Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 45
Chương 45
Vì để chứng minh món Khang Vu Thụ nấu thật sự rất ngon, Lê Thanh Mộng đã cố gắng ăn hết sạch. Khang Vu Thụ không ăn mấy, chỉ ngồi một bên uống rượu, rượu vốn chuẩn bị cho cô cũng bị anh uống hơn nửa.
Khi Lê Thanh Mộng ăn tới gần cuối bữa tiệc sinh nhật bất ngờ này, cô đã nhận được tin nhắn chúc mừng của Khang Gia Niên.
“Chị, sinh nhật vui vẻ! Em tan tiết tự học muộn quá!”
“Có chuyện em muốn thành thật với chị. Anh em báo với em, nói em giả vờ cầm một lon Vượng Tử coi như quà tặng chị, ngoài mặt em đã đồng ý, nhưng sao em có thể làm ra chuyện gian dối này được? Huống hồ em cũng có quà của riêng mình rồi.”
Lê Thanh Mộng đáp: “Cảm ơn em, thật ra chị cũng đoán ra được.”
Sau khi xác nhận sự thật, niềm vui trong cô càng nhiều hơn.
Khang Vu Thụ thấy Lê Thanh Mộng cúi đầu gửi tin nhắn, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Tin nhắn của ai vậy?
Anh rướn cổ ra xem, nhưng vì quá xa nên không thấy gì.
Suốt quá trình vừa nãy cô không có biểu cảm này, giờ ai lại khiến cô vui đến thế?
Khang Vu Thụ không nhịn được, bâng quơ hỏi: “Nhận được tin nhắn của ai mà vui thế?”
Lê Thanh Mộng cất điện thoại: “Là Khang Gia Niên vừa chúc mừng tôi.”
“Hả? Nó hả.”
Vẻ mặt Khang Vu Thụ tốt hơn nhiều.
“Cậu ấy nói muốn tặng tôi quà sinh nhật.”
Vẻ mặt Khang Vu Thụ lại trở nên lo lắng.
Lê Thanh Mộng cố tình không vạch trần anh, trêu chọc: “Khang Gia Niên đúng là đứa bé ngoan, rõ ràng đã tặng quà cho tôi rồi, giờ lại tặng thêm món nữa.”
Có ẩn ý chỉ lon sữa Vượng Tử được vẽ xiên vẹo kia.
Khang Gia Niên gượng cười, chuyển chủ đề: “Khang Gia Niên lại tặng cô gì thế?”
Chữ “lại” được nhấn mạnh rất rõ ràng.
“Tôi cũng không biết…” Lê Thanh Mộng cho anh xem địa chỉ cậu ấy gửi tới: “Cậu ấy bảo tôi tới đây, anh biết đi kiểu gì không?”
Đương nhiên Khang Vu Thụ biết, trong lòng cũng đoán được Khang Gia Niên định tặng gì.
“Tôi đưa cô đi.”
***
Khang Gia Niên đưa Lê Thanh Mộng tới chỗ đó, đó là một quán nằm sau ngõ cạnh trấn Đông Nghiệp.
Trên đường vô cùng tấp nập, nhưng nơi này lại rất yên tĩnh, đa số hàng quán đều đóng cửa.
Vì hai người đã uống rượu nên chỉ sóng vai nhau đi trên đường, dù sao cũng chẳng quá xa. Cuối cùng Khang Vu Thụ dừng lại trước một cửa tiệm đã mở một nửa cửa cuốn.
Anh đưa tay kéo lên, cửa cuốn bắn lên cao, để lộ ra cảnh tối mịt mù bên trong. Lê Thanh Mộng bật đèn lên nhìn một vòng, phát hiện ra là một tiệm chụp ảnh.
Khang Vu Thụ chỉ vào cánh cửa ở cuối hành lang: “Bên trong là buồng tối, chắc nó đang rửa ảnh ở đó.”
“Nơi này là?”
“À, đây là tiệm anh của Phương Mậu mở, cô còn nhớ Phương Mậu chứ?” Khang Vu Thụ ngại ngùng nói: “Là… là đồng nghiệp ban đầu tôi tìm tới lái xe cùng ấy.”
Lê Thanh Mộng bừng tỉnh: “Người chuyên bị gài bẫy không phải cũng là…”
Khang Vu Thụ ra dấu “suỵt”, Lê Thanh Mộng hiểu ý gật đầu.
Anh kéo cửa cuốn xuống lại như cũ, sau đó đưa Lê Thanh Mộng vào buồng tối.
Đây là lần đầu tiên cô tới buồng tối.
Cô không tìm hiểu về nhiếp ảnh, bình thường cũng quen dùng máy ảnh kỹ thuật số, không biết chút nào về việc rửa ảnh. Các tiệm rửa ảnh như này cũng hiếm thấy ở Kinh Kỳ, thông thường chỉ có những người đam mê ảnh phim mới có thể tìm thấy những nơi hoài cổ vậy.
Khoảnh khắc Khang Vu Thụ đẩy cửa buồng tối ra, Lê Thanh Mộng đứng sau cửa, dường như cô đã quay về nhà nghỉ tình nhân Tường Vi đỏ kia, quay về căn phòng Sự quyến rũ đẫm máu đó.
Căn phòng trước mắt còn đỏ hơn cả căn phòng đó.
Màu đỏ này khiến Lê Thanh Mộng cảm thấy bất an, dường như nó đang ám hiệu điều gì đó, mà thứ này còn mãnh liệt hơn khi ấy vô số lần.
Khang Gia Niên quay lưng về phía họ, đứng trong chỗ tối của phòng, cậu đang dùng kẹp kẹp một tờ giấy phản quang rồi nhúng liên tục vào khay, dáng vẻ vô cùng thuần thục. Một số phim ảnh đã rửa xong được treo trên dây thừng phơi khô như quần áo.
Khang Gia Niên nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu vẫy tay với Lê Thanh Mộng. Khang Vu Thụ không đi vào, đứng sau cửa, nhỏ giọng nói: “Cô vào trước đi, tôi đi hút điếu thuốc.”
Lúc này Lê Thanh Mộng đã biết món quà Khang Gia Niên định tặng cho cô là gì.
Là ảnh chụp chung của họ khi tới Kinh Kỳ, cậu đã rửa nó, biến nó thành một ký ức sống động.
“Được đấy.” Lê Thanh Mộng cảm thán, đi lên nhìn những bức ảnh đã rửa xong.
Dưới ánh đèn đỏ, nội dung trong ảnh chợt bớt đi một phần chân thật, nhưng mỗi một cảnh tượng lại hiện vô cùng rõ ràng trước mắt.
Biển hiệu trạm tàu có ghi chữ Kinh Kỳ, biển hiệu đèn led Tường Vi đỏ, trung tâm thương mại hoành tráng, Khang Gia Niên mặc váy, xe cộ tấp nập trên các nẻo đường, bức tượng ở cổng trường, chim bồ câu trắng trên bãi cỏ, bảng ảnh chụp có Lê Thanh Mộng lúc tốt nghiệp, đèn lồng ở quán đồ Nhật, rượu mơ, hai người Nhật đang vui đùa nói chuyện, bóng ba người dưới ánh đèn đường lúc chiều tà, xe ô hòa vào làn gió, cô ngồi ở ghế lái, còn có Khang Vu Thụ lười nhác ngồi bên cạnh.
Mọi thứ đều như được tua ngược trở lại.
Khang Gia Niên đắc ý: “Này vẫn chưa được tính là quà, tấm em thật sự muốn cho chị thấy là tấm em đang rửa.”
Đáp lại cậu là giọng nói âm u của Khang Vu Thụ: “Rửa lâu rồi đúng không, có phải em bỏ tiết tự học tối không hả?”
“Hả, anh, sao anh cũng tới?”
Khang Gia Niên giật mình, Khang Vu Thụ hút xong điếu thuốc thì đi vào, dáng vẻ hỏi tội, thấy Khang Gia Niên rụt cổ, anh nghiến răng nói: “Đương nhiên là tới xem em “lại” định tặng quà gì rồi.”
“Kẻ phản bội” bị bắt hiện nguyên hình, Khang Gia Niên nhìn bức ảnh rửa được một nửa, sự đột ngột này khiến cậu không biết phải làm sao.
Cậu đảo mắt, đột nhiên kêu lên.
“Hình như không đủ dung dịch định hình rồi, em ra ngoài tìm đã. Anh, anh rửa giúp em nhé.”
Nói xong, cậu ấy nhét kẹp vào tay Khang Vu Thụ, vội chạy ra ngoài, còn tiện thể đóng cửa buồng tối lại.
“Này!”
Tay Khang Vu Thụ cầm kẹp ảnh, tức giận hét lên với bóng lưng của Khang Gia Niên.
Lúc này Lê Thanh Mộng đã nhìn xong hết ảnh đang treo xong, chỉ còn thiếu bức ảnh vẫn đang ngâm trong khay, cũng chính là bức ảnh Khang Gia Niên muốn cho cô xem thật sự.
Cô tò mò đi tới, chỉ nhìn thấy một đống lờ mờ, một góc ảnh hiện ra, có vẻ là cảnh chụp ở phòng tầng cao nhất.
Lê Thanh Mộng nhớ khi đó cậu ấy đã vui vẻ chụp rất nhiều ảnh trong phòng.
Cô thấy Khang Vu Thụ mất kiên nhẫn rửa ảnh, cô kinh ngạc nói: “Anh cũng biết rửa ảnh sao?”
“Không hẳn là biết, chỉ hiểu sơ sơ thôi, dù sao tôi cũng chẳng hiểu nguyên lí của nó, từng thấy Khang Gia Niên làm mấy lần nên học theo.” Anh nhướng mày nhìn cô: “Cô có muốn thử không?”
Lê Thanh Mộng tò mò nhận lấy kẹp của anh, kẹp bức ảnh ngâm trong khay: “Làm như vậy là được sao?”
“Ừm.” Khang Vu Thụ bình tĩnh nâng cánh tay cô lên: “Cứ lên lên xuống xuống như vậy là được.”
Anh đứng bên trái cô, do vậy khi nâng tay phải của cô, cơ thể anh vô thức vòng ra từ phía sau người Lê Thanh Mộng, nhẹ nhàng ôm trọn lấy cô.
Cách âm trong buồng tối không tốt lắm, cách một bức tường vẫn có thể nghe thấy tiếng động xôn xao truyền tới từ trấn Đông Nghiệp.
Khoảnh khắc anh chạm vào cô, sóng âm thanh vừa hay lên tới đỉnh điểm.
Trái tim như một con sứa xinh đẹp co vào lại giãn ra trong khoảnh khắc ấy, những xúc tu trong suốt bủa vây lấy cả cơ thể theo dây thần kinh, dòng điện đang gõ vào từng dây thần kinh một.
Cô hoảng loạn nhìn chằm chằm khay ảnh, mở miệng hỏi một câu hỏi vô tri để che giấu sự lúng túng.
“Thứ ngâm trong này là nước sao?”
Câu hỏi quái quỷ gì vậy?
Khang Vu Thụ buông tay ra, đứng sau lưng cô nói: “Chắc chắn không phải rồi. Tôi cũng không biết nó gọi là gì, tóm lại là thứ có thể khiến ảnh dần hiện ra.”
Cô máy móc rùng mình mấy cái, trái tim hoàn toàn không ở trần gian nữa.
Khi bức ảnh dần hiện lên từng chi tiết một, mắt Lê Thanh Mộng bất giác trợn tròn, nhìn chằm chằm khay đựng.
Bức ảnh thật sự là ảnh chụp ở phòng tầng cao nhất, Khang Vu Thụ ngồi thẳng lưng trên sofa ngoài phòng khách.
Góc chụp là chếch phía sau, có thể lờ mờ thấy một người vẫn ngồi cạnh anh, bị người anh che mất, chỉ lộ ra đôi chân trắng nõn.
Đó không phải là cô đã say giấc sao?
Phòng tối không có bất kỳ cửa sổ nào, căn phòng khép kín mất đi sự lưu thông của không khí, khiến hơi nóng ngày hè được phóng đại lên nhiều lần. Trấn Đông Nghiệp kế bên vô cùng huyên náo, tiếng động xuyên qua những bức tường mỏng manh, khuấy đảo không gian tĩnh lặng này.
Khi nhìn rõ bức ảnh, tiếng tim đập của cô cũng trở nên rõ ràng trong tiếng nước róc rách.
Khang Vu Thụ khoác tay lên sofa, một tay còn lại chạm vào má cô, như có như không chạm vào một nơi.
Đầu anh dựa vào cô đang gục xuống, đôi môi dần hạ cánh, tư thế tựa như đang sắp hôn.
Bức ảnh chỉ dừng lại tại đó, cô không thể xuyên về lúc ấy, dùng góc nhìn của Thượng Đế để nhìn rõ rốt cuộc anh có hôn hay không.
Nhưng cho dù chỉ có một giây chấp chới như vậy cũng đã quá đủ.
Lê Thanh Mộng quay đầu nhìn Khang Vu Thụ phía sau.
Biểu cảm anh trở nên cứng đờ, muốn che đi bức ảnh kia nhưng đã muộn. Khi nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh hiện rõ sự hoảng loạn.
Cô nhìn vào đôi mắt ấy, mấp máy môi nhưng không phát ra lời nào.
Ánh mắt hai người như quấn quýt vào nhau, không còn sự cản trở của bể cá vàng, tình cảm chất chứa trong đôi mắt ấy cũng không thể che giấu nổi, truyền thẳng vào đối phương.
Bức ảnh hiện một nửa trong nước ở trên bàn đang dần chìm xuống, hai người trong ảnh nhòe vào làn nước, tựa như trailer trong bộ phim chỉ thuộc về hai người, ám hiệu một chi tiết sẽ xảy ra với hai người đứng bên cạnh.
Lê Thanh Mộng ngước mắt, âm lượng vốn rất nhỏ dần trở nên to hơn: “Trên mặt tôi có gì sao?”
Khang Vu Thụ sững sờ, không hiểu lời cô nói.
“Cái gì?”
“Tôi nói ảnh.” Cô thở hắt một hơi: “Anh dựa sát vào tôi thế là muốn lấy đồ bẩn xuống giúp tôi sao?”
Khang Vu Thụ không trả lời, lông mi run lên, ánh mắt bên dưới liếc tới đôi môi phớt hồng của cô.
Anh mím môi nói: “Ừm.”
Khi trả lời, mùi rượu và thuốc lá phả lên trán cô.
Lê Thanh Mộng mỉm cười, không hề che giấu: “Kẻ lừa đảo.”
Anh không nên trả lời như vậy.
Rõ ràng ban đầu cô vốn định vẽ ra đường lui để bức ảnh ngượng ngùng của hai người có thể cứ thế qua đi, giống như đêm ở căn phòng Sự quyến rũ đẫm máu, hai người đều bình an vô sự thoát khỏi bờ vực nguy hiểm.
Nhưng lần này cô đã tự mình xây con đường đó, khi thấy anh định đi vào nó, cô lại không vui.
Thậm chí cô còn quay người trèo lên dây cáp bên cạnh.
Có lẽ vì cồn trong người đã lên men, có lẽ vì có bức ảnh kia làm chất xúc tác, có lẽ vì nhà hàng thủy cung anh tạo ra cho cô, có lẽ vì lọ sữa vẽ xấu xí kia… Có quá nhiều có lẽ, những thứ đó đã chất thành một chiếc giường an toàn dưới dây cáp, khiến cô cảm thấy có ngã xuống cũng chẳng sao cả.
Nó còn an toàn hơn đi bộ, do vậy lúc này cô càng khao khát ôm lấy anh trên dây cáp.
“Anh dựa gần tôi không phải vì điều này sao?”
Cuối cùng cô đã mặc cho cánh tay của mình nắm lấy tay Khang Vu Thụ, kiễng chân lên, sát lại gần anh dưới hơi men nồng nhiệt.
Khang Vu Thụ vẫn luôn mở mắt, thấy cô nhắm mắt lại, khóe mắt anh đã căng thẳng tới nỗi run lên. Khoảnh khắc môi chạm môi tựa như cơn mưa đi qua mái hiên, hạt mưa rơi xuống, thấm ướt cánh môi anh.
Đôi môi anh là vùng đất khô cằn đã nhiều năm, từng khe hở đang dần nứt ra.
Nụ hôn của cô xuyên thẳng qua khe hở đó, luồn vào trái tim bàng hoàng của anh.
Nụ hôn chỉ như chuồn chuồn đạp nước đã tiêu tốn toàn bộ dũng khí của Lê Thanh Mộng có. Cô vội lùi về sau, nào ngờ lại va vào kệ, người rụt lại.
Khang Vu Thụ cúi người, hai tay ôm chặt lấy chiếc kệ lạnh lẽo, cúi đầu hỏi: “Có đau không?”
Cô cắn môi, cúi xuống, liên tục lắc đầu.
Cô rụt người không phải vì đau mà là vì xấu hổ, tên ngốc này lại cứ đi hỏi.
Khang Vu Thụ chuẩn bị buông lỏng hai tay bên người cô ra, nào ngờ lúc lùi về sau anh chợt trở tay lại, người ngả về phía trước.
Mọi thứ giống như một chiếc xích đu đung đưa, càng cố gắng lùi về sau, khi lao về phía trước lại càng bay cao hơn.
Mùi rượu trên người anh ùa lên bủa vây lấy Lê Thanh Mộng.
Cô sững sờ ngước mắt lên nhìn, lập tức thấy anh đang tới gần.
Ánh đèn đỏ nhấp nháy trong lúc anh đi lên, bóng đen đổ xuống nền đất, khiến kệ có khay bị kéo dài thành một bể cá sâu hun hút. Trong bể cá, hai con cá duy nhất đang nặng nề hô hấp, quấn quýt lấy nhau.
Không một chút trì hoãn, mọi thứ đều mất kiểm soát. Khang Vu Thụ nâng mặt cô lên, cúi đầu tựa vào trán cô, hít hà mùi hương trên người cô, sống mũi lướt qua tóc cô, đôi môi run run chạm vào mí mắt cô, má cô, cuối cùng rơi xuống đôi môi. Khoảnh khắc môi anh dừng tại chỗ ấy, mọi thứ đều trở nên trống rỗng.
Ngay sau đó, anh đã hôn cô.
Tiếng huyên náo bên ngoài dần biến mất, ngay cả toàn bộ tiếng xôn xao của ngày hạ cũng tan thành mây khói. Họ trao cho nhau chất dịch đã bị ánh đèn biến thành màu đỏ, hơi thở nóng rực hóa thành một sợi dây căng cứng, phát ra tiếng rung khe khẽ, vọng lại vào tai cô.
“Tinh.”
Tiếng động đó giống như trái tim cô đã đập nhanh tới nỗi sắp dừng lại, thiết bị đo nhịp tim phát ra âm thanh cảnh báo.
Cũng trong căn phòng nào đó, tiếng động chân thật đã vang lên.