Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 47
Chương 47
Khi Khang Vu Thụ lái xe chở đầy hoa quả về lại Nam Đài đã là giữa đêm.
Khang Gia Niên nói Lê Thanh Mộng vẫn ở nhà tang lễ, vì việc hỏa táng được sắp xếp vào ngày mai nên thi thể sẽ ở trong đó một đêm.
Anh lao như bay tới nhà tang lễ, dưới nhiệt độ nóng bức, hoa quả trong thùng xe bắt đầu xuất hiện hiện tượng thối rữa, mùi thối bao trùm lên đêm hè chết chóc.
Trên màn hình cửa điện gắn đèn led đỏ chói mắt ở lối vào có danh sách những người được đưa tới trong hôm nay, Khang Vu Thụ ngẩng đầu tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy tên Lê Sóc trong đó.
Anh đứng trước màn hình, thở dài một hơi.
Khang Gia Niên đang đứng trước cửa một căn phòng, sợ hãi ôm tay đợi Khang Vu Thụ tới. Đêm khuya, nơi này vô cùng vắng vẻ, gần như không có ai ở lại canh thi thể như Lê Thanh Mộng. Tên nhát gan như cậu cắn răng ở cùng cô tới giờ này đã là một kỳ tích, trong lòng cậu rất mong anh trai mau tới.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng xe chở hàng của Khang Vu Thụ vang lên khá rõ rệt, cậu thở phào nhẹ nhõm, vội chạy ra ngoài vẫy tay với anh, trái tim bình tĩnh hơn nhiều.
Khang Gia Niên thấy Khang Vu Thụ đi tới, cậu nhỏ giọng nói: “Chị Thanh Mộng ở một mình bên trong.”
Khang Vu Thụ gật đầu, vỗ vai Khang Gia Niên, lại thở dài đi vào trong. Khang Gia Niên không vào theo, chọn để lại không gian riêng cho hai người.
Lúc này, trong căn phòng nhỏ hẹp, một chiếc quan tài gỗ chuyên dùng trong nhà tang lễ đặt ở chính giữa. Còn có thể nhìn được gương mặt trắng bệch của Lê Sóc dưới lớp kính trong suốt.
Lê Thanh Mộng ngồi trên ghế trong góc, cúi đầu, im lặng cầm điện thoại.
Cô đeo tai nghe, do vậy không nghe thấy tiếng anh tới, đầu cũng không ngẩng lên.
Khang Vu Thụ vốn nghĩ có lẽ cô đang liên lạc với người thân, nhưng khi lại gần, thấy cảnh tượng trên màn hình điện thoại cô, anh nghẹn lời, không biết nên mở lời thế nào.
Cô lại đang tập trung chơi game, hơn nữa còn là trò chém hoa quả.
Khang Vu Thụ không làm phiền cô, yên lặng đứng bên cạnh, đợi tới khi Lê Thanh Mộng kết thúc một ván. Nhưng ván này rất dài, mọi suy nghĩ của cô đều tập trung vào nó, ngón tay liên tục tung bay, những loại hoa quả trên màn hình bắn tung tóe, bị cắt thành trăm mảnh.
Cuối cùng khi điểm số của cô hiện ra, Khang Vu Thụ thề đây chắc chắn là kết quả cao nhất trong số những người anh quen.
Lê Thanh Mộng tháo tai nghe ra, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Sao anh lại tới đây? Không phải Khang Gia Niên nói anh ra ngoài chở hàng rồi sao?”
Khang Vu Thụ đáp: “Không, đơn được người khác nhận rồi.”
“Ồ.”
Khang Vu Thụ nhìn ra sự bình tĩnh tới đáng sợ của cô, há miệng ra rồi lại khép lại, Lê Thanh Mộng cười với anh: “Không cần an ủi tôi, tôi không sao.” Cô nhìn chằm chằm đầu anh: “Sao trán anh ra nhiều mồ hôi thế, này, lau đi.”
Nói rồi cô lấy một túi khăn giấy trong túi ra đưa cho anh.
Khang Vu Thụ nuốt nước bọt, đưa tay nhận lấy.
Khi ngón tay chạm vào túi nilon mỏng manh, anh thuận thế nắm chặt cả bàn tay cô lại.
Lê Thanh Mộng không hề có phản ứng gì với sự động chạm này, mặt vẫn nở nụ cười ngây ngốc.
Một tay anh cẩn thận nắm lấy tay cô, anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Đừng khóc nữa, em cười trông khó coi lắm, biết không hả?”
Lê Thanh Mộng khựng người: “Vậy còn tốt hơn khóc.”
“Tại sao không thể khóc? Con gái có thể khóc, khóc to chút cũng chẳng sao.”
Cô ra sức lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía quan tài ở giữa.
“Không thể khóc vào thời khắc ly biệt, nếu không bố tôi sẽ tưởng tôi không nỡ, ông ấy không chịu đi thì sao?”
Khang Vu Thụ nắm chặt tay cô lại.
Lê Thanh Mộng nói tiếp: “Mặc dù tôi vẫn rất giận ông ấy, tôi rất muốn hỏi ông ấy tại sao luôn làm như vậy? Ban đầu khi trong nhà xảy ra chuyện, ông ấy đã giấu tôi, tới giờ cũng giấu tôi, tôi chẳng biết gì cả.” Lê Thanh Mộng ngẩng đầu, mắt chớp liên tục: “Ông ấy luôn tự cho rằng làm vậy là giúp tôi giảm bớt gánh nặng, ông ấy nghĩ ông ấy rất vĩ đại sao?”
Những câu nghe như lời trách móc, mỗi một chữ đều hóa thành mũi tên, cuối cùng đâm vào chính người cô.
“Nhưng người đáng chết nhất nên là tôi.”
Cô cười tự giễu, giơ tay không bị anh nắm lên che mắt, lẩm bẩm.
“Là lỗi của tôi, là tôi không quan tâm ông ấy, không nhận ra ông ấy vẫn luôn cố gắng chống trụ, là tôi sợ nghe thấy bệnh tình trở nặng, quên đi triệu chứng vốn có thể phát hiện ra. Là tôi ích kỷ, tôi thật sự rất ích kỷ.”
“Mấy ngày nay rốt cuộc tôi đang làm gì hả…”
Khang Vu Thụ không biết phải làm sao, chỉ giữ im lặng.
Một tràng lời nói anh luyện tập trên đường đều hóa thành những lời không nên nói nhất lúc này, bởi vì nụ hôn tối hôm đó đã không đáng để nhắc tới.
Những lời an ủi cũng trở nên thừa thãi, chi bằng không nói còn hơn.
Nếu như để Phương Mậu biết anh đã liều lĩnh làm hỏng số hàng mấy chục nghìn tệ, vội vã lái xe tới cạnh cô nhưng lại không nói được gì, chắc chắn anh ấy sẽ chửi anh bại não.
Nhưng trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ liều lĩnh như vậy, cho dù lúc này quay về là việc vô nghĩa. Nhưng nếu sau này cô nhớ tới đêm mất đi người thân ấy, có thể có một người im lặng ở bên cô, liệu cô sẽ không quá khó chịu nữa không?
Nếu như là vậy thì anh lại cảm thấy đáng.
Khang Vu Thụ đứng dậy, vòng tay ôm lấy đầu Lê Thanh Mộng.
Cánh tay che mặt cô buông thõng xuống, quay sang nắm góc áo anh, vùi đầu vào trong người anh, hít hà mùi mồ hôi trên đó.
Đó là mùi hương cô không thể quên mỗi khi nhớ về đêm đen mịt mù ấy.
Vì sự ẩm ướt trên áo đã thay thế nước mắt chưa kịp rơi của cô, cô mới có thể duy trì nụ cười tới cuối cùng, cho dù đã phải tận mắt chứng kiến thi thể lạnh lẽo của Lê Sóc bị thiêu đốt, biến thành tro bụi.
***
Ngày hôm sau, sau khi hỏa táng xong, Lê Thanh Mộng ôm hộp tro cốt chuẩn bị bắt xe rời đi, Khang Vu Thụ lái xe chở hàng tới, mở cửa xe, hất cằm: “Còn cần gọi xe sao? Lên đi.”
Lê Thanh Mộng mím môi: “Anh cũng thức tới tận giờ rồi, không cần mệt mỏi lái xe nữa đâu.”
“Có gì đâu, tôi chạy xe ba ngày ba đêm liền còn không mệt.”
Cuối cùng Lê Thanh Mộng không từ chối được, dè dặt ôm hộp ngồi lên ghế lái.
Thời tiết ở Nam Đài hôm nay vô cùng âm u, vừa tới giữa trưa, mây mù đã giăng kín, nhưng lại không có giọt mưa nào, không khí ẩm thấp tới lạ. Hai người nhìn sương mù phía trước, Khang Vu Thụ hỏi: “Quay về tòa nhà sao?”
“Ừm, phải quay về dọn dẹp, tôi mua vé quay về Kinh Kỳ chập tối rồi.”
“Ồ, ừ nhỉ, chắc mộ của bố cô cũng ở Kinh Kỳ.”
Dường như anh đang tự lẩm bẩm.
Thông tin trong lời nói này đập thẳng vào Khang Vu Thụ, khiến anh không biết phải làm sao.
Lê Thanh Mộng gật đầu: “Ông ấy đã mua từ trước, chắc ở cạnh mẹ tôi.”
Anh nói một câu thừa thãi: “Vậy thời gian gấp lắm, tôi lái nhanh chút, có lẽ cô còn phải quay về dọn dẹp.”
Lê Thanh Mộng im lặng rất lâu rồi nói: “Đúng vậy, có rất nhiều đồ phải thu dọn, dù sao cũng đã ở một khoảng thời gian dài.”
Ẩn ý sau lời nói này khiến tay Khang Vu Thụ suýt trượt khỏi vô lăng.
Anh sững sờ nhìn con đường phía trước, không hỏi rốt cuộc phải dọn nhiều thế nào, có phải cô định chuyển đi không?
Anh sợ nhận được đáp án đó.
Dù sao Nam Đài thật sự không còn lý do gì níu chân cô ở lại nữa.
Không phải anh không nghĩ tới ngày này, chỉ là anh không ngờ nó tới nhanh thế, nhanh tới nỗi y như lần mộng tinh đầu tiên.
Chiếc ga giường ẩm ướt nói với anh chuỗi ngày vô ưu vô lo đã kết thúc. Một câu nói nhẹ như tơ hồng của Lê Thanh Mộng cũng báo cho anh biết quá khứ không cần suy nghĩ gì của anh đã dừng lại.
Nếu như đây cũng là một giai đoạn dậy thì, vậy chắc chắn cơ thể anh sẽ có thứ gì đó bị mang đi, trở nên không hoàn chỉnh.
Chiếc xe vẫn lặng lẽ đi về phía trước, khi lái tới dưới tòa nhà, Khang Vu Thụ kéo cô đang định xuống xe lại.
Cô quay đầu, anh nhìn chằm chằm cô: “Cô hủy vé đi.”