Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 49
Chương 49
Sau khi rửa xe xong, Lê Thanh Mộng mới quay về nhà thu dọn đồ đạc. Lần này cô đi rất lâu, trong lúc đó cô còn tới tiệm nail xin nghỉ việc với bà chủ, tạm biệt Khang Gia Niên và Chương Tử.
Chiều nay, cô đã lau dọn từng dấu vết mình từng ở lại Nam Đài.
Khi mọi thứ xong xuôi, trời đã xế chiều, sắc trời dần hiện lên một màu xanh lam trầm lặng, đi dưới hoàng hôn có cảm giác tựa như dung hòa trong đó.
Chiếc xe được Khang Vu Thụ rửa rất sạch sẽ, màu sắc sáng bóng tới nỗi Lê Thanh Mộng chưa từng nhìn thấy trước đây, điều này không khỏi khiến cô nghi ngờ có phải đây là lần đầu tiên Khang Vu Thụ rửa xe hay không.
Cuối cùng xe chở hàng được dùng để tiễn cô đi, thật ra như vậy có hơi cồng kềnh, bởi lẽ hành lý cô đặt trên xe ít tới đáng thương.
Tổng cộng chỉ có vali khoảng 28 tấc*, còn có hai thùng giấy nhỏ.
*Khoảng 280cm.
Khang Vu Thụ thấy cô lấy vali ra, ánh mắt lóe lên tia sáng, ẩn chứa một khát khao khó nhận ra.
“Chỉ có chút này thôi sao?”
Lê Thanh Mộng gật đầu: “Vì lúc tới tôi cũng chỉ mang theo một cái vali.”
“Ồ…” Anh gật đầu, cúi xuống che đi ánh mắt ảm đảm: “Không phải ai cũng nói con gái nhiều đồ lắm sao, cô đúng là khác loài.”
“Đa số đồ đạc đều có thể thay thế được, không nhất thiết phải mang đi mang về. Thứ tôi mang đi đều là đồ quan trọng nhất với tôi.” Cô nhìn một thùng giấy nhỏ được bọc kín: “Mà đồ quan trọng nhất cũng chỉ có mấy thứ này thôi.”
Ánh mắt cô nhìn những đồ đựng bên trong vali, đều có liên quan tới người trước mặt.
Có báo cầu vồng anh tặng, một đống lon sữa Vượng Tử anh tặng, quạt gió anh lắp thay cô, còn có bức ảnh rửa trong buồng tối.
Cô đã xếp những thứ này ở cạnh nhau, còn dùng riêng một vali để đựng chúng. Những đồ còn lại vẫn y như lúc tới.
Ngoài những đồ tùy thân ra thì còn có hũ tro cốt của Lê Sóc, và cả thư ông gửi cho cô.
Lê Sóc đi rất vội vàng, không kịp để lại lời nào, thứ lên tiếng thay cho ông chính là tiếng kéo dài chói tai của máy giám sát nhịp tim.
Khoảnh khắc cuối cùng trong đời, ông chỉ kịp cử động một ngón tay, cố gắng đưa về phía tủ đầu giường, sau đó mọi thứ đã dừng lại.
Lê Thanh Mộng phát hiện một bức thư ông đã viết từ lâu trong tủ đầu giường.
Bức thư dài nửa trang giấy, viết: “Thanh Mộng, bố quyết định viết bức thư này là vì bố biết rõ tình trạng sức khỏe của bố có lẽ không trụ được lâu nữa. Vậy nên bố đã tự ý quyết định, một quyết định tốt nhất cho cuộc đời của cả hai chúng ta.”
“Chắc chắn con sẽ rất tức giận, nhưng hãy tha thứ cho bố. Liên lụy tới cuộc sống của con, khiến con phải chịu khổ cực, nỗi đau về tinh thần còn hành hạ bố gấp trăm ngàn lần nỗi đau về thể xác. Sống nửa đời người, nhưng cuối cùng lại thảm hại như vậy, bố thật sự cảm thấy rất có lỗi với con.”
“Khiến con phải ở đây với bố lâu như vậy, bố rất mong có thể tận mắt thấy con bay sang Florence, đây là tâm nguyện phần đời còn lại bố không thể hoàn thành. Sau này con phải chăm sóc tốt cho bản thân, ăn nhiều vào, ngủ sớm đi, đừng thức khuya nữa, sức khỏe là vốn liếng quan trọng nhất, con biết chưa?”
“Chẳng mấy chốc bố sẽ phải đi tìm mẹ con, từ sau khi bà ấy đi, cái chết không còn là chuyện đáng sợ với bố nữa, ngược lại nó còn là sự viên mãn, vậy nên con không cần đau buồn thay bố.”
“Bố nhớ hôm bà ấy rời đi là một ngày đẹp trời, mong rằng ngày bố bước đi cũng như vậy, thế chắc chắn là bà ấy tới đón bố rồi.”
Chỉ nửa trang giấy nhưng Lê Thanh Mộng phải mất cả đêm ở trong nhà tang lễ mới đọc hết được.
Mỗi khi đọc xong một dòng, cô đều không nhịn được rơi nước mắt, hít thở thật sâu, sau đó mới có thể tiếp tục đọc, nhưng sau khi đọc được mấy chữ, tâm trạng cô đã trên bờ vực sụp đổ.
Khi đọc tới cuối, cô lại trở nên vô cùng bình tĩnh.
Cô phải hoàn thành những gì Lê Sóc viết trong thư, không cần đau buồn thay ông.
Điều tiếp theo cô phải làm là tâm nguyện Lê Sóc chưa thể tận mắt nhìn thấy, cũng chính là tâm nguyện của cô, không thể bị nơi này trói buộc, có thể hoàn toàn thử xông pha, đi lên con đường của chính mình.
Dù sao Lê Sóc cũng không còn ở đây nữa, mối liên hệ giữa cô và Nam Đài còn lại gì?
Tiếp tục ở lại đây làm một cô gái làm nail sao?
Hơn nữa cô còn gánh một khoản nợ.
Về mặt pháp luật, khi Lê Sóc mất đi, tài sản của ông sẽ được chia cho con gái, nếu cô không thừa kế tài sản của ông, vậy cũng không cần phải trả nợ cho ông.
Tài sản của Lê Sóc đã không còn đồng nào, điều này có nghĩa cô có thể không cần chịu những khoản nợ ngân hàng kia nữa, nhưng cô vẫn nợ Khang Vu Thụ.
Không chỉ Khang Vu Thụ mà còn một phần của bên vay nặng lãi.
Lần trước khi Khang Vu Thụ hỏi cô chuyện này ở Kinh Kỳ, cô đã nói dối, thật ra vẫn còn một số tiền nữa cần trả.
Vậy nên cho dù xét về mặt lý trí hay tình cảm, cô đều có lý do phải rời khỏi Nam Đài.
Nhưng…
Cô nghiêng đầu nhìn người ngồi trên ghế lái, nhìn gương mặt căng cứng của anh, sống mũi cay xè.
Nếu như xuyên về mấy tháng trước, nói với bản thân chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay tức khắc, nói với cô ấy rằng sẽ có một ngày cô không nỡ rời đi, chắc chắn cô khi ấy sẽ nghĩ đây là truyện cười kinh thiên động địa.
Rõ ràng trong những ngày tháng ấy, khi nhắm mắt lại cô đều mơ thấy mình ngồi trên tàu hỏa lắc lư, khẩn cầu có thể nhanh chóng rời khỏi thành phố nhỏ đìu hiu, hỗn loạn này. Nhưng khoảnh khắc nhìn gương chiếu hậu, nhìn thấy bảng hiệu Nam Đài bị bỏ lại phía sau, cô lại muốn nắm lấy tay Khang Vu Thụ, bảo anh quay đầu xe.
Đương nhiên cô không làm vậy.
Con người là loài động vật kỳ quái, không thể lường trước được như vậy đấy. Có lẽ mấy tháng sau cô sẽ cảm thấy may mắn với quyết định hiện tại, có không nỡ tới mấy cũng chỉ như một trận mưa vội vã, rào rào một lúc rồi chẳng đọng lại gì.
Xe dần đi lên đường cao tốc, cảnh tượng hai bên trở nên đơn điệu dần, núi, cây, đồi, bầu trời xám xịt, còn có cả Khang Vu Thụ.
Vì có anh ở đây nên cảnh tượng bí bách ấy chẳng khác nào kỳ quan thứ tám của thế giới, khiến người ta khắc cốt ghi tâm hình ảnh này.
Cô nhìn chằm chằm gương mặt Khang Vu Thụ phản chiếu trên cửa sổ, thầm tính thời gian tới nơi.
Mặc dù vừa rời khỏi Nam Đài, còn cách Kinh Kỳ rất xa, còn một chặng đường rất dài nữa.
Cho dù có ngủ một giấc cũng phải mất ba mươi sáu tiếng.
Nhưng đối với họ, đây chính là thời gian đếm ngược khiến hai người còn có thể thân thiết bên nhau như vậy.
Giống như trong mười năm của đời người đằng đẵng, mười tiếng đồng hồ trở nên vô cùng ngắn ngủi, nào ai còn dám lãng phí dù chỉ một giây một phút. Thế là trên đường đi cô luôn tìm chủ đề nói chuyện với Khang Vu Thụ.
Bắt đầu từ những chuyện khi còn nhỏ, những chuyện vẫn còn có thể nhớ hay những chuyện vui trong thời thơ ấu, cô đều kể tới khô cả cổ, sau khi không thể kể gì được nữa, cô bắt đầu nói chuyện từ cổ chí kim, từ trong ra ngoài nước, thậm chí là cả tương lai của thế giới, duy chỉ không nhắc tới tương lai của họ.
Cô không quen lái xe bất kể ngày đêm như vậy, cho dù chỉ cần ngồi không làm gì. Có mấy lần mí mắt đánh nhau đòi rủ xuống, cô lại gắng gượng mở mắt ra. Khang Vu Thụ bất lực ném cái bịt mắt cho cô, bảo cô mau đi ngủ, rõ ràng tơ máu trong mắt cô đã đủ dọa người lắm rồi.
Lúc này, khi còn mười hai tiếng nữa là tới Kinh Kỳ, hai người đều không trụ nổi nữa, họ dừng lại ở một trạm phục vụ, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Khang Vu Thụ nói đợi tôi lát rồi xuống xe, Lê Thanh Mộng tưởng anh đi vệ sinh nên cũng không để ý.
Chẳng mấy chốc trong xe chỉ còn lại mình cô, sự im lặng khiến người ta bất an dần lan ra.
Cô đưa tay mở đài trên xe, đài tự động phát bài hát Khang Vu Thụ chưa nghe xong lần trước.
Cô nghĩ có lẽ đây là bài giống những ca khúc của Trương Học Hữu mà anh thích.
Nhưng khi giai điệu dạo đầu quen thuộc vang lên, cô đã sững sờ.
Là Bloody mary girl.
Lúc này cửa xe bị mở ra, hai tay Khang Vu Thụ bưng một bát quay lại.
Anh nghe thấy bài hát đó cũng khựng người, sau đó ngượng ngùng giải thích: “Trước đó cô nói thích nghe nó, tôi tò mò nên tải về nghe thử xem, thấy cũng hay nên không xóa.”
Thì ra thật sự có người sẽ nhớ sở thích cô buột miệng nói ra, lặng lẽ tiến tới gần cô.
Điều này khiến sống mũi Lê Thanh Mộng lại cay xè.
Cô cắn chặt răng, ra sức nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Cũng được mà đúng không?”
“Không hay như bài của anh Học Hữu tôi.”
Nói rồi anh nhanh chóng đổi sang bài của Trương Học Hữu.
Anh nhảy lên xe, đưa đồ đang bưng cho cô.
“Lần trước tôi và Phương Mậu tới đây cũng dừng ở trạm phục vụ này, ăn được món thạch chà lài của tiệm này, cũng ngon phết, về sau chúng tôi đều nhớ tới nó, cô thử xem.”
Lê Thanh Mộng cười nhận lấy, nói: “Thảo nào cứ đòi đưa tôi đi, chắc là muốn ăn cái này chứ gì.”
“Bị cô phát hiện rồi.” Anh cũng mỉm cười, giọng điệu chê bai: “Nếu không còn lâu tôi mới đi.”
Hai người cố tình nói câu chuyện cười như có như không, Lê Thanh Mộng mở nắp hộp thạch ra, đáp lại: “Vậy sao anh chỉ lấy một cái thìa?”
Khi nói tới cuối, cô đã cố tình nhấn mạnh.
Người này ngoài miệng nói đi đường dài vì nhớ món thạch chà lài này, nhưng cuối cùng lại chỉ nhớ lấy một cái thìa cho cô ăn.
Cô không nói đùa nổi nữa, nghiêng đầu xúc một miếng thật lớn bỏ vào miệng. Để hai má phồng lên che đi giọng nói nghẹn ngào.
Khang Vu Thụ thấy cô chỉ biết ăn mình, anh xoa đầu đang rụt lại của cô: “Đúng là vô lương tâm, cô không chia cho tôi miếng nào sao?”
Cô trả lời: “Ai kêu anh chỉ lấy một cái thìa.”
Đương nhiên đây không phải sự thật.
Khi vừa quay đầu đi, bát thạch đã chứa đựng những giọt nước mắt cô nín nhịn trên suốt chặng đường.
Không thể để Khang Vu Thụ phát hiện thạch trà mang vị mặn chát của nước mắt được.
***
Hai người ăn cơm tối xong, xe dừng lại ở bãi đỗ xe của trạm phục vụ, Khang Vu Thụ sợ cô bị cảm nên đã tắt điều hòa trong xe, hạ cửa kính xuống một nửa.
Đêm khuya rất ít xe, xung quanh đây chỉ có mình xe của họ, không có tiếng người, chỉ có duy nhất tiếng côn trùng râm ran.
Nhưng cô đã quá mệt mỏi, tiếng gì cũng không ngăn cô đi vào giấc ngủ được.
Lúc mơ màng cô còn có thể nghe thấy tiếng đóng mở cửa xe. Là Khang Vu Thụ xuống hút thuốc rồi quay về nhỉ? Mặc dù cô đang nhắm mắt nhưng có thể ngửi thấy mùi sầu riêng kỳ lạ trên người anh.
“Này, đậu xanh, ngủ rồi hả?”
Cô đột nhiên nghe thấy Khang Vu Thụ gọi mình.
Cơn buồn ngủ lập tức bay sạch, nhưng cô vẫn im lặng, cô đoán có những lời, những chuyện anh sẽ chỉ dám nói, dám làm khi cô không biết gì, giống như việc trong bức ảnh đó vậy.
Do vậy cô mới im lặng, giả vờ mình đã ngủ.
Nhưng Khang Vu Thụ lại không nói những gì cô trông chờ, cô dự đoán.
Cô chỉ cảm thấy anh khẽ chạm vào mặt cô, khẽ khàng nói ngủ ngon.
Cuối cùng trái tim cô đã dần lắng xuống.
Tới phút chót rồi anh vẫn không nói gì.
Trên đường đi cô luôn nghĩ tới giả thiết, một khả năng, nếu như, nếu như Khang Vu Thụ giữ cô lại, cô có dao động không?
Nhưng anh còn không cho cô cơ hội khó xử ấy.
Cô cũng không bỏ hết thể diện hỏi anh, anh có từng nghĩ tới việc đến Kinh Kỳ không?
Câu hỏi này quá vô liêm sỉ, ly biệt, nhất là khi anh còn im thin thít.
Nam Đài là nơi anh sinh ra và lớn lên, là nơi bố mẹ, ông nội, em trai anh sinh sống, là nơi cả nhà anh đoàn viên, là nơi anh vẫn luôn yên ổn quay về.
Cô là một vị khách qua đường gánh trên vai món nợ lớn, lại không có tiền đồ, cô dùng thân phận gì để hỏi anh? Để khiến anh phá bỏ mọi thứ hiện có, hy sinh tất cả, nhượng bộ vì cô? Đúng là nực cười.
Cô cũng không nỡ.
Cô mong anh mãi mãi có dáng vẻ như lần đầu gặp nhau trong cơn mưa hôm ấy, hai mắt sáng ngời, không phiền não chuyện gì, lái xe chở hàng xông pha Nam Bắc, cuối cùng quay về thành phố nhỏ anh thân thuộc. Lúc nhàn nhã sẽ hút vài ba điếu thuốc, chơi một ván game, nói cười vui vẻ với anh em, ngủ tới giữa trưa hôm sau, mọi thứ đều rất ung dung, tự tại.
Nếu như có thể, nếu như anh có thể dành một phần mười nghìn trong số thời gian đó để nhớ tới cô, như vậy đã quá đủ rồi.
Lông mi cô run lên, thầm chúc ngủ ngon với Khang Vu Thụ.
Mười tiếng đếm ngược, trong cabin không còn một tiếng ồn nào, xung quanh yên tĩnh tới lạ.
Hai người nhắm mắt nghỉ ngơi, không chống lại nổi cơn buồn ngủ của cô thể. Dưới độ nghiêng của lực hấp dẫn, một người ngả sang trái, một người nghiêng sang phải, vừa hay nghiêng về phía đối phương.
Chiếc xe rung lắc, cơ thể họ vẫn không chạm vào nhau.
Giống như trên chặng đường này, không ai trong số họ nói lời níu kéo, cũng không ai nói mình không muốn đi.
***
Tờ mờ sáng, người tỉnh dậy trước là Lê Thanh Mộng.
Dường như đồng hồ đếm ngược trong lòng cô chưa bao giờ dừng lại, nó luôn thúc giục cô không còn nhiều thời gian nữa, đừng lãng phí vào việc ngủ. Vậy nên mới ngủ được mấy tiếng cô đã mơ màng mở mắt ra.
Màn hình điện thoại hiển thị 4h20 sáng, mặc dù bên ngoài trời vẫn tối đen nhưng có thể nhìn thấy vệt sáng ở đường chân trời phía xa.
Cô ngồi thẳng dậy, lần mò lấy giấy ướt lau mặt.
Cô lặng lẽ, cẩn thận, sợ làm Khang Vu Thụ thức giấc, anh vẫn đang nửa tỉnh nửa mơ, lưng dựa vào ghế, cả người bất động, hơi hé mắt ra, nhìn gương mặt Lê Thanh Mộng trong xe mờ mịt, khi cô khom người lấy túi, mái tóc dài xõa xuống vai cô.
Anh không nhịn được đưa tay ra vén mái tóc dài lên, khẽ khàng chạm vào vành tai cô.
Cô lập tức nghiêng đầu: “Tôi làm anh tỉnh giấc sao?”
Khang Vu Thụ lắc đầu: “Bình thường khi lái xe tôi không ngủ lâu.”
“Anh có cần không?’
Cô đưa khăn giấy cho anh, anh cười lắc đầu, lại xuống xe, khi quay lại nước đã dính đầy trên mặt anh, có lẽ anh đã vào nhà vệ sinh của trạm xối một trận.
Anh dùng tay áo lau mặt, khởi động xe: “Cô không ngủ nữa hả? Nếu không ngủ thì tôi lái tiếp nhé, có lẽ trước khi trời sáng có thể tới Kinh Kỳ.”
Lê Thanh Mộng sững sờ: “Phải gấp vậy sao?”
“Tôi vừa tra rồi, sau tám giờ sáng nay Kinh Kỳ giới hạn biển xe bên ngoài, vậy nên tôi phải đưa cô tới đó trước tám giờ.”
Thì ra thời gian đếm ngược ngắn ngủi ấy đã bị rút ngắn đi.
Bây giờ chỉ còn ba tiếng bốn mươi phút nữa là tới tám giờ.
Cô thật sự cảm nhận được mốc thời gian đó đã đuổi theo ngay sát phía sau mình.
Lê Thanh Mộng ngỡ ngàng gật đầu, khẽ khàng nói: “Vậy đi thôi.”
Đèn trước xe sáng lên, xe lăn bánh trên con đường không quá nhộn nhịp.
Khang Vu Thụ đưa tay ấn mở bài hát vừa dừng lại, lại là bài của Trương Học Hữu: Chiếc lá lạnh. Thời gian còn lại họ không nói gì, mặc cho từng bài hát cứ liên tục nối tiếp nhau.
Cô không biết tại sao Khang Vu Thụ im lặng. Còn cô là xuất phát từ tâm lý bồi thường, vì để báo đáp lại bài hát anh lặng lẽ tải về, cô cũng muốn nghiêm túc lắng nghe những bài anh hay nghe.
Dù sao đây cũng là lần cuối cô có thể nghe list nhạc của anh.
Sắc trời dần sáng, xe trên đường cũng nhiều như rắn háu ăn lăn trườn trên đường. Khi xe tới trạm thu phí, trời đã sáng hẳn.
Lần đầu tiên Lê Thanh Mộng tận mắt nhìn thấy đèn đường dần tắt.
Đồng thời trong xe đã phát tới bài Khang Vu Thụ từng hát: Người ra đi.
Tiếng huýt sáo vang lên, anh vô thức muốn tua nhưng bị Lê Thanh Mộng ngăn lại.
“Đừng tua, nghe cả bài đi.”
Anh nói khoác mà không biết ngượng: “Không phải tôi còn muốn cho anh Học Hữu thể diện sao.”
Lê Thanh Mộng bĩu môi: “Sao nào, anh còn hát hay hơn anh ấy hả?”
“Không chừng.”
Đương nhiên giây đầu tiên giọng Trương Học Hữu cất lên, lỗ tai của người bình thường đều nghe ra ai hát hay hơn ai.
Khang Vu Thụ đột nhiên nói: “Đây là bài hát cuối cùng trong album này rồi.”
“Các bài hát vừa phát đều nằm trong album này hết sao?”
“Ừm, là album phát hành năm 98.” Anh ngập ngừng: “Tên album là Không hối hận.”
Lê Thanh Mộng sững sờ, gật đầu: “Rất hay, không hối hận.”
Xe đi vào nội thành, lúc này chỉ còn hai mươi lăm phút nữa là tới tám giờ.
Lê Thanh Mộng thở dài, đột nhiên nói: “Anh thả tôi ở phía trước đi.”
Khang Vu Thụ không nói gì, vẫn làm như không nghe thấy, lái xe về phía trước.
“Còn hai mươi phút nữa xe của anh không đi đâu được, chi bằng mau chóng rời đi còn hơn.” Giọng điệu của cô rất chậm, cũng rất nghiêm túc: “Tôi có thể tự đi chặng đường còn lại, anh không thể cứ tiễn thế mãi được.”
Khang Vu Thụ như đang cắn răng, tiếng ken két lờ mờ vang lên.
Anh dần lái xe chậm lại.
Mười lăm phút đếm ngược, xe dừng lại dưới cầu xa lộ.
Lê Thanh Mộng ôm hũ tro cốt xuống xe, Khang Vu Thụ lấy vali trong thùng xe ra, bắt một chiếc taxi cho cô, giúp cô chuyển vali vào cốp, mở cửa xe cho cô ngồi vào, rồi lại lặng lẽ đóng cửa xe lại giúp cô.
Mọi thứ đều vô cùng im ắng.
Chỉ có xe chở hàng ở gần đó của anh vẫn đang mở cửa xe, bài hát Người ra đi trong xe đã hát tới đoạn cuối, tiếng nhạc truyền ra bên ngoài.
“Người ra đi nước mắt chợt tuôn rơi, để trốn tránh khung cảnh biệt ly trước mắt. Em không chịu nói câu tạm biệt, tôi không dám nghĩ tới ngày mai.”
Cô thấy cửa xe đóng lại, gương mặt Khang Vu Thụ sắp biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Tài xế bắt đầu hỏi Lê Thanh Mộng đi đâu, cô thất thần không đáp.
Cô đã đổi xe, đổi chỗ ngồi, cũng đổi luôn người trong xe.
“Cô đi đâu thế?”
Tài xế mất kiên nhẫn giục cô.
Lê Thanh Mộng không quan tâm tới ông ấy, vội ấn mở cửa sổ xe, khi nhìn thấy Khang Vu Thụ vẫn đứng tại chỗ, chưa rời đi, cô lại muốn rơi nước mắt.
“Anh không nói một câu tạm biệt với tôi sao?”
Hai tay Khang Vu Thụ đút túi quần, không biết có phải vì cố tình chọc cười hay không mà anh lại nói: “Hình như mùa hè kết thúc rồi.”
Anh đang mô phỏng lại giọng điệu và cuộc trò chuyện khi cô nói lại lời ông lái thuyền kia nói.
Lê Thanh Mộng dở khóc dở cười, sự bi thương nặng nề luôn luẩn quẩn quanh tim đã hoàn toàn tan biến.
Cô nói từng câu từng chữ: “Khang Vu Thụ, tôi nhất định sẽ nhớ số tiền đó, sẽ trả lại hết cho anh. Cảm ơn anh nhé, thật đấy. Tôi vốn tưởng đây sẽ là mùa hè tệ nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời của tôi…” Cô cong môi: “Mặc dù mức độ tồi tệ còn vượt xa tưởng tượng của tôi, nhưng cũng có niềm vui.”
Khang Vu Thụ ngây ngốc, lộ ra vẻ mặt muốn cười, nhưng ngay sau đó nụ cười ấy lại như đang khóc, cuối cùng lại hóa thành gương mặt như người bệnh mất đi dây thần kinh cơ mặt.
“Trước đây tôi có nói mùa hè năm 18 tuổi là mùa hè đẹp nhất trong ký ức của tôi.” Lê Thanh Mộng vẫn mỉm cười, mắt long lanh nước: “Tôi cũng không ngờ mùa hè năm 25 tuổi lại vượt qua cả nó.”
Khang Vu Thụ cúi đầu lắng nghe, khi ngẩng đầu lên, anh thoải mái đáp: “Chẳng trùng hợp gì cả, đối với tôi đây chính là mùa hè phiền chết đi được, chỉ có thể nói không quá nhàm chán thôi.”
“Khốn nạn.” Sống mũi cô đỏ hoe: “Bây giờ quỷ phiền phức thật sự phải đi rồi.”
“Đợi đã.”
Hai chữ ngắn ngủi lại khiến trái tim Lê Thanh Mộng run lên.
Khang Vu Thụ cử động tay đút trong túi quần, lấy một tấm vé số đã bị xé ra.
Bên trên có viết con số: 091318270708.
Nếu như Lê Thanh Mộng nhớ không nhầm…
“Đây có phải tờ vé số anh trúng thưởng không?”
“Đúng vậy.”
Lê Thanh Mộng khó hiểu.
“Tờ vé số này còn có tác dụng gì nữa sao?”
“Nó là tờ vé số duy nhất tôi trúng thưởng, toàn bộ vận may trong cuộc đời tôi tới giờ đều nằm ở đây.”
Khang Vu Thụ khom lưng, nhét tờ vé số vào tay cô qua cửa xe.
“Tặng cho cô.”
Anh lùi về sau, tài xế mất kiên nhẫn giục thêm lần nữa, để tránh hai người lại dây dưa làm mất thời gian, ông ấy đã cưỡng chế đóng cửa sổ lại.
Sau đó bàn tay cầm tờ vé số và gương mặt sững sờ của cô đã bị cửa xe màu đen dần che lấp.
Khi cửa sắp đóng hẳn lại, cô lại vội nói với anh: “Tôi cũng để lại quà cho anh!”
“Cái gì?”
“Tôi để ở Nam Đài.” Cô cố tình tỏ ra thần bí: “Còn nó ở đâu, là gì thì tôi chưa nói, anh tìm xem đi.”
Khang Vu Thụ mỉm cười: “Cô đang chơi trò tìm báu vật với tôi sao?”
“Anh từng cho tôi bao bất ngờ thế, tôi cũng muốn cho anh bất ngờ một lần.”
Cô ra sức vẫy tay, cửa xe hoàn toàn đóng lại.
“Có người nói một lần từ biệt là trên trời sẽ có một vì sao ngừng sáng.”
Cuối cùng xe taxi màu vàng đã lăn bánh, trong tầm mắt mơ hồ, anh không nhìn rõ rốt cuộc cô có quay đầu lại hay không.
Chiếc xe chở hàng cô độc dừng dưới cầu xa lộ, hai câu cuối Trương Học Hữu hát đã vang lên. Đèn xe không còn là gì dưới ánh mặt trời chói lòa, nhưng anh vẫn cố chấp mở nó, dường như đang cố gắng tiếp sức cho vì sao ngừng sáng trên trời cao.
Thời gian đếm ngược quay về con số không tròn trĩnh, màu vàng kia đã biến mất ở ngã rẽ.
Một người tên Lê Thanh Mộng, một người tên Khang Vu Thụ, hai người rất bình thường trên thế gian đã chia tay nhau trong một sáng ngày hè bình thường, đường phố vẫn tấp nập người tới kẻ đi.