Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 39
Chương 39
Khang Vu Thụ thản nhiên nói: “Thua cũng thua rồi, tối nay tôi bao chỗ nghỉ coi như tự phạt.”
Lúc này, Lê Thanh Mộng và Khang Gia Niên mới chợt nhớ ra họ còn chưa có chỗ để nghỉ ngơi tối nay.
“Không cần nghiêm túc vậy chứ?”
Lê Thanh Mộng cười muốn từ chối, Khang Vu Thụ không bận tâm: “Khang Gia Niên đã mời cơm, cô cho bọn tôi đi lượn, tôi cũng phải bao gì đó trong chuyến đi này chứ. Sao nào, tiếc tiền thay tôi hả?”
Anh đã nói tới nước này rồi, cô cũng chỉ có thể nghe theo.
Mọi người cùng nhau chọn một khách sạn gần đó, Lê Thanh Mộng nhanh chóng tìm phòng trống của khách sạn bình dân, nhưng không biết có phải đang là kỳ nghỉ hè nên Kinh Kỳ cũng bị hết phòng hay không, rất khó để tìm được ba phòng phổ thông, đa số chỉ toàn một phòng đôi.
Lê Thanh Mộng nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta chia nhau ra thuê cũng được, tôi có thể ở chỗ này, chỗ này còn có phòng đơn trống, hai người ở khách sạn kia, ở đó có phòng đôi.”
Cô tính toán rất ổn nhưng lại bị Khang Vu Thụ gạt bỏ: “Chia nhau ra ở không an toàn.” Anh đưa cho cô xem một nơi mình vừa lướt thấy: “Chúng ta ở nơi này.”
Khi Lê Thanh Mộng và Khang Gia Niên nhìn rõ tên khách sạn trên màn hình, ai nấy đều kinh ngạc.
Đó là một khách sạn năm sao, giá bình quân của phòng phổ thông cho một đêm đã mấy nghìn tệ.
“Anh… Có phải anh ấn nhầm rồi không?”
Để tránh động tới lòng tự tôn của anh, Lê Thanh Mộng cẩn thận hỏi.
Khang Vu Thụ nói chắc nịch: “Không hề, tôi vừa xem rồi, còn có cả phòng ở tầng cao nhất nữa.”
“Anh còn muốn ở phòng cao nhất?” Cô trợn mắt há hốc miệng.
“Chúng ta có ba người, chỉ có phòng này là vừa đủ để ở.” Mặt anh không biến sắc.
Dáng vẻ bình thản của anh khiến Lê Thanh Mộng càng cảm thấy khó tin hơn.
Khang Gia Niên cũng vô cùng kinh ngạc, cậu kéo Khang Vu Thụ: “Anh, anh bình tĩnh chút! Giá một đêm ở đó sắp bằng nửa tháng lương của anh rồi, cho dù anh không biết tiêu tiền vào đâu cũng không cần như vậy đâu!”
Khang Vu Thụ mất kiên nhẫn: “Em lo cho anh làm gì, lẽ nào em tới Kinh Kỳ một chuyến, anh còn không thể mời em ngủ ở chỗ tốt chút sao? Dù sao cũng chỉ có một đêm, tốn bao nhiêu cũng được.”
Lê Thanh Mộng ngượng ngùng: “Vậy hai người đi đi, tôi tìm một chỗ gần đây.”
Cô nghĩ nếu chỉ ngang với giá phòng hôm qua thì để anh mời cũng được, nhưng nếu phòng đắt như vậy, sao cô còn mặt mũi nhận?
Hơn nữa còn là ở cùng trong một phòng cả đêm, càng không phù hợp.
Ấy vậy mà trái tim cô vẫn không khỏi ngứa ngáy.
Vì khi còn nhỏ, thi thoảng cô cũng tới khách sạn đó, bức ảnh vừa nãy đã khêu gợi sự quyến luyến của cô với quá khứ.
Khang Vu Thụ nhận ra vẻ do dự trên mặt cô, anh bắt đầu dụ dỗ: “Còn thừa một phòng nữa, cô không tới thì để trống nó hả?”
“Vậy anh không đặt nữa là được rồi mà.”
“Cô không tới là tôi không đặt nữa sao?” Khang Vu Thụ bật cười: “Tôi muốn để Khang Gia Niên hưởng thụ trước khi rời đi. Cô tới hay không tôi đều không thay đổi quyết định.”
Khang Gia Niên lập tức cảm động tới nước mắt lưng tròng.
Lê Thanh Mộng vẫn còn đang muốn từ chối, Khang Vu Thụ đã lấy vali của cô làm “con tin”.
“Đừng chần chừ nữa, quyết vậy đi.”
***
Khách sạn không xa nơi này lắm, chỉ đi khoảng một cây số là tới.
Lê Thanh Mộng bị động đi theo, cô tự nhủ với bản thân, hết cách rồi, ai kêu vali của cô nằm trong tay anh, chứ cô cũng đâu muốn ở.
Không phải sao?
Lê Thanh Mộng lại phản bác lại, có lẽ cũng muốn ở chút, dù sao cô cũng ở khách sạn kém chất lượng phát chán rồi, có cơ hội trải nghiệm cuộc sống trước đây còn gì vui hơn.
Nhưng chỉ vì vậy thôi sao?
Cô không dám nghĩ sâu hơn, ngước mắt nhìn Khang Vu Thụ đi phía trước, trong lòng vô cùng hỗn loạn, bỗng cảm thấy bất an với nửa đêm sau đó.
Nhưng có Khang Gia Niên ở đây, lại còn ở phòng riêng, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Cuối cùng trái tim cô cũng bình tĩnh lại.
Ba người đi tới cửa khách sạn cao chọc trời, nhân viên tiếp đón lập tức cung kính đi lên cầm lấy hành lý của ba người, sau đó dẫn họ tới quầy tiếp tân làm thủ tục. Khang Gia Niên sợ hãi trước sự tiếp đón nồng nhiệt này, dáng vẻ đi đứng cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Khang Vu Thụ quay đầu bảo hai người lấy căn cước ra, Lê Thanh Mộng do dự một lúc, không nhịn được hỏi: “Tôi chịu một nửa phí giúp anh nhé?”
Khang Vu Thụ ra hiệu im lặng, sau đó tự ý rút lấy căn cước trên tay cô.
Chẳng mấy chốc, Lê Thanh Mộng đã thấy anh nhàn nhã quay lại, lắc thẻ phòng trong tay, huýt sáo: “Đi thôi, lên tầng cao nhất.”
Thang máy trong khách sạn là kiểu thang máy trong suốt, ngắm được cảnh bên ngoài, khi con số dần tăng lên, họ như đang ngồi trên máy bay, cả cảnh quan bên dưới đều thu gọn vào tầm mắt.
Nửa đêm, vẫn có thể nhìn thấy bóng người trên đường phố Kinh Kỳ, không giống như Nam Đài, qua chín, mười giờ là gần như không thấy ai nữa.
Lúc này những con người tựa như kiến thợ vẫn đang băng qua từng tòa nhà cao tầng, đèn đường giăng kín các con đường, đèn xe và ánh trắng từ đèn cao áp chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Đây là thành phố rất khó để dừng bước, cho dù là rạng sáng đi nữa, những người, những vật nên chuyển động vẫn sẽ quay theo quỹ đạo vốn có.
Từ giây đầu tiên khi đi vào thang máy, Khang Gia Niên đã lấy máy ảnh ra chụp cảnh bên ngoài. Chụp được một nửa, cậu bèn kéo Lê Thanh Mộng và Khang Vu Thụ vào tầm ngắm của máy ảnh, bảo hai người nhìn về phía ống kính.
“Em chụp tấm làm kỷ niệm, tấm này phải đáng giá mấy nghìn tệ đấy.”
Khang Vu Thụ ngoài miệng thì nói phiền phức, nhưng đầu lại nghiêng sang một bên, ánh mắt vẫn ngoan ngoãn nhìn vào ống kính.
Lê Thanh Mộng phối hợp giơ tay hình chữ V.
Khang Gia Niên ấn chụp ảnh của ba người, hài lòng cầm máy ảnh trong tay.
Nhưng chưa hạ máy được một phút, sau khi vào phòng, cậu lại lấy máy ra chụp liên tục.
Khang Vu Thụ bình thản hơn nhiều, Lê Thanh Mộng nhớ lần trước khi ở Tố Thành, biểu hiện khi đi vào phòng của anh cũng chẳng khác gì ngày thường. Ai không biết còn tưởng anh cũng là khách quen của phòng thế này.
Sau khi đi vào phòng, Lê Thanh Mộng cũng rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng cô đã gợn vô số cơn sóng.
Cô nhìn thiết kế thân thuộc xung quanh, ngửi mùi hương nhàn nhạt trong không khí, cảm giác đã lâu không có thật sự rất khó diễn tả.
Khi Khang Gia Niên ngắm nghía xong hết căn phòng, ba người chơi trò oẳn tù xì để chia phòng, sau đó ai về phòng người đó.
Trước khi đi vào phòng, Khang Gia Niên nhớ ra điều gì đó: “Lát nữa chúng ta gặp ở phòng khách nhé!”
Lê Thanh Mộng thật sự khâm phục sức khỏe, tinh thần của cậu, kinh ngạc hỏi: “Em còn không ngủ sao?”
“Phòng đắt như vậy đương nhiên phải hưởng thụ cho đã rồi mới ngủ chứ, nếu không chẳng phải y như ngủ ở phòng mấy trăm tệ sao, nhắm mắt một cái là mấy tiếng trôi qua.” Khang Gia Niên đau xót: “Vậy nên em cảm thấy chúng ta sẽ xem TV, nói chuyện trong phòng khách rồi mới đi ngủ, có được không?”
Khang Vu Thụ không có ý kiến gì, có lẽ anh cũng nghĩ vậy, giờ chỉ cần Lê Thanh Mộng gật đầu đồng ý.
“Nhưng chị muốn ngâm bồn đã, chắc sẽ hơi lâu.”
“Hả, chị nói vậy em cũng muốn ngâm bồn!”
Lê Thanh Mộng cười nói: “Vậy đi tắm hết đi.”
Sau khi quyết định vậy, cô không chút chậm trễ, bắt đầu xả nước vào bồn tắm, nhân lúc chờ nước đầy, cô tẩy trang, đắp mặt nạ, chuẩn bị xong xuôi, cô thử nhiệt độ nước, thấy đã ổn mới cẩn thận bước một chân vào.
Dòng nước ấm áp dần bủa vây cơ thể mệt mỏi cả ngày trời, Lê Thanh Mộng nghiêng đầu dựa vào một bên, thầm nghĩ đây chính là thế giới cực lạc.
Nhưng cô không dám ngâm quá lâu, trong lòng vẫn nhớ tới ước hẹn vừa nãy, do vậy cô đã đứng dậy luôn. Cô còn nghĩ, nếu như lát nữa không buồn ngủ thì cô sẽ vào phòng ngâm tiếp, không thể lãng phí cơ hội hiếm có này được.
Trong phòng khách, Khang Vu Thụ đang ngồi trên sofa lướt điện thoại.
Anh đã quen tắm nước lạnh, do vậy tốc độ tắm cực kỳ nhanh. Cho dù có ở phòng VIP thì vẫn vậy, anh còn không cả nhìn bồn tắm lấy một cái, thậm chí còn không dùng mấy đồ chăm sóc cao cấp bên trong, vẫn chỉ lấy đồ mẹ săn sale vào ngày 11 tháng 11 để trong vali ra dùng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Khang Vu Thụ ngẩng đầu lên liền thấy Lê Thanh Mộng còn chưa sấy khô tóc, trên người là một bộ váy mới đi ra.
Anh cố tình trêu chọc: “Sao không mặc áo choàng tắm?”
Hiển nhiên là chỉ đêm ở Tố Thành.
Lê Thanh Mộng nghe thấy lời anh nói, bất giác ôm chặt hai cánh tay, trừng mắt nhìn anh, hỏi: “Khang Gia Niên đâu?”
“Vẫn còn đang tắm, chắc nó chơi high lắm.”
“Ồ.” Lê Thanh Mộng quay người nắm lấy cửa: “Vậy tôi đi sấy tóc tiếp, cậu ấy xong thì gọi tôi.”
“Đợi đã.” Khang Vu Thụ xách túi đứng dậy, đột nhiên đi về phía cô.
Lê Thanh Mộng để ý thấy túi đó là túi của cửa hàng ở trung tâm thương mại họ đi dạo lúc sáng, đó chắc là đồ Khang Vu Thụ mua cho mẹ, hôm nay anh đã xách nó cả chặng đường.
Anh đưa túi cho cô: “Cô xem giúp tôi liệu mẹ tôi có thích bộ này không?”
“Tôi còn chưa cả gặp mẹ anh, sao tôi biết bà ấy có thích không?”
“Không sao, tôi tham khảo ý kiến thôi.”
Lê Thanh Mộng bất lực, chỉ đành nhận lấy túi, cô thấy một chiếc áo tay voan bên trên, nói thật cô không biết nên nói gì, khóe miệng cong lên, định bỏ đồ về chỗ cũ, nào ngờ lại thấy bên dưới còn một bộ nữa.
Bộ này…
Lê Thanh Mộng sững sờ.
Đó là bộ lúc sáng cô thích, nhưng cô đã kìm nén không đi thử.
Lúc này, nó đang lặng lẽ nằm dưới đáy túi, tựa như viên khoáng thạch rẻ tiền bị vô số bùn đất che lấp, không có giá trị như như đá quý nhưng lại vô cùng chói mắt.
Khang Vu Thụ hắng giọng, bình thản nói: “Tiệm đó mua hai bộ sẽ được giảm giá, nên tôi mua bộ nữa, cho cô đấy. Chắc chắn mẹ tôi không thích kiểu này.”
Lê Thanh Mộng không nói gì, nhưng anh quan sát thấy biểu cảm của cô đã vui hẳn lên.
Khi cô vui, lông mày sẽ cong lên, khóe miệng cũng vậy. Nhưng cô lại vô thức cắn môi, kìm nén niềm vui đó lại.
Quả nhiên cô lại bắt đầu cắn môi.
Khang Vu Thụ lập tức thất thần.
Không phải anh bị câu hồn hay gì, mà là nút thắt không dám đối diện nào đó trong tim đã bị mở ra.
Tại căn phòng tưởng chừng quen thuộc này, sự vui thích trên gương mặt Lê Thanh Mộng, những chi tiết vô cùng quan trọng đó kết hợp với nhau đã khiến mọi thứ trở nên thăng hoa.
Sau khi quay về từ Tố Thành, anh có ý xa cách Lê Thanh Mộng, anh liên tục nói với mình, cô là một người phụ nữ có thể bán mình vì tiền, đây chắc chắn không phải kiểu anh thích.
Nhưng thì ra mọi chuyện không như vậy.
Thật ra anh không bận tâm việc cô là người phụ nữ ham hư vinh, yêu tiền bạc, tiền là thứ rất tốt, ai chẳng muốn có.
Cô muốn có tiền, anh sẽ đi kiếm cho cô, anh chưa bao giờ sợ những điều này. Điều anh thật sự sợ là căn phòng trên tầng cao nhất mình chưa bao giờ tới.
Khi đó anh học theo dáng vẻ của cô, vô cùng bình thản, dường như làm vậy mới có thể che được sự cách biệt giữa hai người. Nhưng điều này vẫn không che nổi nhận thức sâu trong lòng anh.
Đó là lần đầu tiên anh có một khái niệm rõ ràng, Lê Thanh Mộng và anh dường như thật sự là người của hai thế giới. Cô không phải cô gái ở tiệm làm nail đã gặp anh ở Nam Đài, sau đó cam tâm tình nguyện vào tàu ngầm dạy vẽ.
Niềm vui và sự thỏa mãn mà cô gái này từng quen có là thứ anh không cho cô nổi.
Đêm đó, Khang Vu Thụ đứng trước cửa sổ sát đất của phòng cao nhất, ngắm nhìn tia sét gần trước mắt, anh chợt có dự cảm mình sẽ bị nó đánh cho không còn sức chống trả, cõi lòng ngập tràn sự sợ hãi.