Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 48
Chương 48
Lê Thanh Mộng nghe thấy bốn chữ anh nói, trái tim đã không còn dao động gần hai ngày nay đột nhiên đập mạnh.
Cô hỏi lại: “Anh nói gì?”
Cô luôn cảm thấy chắc chắn mình đã nghe nhầm.
Khang Vu Thụ lặp lại chắc như đinh đóng cột: “Cô hủy vé đi.”
“?”
Là ý cô nghĩ sao?
Kết quả điều Khang Vu Thụ nói lại là: “Tôi đưa cô tới Kinh Kỳ.”
Cô sững sờ.
Một lúc lâu sau, Lê Thanh Mộng mỉm cười, dứt khoát từ chối: “Không cần đâu, không phải anh nói một mình anh không lái được sao? Hơn nữa lần này chỉ có mình tôi thôi, không cần đi xe anh nữa.”
Lần này hoàn toàn khác lần trước, nhưng Khang Vu Thụ rất kiên trì.
“Tôi lái được.” Anh nói ngắn gọn: “Tôi đi rửa xe chút, chúng ta sẽ đưa bố cô về nhà, không thể để ông ấy chen chúc trên tàu hỏa được.”
Câu nói này lập tức chọc vào chỗ yếu mềm trong tim Lê Thanh Mộng, khiến cô không nói được gì.
“Hơn nữa…” Anh ngập ngừng: “Chắc cô cũng mang nhiều đồ lắm đúng không, đi tàu hỏa không tiện lắm, chuyển phát nhanh còn đắt, đi xe của tôi tốt hơn.”
Cuối cùng Lê Thanh Mộng gật đầu nói được, rồi quay người đi lên tầng.
Cô đồng ý với anh không chỉ vì ý ngoài mặt chữ ấy.
Cô nghe hiểu hàm ý trong lời nói đó, nó hoàn toàn trái ngược với điều cô vừa nghĩ.
Không phải níu kéo mà là tiễn đưa.
Người anh tiễn không chỉ là Lê Sóc mà còn có cô.
Giống như trên sân thượng lộng gió tối đó, chỉ có hai người họ kiên trì xem tới cuối bộ phim.
Họ ngồi trước màn hình tới khi dòng chữ cảm ơn cuối bộ phim hiện lên mới đứng dậy.
Chuyến quay về Kinh Kỳ lần này cũng như màn hình chuyển động đó, anh mời cô ngồi xuống xem tới cuối cùng.
Sao cô có thể không nhìn ra được.
Đây đã là sự tâm đầu ý hợp vô hình giữa họ, có mở đầu ắt có kết thúc, luôn luôn phải nói lời từ biệt.
***
Khi Lê Thanh Mộng tới chỗ rửa xe, xe của Khang Vu Thụ vẫn chưa rửa xong, nói chính xác hơn là còn chưa bắt đầu rửa.
Bởi vì anh đột nhiên nhớ ra hàng trên xe mình còn chưa dỡ xuống. Thế là khi sắp quay về trạm xe, anh đã bỏ hết hàng trong xe xuống, mặc kệ chúng thối hay chưa, vẫn vứt hết vào nhà kho, sau đó vội vàng lái xe không tới chỗ rửa.
Lê Thanh Mộng cũng tới ngay sau đó, hai tay cô trống không, đứng trước xe anh.
Khang Vu Thụ luống cuống tay chân: “Sao cô lại tới? Dọn dẹp xong rồi sao?”
Cô lắc đầu, xắn tay áo lên: “Vẫn chưa, tôi tới rửa giúp anh trước.”
“Không cần, cô cứ làm việc của cô đi.”
“Vì giúp tôi nên anh mới đi rửa xe, không phải tôi nên làm cùng sao? Sao có thể để một mình anh rửa được.” Cô không nói nhiều, cũng cầm một vòi nước lên, vỗ vào thân xe: “Dù sao trước đó chiếc xe này cũng từng giúp tôi, tôi tắm rửa cho nó cũng là lẽ đương nhiên.”
Dáng vẻ hiện giờ cùng với giọng điệu nói chuyện của cô hoàn toàn không giống người vừa trải qua biến cố.
Dường như không có chuyện gì xảy ra cả, trông cô vô cùng thoải mái.
Nhưng càng như vậy Khang Vu Thụ lại càng cảm thấy lồng ngực bức bối.
Anh thà thấy cô ngồi xuống, khóc một trận thật to, hoặc không còn sức làm được gì còn tốt hơn cô lại làm tất cả mọi chuyện một cách nhẹ nhàng như bây giờ.
Có lẽ cô thật sự đã có thể chấp nhận nỗi đau lớn lao đó trong thời gian ngắn, cũng có lẽ cô chỉ đang giả vờ, vì để lời tạm biệt phía sau sẽ không quá nặng nề.
Giống như khi tốt nghiệp, Bảo Mộng, không ai sẽ xị mặt, có buồn tới mấy cũng phải xinh đẹp rời đi.
Thế là anh cũng xốc lại tinh thần, phối hợp với cô, cùng nhoẻn miệng cười, vỗ vào thân xe: “Cô còn nhớ lần đầu cô lái nó y như lái xe đường núi không? Khi đó tôi nghĩ sao lại có người khủng khiếp vậy chứ.”
Lê Thanh Mộng phản kích: “Còn không phải vì anh gây chuyện trước sao, tôi chỉ có thể đâm lao theo lao thôi.”
“Sao có thể trách tôi được? Khi đó cô nên tự soi gương xem lại chính mình thì có, rõ ràng đang cầu xin người ta nhưng chẳng có dáng vẻ xin xỏ gì cả.”
Khang Vu Thụ khoa trương làm lại bộ mặt lạnh của cô khi đó.
Lê Thanh Mộng giơ tay vung vòi nước trong tay: “Anh đừng nói nữa, tôi không hề thế nhé, rõ ràng người như thế là anh.”
Khang Vu Thụ bật cười: “Cô xem, lại còn lật mặt không thèm nhận.”
Lê Thanh Mộng lườm anh, nhớ lại mọi thứ: “Khi đó tôi thật sự cảm thấy anh rất xấu xa, tôi bàn bạc đàng hoàng với anh, thái độ của anh thì sao? Lần đầu tiên gặp mặt tôi thật sự rất ghét anh.”
“Trùng hợp quá, thật ra khi đó tôi cũng không thích cô.” Khang Vu Thụ nhẹ nhàng nhắc lại: “Dù sao cô cũng từng nói vớ vẩn với Chương Tử, nói gì mà cậu ấy đi đầu thai đi.”
“Sao anh biết?”
“Khi đó tôi cũng có mặt ở hiện trường, đó là lần đầu tiên tôi gặp cô.” Khang Vu Thụ nhún vai: “Khi đó tôi giận lắm, cũng ghi thù cô luôn.”
Lê Thanh Mộng sững sờ: “Tức là lần ở trạm xe anh cố tình nhằm vào tôi?”
“Cũng có thể nói là vậy.” Anh lau đầu xe, cúi đầu nói: “Thật ra tôi nợ cô một câu xin lỗi.”
Lê Thanh Mộng mất một lúc để “tiêu hóa” sự thật này, cô lắc đầu: “Không sao, là thái độ của tôi không tốt.” Cô ngập ngừng: “Vậy nên không phải tự nhiên mà anh ghét tôi đúng không?”
Anh nhướng mày: “Cũng chưa chắc.”
Lê Thanh Mộng suýt nữa ném vòi nước vào đầu Khang Vu Thụ.
Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng dưới sự giả vờ của hai người, dường như họ chỉ đang rửa xe để chuẩn bị đi du lịch.
Cô cầm vòi nước, chầm chậm đi tới cửa sổ ở ghế lái phụ, giọt nước bắn vào cửa sổ, khi nước tí tách rơi xuống, một chiếc cốc màu trắng cầu vồng hiện lên rõ bên trong xe.
Lê Thanh Mộng sững sờ, mím môi: “Anh có đang dùng chiếc cốc này không?”
Khang Vu Thụ ừ một tiếng: “Quả nhiên dùng tốt hơn lon Coca.”
“Trên đời không có mấy ai dùng vỏ lon Coca làm cốc đánh răng như anh đâu.”
Đương nhiên, trên đời cũng không có mấy người đi tặng một chiếc cầu vồng cho cô, cũng không có ai ngây ngô lấy hết tiền tiết kiệm cho cô vay, không có ai tận tay dựng một nhà hàng dưới đáy biển cho cô. Mọi thứ đều thuộc về một người độc nhất vô nhị, Khang Vu Thụ.
Một người sẽ nghe vụ án kinh dị trong đêm lái xe, nhưng xem phim kinh dị lại căng thẳng, lúc nói chuyện luôn cà lơ phất phơ, nhưng vào thời khắc quan trọng, chắc chắn anh sẽ xuất hiện bên cạnh cô.
Khang Vu Thụ lau xong đầu xe liền thấy Lê Thanh Mộng ngây ngốc đứng chỗ cửa xe, vòi nước liên tục xối vào cửa sổ.
“Chỗ đó sạch lắm rồi, cô đổi chỗ khác đi.”
Anh nhắc nhở, Lê Thanh Mộng đột nhiên hoàn hồn, thản nhiên nói: “Chơi nối từ không?”
“Cái gì cơ?”
Khang Vu Thụ ngây người.
“Ai không nói tiếp được thì phải rửa phần xe còn lại.”
“Vậy phiền cô rồi, tôi chơi giỏi lắm đấy.”
“Không được, phải công bằng.”
“Được rồi được rồi, nối từ thì nối.”
“Không được cố tình thua.”
Khang Vu Thụ vừa định làm vậy thì bị cô phát hiện ra, anh chỉ đành đầu hàng: “Từ đồng âm có được không?”
Lê Thanh Mộng gật đầu, bắt đầu trước: “Con chim.”
Anh tiếp lời: “Chim kêu.”
“Chim kêu không được coi là một từ! Cho anh một cơ hội đổi lại.”
“Chậc, chim hót được rồi chứ?”
“Được.” Cô hài lòng: “Hót vang.”
“Hưởng lôi* (vang rền như tiếng sấm).”
*Chữ “vang” có âm Hán Việt là “hưởng”.
“Lôi vũ (mưa dông).”
“Vũ thủy (nước mưa).”
Hai người càng nói càng nhanh.
“Thủy bình (trình độ).”
“Bình dong (tầm thường).”
“Dong y (lang băm).”
“Y sinh (bác sĩ).”
“Sinh tiên (chiên rán).”
“Kiên cường*.”
*Chữ tiên và chữ kiên là từ đồng âm trong tiếng Trung.
“Cường kiện (cường tráng).”
“Kiện khang (khỏe mạnh).
*Đoạn nối chữ về sau này mình để âm Hán Việt trước, trong ngoặc là nghĩa tiếng Việt, như vậy mọi người sẽ dễ hiểu đoạn nối chữ này hơn, còn phần đầu mình vẫn cố dịch cho thuận tiếng Việt nhất mà không sai nghĩa.
Lê Thanh Mộng dừng lại, sau đó đột nhiên nói: “Khang Vu Thụ.”
“Hả?”
Anh đáp.
Lê Thanh Mộng cười: “Tôi đang nối tiếp từ Khang mà.”
Khang Vu Thụ không phục: “Này không được tính là từ, vừa nãy cô còn nghiêm khắc nói từ chim kêu của tôi không được tính mà.”
“Tôi biết.” Cô khịt mũi, lại cố chấp nói ra ba chữ: “Khang Vu Thụ.”
Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt vốn tràn đầy những con chữ tới cuối lại chỉ hóa thành ba chữ này.
“Khang Vu Thụ.”
Cô lại gọi tên anh.
“Tôi đây.”
Anh đáp lại cô.
“Khang Vu Thụ.”
“Tôi đây.”
“Khang Vu Thụ.”
“Tôi đây.”
Chỉ cần cô gọi tên anh, nhất định anh sẽ trả lời.
…
Buổi chiều hôm đó thời tiết khắc nghiệt tới mức mặt trời như đổ lửa, một vòng chơi nối từ đã biến thành hai cái máy nhắc lại, cô gọi tôi đáp. Họ cố gắng tranh đấu với tiếng ve sầu kêu râm ran, lặp đi lặp lại từng lời nói như không biết mệt mỏi, dường như chỉ muốn sống mãi trong mùa hè hôm ấy.