Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng - Chương 37

  1. Home
  2. Bước Vào Giấc Mộng Cá Vàng
  3. Chương 37
  • 10
Prev
Next

Chương 37

Cô không cần đi đâu, tôi tới đón cô.

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã khiến Lê Thanh Mộng có cảm giác an toàn trống vắng bấy lâu.

Giờ ở Kinh Kỳ cô không còn được như trước nữa, sẽ không có ai ở đây ngóng chờ cô, cũng không có ai ở đây lo lắng cho cô.

Bây giờ tới đây, cô giống như một cô hồn dã quỷ không nơi để về.

Nhưng câu nói của Khang Vu Thụ đã kéo cô từ ngõ nhỏ tràn đầy gió lạnh, âm u về tới trần gian náo nhiệt.

Hơn nữa người nói ra câu này còn là Khang Vu Thụ không hề rành đường ở Kinh kỳ, anh mới tới đây mấy hôm, còn ra vẻ mọi chuyện cứ để tôi lo.

Lê Thanh Mộng đứng bên đường, cầm điện thoại cười ngây ngốc, cô đáp lại một chữ được rồi gửi địa chỉ cho họ.

Vừa nãy cô đã kiểm tra định vị Khang Gia Niên gửi, cũng không xa chỗ cô quá, nhưng họ còn tới nhanh hơn cô dự tính.

Lê Thanh Mộng vừa ngồi vào cửa hàng tiện lợi, gọi một bát Oden đã thấy Khang Vu Thụ và Khang Gia Niên trước cửa sổ.

Cô lặng lẽ thấy Khang Vu Thụ cướp lấy điện thoại của Khang Gia Niên, gửi voice hỏi cô đang ở đâu.

Lê Thanh Mộng nghĩ dù sao cũng còn chưa ăn xong mì, do vậy đã nổi hứng trêu chọc anh.

Cô trốn vào góc họ không nhìn thấy, gửi tin nhắn: “Tôi ở đây này, Kinh Kỳ có hai đường cầu, có phải anh tới nhầm nơi rồi không?”

Sau đó cô liền nhìn thấy Khang Vu Thụ hoảng loạn, nhìn ngang ngó dọc, xác định không thấy ai, anh vội cúi đầu bấm điện thoại, có lẽ đang kiểm tra.

Lê Thanh Mộng ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn anh. Đêm hè oi ả, anh liên tục đưa tay ra sau vén tóc, cơ thể ngả nghiêng, khi quay lưng lại nhìn biển hiệu trên đường, cô thấy áo T-shirt trắng thấm đẫm mồ hôi của anh xuất hiện cơ lưng cuồn cuộn.

Lê Thanh Mộng đột nhiên nhận ra sao anh lại tới nhanh hơn dự kiến của mình.

Trời đã oi bức, anh còn đi nhanh vậy, sao có thể không chảy mồ hôi được?

Sao lại vội thế, sợ cô chờ lâu sao?

Một chuỗi các suy nghĩ trào dâng, Lê Thanh Mộng lập tức xấu hổ không thôi, cô lại còn nhàn nhã ở đây trêu đùa anh.

Cô ném bát mì Oden đi, mua hai chai nước lạnh rồi vội vã chạy về phía họ.

“A, chị tới rồi!” Khang Gia Niên bị cướp điện thoại, chỉ có thể nhàm chán nhìn xung quanh, cậu là người đầu tiên phát hiện ra cô.

Lê Thanh Mộng chột dạ, không dám nhìn Khang Vu Thụ. Cô do dự một hồi, sau cùng vẫn thành thật xin lỗi: “Vừa nãy tôi ở cửa hàng tiện lợi, thật ra tôi thấy anh rồi nhưng lại muốn trêu hai người, tôi quá đáng quá, xin lỗi nhé.”

Cô đưa hai chai nước cho họ: “Hai người mau uống đi, quà chuộc tội đấy.”

Khang Gia Niên ngây ngốc nhận lấy, nói có gì đâu, không sao. Khang Vu Thụ lại không nhận.

Mắt anh sẫm lại, nhìn cô chằm chằm.

Thế là Lê Thanh Mộng vừa ngẩng đầu lên nhìn anh đã thấy ánh mắt này, cô lập tức cúi xuống.

Cô thầm trách bản thân sao lại nói đùa không có chừng mực thế, đúng là không nên. Người ta lịch sự tới tìm cô, cô còn được đà lấn tới, để lộ sự tùy hứng trước kia ra.

Khi cô đang hối hận, Lê Thanh Mộng đột nhiên nghe thấy Khang Vu Thụ cười phá lên: “Bị tôi dọa sợ rồi hả?”

Lê Thanh Mộng kinh ngạc ngước nhìn anh.

Khang Vu Thụ nhận lấy chai nước của cô, mở nắp ra tu ừng ực, anh nói: “Như vậy cô cũng bị tôi chơi một lần rồi, chúng ta hòa.” Sau đó anh ném chai nước qua: “Cầm cho tôi, đây là sự trừng phạt của cô.”

Lê Thanh Mộng không nói gì, nhận lấy chai nước.

“Ngoan vậy sao?” Khang Vu Thụ nhướng mày, cười như không cười: “Vậy lần sau cô cứ đùa đi, hời phết.”

“Anh thật sự không giận tôi ư?”

“Giận làm gì? Người an toàn là được.” Anh lười nhác, giọng điệu mang theo sự suy đoán: “Sao nào, người cô đi gặp không cả đợi bọn tôi tới đã đi rồi sao? Để lại cô một mình hả?”

Lê Thanh Mộng lắc đầu: “Tôi chưa gặp được ông ta.”

Khang Gia Niên không vui: “Mẹ nó, người gì vậy, vì ông ta mà chị đã vứt bỏ cả bọn em, ông ta còn cho chị leo cây!”

Lê Thanh Mộng nhận được ánh mắt phẫn nộ của Khang Gia Niên, cô liếc thấy Khang Vu Thụ nhíu chặt mày, lời vốn không định nói chợt muốn được thoát ra.

Lâu như vậy rồi, cô chưa bao giờ để lộ sự khốn khó mình gặp phải cho bất kỳ ai, cô tưởng chuyện gì mình cũng nhịn được.

Nhịn tới cuối cùng sẽ quên đi mở đầu, thật ra cô rất mong có thể nói ra được.

Nhưng cô biết trong thế giới của người trưởng thành, không ai muốn nghe những lời như vậy. Những cảm xúc khó khăn ấy chỉ thuộc về mình cô, kể cho người khác nghe, nói ra rồi còn không bằng đừng nói, mấy lời an ủi cho có lệ hoặc sau lưng bản thân đã trở thành trò cười cho thiên hạ, kết cục như vậy còn khổ sở hơn cả im lặng không nói gì.

Quá trình này giống như ngồi trên một chiếc trực thăng đang lao xuống đáy biển, bạn khao khát muốn cầm được dù, nhưng lại ngã vào vách đá gập ghềnh, như vậy chi bằng tiếp tục ngồi yên chờ đợi rơi xuống đáy biển, chịu cảm giác ngạt thở khi bị nước biển nhấn chìm còn hơn.

Khoảnh khắc này, nhìn thấy ánh mắt của Khang Vu Thụ, cô chợt như đứng bên mép trực thăng, lấy dù dính bụi ra, thử ngả người nhìn xuống không trung, bỗng nhiên muốn nhảy xuống.

Có thể nhảy không?

Anh sẽ đón tôi chứ?

Cô tự hỏi trong lòng.

Trong ánh mắt im lặng của Khang Vu Thụ, dường như cô đã nghe thấy anh nói đương nhiên.

Lê Thanh Mộng thở dài, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay tôi đi gặp bác tôi. Lần trước sau khi kiểm tra ra bệnh của bố, tôi đã tới Kinh Kỳ tìm ông ta, chặn ở cửa hỏi vay tiền ông ta. Hôm nay tôi tới trả số tiền này.” Cô lấy giấy ghi nợ đã chuẩn bị sẵn trong túi ra: “Nhưng bây giờ tôi không nợ ông ta nữa rồi.”

Khang Vu Thụ nhìn rõ con số trên giấy, khó tin: “400 tệ? Ông ta đang đùa sao?”

Lê Thanh Mộng lắc đầu: “Ông ta cũng có nỗi khổ của mình, có thể cho tôi nhiêu đây, tôi cũng phải cảm ơn ông ta. Nhưng ông ta không cho tôi cơ hội cảm ơn trực tiếp.”

“Cô còn muốn cảm ơn ông ta? Cô ngốc hả?’

“Rốt cuộc là ai ngốc đây? Nếu như xét theo tiêu chuẩn của thế tục, người tình nguyện lấy tiền của mình cho người khác vay mới là kẻ ngốc.” Lê Thanh Mộng ẩn ý nhìn Khang Vu Thụ, nhẹ nhàng lặp lại: “Ngốc ạ.”

“Này!”

Anh không phải kẻ ngốc, nghe ra ý đồ của cô, anh không vui nói lại.

Khang Gia Niên lại không hiểu gì, sao hai người này có nhiều bí mật thế, cậu có cảm giác dư thừa, dường như mình đang là bóng đèn thì phải.

Nhất là khi Khang Vu Thụ còn kéo cậu sang một bên, hai người dùng giọng điệu trò chuyện cậu không thể nghe được.

“Tôi còn chưa hỏi cô, số tiền tôi cho cô vay trước đó rốt cuộc có đủ trả không?”

Lê Thanh Mộng gật đầu: “Đủ, tôi trả hết rồi.”

“Thật sao?”

Lê Thanh Mộng ừm một tiếng, chuyển chủ đề: “Anh có mang bật lửa không?”

“Làm gì?”

Cô giơ giấy nợ trong tay lên: “Không dùng tới nó nữa, tôi phải đốt nó đi.”

Khang Vu Thụ sờ túi áo, moi ra một cái bật lửa còn sót lại.

Anh đưa tay ra: “Cầm đi, tôi đốt cho.”

“Để tôi tự làm.”

“Thôi đi, cô dùng bật lửa được mấy lần? Trẻ con đừng đùa với lửa.”

Từ công chúa biến thành trẻ con rồi.

Lê Thanh Mộng sững sờ khi nghe tới danh xưng này, tờ giấy trong tay đã bị Khang Vu Thụ cầm lấy.

Anh đi tới bên cạnh thùng rác, một tay cầm giấy, một tay bật bật lửa, thiêu đốt một góc giấy nợ.

Ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, cơn gió oi bức ngày hè thổi bay góc giấy, ngọn lửa dần bay lên trên, tan thành đốm lửa trong không trung. Ánh lửa nhẹ nhàng chiếu lên mặt Khang Vu Thụ, tựa như trước mắt anh là một cơn mưa pháo hoa rực rỡ.

Lê Thanh Mộng ngây ngốc nhìn Khang Vu Thụ đốt giấy nợ của mình.

Tàn lửa rơi xuống, theo đó những khổ sở cô phải chịu đựng ở nơi sâu nhất trong tim cũng được thả ra.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên nhẹ bỗng, tựa như một con diều đang bay lên.

Tàn lửa đã tan hẳn, Khang Vu Thụ phủi tay, khi đi ngang qua người cô, anh dùng âm lượng rất nhỏ để nói: “Chủ nợ của cô chỉ có mình tôi là đủ rồi, người khác cút hết cho tôi.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 37"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online