Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 44
Chương 44
Thời gian quay ngược về mấy tiếng trước.
Chương Tử đang chuẩn bị cho buổi hẹn hò sau khi tan làm thì gặp Khang Vu Thụ đột nhiên tới thủy cung, phá hỏng kế hoạch của anh ấy.
Gần đây chuyện tình cảm của anh ấy tiến triển rất tốt, có lẽ ông trời đã đóng một cánh cửa của anh ấy, nhưng cũng mở ra một cánh cửa khác. Con người ấy mà, không thể cố chấp quá được, nếu không sẽ rơi vào kiếp độc thân muôn đời như Vu Thụ.
Anh ấy đang âm thầm “chế nhạo” người ta, nào ngờ đối phương lại bất ngờ xuất hiện, khiến anh ấy vô cùng chột dạ.
Khang Vu Thụ vội vã nói: “Giúp tôi một việc.”
Chương Tử lập tức đáp: “Ừm, việc gì cậu cứ nói.”
“Sau khi cậu đóng cửa có thể cho tôi mượn chìa khóa được không, tôi cũng sẽ giúp cậu dọn dẹp. Thế nào?”
“Mẹ kiếp, cậu tốt bụng thế á?” Chương Tử hoài nghi: “Đừng làm loạn, cẩn thận bị tôi đấm cho đấy.”
“Tôi còn có thể hại cậu sao?”
Chương Tử nhíu mày, khó xử gật đầu: “Cho cậu mượn thì được, nhưng cậu phải nói với tôi cậu định làm gì.”
Khang Vu Thụ bày ra vẻ mặt không muốn nói.
“Cậu không nói tôi không cho cậu được.”
Thấy Chương Tử kiên quyết vậy, Khang Vu Thụ chỉ đành trả lời: “Tôi muốn ăn cơm với Lê Thanh Mộng ở đây.”
“Hả?” Chương Tử nghi hoặc: “Chạy tới đây ăn cơm? Cậu là ông chủ quầy cá hả mà mổ cá tại chỗ?”
“Ha với hả cái gì, mau đưa chìa khóa cho tôi, tôi phải trang trí rồi.”
Chương Tử khó hiểu: “Trang trí gì?”
Khang Vu Thụ khinh thường: “Cậu từng nghe tới nhà hàng thủy cung chưa?”
“Chưa…”
“Tôi sẽ làm cái như vậy, chỗ này của cậu là thủy cung hàng thật giá thật, tốt hơn mấy nơi giả kia nhiều.”
“Sao phải làm kỳ quặc thế?”
“Hôm nay là sinh nhật cô ấy.” Vẻ mặt Khang Vu Thụ nghiêm túc: “Tôi không muốn Nam Đài trở thành lần sinh nhật tệ nhất trong đời cô ấy.”
Chương Tử chậc mấy tiếng, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn.
“Cậu làm gì thế?”
“Tôi lùi lịch hẹn hò.” Chương Tử khoác vai anh: “Người anh em đây sẽ giúp cậu, không thể để mình cậu làm được, dọn sạch khu này cũng hết hơi rồi.”
Khang Vu Thụ không nói gì, vỗ lưng Chương Tử.
Hai người xắn tay áo lên, đợi nhóm người tham quan cuối cùng rời đi thì bắt đầu dọn dẹp mọi thứ.
Chương Tử thuần thục dọn dẹp khu bên trong, nhất là chỗ cá nhiệt đới Khang Vu Thụ chọn, trước giờ anh ấy vẫn luôn qua loa, giờ lại dọn dẹp vô cùng tỉ mỉ. Khang Vu Thụ phụ trách hiện thực hóa nhà hàng trong đầu ra, chuyển bàn ghế, còn mang cả đèn led ánh sao trong tàu ngầm tới trưng dụng.
Chương Tử nhìn hộp giữ nhiệt anh mang tới, kinh ngạc: “Ai nấu đồ ăn trong này thế? Không phải cậu chứ?”
“Cậu nói xem.”
Chương Tử nhìn biểu cảm của Khang Vu Thụ, anh ấy đã xác định được đây chắc chắn là đồ anh làm.
“Chúng ta quen nhau lâu như vậy, tôi còn chưa ăn cơm cậu nấu bao giờ, cậu lại biết nấu cơm?” Anh ấy vô cùng kích động: “Mau cho tôi thử miếng đi, mau khao tôi đi!”
Khang Vu Thụ không cản, bật cười: “Ăn thì phải làm vợ tôi, cậu có ăn không?”
Chương Tử lập tức đặt đũa xuống, lẩm bẩm: “Được lắm, nếu như Lê Thanh Mộng ăn…”
Khang Vu Thụ làm ra tư thế giết người diệt khẩu, Chương Tử thức thời ngậm miệng lại.
Cuối cùng nhà hàng thủy cung cá nhiệt đới chỉ thuộc về Lê Thanh Mộng đã hoàn thành trong thời gian ngắn ngủi, trở thành dáng vẻ hiện giờ cô thấy.
Khang Vu Thụ lấy từng món trong hộp giữ nhiệt ra. Anh không biết nấu nhiều lắm, những món mang ra đều là mấy món bình dân như trứng xào cà chua, thịt xào cần tây, còn có cả món nấm lạnh.
Anh kéo ghế ra, ra hiệu cho công chúa ngồi xuống.
Lê Thanh Mộng kinh ngạc nhìn đồ ăn trên bàn: “Anh nấu sao?”
Anh không trả lời: “Cô ăn trước đi.”
Nếu như nói ngon thì anh sẽ thừa nhận, nhưng nếu không ngon thì anh sẽ đổ cho là đồ của quán không ra gì.
Lê Thanh Mộng cầm đũa, gặp mấy món vào bát Khang Vu Thụ trước.
Anh kinh ngạc.
Cô cười nói: “Để anh thử độc trước.”
“Này! Sao có thể có độc được chứ?”
Anh buột miệng, Lê Thanh Mộng tìm ra sơ hở trong lời anh nói: “Sao kích động thế, hay là đây là món anh nấu.”
Khang Vu Thụ bất lực: “Được, là tôi nấu.” Anh nói thêm: “Cô phải ăn hết đấy, nghe rõ chưa?”
Lê Thanh Mộng liếc mắt: “Vậy phải xem có ngon không đã.”
Cô gắp một miếng thật to bỏ vào miệng, hai má phồng lên như bánh bao, sau đó cẩn thận cảm nhận mùi vị.
Khang Vu Thụ căng thẳng quan sát vẻ mặt của cô.
Lê Thanh Mộng không vòng vo, thành thật gật đầu: “Rất ngon.”
Anh nhướng mày: “Thật sao?”
“Anh không tự tin với khả năng nấu nướng của mình thế sao?”
Khang Vu Thụ chậm rãi nhai cần tây: “Dù sao tôi cũng chưa nấu bao giờ, phiền phức chết đi được.”
Lê Thanh Mộng khựng người, không nói gì, cúi đầu gắp mấy miếng nữa.
Bên cạnh cô là những chú cá nhiệt đới trong thùng kính đang thích thú bơi lượn.
Khi hai người ăn được một nửa, Khang Vu Thụ lấy một bao tải dưới gầm bàn ra, thản nhiên nói: “Quà cho cô này.”
Lê Thanh Mộng không khỏi ngạc nhiên. Cô tưởng bữa cơm chân thành này đã là quà rồi, không ngờ đây chỉ là món khai vị. Mặc dù cô dở khóc dở cười khi nhìn túi bao tải to này, thầm nghĩ, sao lại có người dùng bao tải đựng quà chứ, đúng là còn thẳng hơn cả trai thẳng, rõ ràng quà lần trước anh tặng tinh xảo lắm mà.
Cô đưa tay nhận lấy, ước lượng thấy khá nặng.
Là gì được nhỉ?
Dưới ánh nhìn chăm chú của Khang Vu Thụ, cô tò mò mở túi ra.
Bên trong là vô số sữa bò lon cô hay uống.
Điểm khác biệt là vỏ lon sữa được trang trí rất khác nhau. Rõ ràng ban đầu bên ngoài chỉ là hình một cậu bé mặc yếm vàng, nhưng mấy lon trong bao tải lại được trang trí bằng hình ảnh cậu bé mặc trang phục khác nhau như bác sĩ, cảnh sát, luật sư, pháp sư…
Lê Thanh Mộng kinh ngạc: “Anh biết tôi thích sữa này nên mới mua nó sao?”
“Cô đoán xem.”
Anh nhớ từ trước tới giờ Khang Gia Niên không uống sữa này, nhưng từ sau lần đi về từ tiệm nail đó, cậu đã cầm theo một lon sữa Vượng Tử.
Cậu rất trân trọng nó, nói đây là sữa chị xinh đẹp ở tiệm nail tặng cho em.
Thế là Khang Vu Thụ đã nhớ lại điều này, đoán được có lẽ đây là thức uống Lê Thanh Mộng thích. Cậu bé trên bao bì ngốc y như cô, ngốc tới đáng yêu.
Quả nhiên người thế nào sẽ thích đồ thế đó.
Về sau có một lần ra ngoài lái xe, anh nhìn thấy trên kệ hàng của một nhà hàng xếp đầy Vượng Tử, nhưng tên nhóc đó lại không mặc yếm mà mặc những bộ quần áo kỳ lạ.
Anh hỏi nhân viên nhà hàng này là sao, nhân viên nói với anh đây là sản phẩm đặc biệt chủ đề nghề nghiệp mà Vượng Tử đưa ra, có tổng cộng 25 ngành nghề khác nhau, trong đó 18 loại sẽ mua được, 7 loại là nghề nghiệp bí mật, phải rút thăm mới thu thập được.
Khi đó anh chẳng để tâm mấy, chỉ nói một câu hãng này biết moi tiền người ta ghê.
Tới buổi tối lúc quay về, anh đã lén lên mạng đặt một đơn.
Anh muốn bốc được những nghề nghiệp bí mật, bởi vì anh đã xem một vòng, không thấy “họa sĩ” trong số 18 loại thường gặp kia.
Kết quả mua hết hộp bí mật này tới hộp bí mật khác, trong nhà đã chất đầy Vượng Tử, nhưng vẫn không thấy “họa sĩ” đâu. Mãi cho tới khi anh đã thu thập đủ 7 loại nghề nghiệp bí mật, anh mới biết không hề có bao bì kiểu họa sĩ. Chỉ tại anh chưa chơi trò này bao giờ, không biết nên điều tra xem kỹ trước.
Nhưng trong túi của Lê Thanh Mộng đang cầm hiện giờ vẫn có một lon Vượng Tử đã được thay đổi.
Cô lấy lon đó ra, nhìn một lúc, nghi hoặc nói: “Tại sao cách vẽ của lon này không giống những lon khác vậy?”
Hiển nhiên hình vẽ trên lon này xấu tới đáng thương.
Khang Vu Thụ bình tĩnh nói: “Đây là loại đặc biệt.”
“Thật ra là anh vẽ chứ gì?”
“Không phải, Khang Gia Niên vẽ, tôi đâu biết vẽ.” Mặt anh đỏ bừng: “Những cái khác là quà của tôi, lon này là nó vẽ, nó nhờ tôi tặng cho cô. Ý của nó là chắc chắn cô sẽ như tên hai chỏm này, trở thành người cô muốn.”
Lúc này, Khang Gia Niên không biết gì liên tục hắt xì trong lớp học.
Lê Thanh Mộng sững sờ: “Hai chỏm?”
Khang Vu Thụ chỉ vào hai bên tóc của Vượng Tử: “Là nó đấy.”
Lê Thanh Mộng dở khóc dở cười: “Đừng có đặt biệt danh linh tinh cho người ta thế! Người ta tên Vượng Tử.”
“Không phải đáng yêu lắm sao, tên hai chỏm hợp với đậu xanh như cô.”
“Anh đúng là thích đặt biệt danh linh tinh.”
Lê Thanh Mộng nói, nhưng giọng điệu lại không có chút kháng cự nào, ngón tay trỏ mân mê bức tranh trên vỏ lon, thầm nghĩ, Khang Vu Thụ tưởng cô không biết trình độ vẽ tranh của Khang Gia Niên thế nào sao? Dù gì cô cũng là giáo viên đích thân dạy cậu vẽ.
Tên anh trai đểu cáng này.
“Vậy anh chuyển lời tới Khang Gia Niên giúp tôi, tôi rất thích món quà này.” Lê Thanh Mộng cầm chặt lon sữa: “Nên nói đây là món quà tôi thích nhất trong mấy năm nay…”
Khang Vu Thủ tỏ ra khoa trương: “Không phải chứ, lon này có mấy tệ thôi.”
Lê Thanh Mộng vô cùng kiên định: “Nhưng nó tốt hơn mấy món quà vài nghìn tệ nhiều.”
Khang Vu Thụ mím môi: “Cô đừng chiều Khang Gia Niên quá, đừng vì là quà nó tặng nên hạ thấp tiêu chuẩn của mình.”
Lê Thanh Mộng nghiêng đầu nhìn thùng kính, điềm đạm nói: “Vậy thì sao, chỉ cần là quà cậu ấy tặng, tôi đều sẽ thích.”
Khang Vu Thụ luống cuống xoa đầu, mái tóc vốn đã rối bời đã bị anh vò cho như đống rơm.
Lê Thanh Mộng nhìn lên trên thùng kính để không phải nhìn thẳng vào Khang Vu Thụ, nhưng khi nhìn thấy cảnh bên trong, cô đã thật sự bị thu hút.
Cô rướn người dậy, chỉ vào một con cá vàng ở sâu dưới thùng kính, khó tin: “Tôi không nhìn nhầm chứ, ở đây có một con cá vàng này?”
Khang Vu Thụ cũng thò đầu ra: “Sao lại thế?”
Lê Thanh Mộng từng nghe một người bạn nuôi cá nhiệt đới kể, hai loài này không thể nuôi chung với nhau được.
Yêu cầu nhiệt độ của chúng khác nhau, một loài phải nóng, một loài phải ấm, hơn nữa chúng còn có thể đánh nhau. Còn nguyên nhân đánh nhau thì không rõ, có lẽ vì thấy chướng mắt đối phương.
Khang Vu Thụ nghe Lê Thanh Mộng phổ cập kiến thức, anh mới hiểu ra sự đối nghịch của chúng, miệng liên tục lẩm bẩm kỳ diệu.
“Tôi hỏi Chương Tử xem.”
Anh chụp ảnh gửi cho Chương Tử, hỏi anh ấy sao cá vàng lại xuất hiện trong này, có cần vớt cá vàng ra không, nếu có thì vớt bỏ vào thùng kính nào.
Một lúc sau, anh đọc tin nhắn Chương Tử gửi lại, nhíu mày: “Chương Tử nói không cần. Hình như con cá vàng này bị thả nhầm vào, nó đã ở đây lâu lắm rồi, đây không phải là một sự đặc sắc của thủy cung sao…”
Lê Thanh Mộng khó tin: “Sao nó có thể sống sót trong thùng kính này được?”
“Cô nhìn kỹ xem, cô nhận ra không, có một con cá nhiệt đới liên tục ở bên nó.”
“Thật sự là luôn bơi cạnh nó này…”
Khang Vu Thụ nói đùa: “Có lẽ nó đã yêu con cá nhiệt đới này, vậy nên mới không nỡ rời đi.”