Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 40
Chương 40
Cảm giác sợ hãi này giống như tia sét hôm đó, vì anh đang đứng ở tầng cao nhất, vì đứng rất gần nên sự chấn động bất ngờ này đã đủ khiến người ta rùng mình, mất đi khả năng ngôn ngữ.
Nhưng khi ấy, vẫn còn cách một cánh cửa thủy tinh cách âm nên anh không hề nhận ra uy lực thật sự của tia sét.
Tựa như anh còn chưa hiểu chính xác cách biệt giữa mình và Lê Thanh Mộng ở đâu.
Ban đầu, Chương Tử luôn nói với anh, Lê Thanh Mộng là người rất khác biệt. Khi đó anh cảm thấy vô cùng khó chịu, có thể khác tới mức nào chứ? Không phải mọi người đều là người có hai mắt, một miệng sao?
Chương Tử thẫn thờ nói, không phải kiểu khác biệt nhìn thấy được, mà là loại không nhìn thấy được.
Là loại không thấy được nhưng cảm nhận được.
Chuyến hành trình tới Kinh Kỳ này khiến anh càng ngày càng cảm nhận rõ cảm giác mơ hồ đó dành cho cô.
Anh đích thân tới trường cô từng học, chứng kiến thành tích cô đạt được, nghe cô kể lại kỷ niệm vào Nam ra Bắc, ngồi xe cô từng đi lượn, thăm dò vết thương cô không muốn cho người khác thấy.
Sự kiêu hãnh của cô, sự tùy hứng của cô, sự mềm yếu của cô, quá khứ của cô…
Anh xác nhận mình đã làm quen với cô một lần nữa.
Thế là cánh cửa thủy tinh cách âm chắn trước mặt họ đã bị tháo ra, anh nghe thấy tiếng sét gần trong gang tấc, không thể kháng cự lại cảm giác nhỏ bé của bản thân dưới những tia sét đáng sợ đó.
Lê Thanh Mộng lặng lẽ ôm quần áo trong tay, nói: “Anh đợi chút.”
Sau đó cô chạy vào phòng, chẳng mấy chốc đã đi ra, tay cầm dụng cụ vẽ tranh mang về lúc chiều.
“Tôi vẽ cho anh bức nhé, coi như quà đáp lễ.” Cô rụt rè: “Cũng coi như bù đắp cho anh bức tranh chiều chưa vẽ xong, nhưng anh vẫn lời đấy, tôi vẽ đẹp hơn cô ấy nhiều.”
Khang Vu Thụ nhìn chằm chằm Lê Thanh Mộng mấy giây, cô thấy vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc, trái tim không khỏi thắt lại.
Một lát sau vẻ mặt anh đã thay đổi, anh cười: “Đừng nói cô cũng thèm khát cơ bắp của tôi, còn muốn tôi làm mẫu cởi trần nhé?”
Lê Thanh Mộng rất muốn ném đồ vẽ vào mặt anh.
“Anh ngồi xuống sofa cho tôi!” Giọng cô khó chịu, hằn học ra lệnh: “Tư thế nào cũng được, yêu cầu duy nhất là không được thay đổi.”
“Ok, ok, vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”
Anh cố tình kéo dài giọng, dùng tư thế hay làm ngồi xuống sofa, đút tay vào túi quần, vắt chéo hai chân, nhàn nhã như ở nhà.
Nhưng ánh mắt anh lại khác hoàn toàn so với tư thế, anh luôn say đắm nhìn chằm chằm phía trước, phía của cô.
Tia sét khiến người ta sợ hãi, cũng khiến bao kẻ say đắm. Nó là hiện tượng khác thường của trời xanh, là điều ngẫu nhiên không hay thấy, là sự cố có sức bùng phát lớn. Vậy nên khi sự sợ hãi càng gia tăng, lời cảm thán, say đắm nó khi thấy nó khác với những thứ khác cũng ngày một nhiều hơn.
Do vậy, anh rất khó khống chế được bản thân, anh không thể khiến bản thân nhìn về hướng khác. Vậy thì nhân lúc còn có thể nhìn một cách quang minh chính đại, cứ nhìn cho chán thì thôi.
Lê Thanh Mộng vừa đặt dụng cụ xuống, khi ngẩng đầu lên nhìn Khang Vu Thụ đã va phải ánh mắt mãnh liệt của anh.
Ánh mắt đó là một hố đen không đáy, tích tụ toàn bộ lực hấp dẫn, khiến người ta không thể không bị cuốn vào.
Cô vội vàng cúi đầu nói: “Anh định để đầu như vậy sao?”
Vậy không phải suốt quá trình vẽ cô sẽ luôn nhìn vào mắt anh sao? Vẽ nổi không?
Khang Vu Thụ nhướng mày: “Tư thế này không được hả?”
“Không được.” Cô miết góc trên bên trái giấy vẽ, dường như ở đó có một nếp nhăn rất khó làm phẳng: “Góc mặt chính diện của anh không đẹp bằng góc nghiêng, anh quay đầu sang một bên đi.”
Nghe vậy Khang Vu Thụ chịu đả kích vô cùng lớn: “Thật sao?”
Cô nghiêm túc nói dối: “Thật, vậy nên tôi kiến nghị anh nên quay đầu đi.”
Khang Vu Thụ lấy tức lấy điện thoại ra, chụp một tấm chính diện và góc nghiêng, sau đó xoa cằm suy tư: “Mẹ kiếp, rõ ràng đẹp trai vậy mà.”
Lê Thanh Mộng thấy vậy, không nhịn được cười, sắp không cầm nổi bút vẽ, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Chưa thấy ai tự luyến như anh cả.”
Khang Vu Thụ cất điện thoại đi, khó chịu: “Tôi tự luyến gì chứ? Tôi cũng biết tỉ lệ nét vẽ gì đó mà cô dạy cho Khang Gia Niên đấy nhé, lẽ nào tỉ lệ này của tôi không phải rất chuẩn sao?”
“Chuẩn?” Lê Thanh Mộng đột nhiên đặt bút xuống, đi tới cạnh anh.
Ngón tay cô khẽ sờ lên trán anh, sau đó dần xuống dưới, xuống dưới nữa, đi qua sống mũi rồi lại xuống nữa.
“Cô làm gì thế?” Khang Vu Thụ giật mình trước hành động của cô.
Ngón tay cô không hề chạm vào mặt anh, nhưng hơi thở lại phảng phất đâu đây. Mỗi một chỗ bị nó lướt qua đều vô cùng ngứa ngáy, ngứa tới nỗi anh phải nhăn mũi.
Lê Thanh Mộng dừng lại ở vết nhăn nhỏ tại mũi anh, chớp mắt liên tục.
“Tôi đang…” Ngón tay cô dừng ở nơi bờ môi, sau đó không đi xuống nữa.
Cô rụt tay về: “Tôi đang đo lường một cách chuyên nghiệp, xem mặt anh có thật sự tiêu chuẩn không để phản bác anh.”
Khang Vu Thụ vô thức liếm môi vừa mím thành một đường thẳng: “Kết quả thế nào?”
Cô nghiêm túc trả lời: “Vừa nãy khi anh nhăn mũi, vừa hay mũi đã ngắn đi một chút, tỉ lệ này là chuẩn nhất.”
“Vậy tiếp theo tôi cứ như vậy là được.” Nói rồi anh lại nhăn mũi, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô vẽ tôi như vậy có phải đẹp trai nhất không?”
Lê Thanh Mộng đột nhiên thất thần.
Vẻ mặt này của anh tựa như đang làm nũng với cô.
Trái tim lại điên cuồng loạn nhịp tại nơi tĩnh lặng sâu nhất, cô sợ đứng gần như vậy sẽ khiến anh nghe thấy tiếng tim đập, thế là cô vội lùi ra sau, giả vờ bình tĩnh nói: “Anh không sợ mặt bị chuột rút thì tùy anh.”
“Trêu cô thôi, như vậy tôi sẽ mệt chết mất.” Anh thả lỏng mặt ra, quay sang nhìn ngoài cửa sổ.
Hai người đều im lặng, Lê Thanh Mộng bắt đầu gói gọn dòng suy nghĩ vào một góc, nhìn chằm chằm góc mặt anh, bút tung hoành trên giấy vẽ.
Thật ra cô phát hiện mình không cần nhìn anh chăm chú thế, động tác trên tay đã vẽ từng đường nét theo quán tính, dường như cô đã vẽ anh vô số lần.
Cô thử nhắm mắt lại, mái tóc rối bời của Khang Vu Thụ, lông mày sắc bén của anh, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, sống mũi khảng khái của anh. Khi Khang Vu Thụ không cười, đôi môi anh cũng sẽ rướn lên, mỗi một lỗ chân lông của anh đều có thể xuất hiện chi tiết trong tầm mắt tối om của cô.
Lê Thanh Mộng hoảng loạn mở mắt ra.
May mắn là Khang Vu Thụ vẫn đang nhìn cửa sổ, không nhận ra sự thất thần của cô.
Hai người duy trì tư thế vẽ và được vẽ để đợi Khang Gia Niên ra khỏi phòng, nhưng Khang Gia Niên còn chưa ra, tranh đã sắp vẽ xong.
Cô lấy giấy xuống, cầm tới trước mặt Khang Vu Thụ, thời gian có hạn nên cô không vẽ được chi tiết như vẽ Khang Gia Niên, cũng không tạo ra cấu trúc suy nghĩ phức tạp như lúc vẽ cậu ấy, cô chỉ vẽ đơn giản người đàn ông ngồi trên ghế ngắm nhìn cảnh đêm.
Vì theo cô thấy, đây đã là bức tranh đẹp không cần tô điểm gì nữa.
“Cho anh này, đây không chỉ là quà đáp lễ mà cũng là quà cảm ơn.” Giọng cô càng nói càng nhỏ: “Cảm ơn anh lần này đã đưa tôi tới Kinh Kỳ.”
Khang Vu Thụ khó tin sờ tai: “Tôi không nghe nhầm chứ?”
Lẽ nào không phải anh có việc cần nhờ cô sao? Sao trong lời cô nói lại biến thành anh đưa cô đi?
Vừa nãy Lê Thanh Mộng vẫn luôn đứng vẽ, lúc này chân hơi tê, cô thuận thế ngồi xuống sofa, còn cố tình cách anh một khoảng đủ cho người nữa ngồi.
Cô biết chắc chắn Khang Vu Thụ sẽ kinh ngạc nên giải thích: “Thật ra lần này tôi không muốn tới Kinh Kỳ lắm.”
Khang Vu Thụ gật đầu: “Cô lo cho sức khỏe bố cô hả?”
“Đương nhiên đó cũng là một phần.” Lê Thanh Mộng thở dài: “Còn có một lý do nữa, nói ra cũng nực cười. Thật ra bởi vì tôi hơi sợ tới Kinh Kỳ, vì lần trước khi tới đây…”
Cô nghẹn lời, không biết nên nói tiếp thế nào.
Thế tình bạc bẽo, lòng người khó đoán. Sự việc gặp phải khi tới đây lần trước tựa như người mất ngủ lâu ngày đã có thể chìm sâu vào giấc mộng, nhưng họ đã mơ thấy cơn ác mộng nên chỉ muốn tỉnh lại ngay. Khi thứ quen thuộc đó đột nhiên thay đổi hoàn toàn, cơn đau xé da xé thịt giống như vết nứt da, một chân bị kẹt bên trong, cả người khó mà rút về.
Điều đó khiến cô khao khát Kinh kỳ nhưng khi sắp phải tới cô lại không dám.
“Tóm lại là lần trước không vui lắm.” Lê Thanh Mộng xoa hai tay vào nhau, cúi đầu khẽ nói: “Nhưng lần này tôi đã rất rất rất vui.”
Cô đã nói một lúc ba từ rất.
Khang Vu Thụ quay sang nhìn cô.
Lê Thanh mộng cũng ngước mắt nhìn anh.
“Vui tới nỗi đủ xua tan sự không vui kia của tôi.”
Ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau trong không khí, ngoài mặt Khang Vu Thụ không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng trong đầu lại đang gắn một tấm bia đạn, khoảnh khắc cô vừa dứt lời, một viên đạn đã xuyên qua giác mạc, bắn thẳng vào cảm quan của anh.
Một người gần như không bao giờ tỏ ra yếu đuối, luôn kìm nén cảm xúc của mình vào sâu trong tim lại dám nói ra lời như vậy, mặc dù chỉ vài ba câu ngắn ngủi nhưng cũng là khoảnh khắc khó lắm cô mới bộc bạch lòng mình được.
Khang Vu Thụ biết mình nhất định phải có phản ứng gì đó, nó cũng giống như cuối cùng anh đã mua được vé số trúng thưởng, cửa sổ đổi thưởng đã ở ngay trước mắt.
Nhưng vấn đề là, anh là một kẻ đen đủi chưa bao giờ trúng thưởng lớn.
Sau khi Lê Thanh Mộng nói xong, phản ứng cô nhận được là sự im lặng của Khang Vu Thụ, tựa như hôm nay cô và anh không hề trải qua cùng nhau.
Sự vui thích vừa dâng lên trong cô lập tức nguội lạnh, cô nói thêm: “Chủ yếu là vì Khang Gia Niên rất đáng yêu, rất tuyệt, ở cùng cậu ấy rất thoải mái.”
Khang Vu Thụ không nói tiếp lời cô mà nghiêm túc nói cái khác: “Trước đây khi tới Kinh Kỳ, tôi chưa bao giờ cảm thấy nơi này có gì tốt đẹp.” Anh vụng về tìm từ ngữ: “Nhưng lần này có lẽ vì có cô đưa đi nên khác rồi.” Anh nhìn cô: “Chơi khác hẳn với lần trước.”
Tay Lê Thanh Mộng lại xoa vào nhau, cô nhỏ giọng hỏi: “Khác ở đâu?”
“Thì cảm thấy rất vui. Đồ Nhật rất ngon, cảm giác lượn xe rất sảng khoái, tòa nhà rất cao, tầm nhìn ở tầng cao nhất rất tuyệt…” Anh nói từng điều ra, khi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh còn nói thêm một câu: “Ngay cả ánh trăng nhìn cũng đẹp đến lạ.”
Sau khi nghe thấy câu nói tưởng chừng như không ăn nhập này, Lê Thanh Mộng như đang ngồi trên máy bật nhảy, đầu óc quay cuồng, bị bắn lên không trung, một phần linh hồn đã bị rút đi, lơ lửng trong vũ trụ, ngắm nhìn mặt trăng.
Câu nói khiến người ta không thể không nghĩ ngợi đó, ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Khang Vu Thụ quay đầu liền thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh cười trêu đùa: “Đừng hiểu lầm, ý tôi là nó đẹp thật.” Anh bĩu môi: “Tôi không phải người Nhật, cứ thích ăn nói vòng vo.”
Đương nhiên Lê Thanh Mộng đoán anh sẽ không có ý như cô nghĩ, nhưng khi nói ra anh thật sự không có ý gì khác sao?
Đây là phần cô không đoán được.
Cô cố tình tỏ ra bình thản nhún vai, bày ra dáng vẻ ghét bỏ: “Vậy sao? Tôi thấy anh nói vòng vo lắm.”
“Có sao?”
“Có chứ, ví dụ như lần trước, khi máy bay chở tôi bay qua đỉnh đầu anh, lời anh sẽ nói ấy. Còn cứ giấu không nói, cố tình tỏ ra huyền bí, nói gì mà đợi tới đêm cuối cùng của trái đất.”
Cô vẫn còn nhớ vụ đó, nó cứ canh cánh trong lòng cô mãi.
Khang Vu Thụ kéo dài giọng: “Cái đó hả…”
Cô hỏi: “Có phải anh không có gì muốn nói nên nói vậy để qua mặt tôi không?”
“Sao có thể, đương nhiên là có.” Khang Vu Thụ lại nhìn ra ánh trăng ngoài cửa: “Chỉ sợ cô nghe rồi sẽ thất vọng nên tôi mới giữ kín nó thôi.”
“Tại sao lại thất vọng?”
Anh dừng lại một lúc rồi lại nhẹ nhàng né tránh: “Bởi vì đó là lời vớ vẩn rất nhạt nhẽo.”