Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 46
Chương 46
Tối đó, Khang Vu Thụ không thể nào miêu tả được cuối cùng mình đã về kiểu gì.
Nếu như bắt buộc phải dùng một từ ngữ để hình dung thì có lẽ chính là hoảng loạn bỏ chạy.
Khi Khang Gia Niên đẩy cửa đi vào, anh vội buông tay ra, nói hàm hồ mấy câu, thậm chí còn chưa cả nhìn rõ vẻ mặt cô đã hoảng hốt chạy ra ngoài. Đi mãi đi mãi, cuối cùng anh đã dừng lại trong một con hẻm nhỏ hẹp.
Đây là nụ hôn anh không ngờ tới.
Là một nụ hôn thiên thời địa lợi nhưng nhân còn chưa sẵn sàng.
Bản thân như một tên ngốc không biết lái máy bay, nhưng lại khát khao chiếc máy bay đó từ rất lâu, trái tim luôn rộn ràng, xốn xao. Cuối cùng đêm nay, anh không chịu nổi nữa, bò vào khoang máy bay, gạt tay cầm, bay thẳng lên trời xanh.
Anh đã bay lên, nhưng vì không biết lái nên trái tim đã lảo đảo rơi xuống.
Khang Vu Thụ chạy cả chặng đường, mồ hôi đầm đìa sau lưng, anh dừng lại trước tòa nhà cũ của mình, nhưng không đi vào mà cứ ngồi xổm dưới ngọn đèn bên ngoài hút thuốc.
Tiếng kêu côn trùng trong góc tối vang vọng hơn thường ngày, đều là những con côn trùng đang gào xé đòi chui ra trong lồng ngực anh.
***
Khi Khang Gia Niên quay lại đã nhìn thấy Khang Vu Thụ đắm mình trong khói thuốc mịt mù, không biết anh đã hút bao nhiêu mới nồng nặc mùi thuốc lá như vậy.
Cậu không biết trong buồng tối đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh tượng trước khi anh trai rời đi, sự rời đi tiếp đó của Lê Thanh Mộng, tất cả đã khiến cậu cảm thấy bất thường. Hơn nữa điều dẫn tới ngọn lửa này có khả năng chính là bức ảnh của cậu.
“Anh.” Khang Gia Niên đi tới trước mặt anh, thấp thỏm hỏi: “Vừa nãy hai người…”
Khang Vu Thụ ngước mắt, mệt mỏi nhìn cậu ấy: “Bức ảnh đó là sao?”
“Lúc em tắm xong, chạy ra ngoài thì nhìn thấy cảnh đó, do vậy tiện tay chụp lại.”
Bức ảnh đó là sản phẩm sau khi chứng kiến mọi chuyện, cậu đã lén chạy về phòng, lấy máy ảnh ra, sau đó hé cửa chụp lại.
Vốn dĩ cậu định lấy nó trêu anh trai, không tính rửa ảnh ra cho Lê Thanh Mộng xem, nhưng cậu chợt phát hiện một thứ trong thùng rác ở nhà, do vậy mới thay đổi suy nghĩ.
Còn thứ đó là gì…
“Anh, giấy quảng cáo của trạm xe Kinh Kỳ đó là anh vứt đúng không?”
Vẻ mặt Khang Vu Thụ cứng đờ.
“Có lẽ em biết sáng sớm hôm đó anh chạy ra ngoài một mình làm gì rồi.” Khang Gia Niên tiếp tục ép hỏi: “Có phải anh tới xem trạm xe không?”
Khang Vu Thụ mím môi: “Không phải, trên đường đi dạo, anh vô tình bị người ta nhét tờ quảng cáo vào thôi.”
“Anh đừng gạt em nữa, đó cũng không phải nơi mới khai trương mà cần tùy tiện kéo khách. Anh không cố tình nói mình là tài xế thì người ta nhét cho anh làm gì.”
Khang Vu Thụ hoảng loạn xoa đầu, cuối cùng bực bội nói: “Đúng, anh tới trạm xe bên đó xem một vòng, em không cho anh xem sao?”
“Sao vẫn còn cứng miệng vậy nhỉ… Đang yên đang lành anh chạy tới trạm xe bên đó xem làm gì? Không cần em phải nói nữa chứ.” Khang Gia Niên thở dài: “Vậy nên em mới giúp anh một tay, là đàn ông mà lại chỉ dám sờ lén.”
Khang Vu Thụ không nói gì, đầu đầy mồ hôi, anh cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên.
Anh hỏi từng câu từng chữ: “Khang Gia Niên, có phải em cảm thấy anh là kẻ nhát gan không?”
Khang Gia Niên sững sờ.
Vừa rồi Khang Vu Thụ tỏ ra dáng vẻ vịt chết vẫn cứng miệng, khiến người ta vô cùng bực bội, nhưng bộ dạng yếu đuối hiện giờ của anh lại làm cậu không dám nói nặng lời.
Khang Gia Niên ngồi xổm xuống, vỗ bả vai anh, vụng về nói: “Nếu như anh muốn dũng cảm hơn, vậy thì em cho anh mượn đồ nữ của em để anh mặc lên phố.”
“…”
“Em nói đùa thôi.” Vẻ mặt Khang Gia Niên trở nên nghiêm túc: “Anh, anh quay đầu nhìn hoa trong vườn đi.”
Khang Vu Thụ liếc mắt, khó hiểu: “Làm sao?”
“Giáo viên Ngữ Văn từng dạy em, mạc đãi vô hoa không chiết chi*.” Cậu dừng lại một lúc rồi nói ẩn ý: “Đừng bỏ lỡ cảnh hoa nở, mùa hoa chỉ có một lần thôi.”
*Dịch nghĩa: Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không (bản dịch của Hoàng Oanh)
Khang Vu Thụ sững sờ, sắc mặt phức tạp.
Đừng để hoa rụng rồi lại đi bẻ cành không trơ trọi, ngắt hoa không phải chuyện tốt sao? Lời thơ này chỉ nói từ góc độ của người đứng thưởng hoa, có lẽ là vậy.
Nhưng đối với bông hoa thì sao? Rõ ràng chễm chệ trên cao mới là lúc nó đẹp nhất.
Rơi vào tay người nào đó có lẽ nó sẽ phải chết yểu.
Nhưng có lẽ đóa hoa cũng không nghĩ như vậy thì sao?
Anh không thể chỉ nghĩ tới mình được, ít nhất không thể giả vờ như không có chuyện gì. Nụ hôn này không thể trôi qua một cách vội vàng, chóng vánh, không một lời giải thích như vậy. Đàn ông nên có trách nhiệm, nếu đã hôn thì không được làm rùa rụt cổ.
Tối đó, Khang Vu Thụ suy nghĩ rất nhiều dẫn tới mất ngủ.
Anh trằn trọc mở điện thoại ra ra, nhìn avatar của Wechat Lê Thanh Mộng, anh hút hết một điếu thuốc, lại chống đẩy một trăm cái, đứng tấn rất lâu, cuối cùng mệt mỏi gục xuống giường.
Khi tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao ngày hôm sau, anh mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là lấy điện thoại xem.
Thấy vô số tin nhắn nhắn trong Wechat nhưng không có cái nào của cô, anh chợt thở phào nhẹ nhõm, dù sao bây giờ đầu óc anh vẫn rất hỗn độn, chưa nghĩ ra nên làm thế nào. Sự im lặng của cô đã phần nào che đi sự lúng túng của anh.
Lãnh đạo tag tên anh trong nhóm, bảo anh đi chở chuyến hàng, Khang Vu Thụ do dự một lúc, chọn nhận đơn này. Buổi chiều anh chuẩn bị qua loa rồi tới trạm xe.
Anh hạ quyết tâm, chở xong chuyến hàng này, khi quay về anh sẽ lấy hết dũng khí đi tìm Lê Thanh Mộng.
Mặc dù nụ hôn của anh kích động, nhưng tình cảm thì không, nhất định phải là kết quả sau khi suy nghĩ cẩn thận. Do vậy chuyến đi này đủ cho anh điều chỉnh lại tâm trạng.
Thế là trong chuyến chở hàng, Khang Vu Thụ cứ lẩm bẩm như kẻ thần kinh.
Anh luyện tập việc nên nói gì với Lê Thanh Mộng sau khi quay về.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng bản thân anh là một người không biết ăn nói. Nhất là mấy lời sến súa, anh càng không nói ra nổi. Cho dù hiện tại không có ai ở trước mặt, nhưng nói được một lúc anh lại bắt đầu lắp bắp, đỏ mặt, sầu não liếc nhìn gương chiếu hậu, chửi gương mặt ngu ngốc của mình một trận.
Khi xe đi được nửa đường, cuối cùng anh đã có thể nói một cách trơn tru những lời trong lòng.
Mẹ kiếp, đúng là một bước tiến lớn của nhân loại!
Khang Vu Thụ đắc ý gõ vô lăng, mặt nở nụ cười rạng rỡ như gió xuân.
Điện thoại lóe sáng lên, cắt ngang niềm vui nho nhỏ của anh.
Anh hoảng loạn nhìn màn hình, cũng may là Khang Gia Niên gọi tới.
“Sao thế? Anh đang lái xe.”
Giọng điệu của Khang gia Niên rất kỳ lạ: “Anh, có chuyện em không biết nên nói thế nào với anh nữa.”
Trái tim Khang Vu Thụ thắt lại.
“Ông nội xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không có, ông nội không sao.”
“Vậy bố mẹ bị sao à?”
“Cũng không phải.”
“Vậy thì sao, em mặc đồ nữ, chạy ra ngoài đường rồi bị phát hiện?”
“Không có!”
Chuyện anh lo lắng nhất đều bị Khang Gia Niên phủ nhận từng cái một, anh thở phào nhẹ nhõm, lười nhác nói: “Vậy có gì không thể nói được.”
Lúc đó anh còn tưởng không gì có thể dọa tới anh nữa.
Anh không thể ngờ đáp án tiếp theo khiến người ta khó chấp nhận tới vậy.
“Bố của chị Thanh Mộng mất rồi, vào tối qua…”
Khang Vu Thụ híp mắt, vẻ mặt tối sầm.
“Chuyện này không vui đâu, đừng đùa Khang Gia Niên, khi về anh sẽ đấm em một trận.”
Đáp lại anh là sự im lặng của Khang Gia Niên.
Ngón tay cầm vô lăng của Khang Vu Thụ nắm chặt lại, trắng bệch.
“Sao có thể chứ? Không phải nói có thể xuất viện rồi sao?”
“Ông ấy nói dối.” Khang Gia Niên nói ra tình báo mình vừa nghe ngóng được: “Thật ra lần trước sau khi làm phẫu thuật xong, tế bào ung thư của chú Lê đã bắt đầu di căn. Nhưng ông ấy sống chết nhờ bác sĩ che giấu, vậy nên chị Thanh Mộng không hề biết gì, còn tưởng ông ấy sắp khỏi.”
Khang Vu Thụ phanh gấp, bánh xe như muốn tóe lửa.
Cổ họng anh khô khốc, bản thân khi nghe thấy tin này đã rất sốc, vậy Lê Thanh Mộng thì sao?
Anh không cần hỏi Khang Gia Niên bây giờ cô thế nào, chắc chắn là không ổn, rất không ổn.
Anh biết rất rõ sự bất ổn đó, có lẽ lời an ủi của anh cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng gì.
Nhưng anh nhất định phải tới bên cô.
Khang Vu Thụ lập tức cắt ngang: “Người được đưa tới nhà tang lễ rồi sao? Giờ anh qua ngay.”
“Bây giờ á?” Khang Gia Niên kinh ngạc: “Không phải anh còn chở hàng sao?”
“Không sao, anh tìm người làm hộ là được.”
Anh tắt máy, gọi điện cho Phương Mậu.
“Anh Mậu, anh chở xong chuyến hàng trước chưa? Giờ em đang tới Lâm Thành, trên đường 112 Quốc Đạo. Nếu anh đang quay về, ở gần thì hộ em chuyến, trong xe em có hoa quả, không thể để lâu được.”
“Thằng nhóc này còn gọi cả anh rồi cơ.” Phương Mậu thấy kỳ lạ: “Tôi chưa chở xong, có chuyện cần nhờ sao?”
“Đúng vậy, em có chút chuyện gấp phải về ngay, không chở được chuyến này.”
“Cậu điên rồi hả, lái chút nữa là tới Lâm Thành rồi còn gì? Giờ lại bỏ?”
“Không được, em không đợi được tới lúc giao hàng xong rồi về.”
Nghe thấy anh đang rất gấp, Phương Mậu không hỏi nhiều nữa, nói thẳng: “Vậy tôi giúp cậu liên hệ xem ở gần đây có anh em nào nhận được không, cậu cũng tự tìm đi.”
“Em cảm ơn.”
Khang Vu Thụ gửi tin nhắn cầu cứu trong nhóm, lại gọi cho tài xế thân thiết hỏi thăm một lượt, nhưng vì chuyện này quá gấp, cho dù có người gần nhất tới cũng không thể tới Lâm Thành nhanh như anh được.
Cuối cùng tia hy vọng duy nhất là Phương Mậu, nhưng anh ấy cũng nói không tìm được ai.
“Có chuyện gì mà gấp ghê thế, tôi thấy cậu cứ giao xong rồi về thôi, đây là cách tối ưu nhất.”
“Bỏ đi, vậy không cần nữa.”
“Không cần cái gì?” Phương Mậu bất ngờ: “Cậu điên hả, cậu không chở xe hàng này nữa? Cũng không tìm người chở giúp sao?”
“Ừm.” Khang Vu Thụ lặp lại: “Em không thể đợi thêm nữa.”
Cứ thêm một phút thì sao người đó trụ nổi.
Ngọn lửa lo lắng này sắp thiêu đốt con người anh.
Phương Mậu cảm thấy Khang Vu Thụ điên rồi, anh ấy khuyên nhủ: “Người anh em, cậu bình tĩnh chút, thùng hàng này đáng bao nhiêu tiền cậu biết rõ đấy, cậu phải đền hết tiền hàng đấy.”
Khang Vu Thụ chửi một câu: “Đền thì đền.”
“Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?”
“Không sao cả, em có thứ cần chuyển quan trọng hơn hàng thôi.”
Anh phải chuyển mình tới bên cạnh cô.