Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 41
Chương 41
Lần đầu tiên trong đời Khang Gia Niên được ngâm bồn trong nhà tắm ở phòng tầng cao nhất của khách sạn năm sao, nước ấm bủa vây lấy cơ thể cậu, cảm giác đó vô cùng dễ chịu, cộng thêm sự mệt nhọc từ sáng tới tối đã khiến cậu bất giác thiếp đi.
Khi cậu đi ra khỏi bồn tắm đã là một tiếng sau. Cậu hoảng loạn chạy tới phòng khách, lại thấy hai người kia vẫn ở đó, dường như đang nói chuyện.
Họ ngồi trên sofa, hình như Lê Thanh Mộng đã sắp ngủ gật, đầu nghiêng sang một bên, người lảo đảo, cuối cùng gục xuống sofa.
Khang Gia Niên định gọi thì chợt ngậm miệng lại, sợ làm cô thức giấc.
Khi cậu định nhỏ giọng gọi Khang Vu Thụ, nào ngờ lại sững sờ khi thấy động tác của anh, do vậy cậu đã lặng lẽ quay về phòng.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, Lê Thanh Mộng phát hiện mình đang nằm trên giường.
Ký ức tối qua dừng lại tại phòng khách, xung quanh quá yên tĩnh, tần suất cuộc trò chuyện tối qua lại rất phù hợp, khiến người ta muốn chìm sâu vào giấc mộng, thế là cô đã ngủ thật.
Vậy nên Khang Vu Thụ đã đưa cô về phòng sao?
Thấy trên người vẫn là bộ quần áo mặc sau khi tắm xong hôm qua, cô cũng xác nhận được điều này.
Cô đứng dậy thay quần áo, mặc lên mình cả cây đen, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô nhớ mình phải đi tới nghĩa trang.
Hoa linh lan mua trước đó đã khô héo, cô ngắt những đóa hoa úa tàn đi, mua thêm mấy bông mới rồi xuất phát.
“Mẹ, con tới báo với mẹ cuộc phẫu thuật của bố rất thuận lợi.” Lê Thanh Mộng nhìn bức ảnh người phụ nữ tươi cười trên bia mộ: “Mẹ cứ yên tâm, có lẽ rất lâu sau ông ấy mới tới bên mẹ được.”
Cô lại tâm sự thêm một lúc, khi thấy sắp tới giờ trả phòng mới rời đi.
Lúc quay về khách sạn, chỉ có Khang Gia Niên ở đó.
“Anh em đâu?”
“À, em còn tưởng hai người ra ngoài cùng nhau cơ.”
Khang Gia Niên nhìn thấy cô, mất tự nhiên đáp.
“Không có, chị không đi cùng anh ấy.”
Sau khi biết được Khang Vu Thụ cũng ra ngoài, Lê Thanh Mộng rất bất ngờ. Dù sao hôm qua anh là người dậy muộn nhất, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ không hứng thú với Kinh Kỳ, lẽ nào mọi chuyện thật sự như những gì anh nói, một ngày đã khiến anh thay đổi cái nhìn về Kinh Kỳ rồi sao? Có thể thay đổi tới nỗi đã tranh thủ thời gian ra ngoài chơi rồi?
Do vậy khi Khang Vu Thụ quay về, anh đã nhận được ánh mắt tò mò của một lớn một nhỏ.
“Hai người làm gì thế?”
Anh xoa mũi, bỏ qua ánh mắt của họ.
Khang Gia Niên híp mắt: “Anh, anh lén đi đâu chơi hả? Không đưa em đi theo với!”
“Anh tới chỗ người lớn tới.”
“Anh cứ nói dối đi, sáng sớm có chỗ nào là chỗ người lớn tới.”
Lê Thanh Mộng vẫn không hỏi gì, nhưng cô luôn vểnh tai lắng nghe, vô cùng tò mò không biết Khang Vu Thụ chạy đi đâu.
Cuối cùng anh chuyển chủ đề: “Hai người thu dọn xong hết chưa? Xong rồi thì tôi đi trả phòng.”
***
Trạm tàu cao tốc ở Kinh Kỳ.
Ba người kéo vali tới gần cửa soát vé, Khang Gia Niên vẫn lưu luyến nhìn xung quanh, cầm máy ảnh chụp tấm biển ghi chữ Kinh Kỳ lần nữa.
Sau đó cậu lại kéo người qua đường, nhờ họ chụp giúp một tấm ba người.
Khang Vu Thụ mất kiên nhẫn: “Em quê quá đấy, lại đi chụp ảnh y như đi du lịch thế này.”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng cơ thể anh vẫn ngoan ngoãn đứng ngoài rìa pose dáng.
Khang Gia Niên kéo Lê Thanh Mộng đứng giữa, cậu nói: “Bây giờ không chụp thì không biết đến bao giờ ba chúng ta mới tới đây lần nữa.”
Hai người còn lại sững sờ.
Khang Gia Niên nói thêm: “Em nói đợi em thi vào đại học ở Kinh Kỳ, kiểu gì cũng phải hai năm nữa.”
Khang Vu Thụ vỗ đầu cậu: “Đừng nói như em đã lấy được giấy báo trúng tuyển thế.”
“Vậy nên em mới nói là không biết tới khi nào đấy! Thuận lợi nhất cũng là hai năm sau.” Khang Gia Niên gạt tay anh ra, nhìn Lê Thanh Mộng: “Chị, tới lúc đó chị sẽ quay lại Kinh Kỳ chứ?”
Khang Vu Thụ nghe vậy, bàn tay đút trong túi quần nắm chặt lại.
Anh cúi đầu, đột nhiên lấy điện thoại ra nghịch, ngón tay bay như gió.
Lê Thanh Mộng hoang mang: “Hai năm sao…”
Khi cô đang không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, máy phát trong trạm thông báo chuyến tàu d341 bắt đầu kiểm tra vé lên xe, cắt ngang đáp án của giả thiết này.
Khang Vu Thụ đã dừng lướt điện thoại, vẻ mặt bất giác thả lỏng hơn. Giống như một mũi tên bắn ra, xoẹt qua vai anh rồi bay tới chỗ khác.
Nhưng trong lòng anh cũng biết rõ, chung quy mũi tên tuần hoàn này vẫn sẽ phải bay trở lại, tất cả chỉ là vấn đề thời gian.
***
Chuyến tàu tới Nam Đài rất vắng vẻ, ba người được xếp ngồi cạnh nhau, không giống như lúc đi, cô và Khang Vu Thụ cách nhau hẳn một lối đi.
Lần này người bị kẹp ở giữa là Khang Vu Thụ, số ghế của anh là 2b.
Khoảnh khắc đối chiếu mã số, sắc mặt anh chẳng tốt đẹp gì.
Lê Thanh Mộng phì cười, cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ nên đã đi vào trước, cô vỗ vị trí bên cạnh, cố tình hỏi: “Sao không ngồi? Không phải ghế của anh là 2b sao?”
Anh nghiến răng, hừ một tiếng, lúc ngồi vào còn đưa tay gõ đầu cô, nói cô trẻ con.
Khang Gia Niên ngồi vào cuối cùng, cậu trêu chọc: “Anh, anh còn mặt mũi nói người ta sao, bản thân anh cũng như vậy suốt đấy.” Cậu ấy thò đầu ra nhướng mày với Lê Thanh Mộng: “Nào ngờ chị cũng biết nói đùa như vậy, lần đầu tiên em thấy đấy.”
Lê Thanh Mộng ôm trán, đang định cãi lại thì nghẹn lời khi nghe thấy vế câu sau Khang Gia Niên nói.
Hình như cô thường không thể để lộ sự bình tĩnh trước mặt Khang Vu Thụ được.
Giống như trước đó, cô muốn nhìn thấy vẻ lo lắng của anh, hoặc như lần này, cô lại muốn thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của anh, về bản chất hai việc này đều có cùng một mục đích.
Thứ cô chờ đợi là dáng vẻ khác ngoài bình thản, nhàn nhã của Khang Vu Thụ, là gương mặt sẽ trở nên sinh động vì cô.
Lê Thanh Mộng sững sờ nhìn góc nghiêng của anh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, hình như mình càng ngày càng toi rồi.
Khang Vu Thụ cảm nhận được ánh mắt ngây ngốc của cô, anh trêu chọc: “Sao thế, cô cũng muốn làm 2b* sao?”
*2b trong tiếng Trung còn có hàm ý chỉ người không đáng tin, ngốc nghếch, khờ khạo, phản ứng chậm, thường viết tắt là 2.
Cô không tiếp đòn phản kích của anh mà vội vã đeo tai nghe rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khang Vu Thụ không hiểu sao cô đột nhiên thay đổi thế, không phải cô là người bắt đầu trò nói đùa 2b sao? Người phụ nữ này đúng là quá đáng, chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân lành thắp đèn?
Anh bĩu môi, quay sang nói chuyện với Khang Gia Niên, âm thầm cảnh cáo bản thân không thể cúi đầu trước. Rõ ràng anh bị trêu là 2b trước, nếu không cãi lại được còn đi nịnh nọt người khác, vậy anh đúng là 2b thật.
Thế là mặc dù hai người ngồi cạnh nhau, hơn nữa chỗ để tay giữa hai chỗ còn không kéo xuống được, do vậy chỗ của họ còn sát nhau hơn những chỗ khác nhiều, nhưng kỳ lạ là giữa họ lại có một đường ranh giới, không ai đếm xỉa tới ai, còn xa cách hơn cả khoảng cách của lối đi.
Cuối cùng người phá vỡ cục diện này trước là Lê Thanh Mộng.
Nói một cách chính xác là cô lúc ngủ gật.
Vì khu nghĩa trang khá xa khách sạn nên sáng nay cô dậy rất sớm, mặt trăng còn chưa tan ca cô đã ra ngoài, cộng thêm tối qua ngủ muộn, do vậy chẳng mấy chốc cô đã thiếp đi.
Khang Vu Thụ vẫn luôn nói chuyện với Khang Gia Niên, không quan tâm tới cô, lúc này anh bỗng nhiên cảm thấy bả vai trùng xuống.
Lời anh đang nói khựng lại, anh quay sang thì nhìn thấy một cái đầu lởm chởm tóc vùi vào cổ mình.
Cũng chẳng nặng gì cả, chỉ là một khúc xương đầu nhẹ bỗng. Trong lúc xe đi về phía trước, bởi vì độ nghiêng của trọng lực nên cô đã ngả vào người anh, cánh tay dưới ống tay áo cũng chạm vào da thịt lấm tấm mồ hôi của anh.
Bên ngoài là một đồng bằng rộng mênh mông, ánh mặt trời rực rỡ tô vẽ đồng bằng thành đường bowling ánh vàng, người dựa lên vai anh chính là trái bowling ông trời tiện tay ném cho anh.
Kỹ thuật của ông trời đương nhiên rất điêu luyện, bộp một tiếng, anh vừa ngẩng mặt lên đã bị trái bowling tròn xoe lăn vào người, không sao trốn thoát được, cho dù trái bowling này nhẹ như lông hồng.
Khang Vu Thụ thở dài, nhận thua, quay sang nhìn Khang Gia Niên, thấp giọng nói: “Đưa áo khoác của em cho anh.”
“Làm gì ạ.”
Tay phải Khang Vu Thụ chỉ vào người đang dựa vào anh.
“Ha, chu đáo vậy sao.” Khang Gia Niên nhướng mày: “Nhưng điều hòa trên tàu bật như không ấy, đâu cần thiết đâu.”
“Anh cũng không lo cô ấy bị cảm.”
Khang Vu Thụ kiên quyết kéo áo khoác của Khang Gia Niên, Khang Gia Niên nghĩ anh còn cứng miệng, kết quả vừa nhìn đã thấy anh không khoác áo lên người Lê Thanh Mộng thật.
Anh nhẹ nhàng nâng người cô dậy, nhét áo vào khe hở giữa cô và anh, tránh để da thịt chạm vào nhau.
Khang Gia Niên ngớ người, cái quái gì vậy?
“Cô ấy mặc ít quá.” Khang Vu Thụ nhún vai: “Tránh lúc tỉnh lại cô ấy lại nói anh sàm sỡ.”
“Cần phải khách sáo vậy sao?” Khang Gia Niên oán thán trong lòng, ban đầu khi anh nghĩ Lê Thanh Mộng là cậu đang thay quần áo, nhìn sạch con nhà người ta rồi, sao không thấy anh cẩn thận thế?
Khang Vu Thụ cười: “Sao lại không cần thiết, cách bốn mươi lớp chăn công chúa đậu Hà Lan vẫn có thể biết một viên đậu Hà Lan ở lớp cuối chạm vào cô ấy, công chúa đậu xanh của chúng ta còn cao quý hơn cô ta nhiều.”
Mọi lần, khi nói tới sự so sánh khoa trương này, anh luôn dùng giọng điệu kỳ quái châm chọc người khác, ai nghe cũng bực bội.
Nhưng giọng điệu câu vừa rồi lại khác hoàn toàn so với những câu trước đây.
Sống tời từng tuổi này, lần đầu tiên cậu thấy anh trai dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.
Không phải kiểu giọng ấm áp tới nổi da gà, mà là giọng điệu vô cùng thản nhiên.
Sự thản nhiên này khiến người ta càng tin rằng Lê Thanh Mộng ngồi ngay cạnh anh thật sự là công chúa của một đất nước nhỏ nào đó, không ai có thể thất lễ với cô.
Mà đất nước nhỏ đó còn nhỏ hơn cả Vatican, hiện tại nó chỉ chứa được duy nhất công dân Khang Vu Thụ.
Trong đất nước chỉ có anh đó, cô là công chúa duy nhất.
Nếu như ai nghi ngờ sự thật ấy, người công dân nóng nảy đó chắc chắn sẽ xách đối phương lên đánh cho một trận, tới khi nào đối phương thừa nhận mới thôi.