Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 38
Chương 38
Sau khi ba người gặp nhau ở cầu đã sắp mười một giờ đêm. Trung tâm thương mại đã đóng cửa, nơi duy nhất còn náo nhiệt là các quán ăn đêm, quán bar, KTV.
Khang Gia Niên không muốn kết thúc đêm nay như thế, cậu dè dặt đề nghị: “Hay là chúng ta tới club thử nhá?”
“Em ngứa đòn hả?” Khang Vu Thụ cắt đứt những suy nghĩ vớ vẩn của cậu.
“Anh, anh không tò mò club ở thành phố lớn sao?”
Khang Vu Thụ không cần nghĩ đã đáp: “Ồn chết đi được, tới nơi đó làm gì?”
Khang Gia Niên bĩu môi: “Sao anh y như sư thầy thế, người trẻ phải có cuộc sống về đêm chứ!”
“Em không được coi là người trẻ tuổi, em là trẻ vị thành niên.”
“Người em nói là anh ấy! Là tuổi của anh ấy! Không anh hỏi chị xem, xem chị ấy có từng tới club chưa!”
Hai ánh mắt dò xét hướng về phía Lê Thanh Mộng.
Cô lắp bắp, gật đầu: “Rồi.”
Cô cũng không thích nơi ồn ào, nhưng trong các mối quan hệ trước đây của cô, các bạn học đón sinh nhật, tổ chức tiệc tùng đều tới đó bao một phòng, hở tí là sâm panh mấy trăm nghìn tệ, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng, chơi mấy trò chơi, uống tới say mèm rồi lên sàn nhảy thỏa thích. Còn có người đứng trên bàn, tay cầm súng phun nước mỹ ký, bắn tung tóe khắp nơi. Tiếng gào thét phấn khích và tiếng âm nhạc xập xình đưa người ta vào cơn mê.
“Anh nhìn đi!” Khang Gia Niên bày ra dáng vẻ tự tin.
Khang Vu Thụ mím môi, nói câu hai người bàn nhau đi, sau đó lấy thuốc lá điện tử ra một bên hút.
Khang Gia Niên vẫn hỏi tiếp: “Chị, vậy chị thích club nào nhất? Khi nào thành niên em tới đó!”
Lê Thanh Mộng suy nghĩ một lát: “Nơi chị thích nhất hình như không ở Kinh Kỳ.”
Khang Gia Niên nghi hoặc, thầm nghĩ lẽ nào là Nhật Bản sao?
Cô lặng lẽ liếc nhìn Khang Vu Thụ ở phía xa, nhỏ giọng: “Chị thích sàn nhảy Bảo Mộng.”
“Hả?” Khang Gia Niên trố tròn mắt: “Đó không phải quán ở Nam Đài sao?”
“Ừm.”
“Chị lại đi thích sàn nhảy dưỡng sinh đó?” Khang Gia Niên dở khóc dở cười: “Đó còn không được coi là club, em và ông nội còn có thể tới đó, không phân biệt già trẻ.”
“Vậy sao?” Lê Thanh Mộng bâng quơ: “Vậy có thể đó là lý do chị thích nó nhất, bởi vì vốn dĩ chị cũng không quá hứng thú với club.”
Khi Khang Vu Thụ hút thuốc xong, Khang Gia Niên vội nói: “Anh đoán xem chị Thanh Mộng thích club nào nhất?”
Lê Thanh Mộng muốn bảo Khang Gia Niên đừng nói, nhưng đã muộn.
Khang Vu Thủ bày ra biểu cảm đoán con khỉ: “Sao anh biết được?”
Khang Gia Niên mỉm cười: “Chắc chắn anh biết.”
Khang Vu Thụ nhíu mày.
Khang Gia Niên thành công nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc trên mặt anh, cậu nói ra bí mật: “Ten ten ten, sàn nhảy Bảo Mộng! Anh không ngờ chứ gì.”
Nghe tới đáp án nằm ngoài dự đoán này, Khang Vu Thụ thật sự đã sững sờ mấy giây, sau đó nhìn về phía Lê Thanh Mộng.
Anh vội nhìn ra chỗ khác, tay sờ mũi.
Khang Gia Niên kinh ngạc nhìn hai người né tránh nhau, cảm thấy giữa họ có điều gì đó rất kỳ lạ. Tựa như ngọn đèn neon tỏa sáng trong con ngõ tối, đêm mưa đổ bóng hình mờ ảo xuống vũng nước, có những thứ không thể nói rõ nhưng lại thoắt ẩn thoắt hiện nơi nơi.
Lê Thanh Mộng vội chuyển chủ đề: “Nếu hai người đều không nghĩ ra thì tôi đưa hai người đi hóng gió. Có thể cưỡi ngựa xem hoa, đi hết thành phố này, coi như kết hạ màn tối nay cũng không tệ lắm.”
Khang Gia Niên không hiểu: “Hóng gió? Là kiểu ngồi trên xe bus ngắm cảnh sao? Còn có kiểu này ạ?”
Lê Thanh Mộng cười nói: “Ngồi trên xe bus ngắm cảnh sao gọi là hóng gió được?”
Cô đi tới một bên gọi điện thoại, lát sau quay lại nói: “Chúng ta đứng đợi ở đây đi.”
Khang Vu Thụ và Khang Gia Niên đều mờ mịt, không biết Lê Thanh Mộng đang định làm gì.
Cô nhàn nhã nhìn điện thoại, mười phút sau trên con đường yên ắng đột nhiên vang lên tiếng động khiến người ta nổi da gà.
Một chiếc xe mui trần màu xám bạc xuất hiện ở chỗ rẽ, nháy mắt đã lao tới con đường trước mặt ba người.
Người trong xe đi xuống, anh ấy mặc áo Polo, chỗ lồng ngực có in một dòng chữ tiếng Anh.
Lê Thanh Mộng đưa tay ra: “Là xe tôi mượn.”
Người đàn ông đi xuống chính là nhân viên, anh ấy giao chìa khóa xe cho cô, dùng giọng điệu làm chuyện công nói: “Tới lúc đó cô nói cho chúng tôi biết vị trí dừng xe của cô là được, khoảng 12 giờ trưa mai chúng tôi tới lấy xe, nếu xác nhận không có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ trả lại tiền đặt cọc cho cô.”
Lê Thanh Mộng ra dấu ok.
Lúc này hai người còn lại mới biết Lê Thanh Mộng đã lặng lẽ thuê một chiếc xe hơi.
Cô mở cửa xe đi lên, hất cằm với hai người vẫn còn ngây ngốc trên đường: “Còn ngây ra đó làm gì nữa, lên xe đi.”
Khang Gia Niên hét lên, kích động nhảy ra hàng ghế sau, miệng còn lẩm bẩm ngầu quá.
Khang Vu Thụ lại bất động.
Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trên xe, dưới ánh đèn đường vàng cam, xung quanh cô tỏa ra ánh sáng ấm áp, cô nhướng mày nói với anh: “Không lên xe sao? Tôi đi nhờ xe anh bao lần thế, giờ trả lại anh một lần.”
Được mời như vậy, ai có thể từ chối được?
Khang Vu Thụ cười, sau đó đi lên ghế lái phụ, huýt một tiếng sáo: “Xe này được đấy.”
Lê Thanh Mộng nhướng mày: “Tôi sẽ coi như anh đang khen tôi.”
“?”
“Đây là kiểu xe trước đây của tôi.”
Giọng điệu bất giác nhuốm màu hãnh diện, đồng thời còn có sự bất lực khó phát giác ra.
Dù sao bây giờ cô cũng chỉ có thể dùng cách này để sở hữu nó một đêm, còn là vì có Khang Vu Thụ và Khang Gia Niên nên cô mới cắn răng tiêu số tiền này.
Nhưng cảm giác rung động khi ngồi lái nó lại khiến cô cảm thấy rất đáng.
Cô thích thú xoa vô lăng, liếc mắt một cái rồi lớn giọng nói: “Chuẩn bị nhé, tôi bắt đầu đây!”
Phía sau vang lên câu trả lời hào hứng của Khang Gia Niên: “Em sẵn sàng rồi.”
Khang Vu Thụ chống tay lên thành xe, gật đầu.
Lê Thanh Mộng đưa tay mở chức năng nghe nhạc trên xe, kết nối với điện thoại của cô, bật một danh sách bài hát đã lâu lắm rồi không động tới.
Bài hát này là bài cô thích nghe nhất khi lái xe trước đây, mỗi một tiết tấu và nhịp điệu đều vô cùng say đắm lòng người. Cảm giác nghe bài hát đó tựa như nhai kẹo bạc hà vào ngày trời đổ tuyết, ai nghe người đó biết.
Đương nhiên sau khi không còn xe, bài hát này cũng đã bị liệt vào lãnh cung.
Lê Thanh Mộng có cảm giác không kiềm chế được sự phấn khích, ngón tay run rẩy ấn nút mở.
Trong loa vang lên những âm thanh ngắn ngủi như tiếng còi, giống như đĩa hát được phát trong máy, khi sắp khởi động lại bị kẹt lại, phát ra tiếng động không hề chói tai mà còn khiến người nghe chú ý hơn.
Lê Thanh Mộng nhấn chân ga, xe “gào” lên một tiếng rồi lao trên đường. Gió đêm oi ả thổi bay tóc họ, xe đi rất nhanh, cảnh tượng hai bên đường đều biến thành một dòng chảy.
Trong xe, tiếng trống đều đặn bắt đầu khiến người ta không nhịn được lắc lư đầu, giọng hát của người đàn ông vang lên.
“Let’s take a walk, cos we’re not getting any sleep tonight. Let’s go off the script, scrap the final age…”
Tốc độ của xe ngày càng nhanh hơn, Lê Thanh Mộng đi vòng qua những cung đường quen thuộc, lao thẳng lên đường cao tốc.
Tiếng hò hét của Khang Gia Niên vang lên: “Như này sướng hơn xe điện nhiều quá!”
Khang Vu Thụ không tỏ ra khoa trương như Khang Gia Niên, thậm chí vẻ mặt anh còn có chút khó chịu. Nhưng không phải vì anh không thích trải nghiệm này, ngược lại anh còn rất thích thú nên mới tỏ ra mâu thuẫn thế.
Mặc dù anh đã lái xe vô số lần, nhưng đều là xe chở hàng cồng kềnh, hơn nữa còn đều là vì công việc, đối với anh, lái xe chưa bao giờ là hưởng thụ.
Anh chưa bao giờ được trải qua một chặng đường đi thuần túy, thoải mái như đang bay lên. Hormone adrenaline từ tuyến thượng thận phóng thẳng lên, gió đêm ào vào mặt, nhiệt độ nóng bỏng trong không khí như đang bị tốc độ này thiêu đốt. Thế là trái tim anh cũng bùng cháy theo, khoảnh khắc nghiêng đầu nhìn người ngồi trên ghế lái, ngọn lửa đã bùng lên tới đỉnh điểm, tạo ra khoái cảm sung sướng.
Trong tầm mắt của Khang Vu Thụ, tóc dài của Lê Thanh Mộng nhảy múa trong từng cơn gió, vẻ mặt cô thoải mái, vui đùa vô lăng, có lúc lại đưa tay vén vài sợi tóc vướng víu.
Cảnh tượng vụt qua nơi khóe mắt dần hóa thành dòng sông màu hổ phách, còn cô chính là ngọn lửa không bao giờ vụt tắt.
Chiếc xe đi quanh đường cao tốc một vòng rồi tới khu giới hạn tốc độ, Lê Thanh Mộng dừng lại một lúc, hỏi họ: “Vẫn ổn chứ?”
Khang Gia Niên vẫn đắm chìm trong dư âm khi ở trên cao tốc, hồn bay phách lạc.
“Hình như em hơi say xe rồi!”
Lê Thanh Mộng dở khóc dở cười nhìn cậu ấy vội vàng xuống xe, cẩm chai nước khoáng ngồi xổm bên đường cho khuây khỏa.
Khang Vu Thụ hoàn toàn không có vấn đề gì, anh vươn vai, hỏi cô: “Cô thường lái xe đi lượn vậy sao?”
Lê Thanh Mộng lắc đầu.
“Cũng bình thường.” Ngón tay cô chỉ vào vô lăng: “Thường khi tâm trạng không tốt tôi mới đi lượn.”
“Tại sao tâm trạng lại không tốt?”
“Tôi quết cả rồi.” Cô lười nhác vùi mình vào trong xe, híp mắt lại như một con mèo làm biếng: “Tôi chỉ nhớ lần đầu tiên lái xe như vậy là vì có người mời tôi tới nhà cô ấy ăn tối. Bữa cơm đó rất tuyệt, đồ ăn ngon, toàn là đồ mẹ cô ấy nấu. Mẹ cô ấy cũng rất quan tâm tôi, luôn gắp thức ăn cho tôi. Anh biết không, cách bà ấy cầm đũa rất giống mẹ tôi, đều thích cầm ở đầu đũa.”
Lê Thanh Mộng dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Sau đó kỳ lạ là vì một động tác đó mà tôi rất nhớ mẹ.”
Khang Vu Thụ chưa bao giờ nghe Lê Thanh Mộng nhắc tới mẹ, đây là lần đầu tiên.
Anh do dự một lúc rồi cẩn thận hỏi: “Bố mẹ cô ly hôn rồi sao?”
“Không, bà ấy mất rồi, do sự cố ngoài ý muốn.” Lê Thanh Mộng rất bình tĩnh: “Tôi đã quen với việc bà ấy rời khỏi tôi lâu rồi, chỉ là thi thoảng lại nhớ tới thôi. Ví dụ như vừa nãy tôi có nói thấy có người cầm đũa giống bà ấy, hoặc nghe thấy có người có cách nói giống bà ấy, bà ấy rất thích nói câu kiểu hả, như vậy sao?”
“Như vậy rất giống giọng của chỗ chúng tôi.”
“Vì bà ấy là người Nam Đài. Căn nhà giờ tôi và bố đang ở là nơi bà ấy lớn lên từ nhỏ.” Lê Thanh Mộng tự giễu: “Mẹ tôi từng nói sẽ đưa tôi tới Nam Đài chơi, nhưng bà ấy đã thất hứa.”
Nếu như lúc đó đi, vậy cô sẽ rất thích nơi đó, đáng tiếc là không có nếu như.
Vậy nên sau này khi chỉ có cô và Lê Sóc quay về Nam Đài, sự kháng cự của cô cũng một phần là do sự chờ mong của trước đó.
Cô chờ mong vào quê hương của mẹ, chờ mong cô và bà có thể cùng tạo ra một khoảng ký ức, nhưng sau khi mẹ mất, khó lắm cô mới chấp nhận được việc bà đã rời đi, tất cả những chờ mong đó lại đâm vào vết thương đóng vẩy của cô.
Khi cô nói xong, Khang Vu Thụ đột nhiên gõ đầu cô.
Lê Thanh Mộng sững sờ ôm trán, trừng mắt nói anh làm gì vậy.
“Tôi gõ thay cho mẹ cô.” Vẻ mặt anh nghiêm túc: “Biết là cô buồn, nhưng nếu như cô lái xe trong trạng thái như vậy sẽ rất dễ xảy ra chuyện đấy, có biết không?”
Lê Thanh Mộng bị mắng một trận, nhưng lại không thể phản bác lại lời anh nói.
Cô chỉ có thể bất lực nói: “Khi con người buồn còn không thể phát tiết sao?”
“Đương nhiên là được.” Anh thần bí nói: “Tôi đưa cô đi đổi cách lượn xe.”
Thế là nửa tiếng sau, Lê Thanh Mộng nói không nên lời trước phòng chơi game Khang Vu Thụ kiên quyết đòi tới.
Anh chỉ vào xe đua giả lập, nhướng mày: “Sao nào? Hai chúng ta đấu một trận nhé?” Anh duỗi tay chỉ về phía Khang Gia Niên: “Em phụ trách quan sát.”
Khang Gia Niên không hiểu sao hai người đột nhiên muốn thi đấu.
Lê Thanh Mộng ngồi vào chỗ cạnh anh, đấu thì đấu.
Màn hình hiển thị giao diện thi đấu, hai người ấn xác nhận, 3, 2, 1, xe của cả hai máy chơi đều đồng loạt xuất phát.
Lòng hiếu thắng bị kích thích, cô cắn răng tập trung vào xe mình điều khiển, tránh các chướng ngại vật, cố gắng ăn được các vật phẩm tăng tốc, trong lúc đó cô còn liếc sang bên cạnh, chỉ thiếu chút nữa là vượt qua được rồi.
Bực quá, đây nào phải phát tiết, là chọc tức thì đúng hơn.
Lê Thanh Mộng xoay vô lăng nhanh tới nỗi muốn bốc cháy.
Khoảnh khắc sắp phân thắng bại, cô không còn chút hy vọng nào nữa, vượt qua vạch đích, trên màn hình lại hiện lên dòng chữ “Win”.
Cô thắng rồi?
Lê Thanh Mộng hoang mang, vội quay đầu nhìn bên cạnh.
Trên màn hình, khoảnh khắc Khang Vu Thụ sắp tới vạch đích, xe anh đã ăn phải một thứ, đó là một viên socola, có lẽ là loại tăng tốc độ.
Kết quả vừa ăn xong, bên đường đã xuất hiện hai cảnh sát, họ lôi nhân vật của Khang Vu Thụ xuống xe, còng còng tay lại rồi kéo đi.
Màn hình cho thấy viên socola đó là socola có cồn, uống rượu không thể lái xe!
“Còn như vậy được sao?”
Khang Gia Niên trợn mắt há miệng, sau khi phản ứng lại, cậu suýt nữa cười điên lên.
Lê Thanh Mộng không nhịn được, ôm bụng cười chảy cả nước mắt.
“Hệ thống cũng đâu có sai, anh thật sự đang uống rượu lái xe mà.”
Ý cô nói là tối nay anh có uống rượu mơ.
Khang Vu Thụ liếc nhìn Lê Thanh Mộng cười sặc sụa, dở khóc dở cười nghĩ, thì ra mình gặp đen đủi lại khiến cô vui thế, hiệu quả còn tốt hơn anh nghĩ.
Thật ra viên kẹo này là cãi bẫy dạng socola có cồn, anh đã biết điều này từ lâu.
Lần trước khi tới Kinh Kỳ, anh và Phương Mậu giao hàng xong thì buôn chuyện, Phương Mậu nói muốn xem phim, anh không cho nên đã kéo anh ấy tới khu vui chơi.
Kết quả Phương Mậu trẻ con nói muốn đấu một trận, nếu anh ấy thắng thì Khang Vu Thụ phải đi xem phim với anh ấy.
Họ cũng chơi trò đua xe này, cũng vào lúc gần rời đi, Khang Vu Thụ đã ăn phải viên kẹo giả đó.
Khi đó anh tức tới suýt đập máy.
Phương Mậu cười run cả người, nói hai tên cảnh sát này buồn cười quá.
Anh đá anh ấy một cái: “Cười con khỉ, buồn cười thế sao?”
Phương Mậu nói: “Thấy cậu đen đủi đương nhiên là buồn cười rồi.”
Khang Vu Thụ càng giận hơn: “Ván nữa, em mà ăn phải viên socola đó nữa thì em là cháu anh.”
Hôm nay, khi liếc thấy gương mặt tươi cười của Lê Thanh Mộng, anh lại thầm nghĩ, chắc mình vô tình trượt tay thôi.
Dù sao Phương Mậu cũng không ở đây, âm thầm làm cháu trai anh ấy một lần cũng không ai biết.