Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 43
Chương 43
Tối đó Lê Thanh Mộng vốn định tới bệnh viện, nhưng cú ngã xuống đồng đã khiến cả người cô nhớp nháp, không thể mang mùi phân thối tới bệnh viện được. Dưới sự cưỡng chế của Khang Vu Thụ, cô đã được anh đưa về tòa nhà.
Hôm sau cô không yên tâm nên dậy rất sớm, lao thẳng tới bệnh viện, thấy sắc mặt Lê Sóc tốt hơn nhiều so với lúc cô rời đi, cô mới yên tâm hơn.
“Xem ra mấy ngày nữa là bố có thể xuất viện rồi.” Cô vui vẻ lấy điện thoại ra, đưa cho Lê Sóc xem ảnh chụp tối qua.
“Bố xem, đoàn voi hoang dã đi trên đường này.”
Lê Sóc kinh ngạc: “Sáng nay bố cũng nghe y tá nói, con lại chụp được thật.”
Lê Thanh Mộng tự hào: “Tối qua con đã tìm bắt chúng cả đêm.”
“Vớ vẩn, sau này con phải chú ý sức khỏe, ngủ sớm đi, đừng thức khuya.”
Lê Sóc bắt đầu nghiêm túc càm ràm, nhưng ông đã bị Lê Thanh Mộng cắt ngang: “Bố vẫn nên sớm xuất viện về nhà mà quản thúc con, giờ bố nói con cũng không nghe đâu.”
Lê Sóc bất lực lắc đầu, đột nhiên chuyển chủ đề: “Bố ăn ngấy cơm bệnh viện buổi trưa hai ngày nay rồi, có thể đổi khẩu vị chút không?”
“Đương nhiên là được, bố muốn ăn gì?”
“Bố muốn ăn bánh bao chiên.”
“Dầu mỡ quá, không được.” Lê Thanh Mộng lập tức từ chối: “Hay là ăn bánh cuốn nhé?”
Lê Sóc vẫn bướng bỉnh: “Bố chỉ ăn lần này thôi, bệnh cũng đỡ rồi mà.”
Cuối cùng Lê Thanh Mộng chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, nhiều nhất chỉ được ăn hai cái thôi, con đi mua cho bố.”
Bánh bao chiên Lê Sóc nói là bánh của một cửa hàng gần nhà, trước khi tái phát bệnh, ông vô tình ăn một lần đã mê ngay. Nhưng từ sau khi nhập viện, ông không được thưởng thức nó nữa, buồn miệng cũng là điều khó tránh. Trong lòng Lê Thanh Mộng không khỏi cảm thấy buồn, thầm nghĩ sao ông trời phải để Lê Sóc chịu khổ nhiều thế.
Cũng may khổ tận cam lai, ngày tháng như vậy sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Lê Thanh Mộng về nhà mua bánh bao rồi quay lại bệnh viện, trong lúc đó cô còn vô tình gặp Khang Vu Thụ và Khang Gia Niên, hai người cầm một giỏ hoa quả và bó hoa lớn, đang ở bên dưới ngẩng đầu lên nhìn.
Cô bất ngờ đi lên: “Sao hai người đột nhiên tới đây?”
Khang Gia Niên vội nói: “Không phải đột nhiên ạ, trước đó không phải em nói sẽ tới thăm chú trước khi chú xuất viện sao! Còn không tới là chú chuẩn bị xuất viện rồi.”
Khang Vu Thụ ho mấy tiếng: “Mượn cô đi mấy ngày nay, tôi thấy có lỗi với ông ấy, hai ngày nay sức khỏe bố cô vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn, hôm nay tôi thấy sắc mặt ông ấy tốt hơn nhiều rồi.” Lê Thanh Mộng khó xử: “Cảm ơn hai người đã tới thăm.”
Có lẽ hai người này không biết, trước khi họ tới, ngoại trừ cô và y tá ra, không ai tới thăm bố cả, cô cũng không mong gì có người tới.
Suốt mấy tháng nay, cô đã quen với sự xa cách, hòn đảo cô đơn này chính là thế giới cô và bố nương tựa vào nhau. Nhưng đột nhiên có người chèo thuyền lên tới đảo, cho dù có lẽ đối với họ, đây chỉ là một lần thăm hỏi bình thường, nhưng với cô nó đã chạm vào nơi sâu thẳm trong tim.
Lê Thanh Mộng rối bời đưa họ tới phòng bệnh, vừa đẩy cửa ra, ba người đã sững sờ.
Trên giường bệnh không có ai cả.
“Chắc ông ấy đi vệ sinh rồi.”
Lê Thanh Mộng đặt bánh bao chiên lên tủ đầu giường, định đi hỏi y tá hỏi, kết quả cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Y tá đẩy cửa giúp, Lê Sóc đi theo sau, tay còn cầm một cái bánh ngọt, bước đi rất chậm.
Bánh ngọt nhỏ có cắm năm ngọn nến, đại diện cho tuổi 25 của Lê Thanh Mộng. Ánh nến chiếu lên gương mặt tràn ngập ý cười của Lê Sóc.
“Chúc Thanh Mộng yêu dấu của bố tròn 25 tuổi!”
Ông vừa nói vừa đưa bánh kem tới trước mặt cô, vẫn là vị sầu riêng cô thích ăn nhất.
Lê Sóc để ý thấy Khang Vu Thụ và Khang Gia Niên đang há hốc miệng phía sau Lê Thanh Mộng, ông nghi hoặc: “Hai cậu là…”
“Bọn họ là bạn của con, họ tới thăm bố.” Lê Thanh Mộng nhận lấy bánh, khịt mũi: “Sao còn lén đặt bánh, con đang nói sao bố đột nhiên bảo con đi mua bánh bao chiên mà, thì ra là ở đây đợi con.”
Âm cuối cô cao giọng lên, mang theo sự nũng nịu.
Khang Vu Thụ bên cạnh ngây người.
Đây lại là một mặt khác của Lê Thanh Mộng mà anh chưa từng thấy, thì ra cô cũng biết làm nũng như trẻ con.
Lê Sóc xoa đầu cô, bất lực: “Đây là sinh nhật của công chúa nhỏ nhà chúng ta mà, có đánh chết bố cũng sẽ không quên.”
Y tá bên cạnh xen vào: “Không ngờ cô tới sớm thế, ông ấy lo bánh kem không tới kịp, suýt định chạy ra ngoài bệnh viện đi lấy, cũng may bị tôi bắt về.”
Lê Sóc vừa nãy vẫn còn trầm ổn lập tức hiện nguyên hình, ông vội vã rụt cổ lại.
Lê Thanh Mộng đưa ông lên giường, nghiêm khắc nói: “Con biết bố quan tâm con, nhưng không được làm loạn thế. Bố ngoan ngoãn đợi mấy ngày nữa là chúng ta có thể rời khỏi bệnh viện rồi.”
Lê Sóc gật đầu: “Được được được, con thổi nến rồi ước nguyện trước đi.”
Ước nguyện của Lê Thanh Mộng vô cùng đơn giản, cô cầm bánh kem, nhắm mắt lại, chưa tới ba giây đã mở mắt ra, thổi tắt nến.
Cô mong bố có thể mau chóng khỏe mạnh.
Cuối cùng bánh kem sầu riêng được Khang Gia Niên và Lê Thanh Mộng cắt thành từng miếng nhỏ mang đi tặng cho bác sĩ và y tá bên ngoài. Bởi vì hai người đàn ông kia không ăn được, Lê Sóc muốn ăn cũng không ăn được, Khang Vu Thụ không hề muốn ăn. Sau khi Lê Thanh Mộng và Khang Gia Niên đi phát bánh kem, hai người đàn ông ở trong phòng nhìn nhau.
Khang Vu Thụ đứng bên giường Lê Sóc, cả người căng như dây đàn, giống như chịu sự giám sát của lãnh đạo quốc gia vậy.
Lê Sóc cười nói: “Chàng trai, sao căng thẳng thế?”
Khang Vu Thụ nghiêm túc: “Bình thường cháu đều đứng thẳng vậy.”
“Trước đây cậu đi lính hả?”
“Dạ không.”
“Vậy được đấy, chưa đi mà thần thái đã vậy rồi!” Lê Sóc vỗ ghế bên cạnh: “Nào, ngồi đi.”
Khang Vu Thụ không tiện từ chối, chỉ đành ngồi xuống, lưng vẫn rất thẳng.
Lê Sóc quan sát anh, bâng quơ hỏi: “Cậu và Thanh Mộng quen nhau lúc nào?”
“Hai tháng trước ạ.”
Giọng điệu chỉ thiếu mỗi câu nói báo cáo lớp trưởng.
Lê Sóc do dự: “Cậu thật sự chưa từng đi lính sao?”
“Dạ vâng.”
Lê Sóc gật đầu: “Dáng vẻ nghiêm chỉnh đấy!”
“Chú quá khen rồi.”
Lê Sóc lại muốn hỏi, thần thái này chắc chắn phải từng đi lính. Ông hắng giọng, hỏi cái khác: “Cậu và Thanh Mộng nhà chúng tôi thật sự chỉ là bạn thôi sao?”
Tim Khang Vu Thụ đập liên hồi.
“Vâng, cô ấy dạy em cháu vẽ, do vậy chúng cháu đã quen nhau.”
“Ồ…” Lê Sóc suy tư nhìn anh: “Đừng để ý việc tôi hỏi vậy, vì Thanh Mộng gần như chưa từng đưa chàng trai nào tới gặp tôi cả nên tôi tò mò thôi.”
Sống lưng Khang Vu Thụ thả lỏng, anh vừa kinh ngạc lại cẩn thận hỏi: “Cháu là người đầu tiên?”
Vừa hỏi, chân anh vừa bất giác run lên.
“Đúng đó, tôi nghĩ Thanh Mộng thật sự coi cậu là bạn.” Vẻ mặt Lê Sóc nghiêm túc: “Vậy nên mong cậu, ít nhất là khi con bé vẫn ở Nam Đài, cậu có thể giúp đỡ nó nhiều hơn không? Thanh Mộng bị tôi kéo tới đây, không quen biết ai, tôi như này còn liên lụy tới nó, càng không nói tới chuyện chăm sóc nó.”
Khang Vu Thụ không chút do dự đáp: “Điều này chú cứ yên tâm, chắc chắn cháu sẽ chăm sóc cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng giúp cháu rất nhiều.”
“Vậy sao? Tôi còn lo có lúc tính tình con bé không tốt, còn định nói cậu bao dung với nó chút.”
“Tính tình cô ấy sao…” Khang Vu Thụ cong môi: “Không có, tính cô ấy rất tốt.”
Khi Lê Thanh Mộng cầm hộp bánh không quay về thì thấy hai người lần đầu gặp nhau đang vui vẻ trò chuyện trong phòng, cô lập tức cảnh giác: “Hai người đàn bàn luận về con hả?”
Hai người đồng thanh phủ nhận, nhưng lời thoại lại khác nhau.
“Bọn bố đang nói chuyện ăn cơm.”
“Bọn tôi đang nói chuyện thời tiết.”
“Hờ.” Lê Thanh Mộng cười lạnh.
***
Khang Vu Thụ và Khang Gia Niên ngồi một lúc rồi rời đi, Lê Thanh Mộng không hỏi vừa nãy ông và Khang Vu Thụ nói gì, sợ hỏi rồi sẽ bị Lê Sóc phát giác ra điều gì đó.
Hôm sinh nhật này đã trôi qua nhẹ nhàng trong bệnh viện, Lê Sóc còn tỏ ra áy náy, nói khiến cô tủi thân rồi.
Quả thật có lẽ về mặt hình thức, sinh nhật lần này vắng vẻ, đìu hiu hơn lần tổ chức tiệc sinh nhật năm 24, người tới nườm nượp, quà cáp chất đống nhiều.
Nhưng cô cũng đã vô cùng hạnh phúc.
Giờ trong mắt cô, những món quà chất đầy nhà kho đó không bằng một cái bánh nhỏ Lê Sóc tận tay mang tới.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy thất vọng có lẽ là khi Khang Vu Thụ rời đi, anh chỉ nói với cô một câu sinh nhật vui vẻ.
Hôm nay cô ở bệnh viện với Lê Sóc cả ngày, cho tới tận giờ cơm tối mới bị Lê Sóc cưỡng ép đuổi đi. Ông kiên quyết không cho cô ở bệnh viện lâu trong ngày sinh nhật, như vậy không may mắn, chi bằng ra ngoài ăn một bữa ra trò.
Lê Thanh Mộng không làm gì được trước sự mê tín của ông nên chỉ đành rời đi, nhưng cô không có ý định đi ăn một bữa ngon, cô nghĩ quay về úp bát mì ăn cho xong bữa là được.
Cô đi tới nhà để xe của bệnh viện, khi ngẩng đầu lên, bước chân chợt dừng lại, trái tim đập bình bịch, mắt nhìn về phía trước.
Khang Vu Thụ ngồi trên xe điện của cô, nhàn nhã lướt điện thoại.
Anh đã thay áo sơ mi trắng, ăn mặc gọn gàng, dưới ánh hoàng hôn còn mang theo khí chất cà lơ phất phơ, giống như chàng thiếu niên không có chuyện gì để làm. Cô cũng quay ngược theo thời gian, trải nghiệm được cảm giác tim đập rộn ràng khi vô tình chạm mặt chàng trai mình thích lúc tan học.
Ngoài mặt cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, hỏi: “Sao anh lại tới đây? Còn ngồi trên xe tôi nữa.”
Khang Vu Thụ nghiêng đầu, vén tóc: “Tìm cô ăn cơm.”
“Ăn cơm gì?”
“Sinh nhật cô đó.” Anh vỗ ghế sau: “Lên đi, tôi đưa cô tới một nơi.”
Trái tim cô đã bị gắn một đồng hồ hẹn giờ từ lúc nào, lúc này con chim hẹn giờ trong đồng hồ đột nhiên kêu lên rồi bay ra ngoài.
Lê Thanh Mộng ồ một tiếng, cố tình miễn cưỡng nói được, nhưng cơ thể đã nhanh chóng ngồi vào yên sau.
Khi cô ngồi xuống, Khang Vu Thụ đã sững sờ.
Còn nhớ lần trước khi chở cô, cô chỉ muốn cách anh một khoảng xa tựa ngân hà, nếu không phải anh đi chậm, cô đã bị hất xuống từ lâu.
Nhưng lúc này tay cô lại như vô tình nắm chặt góc áo anh.
Anh nhìn qua gương chiếu hậu, cơ thể gầy guộc của cô bị anh che mất, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương khiến trái tim người ta xuyến xao.
Khang Vu Thụ nhìn chằm chằm bóng người vốn không thể nhìn thấy trong gương, anh giơ tay lên, cầm tay đang nắm góc áo mình đặt lên eo.
“Ôm chặt vào.” Anh liếm môi, thản nhiên nói: “Lần này tôi sẽ không cố tình lái chậm nữa đâu.”
Lê Thanh Mộng giật mình, hai tay bị anh cưỡng chế đặt lên eo anh đã bắt đầu bỏng rát.
Là nhiệt độ của anh hay của chính cô? Cô không rõ nữa, cô mặc kệ, tay càng ôm chặt hơn, mặc cho hơi ấm len lỏi vào từng ngón tay.
Dù sao cũng vì an toàn thôi, chẳng có gì cả, có thể ôm chặt thêm chút nữa.
Bên dưới tay cô là cơ bắp rắn chắc, cô vòng hai tay vào nhau, hoàn toàn ôm trọn lấy eo anh.
Chiếc xe lao đi như bay.
Dưới ánh chiều tà đang dần chuyển màu, họ đi quanh thành phố trong cơn gió hè với tư thế vô cùng thân mật, cuối cùng hai người dừng lại trước thủy cung nhỏ bé tại Nam Đài.
Lê Thanh Mộng không ngờ Khang Vu Thụ sẽ đưa cô tới đây, gần đây không hề có bóng dáng của nhà hàng nào.
Khang Vu Thụ tắt máy, xuống xe: “Chúng ta vào thôi.”
“Không phải đóng cửa rồi sao?”
Khang Vu Thụ lấy một chùm chìa khóa trong túi áo ra.
Anh đắc ý nói: “Tôi đi mượn Chương Tử.”
Lê Thanh Mộng vẫn không hiểu gì, không biết anh định làm gì.
Cô chưa bao giờ tới thủy cung của Nam Đài, không ngờ lần đầu tiên tới lại là sau khi nó đã đóng cửa. Bên trong không một bóng người, khiến cô có cảm giác như mình đã bao trọn nơi này.
Cảm giác không biết gì khiến Lê Thanh Mộng nhớ tới lúc Châu Tân Bạch từng theo đuổi mình, anh ta cũng bao nguyên nhà hàng hơn trăm năm tuổi cho cô, còn gọi nhóm biểu diễn tới hát bài hát tiếng Nhật.
Nhưng niềm vui khi đó không là gì so với lúc này.
Cho dù nơi họ đi chỉ là lối đi của nhân viên bình thường, cho dù không ai phục vụ cho họ.
Bởi vì thứ Khang Vu Thụ cho cô là tấm lòng có dùng bao nhiêu tiền cũng không thay thế nổi.
Anh đưa cô tới một chỗ của cá nhiệt đới, trong thùng nước thủy tinh trong xanh, vô số con cá nhiệt đới đang chậm rãi bơi lượn.
Một chiếc bàn màu trắng đặt cạnh thùng kính, bên trên phủ khăn trải bàn sạch sẽ, còn có một bình hoa, bên trong là đóa hoa Tường Vi đỏ còn đọng lại hơi nước.
Chính giữa bàn có hộp giữ nhiệt màu bạc, hai chai rượu và bánh kem vẫn còn chưa gỡ hộp.
Mọi thứ tựa như vương quốc dưới đáy biển.
Lê Thanh Mộng sững sờ tại chỗ, bàng hoàng tới mức mất cả khả năng ngôn ngữ.
Khang Vu Thụ sờ mũi: “Tôi không biết nhà hàng thủy cung cô thích trông như thế nào, Nam Đài cũng không có.” Anh nhẹ nhàng nói: “Nhưng không sao, tôi đã tận tay làm một cái cho cô.”