Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 42
Chương 42
Lê Thanh Mộng ngủ tới lúc gần tới Nam Đài. Khi tỉnh lại, tư thế ngủ của cô ngả về phía ngược lại, đầu dựa vào khung cửa sổ, cổ đau nhức.
Lúc mở mắt ra thấy những căn nhà thấp nhỏ, cánh đồng xanh ngát một màu, còn có bầu trời sương mù giăng kín, cô chợt có cảm giác kỳ lạ.
Lại quay về rồi.
Còn nhớ lần trước cô đã ôm bao hy vọng tới Kinh Kỳ, cuối cùng lại đi vào bước đường cùng như chú chó không chốn về quay lại đây, cảm giác đó như phạm nhân được thả ra sân, hòa mình trong cơn gió lộng, sau khi nghe thấy tiếng còi thì lại bị ép quay về căn phòng giam với bốn bức tường âm u, hơn nữa còn không biết kỳ phán quyết là bao lâu.
Ngạt thở, bất lực, tuyệt vọng, cơn phẫn nộ chỉ muốn gắn bom mìn lên người mình, cho nơi này nổ tung ra.
Thật khó để tưởng tượng mới rời đi không lâu, khi quay về lần nữa, cảm giác nghẹt thở nơi lồng ngực bất tri bất gian tan thành mây khói, thứ đổi lại là một sự bình yên.
Sự bình thản khi không còn ghét nơi này nữa.
Hơn nữa cảm giác đó không xuất phát từ cơn tê dại sau khi bị hành hạ hơn nửa năm, cô không phải người mới như vậy đã có thể mài mòn đi gai góc trên người, cô biết rất rõ điều này.
Sự thay đổi duy nhất bắt nguồn từ người đang ngồi bên cạnh.
Cô nhìn Khang Vu Thụ, lúc này anh cũng đã ngủ, nhưng điều kỳ lạ là tư thế ngủ của anh vô cùng bình thường, bả vai còn rất thẳng, chỗ áp sát người cô là áo mới của Khang Gia Niên.
Lạnh lắm sao?
Cô thầm nghĩ, không biết có phải chuyến tàu này bị hỏng hệ thống làm lạnh không, rõ ràng trời đang nóng tới độ không muốn mặc gì.
Lẽ nào Khang Vu Thụ thể hàn?
Lê Thanh Mộng nghĩ một lúc rồi lấy áo anh mua cho mình ra, nhân lúc Khang Gia Niên đang chợp mắt, cô lặng lẽ khoác lên bả vai còn lại của Khang Vu Thụ.
Khang Vu Thụ đang đắm chìm trong giấc mộng bất giác nhíu mày, mồ hôi sau lưng càng tuôn ra nhiều hơn.
Nhưng anh chắc chắn không đoán ra lý do là vì anh đã được khoác thêm một chiếc áo nữa, Lê Thanh Mộng đoán được lúc anh sắp tỉnh dậy, cô đã làm như không có chuyện gì, lấy lại áo.
***
Khi họ xuống tàu đã là chín giờ tối, trước đây vào giờ này, ngoại trừ trấn Đông Nghiệp ra, các con đường ở thành phố nhỏ đều rất ít người qua lại.
Nhưng ngày hôm nay lại rất lạ, ba người đi ra khỏi trạm tàu hỏa đã thấy người nháo nhào gần đó, hơn nữa còn đông tới bất thường.
Khang Gia Niên được Khang Vu Thụ sai đi la dò, sau đó cậu vô cùng kinh ngạc chạy về, kích động nói: “Chắc chắn hai người không đoán ra hai ngày chúng ta rời đi đã xảy ra chuyện gì đâu!”
Khang Vu Thụ nói thẳng: “Đừng vòng vo nữa.”
Khang Gia Niên hừ một tiếng: “Có mười con voi đã đi lạc tới chỗ chúng ta!”
“???”
Lê Thanh Mộng và Khang Vu Thụ không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt không hiểu.
Lê Thanh Mộng khó tin hỏi lại: “Là sao?”
“Là nghĩa trên mặt chữ đó!” Khang Gia Niên cũng tỏ ra rối bời: “Em nghe mấy người kia nói, hôm qua có mười con voi xuất hiện ở thành phố cạnh chúng ta, nghe nói chúng chạy ra từ rừng già. Không biết chạy kiểu gì tới thành phố nữa, giờ hình như đã tới chỗ chúng ta rồi.”
Khang Vu Thụ chỉ dùng hai chữ để biểu đạt cảm xúc của mình: “Mẹ kiếp.”
Lê Thanh Mộng cũng muốn cảm thán như vậy, vì đây thật sự là việc xa rời chủ nghĩa hiện thực.
Không phải cô chưa từng thấy voi, nhưng đó đều là voi trong sở thú. Cô nào từng thấy voi hoang dã? Lại còn xuất hiện trên đường phố đông người. Không biết tuyến đường đi của đám voi đó thế nào, có lẽ chỉ đi qua một ngã rẽ nữa là họ sẽ gặp chúng rồi? Nếu vậy đây chắc chắn là “Cuộc gặp gỡ định mệnh nơi ngã rẽ” gay cấn nhất lịch sử.
Thật sự không thể nào dùng từ ngữ để miêu tả sự kỳ lạ lúc này.
Có lẽ người cả Nam Đài đều bị lũ voi hoang dã này khêu gợi lòng tò mò, bởi vì sở thú ở Nam Đài có quy mô rất nhỏ, không có loài vật nào quý hiếm, cũng không có voi. Do vậy trên suốt chặng đường đi ra từ trạm tàu hỏa, người đứng vây quanh lác đác khắp nơi. Bình thường mấy người này đã chui vào chăn ngủ từ lâu, lúc này họ lại đứng tụ tập ngoài đường, miệng liên tục lẩm bẩm ở đâu, ở đâu.
Điều này khiến Lê Thanh Mộng không khỏi nghĩ tới một loại game điện tử đã làm mưa làm gió ở nước ngoài trước đó, đó là loại game dùng điện thoại quét những loại Pokemon trên đường, từ đó khuyến khích mọi người ra đường bắt Pokemon.
Ai có thể ngờ người ở Nam Đài còn dân dã hơn.
Họ không thèm chơi mấy loài động vật hư ảo ấy, nếu đã xem thì phải xem cả đoàn voi hoang dã hàng thật giá thật.
Ba người Lê Thanh Mộng vốn định chia tay ở lối ra trạm tàu hỏa, bởi vì sự cố đột ngột này, cuối cùng họ không tách nhau ra nữa.
Dưới sự xúi giục của Khang Gia Niên, họ cũng định đi thử vận may, xem có thể gặp được lũ voi không.
Dù sao cũng không ai biết qua tối nay, lũ voi có rời khỏi Nam Đài hay không, vậy thì quá đáng tiếc. Giống như khi một ngôi sao băng bay qua, bạn lại trơ mắt, không hề ước gì.
Cho dù có thấy voi cũng không có ý nghĩa gì, ước nguyện cũng chưa chắc sẽ thành sự thật, nhưng không phải con người là một loài sinh vật thích sự cố chấp trong những cảm giác nghi thức kỳ quái sao?
Cứ như vậy, đêm tối mạo hiểm đã bắt đầu một cách đột ngột.
Rất lâu về sau, đêm tối điên cuồng này vẫn là một hồi ức nguyên vẹn trong đầu Lê Thanh Mộng, nửa đêm ở thành phố nhỏ, mọi người không ngủ mà đi loanh quanh khắp các nẻo đường, tạo thành một bản giao hưởng nguyên thủy cao trào. Góc đường vốn vắng tanh nay đã có vài ba người cầm đèn pin soi khắp nơi, không chiếu thấy con voi nào, ngược lại còn bắt quả tang mấy con ma men đang tè bậy trong bụi cỏ.
Trong đêm tối, mấy chủ cửa hàng đã lục đục dọn hàng sớm, đẩy xe đi hóng chuyện. Có người còn cố tình cầm quạt tản mùi hương ra, thử dụ dỗ đám voi xuất hiện. Kết quả voi không thấy đâu, lại câu được vài người buồn miệng, khiến họ quên đi mục đích ban đầu, ngồi trên ghế bên đường, làm một bữa ăn đêm.
Lê Thanh Mộng cũng là một trong những “nhà mạo hiểm” này, cô đột nhiên cảm thấy quan sát loài người còn thú vị hơn xem voi.
Nhất là hai nhà mạo hiểm bên cạnh cô.
Khang Gia Niên khinh thường việc họ dùng đồ ăn dụ voi, cậu nói bình thường voi đều ăn thực vật hoặc hoa màu, mấy đồ ăn vặt này sao có tác dụng với nó được.
Thế là cậu đi nhổ một túi cỏ dại bên đường.
Lê Thanh Mộng dở khóc dở cười: “Vậy tại sao chúng ta không ra đồng ngồi đợi luôn?”
Cậu ấy ôm đống cỏ, sững sờ: “Ừ ha.”
Khang Vu Thụ là anh trai nên thông minh hơn nhiều, anh vẫn luôn cúi đầu gửi tin nhắn, hai tay chưa nghỉ phút nào từ khi rời khỏi trạm tàu hỏa.
Lê Thanh Mộng vốn còn không biết anh đang làm gì, kết quả cô thấy mình đã được thêm vào một nhóm Wechat hơn trăm người, trưởng nhóm là Khang Vu Thụ.
Vừa nhìn tên nhóm, nghi hoặc của cô đã được giải đáp.
“Mọi người tới bới móc”
Xếp sau anh là Chương Tử, Phương Mậu, còn có mấy người anh em khác, những người này đều trở thành tai mắt của anh, bị anh lôi khỏi giường, đi ra ngoài đường tìm voi. Những người này đã phát động nhóm người khác đi tìm giúp, kết quả mọi người cứ liên tục thêm người vào nhóm, chẳng mấy chốc đã hơn trăm người.
Lúc này tin nhắn trong nhóm nhảy ra như đạn bắn, làm Lê Thanh Mộng hoa cả mắt.
“Ai phát hiện ra thì mau gửi định vị vào nhóm nhé.”
“Hình như ở bên đường Nam Sơn.”
“Biến, tôi ở đường Nam Sơn này, không có.”
“Mẹ kiếp, ai phát tán tin giả thì kích ra khỏi nhóm đi.”
Cuối cùng trưởng nhóm đứng ra dẹp loạn: “Tôi sẽ thưởng lì xì cho người đầu tiên phát hiện ra voi, số tiền nhiều gấp mười lần tôi thường gửi.”
Lê Thanh Mộng hoài nghi: “Bình thường anh đều gửi 1 xu hả?”
Khang Gia Niên cười điên cuồng.
Khang Vu Thụ nhướng mày: “Xem thường người khác hả?”
Điện thoại Lê Thanh Mộng rung lên, sau đó cô nhận được lì xì Khang Vu Thụ gửi riêng cho.
Anh đắc ý nhướng mày, ra hiệu cô tự cảm nhận.
Cô tò mò, trông chờ mở ra xem…
1 xu.
Khang Vu Thụ nhìn vẻ mặt cạn lời của cô, cũng cười ngặt nghẽo.
Đợt mạo hiểm hoang đường này kéo dài tới nửa đêm, nhóm người trên đường vẫn chưa nhìn thấy bóng hình đoàn voi. Tổng cộng cũng chỉ có mấy nơi, tới giờ lại chẳng tìm được con nào, có lẽ lũ voi đã rời đi, không hề tới Nam Đài.
Mọi người đều đã từ bỏ, ngáp ngắn ngáp dài, tiếc nuối rời đi.
Lê Thanh Mộng cũng cảm thấy đáng tiếc, cô vốn dĩ còn nghĩ nếu như chụp được cô sẽ đưa cho Lê Sóc xem, để ông chung vui, mấy ngày nay ông nằm trên giường bệnh suốt, không biết chán tới nhường nào.
Nhưng có những chuyện không thể ép được.
Cô bình tĩnh nói: “Hôm nay như vậy đi, tôi phải tới bệnh viện rồi.”
Khang Vu Thụ vung tay bắt một chiếc taxi, nhờ phúc của lũ voi nên taxi cũng nhiều hơn thường ngày, vốn dĩ nửa đêm không thể bắt được xe, giờ đã có thể dễ dàng gọi được một chiếc.
Anh giơ tay đẩy Lê Thanh Mộng vào xe, sau đó mình cũng ngồi xuống cạnh cô, anh thò đầu ra khỏi cửa xe, nói với Khang Gia Niên: “Em tự về đi, anh đưa cô ấy tới nơi thì về sau.”
Khang Gia Niên ghét bỏ ra dấu ok.
Lê Thanh Mộng đẩy anh: “Không cần đâu, anh và Khang Gia Niên cùng về đi.”
Anh kéo cửa sổ: “Tôi là người bảo cô tới Kinh Kỳ, đương nhiên phải đưa đến nơi, về tới chốn rồi.”
Chặng đường luôn có ba người giờ lại quay về không gian chỉ có cô và anh, khoảng cách giữa hai người lúc này còn gần hơn cả lối đi trên tàu, suýt chút nữa chân đã chạm chân.
Lê Thanh Mộng không cố tình kéo dài khoảng cách, cô chỉ quay đầu, nhìn chằm chằm đường phố vụt qua bên ngoài, dường như vẫn đang muốn thử tìm tung tích của lũ voi.
Mặc dù ánh mắt cô hoàn toàn không có tiêu cự.
Khang Vu Thụ cúi đầu lướt điện thoại, anh đột nhiên vỗ đùi: “Trong nhóm có người nhìn thấy rồi!”
Lê Thanh Mộng cũng phấn chấn hẳn lên, cô vội mở nhóm ra, phát hiện không phải tin giả, còn có cả ảnh chụp.
Xem ra là ở cánh đồng nào đó.
Có lẽ voi sợ người nên đã trốn ở góc nào đó, đợi mọi người tản đi mới dám chạy ra ngoài.
Khang Vu Thụ giơ điện thoại, nhướng mày hỏi: “Đi xem không?”
Lê Thanh Mộng không chút suy nghĩ: “Đương nhiên là đi rồi!”
Tài xế cũng thích thú, nghe nói có voi, ông lập tức chuyển hướng.
Chiếc xe nhanh chóng đi tới địa điểm được gửi trong nhóm, xung quanh có hơn mười người đứng xem. Nhưng mọi người chỉ đứng từ xa, duy trì khoảng cách an toàn để nhìn, ai biết khi ở gần liệu có bị voi dùng vòi hút lại không, cảm giác đó vừa sợ lại vừa tò mò.
Hai người và tài xế cùng xuống xe, đi tới chỗ đám người, nhìn về phía trước, lờ mờ nhìn thấy một đoàn voi. Voi con được voi lớn vây xung quanh, đang cúi đầu ăn lương thực trên đồng.
Tại đây, người và voi dường như không còn chút khoảng cách nào, hai bên đã vô cùng hòa hợp, tĩnh lặng.
Khang Vu Thụ tò mò nhìn hồi lâu, sau đó quay đầu hỏi cô: “Trước đây cô có thấy voi ở sở thú chưa?”
“Rồi, nhưng chỉ có một vài con thôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều voi thế, hơn nữa còn sống động như vậy.” Lê Thanh Mộng cảm thán: “Ở Kinh Kỳ không thể nhìn thấy cảnh này.”
Khang Vu Thụ đắc ý: “Xa quá, chúng không chạy qua đó được. Hơn nữa đường xá ở Kinh kỳ như vậy, voi đi kiểu gì?”
Xe nhiều tới mức có thể đâm thẳng vào lũ voi này.
“Đúng đó…”
Khang Vu Thụ vốn nghĩ Lê Thanh Mộng sẽ phản bác vài câu cho quê hương của mình, nhưng cô lại cười nói hùa theo lời anh.
“Có lẽ Kinh Kỳ cái gì cũng có, nhưng chắc chắn sẽ không có hiện tượng voi chạy trên đường.”
Nếu như thật sự có đoàn voi chạy vào thành phố, không đợi họ có cơ hội tìm kiếm, nó đã lên hot search rồi, có lẽ lũ voi này sẽ bị đưa đi ngay lập tức, sao còn cơ hội nhàn nhã ăn khuya trên đồng.
Trên mặt Khang Vu Thụ hiện lên sự vui thích không quá rõ rệt, tựa như một cậu học sinh hư hỏng được tuyên dương trên lớp, cuối cùng đã so sánh được với nhân vật đứng đầu trong lớp, do vậy cậu đã không kiềm chế được niềm vui, nhưng sống chết vẫn giả vờ không quan tâm, bình thản nói: “Không phải tôi chém gió đâu, có lẽ Nam Đài thiếu rất nhiều thứ, nhưng cũng có những thứ cô không tưởng tượng được.”
Chỉ là những thứ đó chưa chắc đã là thứ cô cần.
Ý cười nơi khóe miệng của anh dần lan ra cả mang tai.
Lê Thanh Mộng sững sờ trong giây lát, ánh mắt dần nhìn về phía giày của Khang Vu Thụ.
“Ừm.” Cô nhìn ít đất dưới chân anh, lẩm bẩm: “Ngoại trừ voi ra, nơi này còn có thứ Kinh Kỳ không có.”
“Thứ cô nói là cái gì?”
Lê Thanh Mộng nói quá nhỏ, Khang Vu Thụ không thể nghe rõ được.
“Không có gì.”
Cô hoàn hồn, khẽ khàng che giấu sự kích động vừa nãy.
Lúc này, lũ voi trên đồng đã chậm rãi ăn xong bữa khuya của mình, dường như chúng định tiếp tục chuyến du hành ban đêm.
Chúng không hề sợ những người đứng vây quanh phía xa, có lẽ vì thấy họ chỉ đứng tại chỗ xem, không làm hại chúng nên chúng mới nhàn nhã đi lên đường, ngày càng gần họ hơn.
Mọi người thấy vậy lần lượt lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp lại cảnh này.
Lê Thanh Mộng cũng làm theo, cô lấy điện thoại ra, chuyển ống kính về phía lũ voi.
Bóng đen to lớn ngày càng gần họ hơn, Lê Thanh mộng bất giác nín thở, khoảnh khắc chúng đi qua đám người, cô điên cuồng ấn chụp.
Khang Vu Thụ cũng muốn chụp, nhưng liếc thấy dáng vẻ chụp ảnh của cô, anh chợt thấy thú vị, không chụp nữa mà nghiêng đầu nhìn cô, trêu chọc: “Tôi gắn gậy ánh sáng lên tay cô nữa nhé.”
“Làm gì?”
“Tư thế này của cô rất giống mấy cô gái điên cuồng chụp ảnh thần tượng trong buổi concert.” Anh phì cười: “Mỗi tội nhóm idol cô thích rất đặc biệt thôi.”
Anh để tay lên mũi, sau đó cơ thể lắc tới lắc lui, mô phỏng lại cái vòi dài của con voi.
Lê Thanh Mộng nhanh tay chụp ảnh anh lại, lắc điện thoại, phản kích: “Còn phải nói sao, con voi này đặc biệt lắm.”
“Cô mau xóa đi.”
Khang Vu Thụ đưa tay ra cướp điện thoại của cô, cô vội khóa màn hình lại, cười lùi về sau: “Không xóa đấy.”
Kết quả cô đã quên mất phía sau là cánh đồng, chân bước vào hư vô, người mất đi trọng tâm, ngả về sau.
Khang Vu Thụ kinh ngạc, đưa tay ra định bắt lấy nhưng đã muộn.
Lê Thanh Mộng hoàn hảo rơi xuống cánh đồng nồng nặc mùi phân và nước tiểu.
Cô nằm dưới ruộng, nhìn bầu trời đầy sao, không còn gì lưu luyến, đột nhiên không muốn nghĩ gì nữa.
Cô không hề đau, bởi lẽ ruộng cũng không thấp lắm, cộng thêm có cây cỏ lót lưng cho nên cũng chẳng bị thương gì. Nhưng bùn đất mang theo mùi phân bón đã luẩn quẩn khắp mũi, khiến cô mất mặt trước bao người.
Khang Vu Thụ thấy cô giả chết dưới ruộng, anh gọi mấy tiếng: “Cô còn không dậy sao?”
“Tôi đang cảm nhận tự nhiên.”
Cô quyết định đợi mấy người ngắm voi này rời đi rồi mới dậy.
Khang Vu Thụ khẽ cười.
Tiếp đó, Lê Thanh Mộng nghe thấy tiếng anh nhảy xuống. Hoa màu bên cạnh lún xuống, anh nằm ngay cạnh cô.
Cô nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn anh: “Bên dưới này toàn là…”
Phân bón, hai chữ này tới bên miệng lại không sao nói ra được.
Khang Vu Thụ không bận tâm, anh còn nhân cơ hội châm chọc cô: “Thấy cô cảm nhận thiên nhiên vui thế, tôi cũng phải thử xem.”
Lê Thanh Mộng hừ một tiếng, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Bây giờ cô không còn cảm nhận thiên nhiên nữa mà là đang cảm nhận hơi thở của người bên cạnh thì đúng hơn. Gió đêm hè vờn qua đầu mũi, rủ rê mùi hương sầu riêng và mùi mồ hôi trên người anh ra dạo chơi.
Rõ ràng anh ghét sầu riêng, tại sao cuối cùng lại chọn mùi này? Ví dụ như lúc này, mặc dù anh không nói rõ, nhưng Lê Thanh Mộng biết có lẽ anh làm vậy là có liên quan tới cô.
Lê Thanh Mộng nhắm mắt lại, nói rõ lại câu nói vừa nãy của mình.
“Vừa nãy tôi nói ngoại trừ không có voi hoang dã ra, Kinh Kỳ cũng không có một thứ.”
“Thứ gì, lễ hội bia sao?”
Cô lắc đầu, cỏ dại cứa vào vành tai cô.
Khang Vu Thụ thấy cô mở mắt, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn anh đang lặng lẽ tỏa sáng trong đêm, tựa như hai con đom đóm bay lượn trong bụi cây, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ và ấm áp như ánh trăng.
Không ai có thể sống sót quay về dưới ánh nhìn chăm chú này.
Anh không chịu được, đưa tay ra che mắt cô, tầm nhìn của cô bị anh che mất, trước mắt là một màu tối om.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt ở lòng bàn tay anh quanh quẩn nơi đầu mũi, cô hít sâu một hơi, cũng hút trọn lại lời sau đó, không nói ra nữa.
Nhưng có lẽ anh đã đọc hiểu ánh mắt cô, nếu không tại sao anh lại che mắt cô, không dám nhìn nữa?
Thứ cô muốn nói chính là anh.
Kinh Kỳ không có một người như Khang Vu Thụ.
Giống như lũ voi đột nhiên xông vào mảnh đất này, anh cũng bất ngờ xông vào cuộc đời cô, đó là một kỳ tích không thể lường trước được.