh, cho dù anh không trả lời cô ta vẫn rất kiên trì. Nhưng dường như bắt đầu từ ngày nào đó, có lẽ là từ hôm lễ hội bia, anh không còn nhận được tin nhắn của cô ta nữa.
Lần nhận được tin nhắn này là vì cô ta nói cô ta sẽ rời đi.
Trình Hàm hỏi anh có rảnh không, cô ta mời mọi người ăn bữa cơm ở quán ăn đầu cầu, bởi vì cô ta định tới Kinh Kỳ phát triển.
Kinh Kỳ.
Khang Vu Thụ mở to mắt khi nhìn thấy hai chữ này.
Anh đáp được, tối đó đến như đã hẹn.
Trình Hàm thấy anh tới liền vỗ vào chỗ bên cạnh, nói: “Vu Thụ, ngồi đây này.”
Anh do dự rồi chọn ngồi xuống chỗ kế bên.
Trình Hàm mỉm cười: “Ngồi xa thế làm gì, sợ em ăn anh hả?”
“Không phải, tôi phải để chỗ cho chị em của cô, tôi ngồi đây là được rồi.” Khang Vu Thụ chuyển chủ đề: “Lần này cô đi lâu lắm sao? Sao phải làm rùm beng thế?”
“Em cũng không biết, tóm lại sẽ không quay về trong thời gian ngắn.” Trình Hàm hất cằm, thoải mái nói: “Em đăng ký một khóa học make up nổi tiếng ở Kinh Kỳ, phải học mấy tháng liền, sau đó em định ở lại đó thử xem sao.”
“Make up cũng có khóa học sao?”
“Đương nhiên rồi, đừng xem thường trang điểm! Nói chính xác hơn là tạo hình.” Trình Hàm nghiêm túc phổ cập kiến thức: “Kiểu tóc cũng là một trong những loại của tạo hình, em không muốn gội đầu cho người ta mãi. Khi nào em học thành tài, em có thể tới salon làm tóc lớn hơn! Biết đâu em còn có thể làm cho người nổi tiếng đấy!”
Những người khác nháo nhào: “Vậy nhớ xin chữ ký cho tôi nhé! Tôi thích ai cô biết mà.”
“Trình Hàm nhà chúng ta xinh đẹp thế, biết đâu tới lúc đó cô ấy lại thành người nổi tiếng thì sao.”
“Vậy khi ấy tôi sẽ ký tên cho mọi người, đảm bảo không sót một ai.”
Trình Hàm cười, quay đầu nhìn về phía Khang Vu Thụ, trông anh vô cùng trầm lặng trong đám người cười đùa.
“Sao thế, giờ không nỡ để em đi hả?” Cô ta cố tình trêu anh, nụ cười lại có phần chua xót: “Vậy cũng muộn rồi.”
Khang Vu Thụ nghiêm túc nói: “Là không nỡ để cô đi đấy.”
Trình Hàm sững sờ.
“Là kiểu không nỡ của bạn bè.” Khang Vu Thụ mở một lon bia, đưa tay cụng vào ly của cô ta: “Ra ngoài phải cố gắng, không vui có thể quay về bất cứ lúc nào.”
Trình Hàm không nói gì, cúi đầu ổn định tâm trạng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, tiếp tục nói cười như không có chuyện gì.
“Được thôi, nếu có người bắt nạt em, em chắc chắn sẽ nói với anh.” Giọng cô ta nghẹn ngào: “Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, anh cũng không giúp được em.”
Khang Vu Thụ uống sạch lon bia, anh bóp nó bẹp dí, lẩm bẩm: “Ai nói chứ, tôi sẽ đích thân tới Kinh Kỳ, cô có tin không?”
Trình Hàm nhìn anh chằm chằm.
Trong tiếng huyên náo của mọi người, Trình Hàm nhỏ giọng nói với anh: “Vu Thụ, không ngờ anh đúng là kẻ nhát gan.”
“Cô nói gì thế?”
Không biết là do anh không nghe rõ hay không chịu thừa nhận nữa.
“Đợt trước em tới tiệm nail, thấy cô ấy không còn ở đó nữa, quay về Kinh Kỳ rồi đúng không?” Trình Hàm nói thẳng: “Anh không dám quang minh chính đại đi tìm cô ấy sao?”
“Tìm cô ấy?” Khang Vu Thụ tách đôi đũa dùng một lần ra, thản nhiên hỏi lại: “Tại sao phải tìm cô ấy?”
Trình Hàm tỏ ra khó hiểu.
“Không phải anh…” Cô ta rất không muốn thừa nhận điểm này, nhưng vẫn nói: “Không phải anh thích cô ấy sao? Đừng nói không phải, anh không lừa được em đâu, chỉ cần một ánh mắt là em biết rồi.”
“Tôi thích đấy.” Anh bất lực ngửa ra sau, nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên nhắc tới chuyện không liên quan gì: “Cô còn nhớ lũ voi đi qua chỗ chúng ta không?”
“Nhớ chứ, cả Nam Đài đều không quên nổi. Hôm đó em còn bị bọn anh kéo vào nhóm tìm tung tích của chúng.”
“Vậy cô thích đàn voi đó không?”
“Thích, voi đáng yêu mà.”
Hai người một người hỏi, một người trả lời, Trình Hàm không hiểu sao chủ đề lại lệch sang chuyện này. Cô ta thích voi và anh thích Lê Thanh Mộng liên quan gì tới nhau?
Khang Vu Thụ gật đầu nói: “Tôi cũng rất thích đàn voi đó, nhưng cô phải biết chúng không hề thật sự tới chỗ chúng ta du lịch. Nơi sinh sống của chúng bị phá hủy, vì để tìm kiếm thức ăn, vì để sống tiếp nên chúng mới bất đắc dĩ tới nơi này, nơi này vẫn không thể trở thành nơi dừng chân của chúng.”
“Vậy nên nếu cô thật sự thích chúng, vậy thì không thể cản trở chúng, mà phải giúp chúng rời đi.”
Dường như Trình Hàm đã hiểu được điều gì đó.
Cô ta phản bác: “Nhưng điều này không có nghĩa anh không thể rời đi với chúng!”
Khang Vu Thụ không trả lời, uống lon bia trong tay.
Khi anh quay về phố Ban Công đã là nửa đêm.
Mọi người trong nhà đều đã say giấc, chỉ có Khang Gia Niên vẫn thức, cậu đang thức đêm làm bài tập hè.
Nghe thấy tiếng động lên tầng, cậu đi ra liền thấy Khang Vu Thụ, cậu ghét bỏ: “Sao lại nồng nặc mùi rượu về thế…”
Khang Vu Thụ giải thích qua loa: “Ăn tiệc chia tay Trình Hàm.”
Khang Gia Niên kinh ngạc hỏi: “Chị Trình Hàm định đi đâu sao?”
“Kinh Kỳ.”
Khang Gia Niên nghe thấy cái tên này cũng im lặng.
Khang Vu Thụ đi qua người cậu, quay về phòng, mãi một lúc lâu sau cửa phòng anh mới cạch mấy tiếng.
Khang Vu Thụ gối hai tay ra sau, nằm trên sofa, ngây ngốc mãi, cửa bị ai đó gõ hồi lâu anh mới hỏi lại: “Sao thế? Cứ vào đi.”
Đương nhiên người bên ngoài là Khang Gia Niên, cậu xách một chai nước khoáng lạnh đi vào, áp lên người Khang Vu Thụ.
Giờ nửa đêm đã se se cái lạnh cuối hè, cảm giác lạnh lẽo từ đá khiến Khang Vu Thụ rùng mình.
“Cho anh tỉnh rượu.” Khang Gia Niên mỉm cười kéo ghế tới cạnh sofa, ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Anh, anh chưa từng nghĩ sẽ tới Kinh Kỳ sao? Em biết chắc chắn anh từng nghĩ tới, dù sao trước đó anh cũng lấy cả giấy quảng cáo mà. Bây giờ lại không làm gì sao?”
Khang Vu Thụ vẫn nhìn chằm chằm trần nhà, bình thản nói: “Đó là suy nghĩ bồng bột, sao anh có thể thật sự rời khỏi Nam Đài được.”
“Tại sao không thể?”
“Nhà chúng ta có em ra ngoài là đủ rồi.” Khang Vu Thụ cười bất lực: “Phải có người ở lại đây chứ, bố mẹ ngày càng lớn tuổi, còn cả ông nội nữa, họ đều cần có người chăm sóc. Anh là anh cả, anh có nghĩa vụ và trách nhiệm này, hơn nữa anh cũng quen rồi.”
Vẻ mặt Khang Gia Niên dần đượm buồn.
“Nhưng anh, trước khi nhớ tới thân phận anh trai, anh cũng đừng quên anh là Khang Vu Thụ.”
Khang Vu Thụ sững sờ.
“Anh là chính anh, sau đó mới là anh trai em, con trai của bố mẹ, cháu trai của ông nội, không phải sao? Thật ra anh làm vậy vì mọi người là một kiểu tự đại. Sao anh biết mọi người không muốn anh sống vui vẻ? Chí ít đối với em, em mong anh có thể ích kỷ hơn. Khó lắm anh mới có người mình muốn theo đuổi, vậy thì đi đi! Là một Khang Vu Thụ, sống cho chính mình một lần.”
Khang Vu Thụ im lặng rất lâu, sau đó anh không biết phải làm sao, cười nói: “Tên nhóc này, em còn dạy dỗ anh sao?”
“Lời em nói không đúng hả?”
“Rất đúng.” Khang Vu Thụ lười nhác nói: “Nhưng em đoán anh sai rồi, anh không vĩ đại thế, anh không hy sinh bản thân vì mọi người. Đối với em, ở Nam Đài có thể là điều đáng sợ, cần phải từ bỏ rất nhiều chuyện. Nhưng với anh thì không, anh từng nói anh đã quen với cuộc sống này.”
Khang Gia Niên nhìn vào mắt Khang Vu Thụ, nghiêm túc nói: “Anh, anh có biết một khi anh không nói lời thật lòng, lúc nói chuyện trông anh sẽ ngứa đòn lắm không?”
“…”
“Cho dù anh đã quen với cuộc sống ở đây, nó cũng không mâu thuẫn với việc anh muốn rời đi vào lúc này. Tại sao không dám đối diện? Chuyện này cũng đâu có gì mất mặt.”
“Mất mặt chứ.” Cuối cùng Khang Vu Thụ đã nhìn Khang Gia Niên, lặp lại từng câu từng chữ: “Rất mất mặt.”
“?”
“Trình Hàm có thể thử tới Kinh Kỳ lăn lộn là vì thất bại rồi cũng không sao. Nhưng nếu anh đi rồi, anh nhất định phải thành công. Nhưng em biết không, lần đầu tiên trong đời anh em cảm thấy vô cùng thất bại, đó chính là lần đi tới Kinh Kỳ với em và cô ấy. Sáng hôm đó một mình anh đi thang máy xuống tầng một của khách sạn, khi đáp đất, cảm giác sợ hãi đó mới tan biến. Anh cảm thấy, ồ, thì ra khi ở nơi thấp như vậy anh mới không cần gượng ép.”
“Thật ra anh cũng không biết rốt cuộc sao anh phải tới đó, có lẽ anh chỉ muốn xem Kinh Kỳ có gì, xem có phải là nơi anh có thể trụ được hay không. Anh tới trạm xe, nhìn tiền lương ở đó, mặc dù cao hơn Nam Đài nhưng cũng rất có hạn. Anh còn có thể làm gì được đây? Chuyển sang một công việc anh chưa bao giờ làm, không hề biết gì sao? Anh có thể chịu khổ, nhưng con mẹ nó, điều quan trọng nhất là chịu khổ xong là thật sự có thể thuận lợi, thành công sao? Ha ha, anh biết rõ khả năng của anh mà.”
Anh cười khổ mấy tiếng.
“Một mình anh ở vị trí này cũng không sao, nhưng anh không thể kéo cô ấy theo được. Nếu anh tới Kinh Kỳ còn khiến cô ấy phải lo lắng, bận tâm, anh không làm được. Nếu anh đi, anh phải cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp.” Khang Vu Thụ bất lực: “Những điều này là những điều ở độ tuổi của em sẽ không nghĩ tới.”
Vậy nên mới có thể nhẹ nhàng xúi giục anh thế.
Khang Gia Niên nghe ra ẩn ý của anh, cậu tức giận: “Anh, em thật sự thất vọng về anh rồi. Lẽ nào yêu chỉ có một loại thôi sao? Đàn ông nhất định phải nuôi phụ nữ, phải cho cô ấy cuộc sống tốt hơn sao? Giống như việc đàn ông phải để tóc ngắn, không được khóc sao?”
Khang Vu Thụ đột nhiên nghẹn lời.
“Là anh từng nói với em, làm chính mình là được. Con trai cũng có thể mặc váy, không sao cả. Vậy định nghĩa về tình yêu không nên bị bó hẹp thế. Nó không có bất kỳ quan hệ nào tới tuổi tác cả, chuyện dám hay không dám, mười tám hay hai tám tuổi đều có thể làm, trong túi có tám mươi tệ hay tám trăm nghìn tệ cũng có thể làm. Đừng đeo gông cuồng xiềng xích cho định nghĩa của mình, khoảnh khắc em mặc quần áo nữ lên người, em đã nói với mình như vậy.”
Khang Gia Niên đột nhiên lớn giọng: “Nếu anh cảm thấy lời em nói đều chẳng là gì, giờ em sẽ mặc váy, không đeo khẩu trang, đi ra ngoài đường cho anh xem. Giờ em không sợ gì nữa!”
Cậu kích động đứng dậy, đẩy cửa chạy xuống tầng.
Khang Vu Thụ kinh ngạc, còn chưa kịp ngấm lời cậu nói đã nghe thấy câu cuối cùng, anh sợ hãi bật dậy, vội vàng khoác áo đuổi theo.
Khang Gia Niên lái xe điện đi ra phố Ban Công, dáng vẻ như tính chơi tới bến. Khang Vu Thụ đuổi theo, hét lớn: “Em mau dừng lại cho anh! Khang Gia Niên!”
Khang Gia Niên làm như không nghe thấy, lái thẳng tới căn cứ bí mật của họ.
Khi Khang Vu Thụ đuổi tới nơi đã thấy xe điện của Khang Gia Niên bị ném trên bờ, người đã ở trong tàu. Anh cũng ném xe sang một bên, đuổi lên tàu.
Khang Gia Niên hét lên: “Em chuẩn bị thay quần áo rồi, anh đừng vào!”
Lần này tới lượt Khang Vu Thụ vờ như không nghe thấy, lao thẳng vào trong tàu.
Khang Vu Thụ sầm mặt: “Đừng làm loạn ở Nam Đài.”
“Em không hề làm loạn, em đang muốn chứng minh cho anh thấy, cũng chứng minh cho chính em thấy, thế tục bất biến có thể bị phá vỡ, thứ chúng ta cần chỉ là lòng dũng cảm!”
Người thiếu niên lấy một chiếc váy trên kệ ra, dường như định phất cờ khởi nghĩa.
Nhưng khi cậu lấy váy xuống, thân tàu vốn trống không, bị móc treo che mất chợt lộ ra một bức tranh màu đỏ.
Khang Gia Niên quay lưng vào còn chưa nhận ra, vẻ mặt Khang Vu Thụ đã sững sờ, thấy vậy cậu mới quay đầu lại nhìn.
Hình như trước đó trên thân tàu làm gì có bức tranh này?
Khang Vu Thụ vội vã đi tới, đẩy cả giá quần áo ra, để lộ nguyên thân tàu.
Cuối cùng anh đã tìm được.
Món quà Lê Thanh Mộng để lại, món quà anh đã gần lật tung cả Nam Đài cũng không tìm thấy.
Nó là một bức bích họa nhỏ bé nằm trên thân tàu bị che lấp.
Cảnh vẽ chỉ là cá vàng màu đỏ bị lẫn trong thùng kính cá nhiệt đới họ từng thấy trong thủy cung.
Nó đã được phục chế, khắc họa lại trong con tàu này, bên cạnh còn có phần đuôi của cá nhiệt đới.
“Sao cá vàng lại sống được ở đây?”
“Có lẽ vì nó đã yêu con cá nhiệt đới này, vậy nên mới không nỡ rời đi.”
Cuộc đối thoại của họ văng vẳng bên tai. Sau bao ngày tháng, anh ngây ngốc đứng trước bức bích họa, nghe thấy tiếng đáp muộn màng của cô.
Đúng vậy, là như vậy.
Lý do duy nhất em không nỡ rời đi là vì em yêu anh.
Lời từ biệt không thể đích thân nói ra, cũng giống như con cá vàng nín thở trốn ở đây. Bọt khí ẩn chứa tình yêu nổi lềnh bềnh trên mặt nước phẳng lặng, cơn gió trời khẽ lướt qua, che lấp đi nó.
***
Khi lá vàng đầu tiên của trời thu rơi xuống, nốt mẩn đỏ kéo dài suốt từ xuân tới hè của Lê Thanh Mộng đã khỏi.
Có lẽ do thời tiết ở Kinh Kỳ khô ráo, cũng có lẽ thuốc Khang Vu Thụ dặn cô mua thật sự có tác dụng. Những mảng vết mẩn đỏ đã bong ra, chỉ để lại bóng mờ mờ, ám chỉ nơi này đã từng có vết thương.
Khi đồng nghiệp nhìn thấy chúng còn nghi hoặc hỏi cô có phải có vết bớt nào không.
Lê Thanh Mộng dở khóc dở cười lắc đầu nói không phải, là sắc tố do mẩn đỏ tích tụ.
Kết quả nhờ vào vết mẩn đỏ này, họ đã bắt đầu nói chuyện với nhau.
Đồng nghiệp tên Đoàn Hiểu Mộng, nhỏ hơn cô hai tuổi, cũng là sinh viên tốt nghiệp học viện mỹ thuật có tiếng. Cô ấy làm công việc này chỉ vì vừa tốt nghiệp, không biết làm gì, nghe người nhà nói nghề này kiếm được nhiều nên cũng làm theo.
Cô ấy nói bề ngoài trông Lê Thanh Mộng rất khó gần, khi tan làm cũng không nói gì, lặng lẽ rời đi, không bao giờ tham gia vào hoạt động của họ, có người còn nghĩ cô là quái thai. Nhưng trong giới của họ, người có tính cách như vậy cũng rất nhiều.
Kết quả nói một hồi cô ấy mới biết thật ra cô không khó gần như bề ngoài.