Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 50
Chương 50
Khoảnh khắc cuối cùng trước tám giờ sáng, Khang Vu Thụ đã lái xe ra khỏi Kinh Kỳ, vội vã bị đuổi đi như chó rơi xuống nước.
Đôi mắt anh hằn lên tơ máu vì thức xuyên đêm, không kịp nghỉ ngơi đã phải vội vã về Nam Đài.
Chỉ có như vậy, chỉ khi mệt mỏi và buồn ngủ mới có thể xua tan mọi thứ trong đại não, khiến anh không thể suy nghĩ tới chuyện Lê Thanh Mộng rời đi nữa. Thần kinh tê liệt, tri giác bắt đầu vô cảm, lái xe trở thành một mệnh lệnh cơ thể đưa ra trong vô thức.
Khi biển xe Nam Đài thoắt ẩn thoắt hiện phía trước, Khang Vu Thụ cảm thấy bản thân như sắp chết tới nơi.
Anh ném xe ở trạm xe, sau đó quay về phố Ban Công, đóng cửa lại, ngủ một mạch hai ngày hai đêm, trong lúc đó còn khiến bố mẹ Khang tức điên lên.
Hai người vừa vui vẻ đi du lịch về đã nghe thấy lời đồn thổi ở trạm xe, nói Khang Vu Thụ bị điên, làm hỏng một đơn làm ăn, phải đền kha khá tiền. Kết quả tàn cục còn chưa thu dọn xong đã lái xe ra ngoài đi linh tinh.
Họ suýt nữa đã xông vào phòng kéo Khang Vu Thụ ra, tát cho tỉnh ra, chửi cho dằn mặt mới thôi, nhưng đã bị Khang Gia Niên ra sức ngăn lại.
Là người duy nhất biết chuyện, cậu đoán lúc này anh không muốn bị bất cứ ai làm phiền.
Cậu lấp liếm với bố mẹ, nói rằng Khang Vu Thụ làm vậy vì giúp một người bạn. Trực giác của mẹ Khang nhạy cảm nói bạn sao? Bạn nào? Nam hay nữ?
Khang Gia Niên không nói dối, cắm đầu đáp là nữ, nhưng cô ấy đã rời khỏi Nam Đài.
Khang Gia Niên cũng rất khó chấp nhận chuyện Lê Thanh Mộng rời đi. Cậu không còn coi cô là giáo viên dạy vẽ nữa, xét từ khía cạnh nào đó, cô giống một người xua tan mây mù trong đời cậu, giống bạn bè thân thiết nhất.
Vậy có lẽ anh trai càng khó chấp nhận hơn, nếu không sao anh lại nhốt mình trong phòng lâu như vậy.
Mẹ Khang sững sờ, dường như hiểu ra điều gì, bà không hỏi nữa, quay đầu lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm lại, dặn Khang Gia Niên đợi anh trai tỉnh dậy thì bảo anh ăn, sau đó ra ngoài chơi mạt chược.
Khang Gia Niên thề sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi anh trai vừa mở cửa ra cái là bảo anh luôn, nào ngờ lại phát hiện mình đã ước tính sai.
Có lẽ Khang Vu Thụ thật sự quá mệt nên mới ngủ lâu như vậy mà thôi.
Khi anh tỉnh dậy, mở cửa ra, mặt sưng như đầu lợn, không cần cậu giục anh đã vội vã ăn ba bát cơm, ăn ngon như một người không hề có tâm sự gì.
Khang Gia Niên dè dặt thăm dò: “Anh, tối anh có muốn đi xem phim không?”
Khang Vu Thụ ợ một cái, lắc đầu nói: “Anh rất muốn đi với em nhưng có lẽ gần đây anh sẽ rất bận.”
“Hả?”
“Anh phải tăng ca, kiếm thêm chút tiền chở hàng, ít nhất phải bù lại phần nào số tiền đơn kia.”
Lời anh nói rất nhẹ nhàng, khiến Khang Gia Niên cảm thấy đơn hàng mấy chục nghìn tệ rất dễ bồi thường lại.
Nhưng kỳ nghỉ hè một tháng sau đó, Khang Gia Niên gần như không hề chạm mặt Khang Vu Thụ ở nhà.
Anh suốt ngày ra ngoài chạy xe hoặc quay về lăn ra ngủ, mơ màng tỉnh dậy rồi lái xe điện chạy ra ngoài một vòng, cũng không biết là đi đâu, sau khi quay về luôn nhíu mày.
Cuối cùng khi mùa hè chập chững những bước cuối cùng, Khang Vu Thụ nghỉ ngơi hai ngày, chủ động đề xuất đưa cậu và ông nội đi loanh quanh.
Ba người vừa ăn cơm tối xong đã chuẩn bị tới bờ biển dạo, kết quả ông Khang đi được một nửa cứ nói đi sai hướng, đòi đi về hướng ngược lại.
Khang Vu Thụ và Khang Gia Niên không làm gì được, chỉ đành đi theo hướng ông chỉ.
Kết quả đi được một lúc, ông Khang đã đưa hai người tới sàn nhảy Bảo Mộng.
Khang Gia Niên cạn lời, lén lút oán giận với Khang Vu Thụ: “Chắc chắn ông lão lưu manh này cố tình.”
Khang Vu Thụ chỉ ậm ừ cho qua.
Anh ngẩng lên trên nhìn biển hiệu đèn led đã hỏng.
Tấm biển này vẫn sống dở chết dở, không ai tới sửa, ba chữ còn lại vẫn đắm mình trong đêm tối, chỉ còn lại một chữ “Mộng” duy nhất.
Nhưng hôm nay chữ “Mộng” đó cũng dần tối đi, có lẽ chẳng bao lâu sau đèn led ở chữ đó cũng sẽ tắt hẳn.
Ông chủ lười không muốn bỏ tiền gọi thợ tới sửa, dù sao ở Nam Đài có ai không biết tới sàn nhảy Bảo Mộng chứ?
Khách cũng có một lượng khách quen cố định, khi ba người đi vào trong, đều thấy sàn nhảy phía sau tấm rèm đỏ là những gương mặt quen thuộc.
Khang Vu Thụ đi tới quầy bar mua bia, Khang Gia Niên nhìn chằm chằm ông Khang đang nhảy với người khác trong sàn, ngăn không cho ông đi linh tinh.
“Không cần theo sát thế đâu.” Khang Vu Thụ áp một lon nước hoa quả mát lạnh lên mặt Khang Gia Niên: “Bạn nhảy là người ông lão thích, ông ấy không nỡ rời đi đâu.”
“Nào có, lần trước bạn nhảy ông ấy tìm không phải kiểu người này.”
Khang Vu Thụ cười thần bí, chỉ vào mũi.
Khang Gia Niên khó hiểu hỏi: “Mũi anh sao à?”
“Những người này đều có mũi khoằm.”
Khang Gia Niên bừng tỉnh: “Bà nội cũng có một chiếc mũi khoằm tuyệt đẹp.”
“Ừm.” Khang Vu Thụ đã nhận ra điều này từ lâu, anh nhìn ông Khang đang nhảy trên sàn: “Có lẽ ông ấy thích mũi khoằm thôi, ai biết được. Có lẽ ông ấy không còn nhớ bà nội trông thế nào ấy.”
“Vậy chắc là vế sau rồi, chắc chắn ông không nhớ nữa.”
“Hình như em rất không tin ông nội còn nhớ bà.” Khang Vu Thụ nhấp một ngụm bia, nói: “Lần trước khi dọn vệ sinh, em cũng nói ông ấy tìm cớ, cố tình ngây ra đó.”
Khang Gia Niên lắc đầu: “Nếu nói em không tin, chi bằng nói em mong vậy hơn.” Cậu ấy chép miệng: “Nếu ông nội vẫn còn nhớ mãi không quên bà, nhớ mãi không quên một người không quay lại nữa, vậy sẽ rất buồn.”
“Không nhất định sẽ buồn.” Khang Vu Thụ tiện miệng đoán: “Nhung nhớ một người không quay lại là điều kiểu gì cũng phải có, còn là niềm hạnh phúc khi còn có thể khiến người đó nằm mơ thấy mình.”
Khang Gia Niên sững sờ, cẩn thận nhìn Khang Vu Thụ.
Anh bình tĩnh uống hết một lon bia, trong mắt phản chiếu lại ánh đèn led đỏ từ sàn nhảy, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào.
Tám giờ, bạn nhảy của ông Khang đã rời đi, ông Khang nhìn một vòng, sau đó hậm hực quay lại chỗ họ.
Khang Gia Niên ngồi ngáp dài ngáp ngắn, thấy ông quay lại, cậu lập tức đứng dậy: “Có thể về nhà rồi chứ!”
Khang Vu Thụ chỉ một nửa số bia vẫn còn trong giỏ, hất cằm nói: “Anh uống hết đống này đã, em đưa ông về nhà trước đi.”
“Xí… Anh uống ít thôi nhé.”
Khang Gia Niên lầm bẩm rồi đưa ông Khang rời khỏi sàn nhảy Bảo Mộng.
Trong sàn nhảy vốn dĩ đã vắng vẻ, sau khi mấy người lục đục rời đi, chỉ còn mỗi Khang Vu Thụ.
Anh đặt lon bia rỗng xuống, khi bài hát cuối cùng trong sàn nhảy tối mịt vang lên, anh lặng lẽ đi lên sàn.
Nền gỗ im ắng chỉ vọng lại tiếng giày lộp độp, ảm đạm, cô độc.
Tối nay anh khá may, bài hát cuối cùng lại là bài của Trương Học Hữu mà anh thích nhất.
Bài Lý Hương Lan tiếng Quảng.
Anh đã từng nghe nó vô số lần, thậm chí còn có thể hát theo.
“Gió xuân buồn, lòng tôi cũng buồn theo gió xuân. Không nói ra được chỉ đành mượn rượu giải sầu…”
Khoảnh khắc đoạn đầu vang lên, Khang Vu Thụ đã ngân nga theo.
Thậm chí anh còn vừa ngân vừa nâng tay lên, dường như thật sự sắp ôm eo ai đó nhảy.
Trong sàn nhảy rộng lớn, vắng vẻ, trong bóng đêm mịt mù, cơ thể cao lớn của người đàn ông lặng lẽ quay vòng ở một nơi không ai biết.
“Nếu như có thể thả hồn vào trong từng bức ảnh, để tìm thấy khe hở của thời gian…”
Hát theo câu này, bước nhảy xiên vẹo của Khang Vu Thụ cũng dừng lại, anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm trần nhà tối tăm.
Tiếng sáo vang lên, giọng hát của Học Hữu vẫn thâm tình như thế, sẽ không vì ai mà dừng bước.
“Màn đêm phóng túng một lần, nói cho tôi biết rất khó để tìm được bóng hình em. Quay đầu cũng chỉ có giấc mộng, tôi vẫn là kẻ bị động. Cố gắng né tránh ngóng trông em nhưng bóng hình em vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi…”
Khang Vu Thụ hít sâu một hơi trong bóng tối, anh đột nhiên ngửi thấy mùi hương nồng nặc của hoa sơn trà.
***
Ở Kinh Kỳ xa xôi nghìn dặm, Lê Thanh Mộng kiễng chân với chai sữa tắm hương hoa sơn trà, đặt nó vào trong xe đẩy.
Bên trong đã có một vài thực phẩm, mì sợi, cà chua và trứng gà, cô định quay về nấu một bát mì sợi cà chua trứng coi như xong bữa tối.
Mặc dù giờ này đã có thể coi là giờ ăn đêm.
Nhưng cũng hết cách, công việc hiện tại của cô quá bận, gần như ngày nào cũng phải làm tới lúc này mới tan làm, nhưng tiền nhận được cũng nhiều hơn.
Muốn tìm một công việc đúng ngành ở Kinh Kỳ không hề khó, tuần thứ hai sau khi quay về cô đã làm giáo viên cho trung tâm nghệ thuật tư nhân. Cô tốt nghiệp trường danh tiếng, lại là sinh viên xuất sắc, còn từng lấy được offer của học viện Florence, lý lịch này đủ để cô dạy bọn trẻ cấp ba làm thế nào để thi đỗ vào trường nghệ thuật.
Mỗi tội trung tâm không có lương cứng, tính tiền hoàn toàn theo giờ lên lớp, làm nhiều hưởng nhiều. Do vậy cô ra sức dạy, ngày nào cũng dạy từ sáng tới tối, lúc không có tiết cô sẽ lên mạng tìm dự án, thức xuyên đêm để vẽ.
Dù sao ngày tháng một mình sống thế nào cũng là sống, có lúc cô còn cảm thấy ăn cơm cũng tốn thời gian, do vậy đã gộp ba bữa làm một.
Thứ nhất là vì cô nóng lòng muốn trả nợ, kỳ hạn trả tiền cuối cùng của khoản vay nặng lãi kia sắp tới rồi, cô vẫn chưa gom đủ.
Mặc dù cô đã chuyển khỏi Nam Đài, có lẽ đám người đó chưa thể tìm thấy cô ngay được, sẽ không xuất hiện tình trạng bị họ chặn lại như lần trước. Nhưng kiểu gì số tiền này cũng phải trả cho xong, không thể làm một con chuột chui rúc trong cống rãnh mãi được, vậy cô sẽ thật sự là một “kẻ quỵt nợ”.
Thứ hai, chỉ khi làm việc với cường độ cao, sắp kết thúc rồi, cô mới có thể duy trì cảm xúc của mình trong trạng thái ổn định.
Không khó để hòa nhập lại với nhịp sống ở Kinh Kỳ, dù sao đây cũng là nơi cô lớn lên, bản năng của cơ thể nhanh chóng thích nghi được với mảnh đất này.
Cô thuê một căn phòng rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả căn nhà ở Nam Đài. Nhưng nó lại rất mới, không có mùi ẩm mốc như căn nhà cũ, cũng không có đồng hồ báo thức tự nhiên từ tiếng xe ô tô và tàu hỏa.
Nhưng đồng hồ sinh học của cô đã dừng lại ở Nam Đài, cô vẫn dậy vào lúc 7h45, tới trung tâm dạy học, thời gian rảnh lên giáo án cho ngày hôm sau, cuối cùng về nhà vẽ tranh. Mọi việc lặp đi lặp lại hết tuần này tới tuần khác.
Một buổi tối nào đó, sau khi tỉnh dậy, cánh tay cô vẫn truyền tới cơn đau, cô nghi ngờ là mình đã bị viêm bao gân.
Cô không có thời gian tới bệnh viện lấy số, cũng không có bảo hiểm y tế của bệnh viện gần đây, tiền một lần khám rất đắt. Hơn nữa bây giờ cô rất sợ tới bệnh viện, chỉ cần ngửi thấy mùi ở đó là ghê.
Thật ra cơn đau cũng không quá dữ dội, lúc đau cô chườm nóng qua loa một lúc, uống mấy viên thuốc giảm đau là xong chuyện.
Mỗi khi cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi, cô sẽ mở tài khoản ngân hàng ra kiểm tra số dư, con số liên tục tăng lên có tác dụng hơn bất kỳ thuốc giảm đau nào.
Dù sao đây cũng là thứ cô đổi lại sau khi hy sinh các hoạt động vui chơi giải trí, điện thoại cũng không có ai để nói chuyện. Ồ, ngoại trừ thi thoảng Khang Gia Niên sẽ chủ động gửi tin nhắn cho cô, hỏi tình hình gần đây của cô ở Kinh Kỳ.
Còn Khang Vu Thụ, họ chưa từng liên lạc với nhau, không ai từng tìm ai.
Dường như đây đã là sự tâm đầu ý hợp không cần lên tiếng, liên tục được duy trì giữa họ.
Cô từng muốn tìm Khang Vu Thụ, muốn hỏi anh tìm được “quà” cô để lại cho anh chưa, lấy chuyện đó làm cớ nói chuyện, có lẽ họ còn có thể nói tới những chuyện vụn vặt khác.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không mở lời.
Mỗi khi muốn tìm anh, cô sẽ cảnh cáo bản thân, người trưởng thành nên bình tĩnh chấp nhận biệt ly.
Cho dù là biệt ly khi còn sống hay ly biệt của sinh tử.
Nhưng người lớn không như người máy hoàn hảo, có thể dùng lập trình kiểm soát toàn bộ cảm xúc, có lúc nó sẽ suy sụp, đi chệch khỏi quỹ đạo, bước tới một điểm không thể lường trước được.
Ví dụ như tối nay, cô xách đống đồ mua từ siêu thị về nhà, lúc chuẩn bị nấu mì, cô đã cắt vào tay khi thái cà chua.
Cô không giỏi nấu nướng, đây không phải lần đầu tiên cô cắt vào tay.
Lê Thanh Mộng bỏ dao xuống, bực bội ấn miệng vết thương, lục tủ tìm băng gâu, nhưng lại vô tình tìm được một chiếc cà vạt mang theo từ Nam Đài.
Đây là cà vạt cô mua cho Lê Sóc khi tới Ý vào bốn năm trước.
Bây giờ cà vạt vẫn còn được bọc kĩ, ngay cả tem mác còn chưa bị bóc ra, khiến người ta nghi ngờ liệu có phải nó đã bị lãng quên không.
Khi Lê Thanh Mộng thấy nó là lúc nó nằm trong tủ đầu giường của Lê Sóc. Vị trí tiện tay vừa nhỏ vừa hẹp ấy, ngoại trừ để thuốc ông không thể tách rời ra, nó không thể đựng được thêm đồ nào nữa.
Nhưng lúc cô thấy nó, nó lại nằm nghiêm chỉnh trong đó. Những lọ thuốc quan trọng khác đều chui rúc vào một xó.
Bây giờ vẻ ngoài màu chàm của nó đã dính ít bụi.
Ban đầu khi nhận được cà vạt, ông đã nói với cô: “Sao con lại tiêu tiền lung tung mua cho bố cái này.” Nói xong, khóe mắt ông hằn lên vết nhăn khi cười.
Lúc này Lê Thanh Mộng đã bị hồi ức đánh gục, từng giọt nước mắt chảy xuống ngón tay dính máu, đập thẳng xuống sàn nhà.
Cô rất nhớ rất nhớ Lê Sóc, rất muốn tận tay bóc túi cà vạt này ra thắt cho ông, rất muốn vẽ dáng vẻ ông khi đeo cà vạt, chắc chắn ông sẽ là ông bố đẹp trai nhất thế gian.
Nhưng cô đã không còn cơ hội nữa.
Cách một tháng, cô chợt nhận ra Lê Sóc đã thật sự rời khỏi cô.
Thì ra sự bình tĩnh khi ấy không phải vì cô mạnh mẽ, giỏi kiềm chế thế nào, mà vì trong tiềm thức cô vẫn không cho rằng đó là sự biệt ly.
Cô muốn tự lừa dối mình, nhưng cuộc sống lại đánh một hồi chuông thật lớn cảnh tỉnh cô.
Từ nay về sau, cô thật sự sẽ cô độc trên thế giới này. Cảm giác đau đớn này sẽ tiếp tục ập tới, giống như ngày tháng sau khi mẹ rời đi, từ đó cơn đau đã nhân đôi.
Lê Thanh Mộng lau nước mắt, chầm chậm đứng dậy, xử lý vết thương rồi tiếp tục nấu bát mì còn dang dở.
Cô vô cảm cầm đũa, gắp một miếng mì bỏ vào miệng, nhai hồi lâu vẫn chưa nuốt xuống. Trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, cô vội vã lên mạng xem tin tuyển dụng mới, xem có con đường nào dễ đi hơn không. Đây đã trở thành việc mỗi ngày cô đều phải làm.
Tìm tới nửa đêm, cuối cùng đã tìm được một tin hấp dẫn trong vô số tin dư thừa.
Đó là tin tuyển dụng trợ lý họa sĩ.
Họa sĩ này chính là Warren, họa sĩ người Ý gốc Hoa, đức cao vọng trọng trong giới nghệ thuật nước ngoài. Ông ấy có đăng tải một video tới học viện Florence diễn thuyết, cô còn xem đi xem lại mấy lần.
Mùa thu ông ấy sẽ tới Trung Quốc tổ chức triển lãm, hơn nữa còn ở lại Kinh Kỳ du lịch một khoảng thời gian khá dài. Có lẽ vì điều này mà ngọai trừ yêu cầu trợ lý về mặt đời sống ra, ông ấy còn cần một trợ lý công việc thành thạo hai ngoại ngữ tới giúp mình tiến hành các công việc liên quan trong nước. Biết tiếng Anh là được, đương nhiên biết tiếng Ý sẽ càng tốt hơn.
Lê Thanh Mộng lập tức dao động, gửi CV vào địa chỉ đó.
Mặc dù chỉ là công việc trợ lý tạm thời, nhưng làm chân chạy vặt cho lão đại sẽ không bị coi là chạy vặt, mà gọi là người học lỏm.
Nếu thật sự có thể bước vào phòng tranh của Warren, làm việc bên cạnh ông ấy một thời gian, vậy chắc chắn sẽ là trải nghiệm quý báu khó tìm, mang lại vô số lợi ích. Nếu may mắn có khi còn có một vài cơ hội không ngờ tới.
Cô vừa gửi CV đi, trong Wechat đã có thông báo, là tin nhắn Khang Gia Niên gửi tới.
Có mấy dòng chữ và một bức ảnh.
“Chị, em kể cho chị nghe chuyện này vui lắm.”
“Sàn nhảy Bảo Mộng chị thích nhất ấy, mấy ngày trước nó đã bị người ta trộm biển hiệu rồi! Mặc dù chỉ trộm đi chữ “Mộng” nhưng sau khi bị trộm, biển hiệu chỉ có một chữ sáng duy nhất đã không còn, cảm giác y như phá sản ấy, ha ha ha.”
“Nhưng tối nay em đi xem thì thấy người ta trả lại rồi.”
“Ảnh.jpg.”
Lê Thanh Mộng ấn mở ảnh, sàn nhảy Bảo Mộng khiến người ta nhung nhớ vẫn chỉ hiên ngang sáng mỗi chữ “Mộng”.
Nhưng hình như chữ “Mộng” này đã được người ta thay mới.
Tên trộm sơn lại lớp sơn màu đỏ, bóng đèn cũng sáng hơn trước, còn gắn thêm một dây đèn ánh sao xung quanh.
Trong đêm khuya vô tận, mọi thứ đều trở nên mờ ảo.
Tên trộm trộm đi sự bụi bặm của “Mộng”, để lại cho nó cả bầu trời tươi mới.
Lê Thanh Mộng nhìn tới nỗi nước mắt trực trào.
Một bức ảnh lại khiến cô thoát khỏi đêm đen này, khiến cô dũng cảm sống tiếp.
Cô lưu bức ảnh này lại, thay ảnh nền Florence để rất lâu thành nó, sau đó há to miệng, cố gắng nhét mì nguội lạnh vào miệng.